Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 11: Chương 11: Vì vậy, em vẫn yêu anh ta?




Bạch Tô có thể cảm nhận được luồng khí toát ra từ Phó Vân Tiêu khiến người ta lạnh sống lưng, từ lúc cô lên xe rất lâu sau đó vẫn chưa nói chuyện. Cho đến khi xe đã đi rất xa, cô mới nuốt nước bọt, bối rối giải thích với anh: “Đó là bạn trai cũ của em.”

Phó Vân Tiêu không ngốc, anh có thể tìm được nhẫn thì tự nhiên cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ của hai người.

Anh chỉ nâng mí mắt lên nhìn Bạch Tô một cái: “Khí chất bạn trai cũ của em xem ra cũng không tệ, gia thế cũng không tồi, tại sao…… còn muốn gả cho anh?”

Đây là lần đầu tiên, Phó Vân Tiêu nghiêm túc hỏi Bạch Tô câu hỏi này.

Thực ra lúc trước, Phó Vân Tiêu cũng từng hỏi qua câu này nhưng đều là lúc hai người đang làm chuyện yêu đương ở trên giường, cho nên Bạch Tô sẽ giải thích là vì cô yêu khí chất và tiền của chồng.

Bây giờ….. ừm, nếu như cố chấp so sánh Phó Vân Tiêu và Phó Cảnh Hoài ai đẹp trai hơn thì Phó Vân Tiêu nam tính, mạnh mẽ hơn. Còn đường nét của Phó Cảnh Hoài lại mềm mại, ôn hòa hơn, chính là kiểu hotboy, chỉ là anh ấy bình thường so với các hotboy khác có chút lạnh lùng hơn.

Còn về gia thế thì…… gia đình Phó Vân Tiêu có thế lực thực sự rất lớn, Phó Cảnh Hoài…. Bạch Tô cũng không biết rõ gia cảnh của anh ấy, chỉ biết Từ Trường Thư là viện trưởng của viện y học, ông của Phó Cảnh Hoài cũng là tiến sĩ y khoa nổi tiếng, ba của Phó Cảnh Hoài…. Bạch Tô cũng chưa từng gặp qua, chỉ đoán rằng ba của Cảnh Hoài không ở cùng anh ấy.

Cho nên theo gia thế mà tính thì vẫn là Phó Vân Tiêu có tiền hơn.

“Đương nhiên là bởi vì chồng vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền rồi.”

Bạch Tô vẫn muốn che giấu quá khứ, nhìn Phó Vân Tiêu mỉm cười.

Kết quả là Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Bạch Tô với đôi mắt giống như chim ưng: “Em hãy thành thật trả lời câu hỏi này.”

“Bởi vì mẹ anh ấy ngăn cản, người nhà không đồng ý.”

“Vì vậy, em vẫn yêu anh ta?”

Phó Vân Tiêu cau mày, nhìn chằm chằm vào Bạch Tô hỏi lại.

Bạch Tô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, ngắm nhìn cảnh vật đang dần lùi về phía sau, nói một câu: “Quá khứ chỉ là quá khứ, không còn yêu nữa.”

Nghe câu nói này, Phó Vân Tiêu lập tức liền xoay đầu Bạch Tô lại, sau đó không báo trước mà chiếm lấy môi cô. Lần này giống như sự chiếm hữu của một cơn bão dữ dội, không giống như những lần trước, thô bạo đến mức khiến người ta rất khó để từ chối.

Trước đây, nụ hôn của Phó Vân Tiêu rất tình cảm, có sự uyển chuyển, mềm mại. Còn bây giờ lại khiến cho cô có chút đau đớn.

Một lúc lâu sau, Bạch Tô mới được thả ra, môi cô chuyển sang một màu đỏ kiều diễm.

Phó Vân Tiêu nhìn thấy bộ dạng thở hổn hển của Bạch Tô mới nở một nụ cười rồi nói: “Hãy nhớ những lời hôm nay em nói, không còn tình yêu trong quá khứ nữa.”

“Vâng! Em yêu chồng! Cực kì yêu chồng!”

Bạch Tô gật đầu, duỗi tay ôm lấy Phó Vân Tiêu. Rất lâu sau, Bạch Tô mới bình tĩnh lại, hỏi Phó Vân Tiêu: “Đúng rồi chồng à, sao anh lại đến đó tìm em? Có chuyện gì sao?”

“Tối nay, cùng anh về nhà họ Phó, ông Phó muốn tập hợp cả nhà cùng ăn cơm.”

“Ba?” Bạch Tô lẩm bẩm cái tên này, hôn nhân của cô và Phó Vân Tiêu vốn được giấu kín, chỉ thông báo qua một chút cho người nhà họ Phó. Lúc đó cũng không tổ chức hôn lễ, cho nên cô cũng chưa từng gặp qua ba anh.

Nhưng cô biết Phó Vân Tiêu và cô kết hôn với nhau cũng chỉ để ba anh được yên tâm, và cũng là để có được quyền thừa kế công ty nhà họ Phó.

Giấy đăng kí kết hôn của họ đã sao chép cho ông Phó xem rồi.

Còn về những thành viên khác của nhà họ Phó, Bạch Tô cũng chưa từng gặp qua.

“Có những ai vậy? Nhà anh có nhiều người không, em…… sẽ không khiến chồng mất mặt chứ.”

Bạch Tô ngập ngừng, hai người họ chỉ còn vài tháng nữa là li hôn rồi, cô có cần thiết phải đi ăn tối cùng gia đình họ không?

“Không đâu, chúng ta chỉ đến đó một lúc, sẽ không ở lại quá lâu.”

“À, ra vậy.”

Bạch Tô hiểu ra liền gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy chồng à, sao trước nay ba chưa bao giờ tổ chức tiệc gia đình, lần này đột nhiên lại tổ chức vậy? Trong nhà có bao nhiêu người? Em có cần chuẩn bị quà gì không.”

Mặc dù Phó Vân Tiêu không gọi ông Phó là ba nhưng lúc Bạch Tô nhắc đến, cũng không dám gọi là ông Phó.

“Không cần chuẩn bị quà đâu, anh bảo người chuẩn bị xong rồi. Em chỉ cần trang điểm xinh đẹp là được.”

Nói vậy, Phó Vân Tiêu ấn nhẹ vào đầu mũi Bạch Tô, tỏ vẻ cưng chiều.

Bạch Tô khẽ cười: “Chồng à, anh vẫn chưa trả lời em lần này ba tổ chức tiệc gia đình là có chuyện gì vậy.”

“Anh cũng không rõ, có thể là anh trai sẽ mang chị dâu về tham dự hoặc là ông ấy cuối cùng cũng chịu thừa nhận cháu nội nên cho về nhận tổ tiên, đại loại là như vậy.”

Phó Vân Tiêu nói qua loa đại khái như không có chuyện gì đặc biệt nhưng lại khiến cho Bạch Tô bị lôi cuốn.

Quả nhiên…. tiểu thuyết viết rất đúng, nghe có vẻ như chuẩn bị có N câu chuyện sắp xảy ra vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.