Trời dần dần tối, Bạch Tô cảm giác mình cũng nên trở về nhà thôi, từ giường bệnh đi xuống chuẩn bị về nhà.
Chỉ là cô vừa đi tới cửa ngoài cửa có hai người mặc áo màu đen người đàn ông dáng dấp như bảo vệ trực tiếp đưa tay ra ngăn Bạch Tô lại.
"Cô Bạch, cô muốn đi đâu?"
"Về nhà."
Bạch Tô nhìn bọn họ tiếp tục đi về phía trước chỉ là hai người đàn ông giống như bảo vệ này không có ý định buông tay.
"Thật xin lỗi cô Bách, chúng tôi nhận được mệnh lệnh không cho phép cô Bạch rời khỏi bệnh viện."
Bảo vệ mặt không cảm xúc trực tiếp từ chối Bạch Tô.
"Mệnh lệnh của ai chứ?"
Bị ngăn cản, Bạch Tô có chút tức giận.
"Trả lời cô Bạch là mệnh lệnh của ông Nghiêm."
Bảo vệ trả lời máy móc không có bất kỳ tình cảm gì.
"Vậy tôi có thể đi vào nhà vệ sinh chứ?"
Bạch Tô thực sự bị hai người đàn ông trước mặt làm cho tức giận lại đáp lại một câu.
"Đương nhiên có thể, chúng tôi sẽ ở ngoài cửa bảo vệ sự an toàn của cô Bạch."
Bảo vệ bình tĩnh trả lời bọn họ quả thực muốn đem Bạch Tô tức giận đến muốn nổ tung ra.
"Các người!"
Bạch Tô tức giận chỉ tay trước mặt bọn họ.
"Tôi không đi nữa!"
Bạch Tô tức giận giẫm chân lên, sau đó lại trở về phòng bệnh.
Càng nghĩ càng tức Bạch Tô cầm điện thoại di động lên bấm gọi cho Nghiêm Đình.
"Tút... tút..."
Điện thoại di động kêu lên mười mấy tiếng nhưng không có ai nghe, Bạch Tô không thể làm gì hơn liền tắt máy.
Quá đáng!
Vốn là ban ngày bị Nghiêm Đình cười nhạo cũng đủ đáng thương rồi, bây giờ bị Nghiêm Đình giam lỏng, Bạch Tô trong lòng cũng có ý muốn giết Nghiêm Đình rồi.
Liên tục gọi năm sáu cuộc điện thoại nhưng vẫn là không có ai nghe, Bạch Tô tức giận để điện thoại xuống đang chuẩn bị gọi điện đến số điện thoại riêng của công ty Nghiêm Đình thì lúc này điện thoại của cô bỗng nhận được tin nhắn.
"Yên tâm, tôi sẽ không để cô đi đâu. Ngoan ngoãn ở trong bệnh viện an dưỡng, tôi đã giúp cô xin nghỉ với Phó Vân Tiêu rồi."
Chỉ có hai câu lại càng khiến Bạch Tô muốn ném điện thoại di động đi.
Bởi vì Nghiêm Đình thực sự quá tâm cơ, biết rõ Bạch Tô sẽ tìm anh ta tính sổ cho nên cố ý không nghe điện thoại.
Mặt khác anh ta lại vô cùng chu đáo giúp Bạch Tô xin nghỉ với Phó Vân Tiêu, vốn là Bạch Tô sợ bị Phó Vân Tiêu phát hiện, nên mới muốn nhanh về nhà lần này ngay đến cả động cơ bỏ đi Bạch Tô cũng đánh mất rồi.
Ăn xong cơm tối, Bạch Tô nằm một mình trên giường bệnh buồn chán xem ti vi, lúc này cửa bên ngoài bỗng nhiên lại có bóng của một người đàn ông trong mơ hồ người đàn ông dường như lại đang trò chuyện với hai người bảo vệ.
Bạch Tô đang tò mò nhìn ra, thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Bạch Tô nghi hoặc nhìn ngoài cửa nhẹ nhàng nói, một người đàn ông xa lạ đẩy cửa bước vào.
Cô rất chắc chắn người này là một người hoàn toàn xa lạ.
Bởi vì người đàn ông này rất đẹp trai nếu như trước kia có gặp thì cô sẽ có ấn tượng.
"Xin chào, cô Bạch, tôi tên là Tư Bắc Triệt."
Đóng xong cửa phòng bệnh, sau đó người đàn ông này quay lại nhìn về phía Bạch Tô chào hỏi.
Khóe môi của anh ta tự nhiên giương lên mặt mũi đường nét góc cạnh rõ ràng đôi mắt đẹp đẽ như đang thì thầm, lông mày dày khiến cho cả khuôn mặt của anh ta đều trở nên sạch sẽ góc cạnh.
Người đàn ông này không cùng khí chất với Phó Vân Tiêu và Nghiêm Đình.
Nếu như nói Phó Vân Tiêu là đẹp trai lạnh lùng, Nghiêm Đình là đẹp kiểu diêm dúa vậy thì người đàn ông tự xưng là Tư Bắc Triệt này chính là dáng vẻ sạch sẽ thâm tình, khiến người ta không nhịn được mà muốn tiếp cận thêm nữa.
"Tư Bắc Triệt..."
Bạch Tô lại nói to một lần nữa tên của anh ta, lông mày cau lại ở trong đầu một lần nữa lại lục tìm tin tức của người đàn ông này.
"Đúng vậy, cô Bạch không cần suy nghĩ, chúng ta trước đây chưa từng gặp nhau, tôi là fan số một của cô, đây là lần đầu tiên gặp mặt."
Hình như nhìn thấu được tâm tư của Bạch Tô, Tư Bắc Triệt đơn giản giới thiệu thân phận của chính mình.
"Ồ... nếu như là người hâm mộ số một của tôi vậy tôi còn có số hai số ba nữa?"
Lời của đàn ông này thu hút sự hứng thú của Bạch Tô, cô xưa nay cũng không biết mình lại có fan hâm mộ, cũng không quan tâm đến cái này, kết quả bây giờ lại không chỉ một người.
"Đúng vậy."
Tư Bắc Triệu trên mặt vẫn mang theo độ cong rất đẹp, gật đầu sau đó cầm cái ghế ngồi ở đối diện với Bạch Tô.
Nói đến đây Bạch Tô đã không biết tiếp sau phải nói cái gì nữa rồi.
Tình cảnh thêm lúng túng, vốn là Bạch Tô không quen nói chuyện với người xa lạ, lại là với một người lạ tự xưng là fan cứng của cô, cô chỉ muốn kết thúc, bảo anh ta rời đi hoặc là mình rời đi.
"Vậy anh bây giờ muốn làm cái gì? Muốn chụp ảnh cùng tôi?"
Nếu người này tự xưng là fan của cô, vậy giống trong tivi xem được thì fan tìm đến thần tượng thông thường chính là chụp ảnh hoặc là ký tên cho nên Bạch Tô như nhiên lại cho rằng anh ta đến cũng là để chụp ảnh cùng.
"Không cần."
Tư Bắc Triệt con mắt cũng giống như cái tên của anh ta, trong suốt thấy đáy xem ra rất đơn giản.
"Chuyện của cô tôi biết rồi, tôi đến tìm cô là muốn cô làm bạn gái của tôi."
Tư Bắc Triệt nhìn Bạch Tô nghiêm túc nói, ánh mắt cực kỳ chân thành.
"Hả?"
Đột nhiên nhận được tỏ tình, Bạch Tô cả người đều sửng sốt.
Không nghĩ ngợi được lại xoa xoa lỗ tai, xác định là mình không nghe lầm sau đó lông mày của cô lại hơi cau lại.
"Thực sự xin lỗi, tôi kết hôn rồi."
Bạch Tô vốn là không có cảm giác gì với người này thế nhưng hiện tại ánh mắt của cô lại trùng xuống.
"Tôi biết."
Người đàn ông trước mắt lại gật đầu, thoáng dừng lại sau đó lại bổ sung "Tôi trước khi đến đã điều tra thân phận của cô rồi, bao gồm cả chuyện của Phó Vân Tiêu, tôi tất cả đều hiểu rõ."
"Nếu đã biết rồi, vậy anh còn đến đây tìm tôi?"
Bạch Tô nhíu mày càng chặt cảm thấy người đàn ông trước mặt càng không hiểu được.
"Bởi vì cô đơn thuần, tôi lại không muốn làm cho cô tham gia vào những cái gọi là thị phi, cho nên tôi muốn đem cô đi, Phó Vân Tiêu không xứng."
Ngữ khí của Tư Bắc Triệt kiên định, nhìn Bạch Tô chăm chú giải thích.
"Không thể nào, anh đi đi."
Không muốn cùng người này dây dưa nữa Bạch Tô ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng.
"Tôi không phải là ngôi sao gì cả, tôi cũng không có fan gì hết tôi không biết là anh từ đâu đến nhưng nếu mục đích của anh chính là những lời nói này vậy anh có thể phải thất vọng rồi."
Bạch Tô giọng nói từ chối thẳng thừng dự định như vậy kết thúc cuộc nói chuyện.
Thế nhưng, Tư Bắc Triệt dường như hoàn toàn không hề có ý định đi, nhìn Bạch Tô chậm rãi nói.
"Tôi biết cô không phải là minh tinh, thế nhưng tôi trong tivi quan tâm cô rất lâu rồi bao gồm cả cô lên các chương trình nghệ thuật và các video đăng lên gần đây."
Thoáng dừng lại hình như Tư Bắc Triệt muốn sửa lại dòng suy nghĩ, lúc này mới nói tiếp.
"Ngoài ra, tôi nói chính mình là fan số một của cô là vì tất cả nội dung video của cô tôi đều là người khen cao nhất đó."
Tư Bắc Triệt nhìn Bạch Tô khẳng định nói.
"Xin lỗi, tôi không chơi video, cũng không nhận được khen thưởng gì cả."
Bạch Tô đã nhận định cái người này là một tên lừa đảo, bởi vì cô từ trước đến này đều không biết bản thân mình có khen thưởng gì.
"Cô có thể mở trong diễn đàn video này ra khoản thu nhập của tôi xem thì biết được tôi không nói dối."
Ngữ khí của Tư Bắc Triệt vẫn bình tĩnh cũng không muốn nói dối.
Bạch Tô lúc này mới bán tín bán nghi mở diễn đàn video ra quả nhiên trong những khoản thu nhập của cô có ba tỷ, hơn nữa người tặng thưởng hiện lên một cái tên Tư Bắc Triệt.