“Anh ấy ở bệnh viện nào?”
Bạch Tô có chút hưng phấn.
“Cô bình tĩnh trước đã, tôi đưa cô tới đó.”
Đỗ Đỗ xoa dịu cảm xúc của Bạch Tô, khi Bạch Tô bình tĩnh lại một chút liền cùng Bạch Tô rời đi.
Bệnh viện số 1 của thành phố A, phòng bệnh VIP.
Phó Vân Tiêu đang nằm trong phòng một mình, có rất nhiều ống truyền dịch vẫn còn cắm ở trên người.
Lúc nhìn thấy Phó Vân Tiêu, Bạch Tô không thể kìm lại được nữa, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lúc này cảm xúc của cô thật phức tạp, một mặt cô khóc vì được gặp lại Phó Vân Tiêu, anh đã sống sót sau tai nạn. Mặt khác lại lo lắng khi thấy Phó Vân Tiêu nằm hôn mê trên giường bệnh.
“Cô thật kỳ lạ, không thấy người thì khóc mà gặp được rồi cũng khóc.”
Đỗ Đỗ nhìn Bạch Tô không khỏi phỉ nhổ một lúc.
Thực ra, Bạch Tô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi gặp lại Phó Vân Tiêu, vì quá phấn khích nên cô đã không cầm được nước mắt một lúc.
Lúc này nghe được lời giễu cợt của Đỗ Đỗ, cô mới bình tĩnh trở lại một chút, lau nước mắt.
“Tôi là vậy đó.”
Bạch Tô trừng mắt nhìn Đỗ Đỗ.
Thấy Bạch Tô còn có tâm trạng đùa giỡn, cuối cùng Đỗ Đỗ cũng thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy hiện tại tình trạng của cô tốt hơn rất nhiều so với lúc ở bệnh viện.
“Cô ở riêng với anh ta một lát đi, tôi ra ngoài đợi cô.”
Đỗ Đỗ nói với Bạch Tô xong liền rời đi.
Kỳ thật Bạch Tô rất biết ơn Đỗ Đỗ, cô biết Đỗ Đỗ đã có công rất lớn trong việc giúp cô tìm Phó Vân Tiêu, tuy rằng không nói lời cảm ơn nào, nhưng trong lòng cô lại ghi nhớ tất cả những điều này.
Cô không có tâm trạng nghĩ đến chuyện này nữa, sau khi Đỗ Đỗ rời khỏi phòng bệnh thì Bạch Tô bước nhanh đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, nhìn anh rồi từ từ ngồi xổm xuống.
“Tại sao lại đi đảo Sơn Địa?”
Bạch Tô lấy hai tay vuốt ve mặt Phó Vân Tiêu, khẽ lẩm bẩm.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu không đáp lại, không nhúc nhích.
“Trong thời gian em không có mặt anh hẳn là rất mệt nhỉ. Anh nhìn đi, anh đã sụt cân như vậy rồi, sao anh không biết chăm sóc bản thân vậy chứ.”
Bạch Tô đau lòng, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Phó Vân Tiêu, vào lúc này mí mắt của Phó Vân Tiêu dường như chuyển động.
Bởi vì đó là một hành động nhất thời, chờ đến khi cô phản ứng lại thì Phó Vân Tiêu vẫn nhắm mắt, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
“Anh có thể nghe em nói sao?”
Bạch Tô cố nén kinh ngạc trong lòng, ngập ngừng hỏi.
Nhưng lần này, Phó Vân Tiêu không có bất cứ thay đổi gì, như thể Bạch Tô chỉ nhìn nhầm thôi.
Một chút thất vọng thoáng qua trong mắt Bạch Tô, rồi một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khóe miệng Bạch Tô.
“Kỳ thật chuyện này cũng khá tốt, anh rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút.”
Những lời này giống như nói cho Phó Vân Tiêu nghe, nhưng dường như Bạch Tô cũng đang tự an ủi mình.
“Khụ.”
Lúc đang nói chuyện, tiếng ho của Đỗ Đỗ đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo là tiếng giày cao gót “cộp cộp” đang đi về phía phòng bệnh.
“Đợi đã.”
Giọng của Đỗ Đỗ từ ngoài cửa truyền đến.
“Anh là?”
Giọng một người phụ nữ truyền đến, rõ ràng là có mang theo chút nghi ngờ.
Nghe giọng nói này, Bạch Tô sửng sốt, bởi vì giọng nói này giống hệt cô.
Nhất định không để bị người khác phát hiện, biết Đỗ Đỗ đang cố ý trì hoãn thời gian cho cô. Không kịp suy nghĩ Bạch Tô liếc mắt nhìn xung quanh rồi vội vàng chui vào tủ.
Bên ngoài phòng bệnh Đỗ Đỗ cố ý cao giọng tùy tiện nói chuyện với Bạch Tô giả, có ý nhắc nhở Bạch Tô trốn đi.
“À, tôi là khách hàng của Phó Vân Tiêu, đến thăm anh ta.”
Đại não Đỗ Đỗ nhanh chóng xoay tròn,cười đáp.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Đỗ Đỗ đã đoán được thân phận của cô ta.
Lúc trước khi đọc tài liệu của Bạch Tô, anh ta đã biết Phó Vân Tiêu có một Bạch Tô giả bên cạnh. Nhưng mà lúc trước thì anh ta chỉ xem ảnh mà thôi, bây giờ nhìn thấy cô ta thì mới nhận ra rằng Bạch Tô giả này ngụy trang giống đến mức nào.
“Ồ? Khách hàng nào, sao tôi chưa nghe Vân Tiêu nhắc tới anh?”
Thời Hoan cũng không biết khách hàng của Phó Vân Tiêu, cô ta chỉ nghĩ người đàn ông trước mặt mình khả nghi nên cố tình lừa anh ta.
“Đối tác của bên truyền thông.”
Vẻ mặt của Đỗ Đỗ rất tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra được là anh ta đang nói dối.
Nghe xong câu này thì Thời Hoan mới xua tan nghi ngờ trong lòng.
“Vậy thì anh vào với tôi đi.”
Nói xong câu này thì Thời Hoan cũng không nhìn Đỗ Đỗ nữa, một mình đi vào phòng bệnh.
Đỗ Đỗ đứng ở nơi đó suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn là có chút lo lắng Bạch Tô nên cũng đi theo Thời Hoan tiến vào phòng bệnh.
Đi vào phòng bệnh, Thời Hoan rót cho Đỗ Đỗ một ly nước, sau đó mặc kệ anh ta, đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu.
“Vân Tiêu, anh nhớ em chứ.”
Thời Hoan thậm chí không nghĩ đến việc cơ thể Phó Vân Tiêu đang đầy ống truyền dịch, cô ta lao đến và ôm lấy cơ thể Phó Vân Tiêu.
Sau khi nói xong, Thời Hoan không nói gì nữa mà cứ ôm Phó Vân Tiêu một cách lặng lẽ, trạng thái này kéo dài trong mười phút trước khi cô ta hài lòng rời khỏi người Phó Vân Tiêu.
“Sức khỏe của tổng giám đốc Phó thế nào?”
Đỗ Đỗ tượng trưng hỏi một câu.
“Không tốt lắm, vẫn còn chưa tỉnh.”
Thời Hoan lịch sự gật đầu, cũng không thảo luận chi tiết về tình trạng của Phó Vân Tiêu.
Cả hai đều không để ý đến thân thể của Phó Vân Tiêu, Thời Hoan quan tâm Phó Vân Tiêu có thể ở bên cô ta bao lâu, còn Đỗ Đỗ chỉ muốn Bạch Tô có thể rời đi một cách êm đẹp, nên hai người không nói chuyện nữa.
Thời Hoan quay lại nằm trên người Phó Vân Tiêu, Đỗ Đỗ cố ý hay vô ý nhìn xung quanh, tìm nơi Bạch Tô đang trốn.
Cuối cùng, anh ta lại tìm ra dấu vết của việc chiếc tủ đã được mở ra, đóng không chặt.
Một nụ cười chậm rãi xuất hiện ở khóe miệng, trong tình huống bình thường, vị trí của Bạch Tô không nên bị phát hiện.
“Trước tiên cô Bạch cứ chăm sóc cho tổng giám đốc Phó đi, tôi còn có việc khác phải làm, hôm khác tôi sẽ đến.”
Đỗ Đỗ liếc nhìn đồng hồ rồi lịch sự nói.
Thời Hoan gật đầu chào, cô ta vẫn cứ lưu luyến mà nằm trên người Phó Vân Tiêu.
Rời khỏi phòng bệnh, Đỗ Đỗ cũng không đi bao xa, đi tới phòng bệnh nhỏ bên cạnh chờ Bạch Tô.
Mười phút sau, tiếng mở cửa của phòng bệnh Phó Vân Tiêu nằm vang lên, tiếp theo là tiếng giày cao gót “cộp cộp” dần dần vang lên và rời khỏi phòng.
Nhìn thấy Thời Hoan đã rời đi, Đỗ Đỗ cũng bước ra ngoài, trở lại phòng bệnh của Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô lúc này đang lúng túng bò ra khỏi tủ, vừa ngẩng đầu lên thì tình cờ nhìn thấy vẻ mặt có chút tức giận của Đỗ Đỗ.
“Cô nói cho tôi biết xem, có phải là trong đầu cô có sạn không hả?”
Đỗ Đỗ hận rèn sắt không thành thép, tuy giọng điệu gay gắt nhưng Bạch Tô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh ta.
“Ôi.”
Không đợi Bạch Tô lên tiếng, Đỗ Đỗ lại nhìn cô rồi thở dài, sau đó tiếp tục nói: “Vừa rồi cô nhìn thấy người giả dạng cô rồi đó, rõ ràng là ngụy trang y hệt như cô, cô thật là ngu ngốc.”
Đỗ Đỗ càng vì Bạch Tô mà cảm thấy phẫn nộ, tuy rằng thời gian anh ta tiếp xúc với Bạch Tô giả rất ngắn, nhưng anh ta có thể cảm giác được mục đích tiếp cận của Bạch Tô tôn giả này không hề đơn giản.