Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 937: Chương 937: Xem như cô lợi hại




Bạch Tô đồng thời cũng nhìn về phía Đỗ Đỗ.

Nhưng mà Đỗ Đỗ hoàn toàn không để ý tới lời của chị dâu Đỗ, thậm chí còn không có nhìn đến chị dâu Đỗ, ánh mắt vẫn ở trên người Bạch Tô.

Trầm mặc một lát, Đỗ Đỗ nhìn Bạch Tô, ánh mắt càng ngày càng nhu hòa đi.

“Làm sao lại đến đây?”

Giọng của Đỗ Đỗ rất nhẹ nhàng.

Khi hỏi câu này, Đỗ Đỗ cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng điều này cũng không ngăn cản được câu hỏi này rất khéo léo.

Anh ta không nói có cũng không nói không, nhưng lại nói một câu không rõ ràng như vậy, điều này khiến cho Bạch Tô có rất nhiều không gian để phát huy.

Từ sau khi Bạch Tô đến hỗ trợ, cục diện chiến trường đã thay đổi.

Tuy rằng cô y tá nhỏ không biết ý đồ của Bạch Tô, nhưng có thể biết được Bạch Tô đang giúp Đỗ Đỗ.

“Cô Bạch, sao cô lại ra đây, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng.”

Không đợi Bạch Tô nói chuyện, cô y tá nhỏ đã đẩy thuyền đi theo và gián tiếp xác nhận rằng Bạch Tô đang mang thai.

“Đỗ Đỗ không trở lại nên tôi có chút lo lắng cho anh ấy, nên tôi đi ra ngoài xem xét. Không ngờ lại gặp chị dâu tôi ở đây.”

Bạch Tô lễ phép gật đầu với cô y tá, những lời này dường như là đang trả lời cô y tá nhỏ, nhưng ánh mắt của Bạch Tô thì lại vô tình hay cố ý luôn liếc về phía chị dâu Đỗ, lời nói ra cũng tự nhiên.

“A, hóa ra là em dâu của tôi, thật là đúng dịp, thật là đúng dịp.”

Vẻ mặt của chị dâu Đỗ khó coi đến cực điểm, nhưng mà cũng không thể bạo phát được, dù sao cô ta cũng vừa mới lấy tiền của Đỗ Đỗ nên phải giả bộ vẻ vui vẻ trên mặt.

“Nếu em dâu đã đến đây thì nên đưa Đỗ Đỗ về đi, buổi tối trời lạnh, hôm khác trò chuyện sau nhé.”

Chị dâu Đỗ vội vàng nói gì đó, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

Bạch Tô đương nhiên nhìn ra được ý của cô ta, nhưng mà Bạch Tô cũng đương nhiên không thể để cô ta đi dễ dàng như vậy.

“Không sao, hôm nay trời ấm áp, hôm nay tôi cùng chị dâu tán gẫu cũng được.”

Cô không chừa thang cho chị dâu Đỗ bước xuống, trực tiếp chặn lời của chị dâu Đỗ.

“Cái đó…”

Chị dâu Đỗ do dự, hết nhìn bên này lại nhìn sang bên khác, hiển nhiên là đang nghĩ biện pháp đối phó.

Sau khi cân nhắc hai giây, cô ta dường như không nghĩ ra bất kỳ lý do chính đáng nào và sau đó cô ta chỉ có thể má lại và trò chuyện với Bạch Tô với giọng điệu ngập ngừng.

“Nhưng mà chị dâu có việc phải về nhà, cô xem hôm khác chị dâu đến gặp cô có được không?”

Chị dâu Đỗ cười nói với cô, lúc này cô ta chỉ muốn rời đi nơi này càng sớm càng tốt.

“Đương nhiên có thể. Chị dâu cứ giữ lại tiền, lần sau mang quà đến gặp con tôi là được.”

Bạch Tô không khách sáo, đối chọi trực tiếp với chị dâu Đỗ nhưng trên mặt luôn mang theo vẻ tươi cười, tạo cho người ta cảm giác vô hại.

Nghe cô nói lời này, sắc mặt chị dâu Đỗ sa sầm lại.

“Em dâu, ý cô là gì? Chúng ta là người một nhà đó.”

Giọng chị dâu Đỗ trở nên lạnh lùng, tay phải vô thức siết chặt thẻ ngân hàng trong tay.

“Ừ, cũng bởi vì chúng ta là người nhà cho nên tôi mới không khách sáo với chị.”

Bạch Tô lịch sự đánh trả.

“Chị dâu vừa nói Đỗ Đỗ chưa có gia đình, không có con cái, không dùng được nhiều tiền như vậy, nên muốn Đỗ Đỗ đưa tiền cho chị.”

Ngừng một chút, Bạch Tô nói tiếp: “Bây giờ không chỉ Đỗ Đỗ sắp lập gia đình, mà đứa con trong bụng cũng sẽ ra đời. Tôi lấy về với số tiền này có sai không?”

Bạch Tô nói gì cũng có lý và có cơ sở, nói xong liền sờ sờ bụng của mình giả bộ, như là thực sự sờ sờ sinh mệnh nhỏ bé trong bụng.

“Cô…”

Chị dâu Đỗ tức đến mức không thốt nên lời.

Quả thật cô ta vừa nói Đỗ Đỗ không có gia đình, lời nói của Bạch Tô là đúng.

Tuy nhiên, cô ta không muốn xì tiền, hơn nữa cô ta cũng không thể trơ mắt nhìn tiền trong tay cứ thế mất đi.

“Ô, đúng rồi.”

Như đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt Bạch Tô lại xẹt qua một tia sáng, bắt đầu bổ sung.

“Nếu là người thân thì chị dâu Đỗ phải nhớ mang quà ra mắt cho các cháu nhiều một chút nhé, số tiền này không đủ, chúng tôi còn cần chị dâu và anh cả hỗ trợ nhiều. Có lẽ chúng tôi có thể sinh thêm cháu thứ hai và ba cháu nữa.”

“Bạch Tô nói lời này là cố ý chọc tức chị dâu Đỗ.

Cố Chị dâu Đỗ nghe nói phải mang quà đến thì nhất thời không thể nhịn được, cũng không muốn giả vờ nữa.

“Dù sao cô cũng chưa gả, đứa nhỏ cũng chưa sinh ra, hơn nữa nhà cô nhiều tiền như vậy, cũng không thiếu chút tiền này.”

Giọng điệu của chị dâu Đỗ càng ngày càng tệ.

“Chị dâu nói bọn em không thiếu tiền thì cũng không sai, nhưng mà nếu chị dâu không trả lại tiền ngày khác sẽ có chị Lý, chị Trương đến. Nếu thật vậy thì sớm muộn gì nhà bọn tôi cũng không có tiền, cho nên tôi phải dành chút tiền cho các con.”

Bạch Tô vẫn lễ phép cười, nhẹ giọng nói.

Nghe được lời Bạch Tố nói, cả khuôn mặt chị dâu Đỗ đen lại, sắc mặt lại thay đổi, cô ta không biết nên phản bác Bạch Tô như thế nào.

“Tôi sẽ không trả lại tiền, món quà gặp mặt với đứa trẻ sẽ được trừ vào tiền trong tương lai.”

Vì không còn cách nào khác, chị dâu Đỗ đã hoàn toàn xé mặt nạ với Bạch Tô.

Đồng thời, sau khi nghe chị dâu Đỗ nói lời này, sắc mặt của Bạch Tô cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Nếu chị dâu đã nói như vậy, thì đừng trách tôi coi thường tình cảm huyết thống.”

Đôi mắt cô ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, khi cô nói những lời cuối cùng thì gần như bị ép ra khỏi răng.

“Cô muốn làm gì, dù sao tôi cũng không có tiền.”

Chị dâu Đỗ không khỏi cười nhạo Bạch Tô, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Cô ta hoàn toàn không tin Bạch Tô có thể làm gì được mình, nếu có cách đối phó với bọn họ thì Bạch Tô đã ra tay từ lâu rồi.

Rõ ràng là chị dâu Đỗ đã đánh giá thấp năng lực của Bạch Tô.

“Chị dâu có tiền hay không thì cũng không cần nói cho tôi biết. Sẽ có người nói chuyện với chị.”

Một nụ cười chợt hiện trên khóe miệng Bạch Tô, nói thêm một câu.

“Hàng tháng Đỗ Đỗ đều có hóa đơn chuyển tiền cho các người, chỉ cần đăng hóa đơn lên, sau đó báo thẻ ngân hàng bị trộm. Tôi tin chị dâu không thể giải thích rõ ràng được đâu nhỉ?”

Giọng điệu đầy tự tin và đầy khiêu khích, cô cảm thấy chị dâu Đỗ không có chút kiến thức pháp luật nào nên sẵn sàng dùng cách “vừa dụ, vừa gạt”.

“Để tôi tính toán, cứ coi như mỗi tháng Đỗ Đỗ trả 10.000 thì sau hai năm này sẽ là mấy trăm nghìn rồi. Theo luật, chị dâu có thể sẽ phải ngồi tù mấy năm.”

Trong khi nói chuyện, cô thực sự đã nghiêm túc tính toán.

Chị dâu Đỗ sắp phát điên.

“Được được được!”

Chị dâu Đỗ sắc mặt thay đổi mấy lần, rốt cuộc nhịn không được vỗ tay liên tiếp nói ba chữ “được”.

“Xem như cô lợi hại.”

Sau khi Đỗ Đỗ nhả những lời này ra khỏi miệng thì trực tiếp ném thẻ ngân hàng xuống đất, rồi tức giận rời khỏi đây.

“Chị dâu, đừng quên tới thăm khi em sinh con.”

Nhìn thấy bóng lưng chị dâu Đỗ vội vàng chạy đi, Bạch Tô cố ý lớn tiếng nhắc nhở sau lưng, mục đích là chọc tức chị dâu Đỗ.

Cho đến khi cô ta biến mất khỏi tầm mắt, miệng Bạch Tô nở một nụ cười mãn nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.