“Anh có chắc là không có ai không?”
Chân mày của Văn nhíu chặt hơn, cô ta lặp lại lần nữa.
Theo lý thuyết thì sẽ có xác chết ngay cả khi không có ai ở bên trong, loại lửa này sẽ không đốt xương thành tro.
“Vâng, đúng vậy.”
Văn cúi xuống gật đầu.
“Anh có tìm được một người phụ nữ không? Hay thân thể một người phụ nữ?”
Rõ ràng Văn chưa chấp nhận câu trả lời này.
Chỉ là khi hỏi xong câu này, lúc cấp dưới của cô ta chưa kịp trả lời thì Đỗ Đỗ đã tiếp lời.
“Vẫn còn thi thể của một người phụ nữ ở đây sao? Sao cô có thể biết nhiều chi tiết như vậy?”
Đỗ Đỗ cảnh giác nhìn Văn, vẻ đề phòng trên mặt ngày càng đậm.
“Tôi đoán thôi.”
Biết mình vừa rồi mất bình tĩnh, Văn lập tức trở lại bình thường, bình tĩnh mà trả lời Đỗ Đỗ.
“Loại nơi này nhìn là biết đó nhà tù riêng của một số người, không nên có phụ nữ ở trong đó sao?”
Văn hỏi ngược lại Đỗ Đỗ, đồng thời tìm ra một lý do thích hợp để củng cố cho những gì cô ta vừa nói.
Tuy rằng Văn nói không có sơ hở logic nào, nhưng mà Đỗ Đỗ vẫn sẽ không tin Văn. Anh ta luôn cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, nhất định đã che giấu điều gì đó.
Không còn để ý đến Văn nữa, sau đó Đỗ Đỗ đi về hướng cửa vào, dự định tự mình đi xuống xem xét một chút, xem có thể tìm được chút manh mối của đám người Bạch Tô hay không.
Nhưng mà, anh ta vừa đi tới cửa còn chưa đi xuống thì đã có tiếng bước chân từ hành lang cung điện dưới lòng đất truyền đến, nghe thanh âm thì hẳn là không phải một người.
Nghe thấy âm thanh này, Đỗ Đỗ và Văn đồng thời sửng sốt.
Sau đó hai người theo bản năng mà quay đầu lại, tưởng rằng còn có một số người chưa đi ra. Nhưng mà người của họ đã ra hết rồi, tất cả đều đứng ở bên ngoài.
Âm thanh này càng ngày càng gần, nghe được tiếng bước chân, bên trong nhất định có không dưới mười mấy người.
Đỗ Đỗ vừa lo lắng vừa mơ hồ mong đợi, cảnh giác nhìn chằm chằm hành lang cung điện, hơi thở cũng đã hơi gấp gáp.
Cuối cùng, có người bước ra tư nơi sâu khỏi hành lang.
Đi đầu là hai người đàn ông với vẻ ngoài côn đồ, tay hai người này đều bị trói sau lưng, một vài người đàn ông khác đang đứng sau họ.
Phía sau, hai người đàn ông khác mặc vest hộ tống một người phụ nữ ra ngoài, thời điểm người phụ nữ bước ra, Đỗ Đỗ và Văn đồng thời sững người. Nhưng Đỗ Đỗ chỉ sững người trong chốc lát rồi mới trở lại bình thường, nhưng Văn thì đã bị sốc đến mức không khép miệng lại được. Bởi vì người phụ nữ bước ra trông giống hệt Bạch Tô.
Tuy nhiên, người phụ nữ này không phải Bạch Tô mà là Thời Hoan.
Một lúc sau, cuối cùng Phó Văn Tiêu và Bạch Tô cũng đi ra, trong mắt Bạch Tô lộ rõ nụ cười hạnh phúc, vẻ mặt mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng bước đi.
Đi bên cạnh Bạch Tô là một người đàn ông lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu lòng người, khuôn mặt sắc bén góc cạnh khiến người ta có cảm giác xa lạ.
Phó Văn Tiêu đi bên cạnh Bạch Tô, có vẻ lo lắng cho cơ thể của cô, Phó Văn Tiêu nắm vai Bạch Tô và đi ra ngoài từng chút một.
Khi nhìn thấy Bạch Tô, trái tim treo lơ lửng của Đỗ Đỗ như rơi xuống.
Quả nhiên là Phó Vân Tiêu đã tìm thấy được Bạch Tô, điều may mắn hơn nữa là không biết họ đã làm gì mà có thể sống sót sau đám cháy.
“Không thể! Đây là tuyệt đối không thể!”
Văn không thể tin được, liền nói hai câu không thể.
“Làm sao các người có thể bình an vô sự trong đám cháy lớn như vậy? Tôi nhớ rõ Thời Hoan…”
Văn lắc đầu nguầy nguậy, không thể tiếp nhận sự thật.
Mãi sau khi nói một hồi thì cô ta mới nhận ra mình lỡ miệng, nhanh chóng dừng lại.
“Cảm ơn vì đã đến.”
Với sự hỗ trợ của Phó Văn Tiêu, Bạch Tô đã đi ra khỏi cung điện dưới lòng đất.
Sau khi cảm ơn Đỗ Đỗ, Bạch Tô có ý thức đứng sang một bên và nhường cho Phó Văn Tiêu giải quyết những việc khác.
“Ha ha ha, cô nhớ gì không?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Văn, Thời Hoan vô cùng hài lòng với phản ứng của cô ta.
“Cô nhớ rõ tôi đã ngất đi đúng không? Cô cho rằng tôi đã như thế này thì nhất định phải chết đúng không?”
Mặc dù Thời Hoan vẫn bị trói tay chân, nhưng cô ta bắt đầu kiêu ngạo mà chế giễu Văn.
“Xin lỗi vì đã làm cho những tính toán của cô đổ bể hết, hơn nữa tôi còn có thể đứng ở trước mặt cô!”
Sau đó, một nụ cười đắc ý xuất hiện trên khóe miệng của Thời Hoan, cô ta bắt đầu cười nhạo Văn.
Mặt mày của Văn u ám mấy phần, ánh mắt lạnh như băng mang theo sát ý, hai tay nắm chặt nắm đấm không hề buông ra.
“Cô nghĩ rằng cô rất thông minh? Cô nghĩ cô rất lợi hại? Bây giờ tôi sẽ phơi bày tất cả những gì cô đã làm, cô xong đời rồi!”
Nụ cười trên mặt Thời Hoan càng lớn hơn, nụ cười còn có chút vặn vẹo, cô ta nói từng chữ một.
“Hôm nay, tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của cô. Cô biết tôi muốn giết Bạch Tô, cho nên mới dùng thủ đoạn dụ tôi đi giết Bạch Tô, sau đó lại chuẩn bị một màn hỏa hoạn này.”
Ngập ngừng một lát, Thời Hoan tiếp tục quan sát biểu hiện của Văn: “Cô nhắn cho Phó Văn Tiêu là cố ý dẫn anh ấy đến cung điện dưới lòng đất này, mục đích là để anh ấy tìm tôi rồi luống cuống tay chân. Trong thời gian đó cô nhóm lửa, sau đó đợi cho ngọn lửa lớn hơn thì cô đi vào để giải cứu Phó Văn Tiêu và để anh ấy nợ ân tình của cô!”
Lúc này, Thời Hoan đã nói ra hết những gì mà Văn nói trước đó. Sắc mặt của Văn vô cùng u ám, cô ta biết rằng vì hành động của Thời Hoan nên cô ta đã mất đi khả năng cuối cùng có được Phó Văn Tiêu.
Thậm chí, cô ta có thể sẽ mất đi mạng sống của mình vì sự cố này.
“Nhưng mà Văn à…”
Thời Hoan cũng nâng âm lượng lên và lắc đầu.
“Cô không ngờ rằng có một lối đi trong căn phòng bí mật đúng không? Lối đi bí mật ở đây rất an toàn, hơn nữa còn có một hệ thống thông gió độc đáo trong lối đi bí mật.”
Thời Hoan tiếp tục đả kích Văn và thành thật giải thích tất cả những gì mình biết.
Sau khi nghe Thời Hoan nói về mọi chuyện, Văn đã bắt đầu bình tĩnh lại, cô ta không được thừa nhận tất cả những gì Thời Hoan nói vừa rồi. Nếu không thì cô ta không chỉ phải đối mặt với vấn đề mất đi tình cảm mà thậm chí có thể phải ngồi tù.
“Tôi không biết cô đang nói về cái gì.”
Văn đã trở lại trạng thái bình thường, vẻ mặt vô tội, cố ý phủ nhận hoàn toàn những gì Thời Hoan vừa nói.
“Nhìn thấy tôi không sao, hiện tại cô đã không muốn thừa nhận sao? Đã quá muộn!”
Thời Hoan tức giận mắng Văn, cô ta không ngờ Văn lại trực tiếp không thừa nhận như vậy.
“Tôi không làm gì thì tại sao tôi phải thừa nhận chứ. Ngược lại là cô đó, hiện tại cô bị người ta trói, 80% là việc làm người thay thế bị phát hiện rồi.”
Văn cố ý tức giận nói, lúc nói lời này thì cô ta vô tình hay cố ý liếc về phía Bạch Tô.
“Cô!”
Thời Hoan tức giận nghiến răng nghiến lợi, không còn biết nói gì nữa.
Vào lúc này, Phó Vân Tiêu, người chưa nói chuyện đã vượt qua người Thời Hoan và đi đến chỗ Văn trong hai bước chân.
“Lâu rồi không gặp.”
Thấy Phó Vân Tiêu đến gần thì Văn chủ động chào.
“Ừm.”
Phó Vân Tiêu gật đầu.
“Nói đi, tại sao phải giết Bạch Tô?”
Giọng nói của anh rất nhẹ, tuy nhiên khi lọt vào tai người khác lại sắc như dao, khiến người ta rùng mình.