Ba tháng sau, một nhà kho bí mật ở thành phố A.
Bạch Tô bước ra khỏi nhà kho.
Cuối cùng cô cũng được thả!
Sau khi trải qua sự kiện An Kỳ bị giết hại, cô bị ông cụ An chuyển đến đây từ phòng dành cho khách, có người chuyên canh giữ, liên tục bị giam lỏng trong suốt ba tháng.
Trong khoảng thời gian này, cô đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra ai đã giết An Kỳ.
Bạch Tô bước ra khỏi nhà kho, đi thật xa mới dám bắt xe.
Cô yêu cầu tài xế lái xe đến nhà Caesar, mặc dù Caesar đã cầu xin ông cụ An tha thứ, ông cụ An mới bỏ qua cho cô, nhưng cô cảm thấy mình phải giải thích với Caesar rằng cái chết của An Kỳ không hề có liên quan đến cô.
Khi Bạch Tô đến biệt thự của Caesar, cô liền phát hiện mọi thứ xung quanh vẫn bình thường nhưng lại tỏ ra hết sức bất thường...
Dường như tất cả đều mang dáng vẻ lạnh như băng... Bạch Tô không biết rốt cuộc là có chỗ nào khác lạ, cô nghi ngờ nhấn chuông cửa, đợi một lúc lâu sau, Caesar mới bước ra khỏi biệt thự.
Dù gương mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng giữa lông mày và đôi mắt vẫn không che giấu được sự mệt mỏi.
Có vẻ như trong khoảng thời gian này anh cũng bị hành hạ một trận.
“Thời gian này anh không sao chứ?”
Bạch Tô do dự một chút rồi lên tiếng trước.
Nhìn thấy sắc mặt của Caesar, cô vẫn có chút lo lắng.
“Ừ, không có gì, xin hỏi còn chuyện gì nữa sao?”
Caesar dừng lại cách Bạch Tô vài mét, nhìn Bạch Tô, lời nói cũng hết sức lạnh nhạt.
Lần này trực tiếp khiến Bạch Tô sững sờ, tuy rằng bình thường khi cô tiếp xúc với Caesar, anh cũng không cười nói quá mức nhưng thái độ bây giờ của anh rõ ràng khiến Bạch Tô có cảm giác xa cách.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ khác, cô cảm thấy chắc hẳn Caesar vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện của An Kỳ nên mới như vậy.
Ngập ngừng một hồi, Bạch Tô quyết định mình cần phải giải thích rõ ràng.
“Tối hôm đó, vốn dĩ tôi đến tìm anh là bởi vì Thẩm Mạc Bá gọi điện thoại nói tôi nhắc nhở anh phải chú ý an toàn, tôi gọi cho anh mãi không được nên mới….”
Bạch Tô do dự giải thích, cô không muốn Caesar hiểu lầm mình.
“Tôi không quen biết Thẩm Mạc Bá, từ nay về sau, tôi không muốn có liên quan gì đến cô. Nếu không có chuyện gì thì cô mau trở về đi.”
Caesar lạnh lùng nói với Bạch Tô, nói xong liền xoay người trở về phòng.
Bạch Tô ngẩn người, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Cô chỉ đến để giải thích với Caesar, không biết tại sao anh lại đối xử với cô như vậy.
“Caesar.”
Bạch Tô muốn đuổi kịp để hỏi rõ nhưng Caesar đã đóng chặt cửa...
Lần này, Bạch Tô càng thêm bối rối, rốt cuộc Caesar vì cái gì mà trở nên như thế này?
Bạch Tô nhíu mày đứng trước cửa biệt thự của Caesar suy nghĩ hồi lâu, mãi cho đến khi có người bước ra khỏi nhà cứng rắn đuổi Bạch Tô đi, cô mới cảm thấy mình không cần phải ở đây lâu thêm nữa, không có cách nào... đành phải rời đi trước.
Sau khi rời đi, cô phải bắt taxi đến thẳng công ty.
Dù sao cô đã mất tích suốt ba tháng, trong thời gian cô vắng mặt, chắc hẳn công ty có rất nhiều việc cần cô phải giải quyết.
Khi ông cụ An giam lỏng cô, ông ta đã tịch thu điện thoại di động và tất cả các công cụ liên lạc của cô, vì vậy ngoài việc trở lại công ty, cô cũng cần sắp xếp thư ký mua cho cô một chiếc điện thoại di động và làm lại thẻ sim mới.
Kết quả là khi tài xế taxi đỗ xe trước cổng công ty, Bạch Tô nhìn thấy tòa nhà liền hơi dừng lại.
Trong tòa nhà của Tư bản Vân Thượng, logo Vân Thượng bên ngoài đã không còn ở đó nữa, có mấy công nhân đang treo logo mới lên.
Cô hơi hoài nghi tài xế có chở cô đến nhầm chỗ, nhưng mà, lại nhìn kỹ tòa nhà này, quả thật đây đúng là tòa nhà của cô, hơn nữa... tài xế cũng liên tục lặp đi lặp lại nhấn mạnh chính là chỗ này.
Bạch Tô cảm thấy có chút choáng váng, cô xuống xe, bước nhanh vào trong tòa nhà cao ốc.
Quá bối rối... Khoảng thời gian này quá nhiều thứ xảy ra, cô hoàn toàn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đây…
“Quý cô này, xin hỏi cô muốn tìm ai?”
Bạch Tô đang đi về phía trước, kết quả cô gái nhỏ ở quầy lễ tân lại mỉm cười đưa tay ra ngăn cản cô.
Chân mày Bạch Tô càng nhíu chặt hơn, nhìn quầy lễ tân trước mặt, cô không hề nhận ra bất kỳ ai trong số họ.
“Tôi tên là Bạch Tô, là tổng giám đốc nơi này.”
Bạch Tô vô cùng nghi hoặc nhưng cứ trả lời trước đã.
“Bạch Tô?”
“Xin lỗi quý cô, công ty của chúng tôi không hề có vị tổng giám đốc nào tên là Bạch Tô, cũng không có nhân viên nào tên như vậy.”
Nhân viên lễ tân giải thích với Bạch Tô.
Bạch Tô nhíu mày chặt hơn: “Các người là nhân viên của Tư bản Vân Thượng sao?”
Cô có dự cảm rằng trong khoảng thời gian này nhất định đã xảy ra một chuyện quan trọng, nhưng cô không dám suy đoán, vì sợ rằng kết quả phỏng đoán khiến bản thân mình không thể nào chấp nhận được.
“Xin lỗi, thưa cô, chúng tôi là Thương mại Hợp Chúng, Vân Thượng đã không còn làm việc ở đây nữa.”
Lễ tân rất lịch sự nói lời xin lỗi.
“Vậy thì Vân Thượng hiện đang làm việc ở đâu?” Cô hỏi tiếp.
Thực ra cô cũng có chút hoài nghi, trong khoảng thời gian cô mất tích, nếu Phó Lôi Minh làm gì đó với cô thì quyền sở hữu công ty sẽ không còn thuộc về cô, chuyện này nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận được.
Nhưng... không đến nỗi chuyển nơi làm việc chứ?!
Lễ tân khó xử: “Nghe nói Vân Thượng đã phá sản nên mới bán lại nơi này cho chúng tôi.”
Phá sản...
Khi nghe được hai từ này, Bạch Tô càng thêm bối rối...
Hiện tại cả người cô đều không biết tiếp theo nên làm gì, còn có làm sao để tiến hành bước kế tiếp.
Bạch Tô nhíu mày nhìn những người này: “Xin lỗi, cho tôi mượn điện thoại một lát được không? Tôi muốn gọi cho Phó Lôi Minh.”
Cô nóng lòng gọi điện hỏi Phó Lôi Minh, tại sao lại bán công ty, còn nộp đơn xin phá sản?!
Cuối cùng, nhân viên lễ tân lắc đầu: “Xin lỗi cô, điện thoại nội bộ không được phép cho người ngoài mượn.”
“Đây là cái quy định gì thế?”
“Vậy tôi có thể mượn điện thoại của cô được không? Điện thoại di động cá nhân của cô chắc cho người ngoài mượn được chứ.”
Trong xã hội ngày nay, gọi điện thoại không tới hai xu, cái này chắc có thể.
Lại không nghĩ đến, lễ tân vẫn rất lúng túng, nhìn Bạch Tô nói: “Thật xin lỗi cô, tập đoàn AC có quy định điện thoại di động của chúng tôi trong giờ làm việc cũng thuộc về hệ thống AC nên phải bị theo dõi. Xin lỗi, thưa cô, tôi vẫn không thể cho cô mượn được.”
“...”
Lời này trực tiếp khiến Bạch Tô hoang mang.
Nhưng cô vẫn bắt được điều quan trọng nhất trong mấy từ này, đó chính là tập đoàn AC, tại sao có tập đoàn AC?
“Các cô là tập đoàn AC?” Bái Sư bối rối hỏi.
“Chúng tôi là công ty chi nhánh lệ thuộc vào tập đoàn AC ở thành phố A.”
Lễ tân nở một nụ cười chuyên nghiệp trả lời Bạch Tô.
Bạch Tô không nhịn được lui về phía sau hai bước, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Cô bỗng hiểu ra mọi chuyện!
Mới vừa thấy tình trạng của Caesar, so sánh thái độ của Caesar với cô, sau đó Caesar còn nói từ nay về sau không còn dây dưa rễ má gì với cô nữa, cho nên chuyện công ty phá sản chắc chắn có liên quan đến Caesar!