Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 137: Chương 137: Tổng giám đốc Phó thật là máu lạnh




Khóe miệng Bạch Tô không khỏi nhếch lên, có chút khinh thường.

Cô luôn cho rằng mình rất hiểu Phó Vân Tiêu, xem ra cô đã quá khờ khạo rồi. Từ trước tới nay cô chưa từng hiểu Phó Vân Tiêu.

“Cô nói đi.”

Giọng nói của Bạch Tô vô cùng bình tĩnh.

“Cái đó… thư ký Bạch, tổng giám đốc Phó kêu cô hãy mau chóng trả nợ, trả phòng càng nhanh càng tốt. Nhưng mà trong vòng một tuần thì có lẽ hơi lâu…”

Khi nói những câu nói phía sau, giọng nói của Lâm Đạt càng lúc càng nhỏ dần. Cô ấy cũng cảm thấy Phó Vân Tiêu làm vậy thật là quá đáng.

Bạch Tô nghe cũng không cảm thấy đau lòng cho lắm, cô chỉ bình thản nói: “Ừm, được.”

“Cái đó…” Lâm Đạt do dự muốn nói lại thôi: “Mặc dù chuyện tình cảm giữa cô và tổng giám đốc Phó là chuyện riêng của hai người thế nhưng tôi cảm thấy thư ký Bạch không cần phải kiên cường quá đâu. Như vậy tổng giám đốc Phó sẽ rất mất mặt.”

“Lâm Đạt, cảm ơn cô. Tôi phải đi tắm đã.”

Bạch Tô chỉ cảm thấy bây giờ mình đang rất mệt mỏi, thậm chí lúc nói chuyện với Lâm Đạt cô có cảm giác mình không còn sức để tiếp tục nói chuyện nữa vì thế cô chỉ chào qua loa sau đó cúp điện thoại.

Lâm Đạt cũng không thể khuyên nhủ được gì nữa, cô ấy chỉ đành tắt điện thoại đi.

Bạch Tô bước vào phòng tắm, cẩn thận tránh những vết thương ở tay ra sau đó tắm rửa một cách chật vật. Tắm xong Bạch Tô quay trở lại giường, trong suốt quãng thời gian đó đầu óc của Bạch Tô đều trống rỗng.

Cô không hề nghĩ xem tại sao Phó Vân Tiêu lại làm như vậy, hắn làm như vậy là có ý gì. Thậm chí cô còn không thèm nghĩ xem rốt cuộc lúc Phó Vân Tiêu làm những chuyện này thì hắn đang nghĩ gì. Đầu óc cô trống rỗng.

Thế nhưng Bạch Tô cũng không ngủ được, cô nằm mở mắt đến tận trời mờ sáng. Lúc đó cô mới mơ màng ngủ thiếp đi được một lát.

Bạch Tô bị điện thoại của Lương Vân Trạm đánh thức. Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hiền hòa của Lương Vân Trạm, hắn lịch sự mời Bạch Tiểu Bạch tới nhà làm khách. Bạch Tô biết với tình trạng hiện nay của mình thì cũng không thể chăm sóc Bạch Tiểu Bạch được nên cô đã đồng ý.

Lúc Lương Vân Trạm cho người tới đón Bạch Tiểu Bạch đã là 10 giờ trưa.

Thế nhưng khoảng nửa tiếng sau khi Lương Vân Trạm tới đón Bạch Tiểu Bạch đi thì Bạch Tô nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào, âm thanh càng lúc càng lớn.

Giống như là đang cãi nhau ngay trước cửa nhà Bạch Tô vậy.

“Ở đây, chính là ở đây. Đợi tôi mở cửa đã.”

Ở tầng này chỉ có mỗi nhà của Bạch Tô. Bạch Tô nghe thấy âm thanh ngoài cửa thì cô cũng đi ra đó. Trước khi đối phương mở cửa ra thì Bạch Tô đã mở cửa trước. Đập vào mắt Bạch Tô là một người phụ nữ trẻ vô cùng xinh đẹp, thế nhưng thái độ của cô ta lại rất vênh váo. Bạch Tô cảm thấy có chút kỳ lạ.

Phía sau người phụ nữ này còn có rất nhiều tùy tùng đi theo, giúp cô ta cầm hành lý lớn hành lý nhỏ.

“Có chuyện gì sao?”

Bạch Tô lên tiếng hỏi trước.

Người phụ nữ đó quan sát Bạch Tô một lát, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường: “Sao cô vẫn còn ăn vạ ở đây mà chưa chịu chuyển đi vậy? Không phải Tiêu đã không cần cô nữa rồi sao? Mau thu dọn đồ đạc đi.”

Nói xong, cô ta thậm chí còn không đợi Bạch Tô mở cửa mà đã nghênh ngang bước vào nhà.

Sau đó lại thản nhiên ngồi trên ghế sô pha vẫy vẫy tay với mấy người ngoài cửa: “Dọn vào đi, dọn vào đi!”

“Cô là ai?”

Lúc Bạch Tô nói ra câu này cô cảm thấy có chút hối hận.

Người phụ nữ này là ai ư? Không cần đoán cũng biết đây chắn chắn đây là thú vui mới của Phó Vân Tiêu.

Người phụ nữ đó cười lạnh, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Tôi là ai cũng chẳng liên quan gì đến cô cả, dù sao cô cũng chỉ là người đàn bà cũ hư hỏng của Tiêu. Cô chỉ cần biết là bây giờ cô phải mau mau dọn đồ đi để tôi còn dọn vào ở!

Cô ta nhìn đồng hồ đeo tay sau đó mới nói: “Bây giờ là 10 giờ trưa, tôi lên spa trên lầu sau đó đi ăn trưa đã. 12 giờ tôi sẽ quay lại, tới lúc đó tôi hy vọng sẽ không phải nhìn thấy cô Bạch nữa!”

Bạch Tô chỉ nhẹ nhàng nâng tầm mắt lên nhìn người phụ nữ đó, khóe miệng hơi cong lên, cô chỉ đáp lại một chữ: “Được.”

Nói xong Bạch Tô liền xoay người đi vào phòng sau đó gọi điện thoại cho Lương Vân Trạm.

Cũng may… Lúc này Bạch Tiểu Bạch đã được Lương Vân Trạm đón đi, cô cũng có đủ thời gian để thu dọn.

Cũng không cần phải giải thích quá nhiều với Bạch Tiểu Bạch.

Thế nhưng bây giờ cánh tay của cô đang bị thương, cánh tay kia thì cổ tay cũng bị đau thế nên cô không thể dọn dẹp được. Đúng là có chút khó khăn…

Mặc dù đồ đạc không nhiều, tất cả đều là đồ dùng hàng ngày thế nhưng vẫn cần phải thu dọn.

Đúng lúc Bạch Tô đang do dự thì đột nhiên Lâm Đạt xuất hiện sau đó nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt tội lỗi, giải thích với cô: “Tôi cũng không biết tổng giám đốc Phó sẽ làm như vậy. Để tôi giúp cô thu dọn đồ đạc nhé.”

Trên gương mặt của Bạch Tô không có chút gì gọi là tức giận, thậm chí ngay cả buồn bực cũng không có. Cô chỉ gật đầu với Lâm Đạt sau đó nói với cô ấy một câu: “Làm phiền cô rồi.”

Lâm Đạt cũng không nói nhiều với Bạch Tô nữa… Cô ấy nhanh chóng giúp Bạch Tô thu dọn đồ đạc.

Trong lòng cô ấy vẫn rất tò mò muốn hỏi Bạch Tô xem rốt cuộc giữa cô và tổng giám đốc Phó đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng có thể nhìn ra địa vị của Bạch Tô trong lòng Phó Vân Tiêu là không ai sánh bằng.

Sao có thể tùy tiện so sánh với một người phụ nữ chưa biết mặt mũi kia được?

Thế nhưng khi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Bạch Tô, Lâm Đạt lại không thể lên tiếng hỏi nữa.

Bởi vì… dường như Bạch Tô không hề để tâm đến những thứ này.

Lâm Đạt giúp Bạch Tô đóng gói hết đồ đạc sau đó gọi xe vận chuyển tới chở đồ đi. Bởi vì bây giờ đi tìm phòng luôn thì có chút phiền phức vì thế Bạch Tô đành tìm một khách sạn ở gần nhà sau đó chuyển đồ tới đó.

Lâm Đạt vừa giúp Bạch Tô dọn đồ xuống vừa lên tiếng trách cứ Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Phó làm như thế này thật là quá đáng. Lúc đầu cô cũng đâu có muốn ở trong nhà của anh ấy, là anh ấy kêu cô dọn vào đó ở mà. Bây giờ… lại bảo cô mau mau chóng chóng dọn đi.”

Bạch Tô dùng một tay cẩn thận mở khóa lấy những đồ vật cần dùng ra, cô nhẹ nhàng nói với Lâm Đạt: “Cô có cần phải báo cáo lại cho Phó Vân Tiêu không? Mau đi đi, bây giờ đã sắp 12 giờ rồi. Ngộ nhỡ tình mới của Phó Vân Tiêu không thấy cô ở đó sẽ đi nói cho Phó Vân Tiêu đó.”

“Haiz, vậy tôi phải mau đi thôi. Tổng giám đốc Phó kêu tôi qua đây xem cô xử sự thế nào rồi quay về báo cáo cho anh ấy.”

Lâm Đạt vội vàng vơ lấy túi xách của mình sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.

Lúc ra về Lâm Đạt thuận tay đóng cửa lại, hơn nữa do cô ấy đang vội vì thế âm thanh đóng cửa phát ra hơi lớn một chút, điều đó khiến cho căn phòng càng trở nên trống trải và buồn tẻ hơn.

Bạch Tô nhìn chằm chằm cánh cửa rất lâu, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói: “Chỉ thấy người mới cười mà không thấy người cũ khóc.” Nhưng mà rất nhanh cô đã xua tan suy nghĩ nực cười đó.

Sao cô lại là người cũ chứ. Cô và Phó Vân Tiêu chưa từng yêu nhau, hôn nhân chỉ là một tờ hợp đồng lạnh băng.

Đương nhiên cô cũng không muốn khóc.

Tất cả đều có sự lựa chọn của nó. Cô tự đưa ra lựa chọn của mình, sau khi đưa ra quyết định xong cô cũng sẽ không khóc.

Bạch Tô ngồi ở trong khách sạn rất lâu, sau đó mới gọi điện báo cho Lương Vân Trạm địa chỉ mới mà cô đang ở, kêu Lương Vân Trạm lát nữa đưa Bạch Tiểu Bạch về thì đưa con bé tới khách sạn Vân Đằng, cô sẽ xuống lầu đón Bạch Tiểu Bạch.

Tòa nhà Vân Thượng cao chọc trời, Phó Vân Tiêu đứng cạnh cửa sổ, hắn nhíu mày nhìn xuống phía dưới.

Lâm Đạt gõ cửa.

Phó Vân Tiêu không hề quay đầu lại, hắn chỉ nhẹ nhàng nói hai tiếng “mời vào”. Sau đó Lâm Đạt đi vào, nhìn bóng lưng của Phó Vân Tiêu sau đó báo cáo lại: “Tổng giám đốc Phó, cô Milan đã dọn vào căn nhà mà anh đã sắp xếp rồi.”

“Ừ.”

Phó Vân Tiêu chỉ nói một tiếng khô khốc, không hề nhận ra bất cứ cảm xúc gì ở trong đó.

“Bạch Tô cũng đã dọn đi rồi.”

Lâm Đạt lại nói thêm. Ánh mắt của cô ấy luôn chăm chú quan sát Phó Vân Tiêu, Lâm Đạt mong Phó Vân Tiêu có thể quay người lại để cô ấy có thể nhìn rõ vẻ mặt lúc này của hắn.

Thế nhưng từ đầu tới cuối Phó Vân Tiêu không hề quay lại, thậm chí ngay cả lời nói cũng không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào. Hắn chỉ nói với Lâm Đạt một câu: “Cô ra ngoài đi.”

Lâm Đạt chỉ có thể nghe theo.

Thế nhưng Lâm Đạt vẫn cảm thấy đau lòng thay cho thư ký Bạch. Thư ký Bạch là người phụ nữ tốt như thế nào chứ. Nói về sắc đẹp, Bạch Tô vẫn đẹp hơn cái cô Milan kia. Nói về tài năng và trí tuệ, não của cô Milan kia cũng chỉ để trang trí. Thậm chí… Milan còn không so được với Mộ Vãn Vãn!

Vì sao đột nhiên tổng giám đốc tại tìm một người phụ nữ khác sau đó đá Bạch Tô đi chứ?!

Không công bằng!

Tổng giám đốc Phó đúng là máu lạnh.

Sau khi Lâm Đạt rời đi Phó Vân Tiêu mới xoay người lại, gương mặt không chút biểu cảm. Hắn ngồi xuống bàn làm việc sau đó bắt đầu chăm chú xem tài liệu.

Thế nhưng vừa mới xem đến dòng thứ hai Mộ Vãn Vãn đột nhiên xuất hiện trước cửa.

Mộ Vãn Vãn chậm rãi bước vào phòng, cô ta nhẹ nhàng nói với Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, em nhớ anh nên tới đây thăm anh một lát. Hôm nay em mới đi kiểm tra về, em bé rất khỏe mạnh.”

Mộ Vãn Vãn dịu dàng mỉm cười.

Thế nhưng Phó Vân Tiêu còn chưa kịp nói lời nào với Mộ Vãn Vãn thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng giày cao gót. Sau đó có một người phụ nữ ưỡn ẹo đi vào phòng làm việc của Phó Vân Tiêu.

Milan không coi ai ra gì, cô ta đi tới ôm lấy eo Phó Vân Tiêu, nũng nịu nói: “Tiêu, người ta đã chuyển vào nhà mới ở rồi. Cảm ơn anh nhiều nhé.”

“Bỏ tay của cô ra.”

Khi Phó Vân Tiêu vẫn chưa làm bất kỳ động tác từ chối nào thì Mộ Vãn Vãn đã lớn tiếng ra lệnh.

Câu nói ấy làm Milan giật mình.

Dường như lúc này cô ta mới định thần lại. Milan xoay người lại, cô ta giương mắt khinh thường nhìn Mộ Vãn Vãn, khiêu khích nói: “Ấy, ở đây vẫn còn có người khác à. Thật ngại quá, tôi không nhìn thấy cô. Cô là…”

“Cút ra ngoài.”

Mộ Vãn Vãn không thèm để ý tới Milan mà chỉ chỉ tay về phía cửa nói.

“Cô kêu tôi cút thì tôi phải cút sao? Cô nghĩ cô là cái thá gì chứ! Có biết tôi là ai không?!”

“Cút!”

Câu nói trước là Milan bắt đầu ra oai với Mộ Vãn Vãn.

Kết quả cuối cùng Phó Vân Tiêu lại nói ra chữ “cút”.

Lúc đó Milan xoay người lại, cô ta khó tin nhìn Phó Vân Tiêu. Đôi mắt mở lớn giống như không tin vào tai mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.