Ánh mắt Lâm Lập nhanh chóng trở nên lạnh như băng.
Anh quay sang thư ký và lạnh lùng nói: "Nghĩ cách cản cô ta lại cho tôi!"
"Anh đi gặp Nhiêu Tuyết đi, em về trước."
Bạch Tô cũng không biết tại sao mình lại biểu hiện gấp gáo như vậy, cô nói với Lâm Lập như thể rồi xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Lâm Lập còn muốn vươn tay kéo lấy tay Bạch Tô nhưng ra đến cửa thì đúng lúc Bạch Tô đang đi đụng trúng Nhiêu Tuyết chuẩn bị xông vào trong.
Ba người đứng cùng nhau trong một không gian và Bạch Tô cũng nhìn thấy rõ mặt Nhiêu Tuyết, trước đó và cả một phút ngay trước đó thôi cô vẫn không có cơ hội có thể thấy rõ ràng mặt của Nhiêu Tuyết.
Khi nhìn rõ được mặt Nhiêu Tuyết thì Bạch Tô lại cảm nhận được sự sợ hãi đang lan ra khắp người mình.
Thậm chí cô còn không đủ can đảm để ở lại nhìn xem Lâm Lập và Nhiêu Tuyết thường nói chuyện và cư xử với nhau thế nào, Bạch Tô vội vàng bỏ đi như người chạy nạn.
Hẳn là Vương Nhiêu Tuyết đang giữ chặt Lâm Lập lại, ít nhất là sau khi Bạch Tô xuống lầu thì Lâm Lập không còn sốt ruột đuổi theo, Bạch Tô nhanh chóng bắt xe về nhà và chuyển nhà ở.
Thế nhưng khi Bạch Tô về đến nhà Lâm Lập thì cô mới chợt nhận ra bây giờ mình vẫn chưa thể chuyện nhà, quan hệ của cô và Lâm Lập quá rõ ràng, trong khoảng thời gian này cô cần phải quay về nơi ghi hình, Erica phải ở đâu bây giờ?
Cô bước vào trong và thương lượng với Erica trước.
Không ngờ Erica lại nói cậu bé có thể ở lại nhà bạn nên bảo Bạch Tô không cần phải quan tâm đến những vấn đề đó, cứ làm những việc mình cần làm là được.
Cậu bé nói xong thì Bạch Tô bỗng có một cảm giác kiêu ngạo tự hào, con cô chính là đứa nhỏ xuất sắc như thế đấy.
Tất cả đều làm theo kế hoạch của cô, Bạch Tô căn cứ theo các bước tiến hành gom đồ và bỏ những vật dụng của mình và Erica vào khách sạn, sau đó cô vội vàng chạy về công trình Hy Vọng nơi mọi người đang ghi hình.
Lúc ấy trời đã tối rồi, bạch tô vội vàng khách sạn của mình chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi mới mở điện thoại lên lại.
Khi lên lầu khách sạn thì điện thoại cô lại reo lên, nó nhận được cuộc gọi từ Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô nhìn lướt qua rồi không quan tâm tới Phó Vân Tiêu, vẫn nhấc chân lên lầu nhưng khi lên đến nơi thì lại trông thấy Phó Vân Tiêu đang đứng trước cửa phòng khách sạn chờ mình.
Tim Bạch Tô nhanh chóng hẫng đi vài nhịp.
Cô muốn làm bộ như không có gì xảy ra nhìn Phó Vân Tiêu hỏi: "Sao anh lại tới đây thế?"
Phó Vân Tiêu cũng mở miệng, hỏi: "Tại sao gọi điện thoại cho em nhưng em không nghe máy."
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu rồi thoải mái mở cửa phòng ra nói: "Không muốn nghe nên không nghe thôi, sau này tôi cũng không muốn có bất kì quan hệ gì với anh Phó Vân Tiêu cả."
Nói xong cô bèn nhấc chân vào trong phòng khách sạn và muốn đóng cửa lại.
Tay Phó Vân Tiêu chặn giữa cánh cửa và khung cửa, anh vội vàng ngăn cản động tác đóng cửa của Bạch Tô và nói: "Chúng ta phải ngồi lại nói chuyện với nhau một lát đã."
"Tôi cảm thấy chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả." Nói xong câu đó, Bạch Tô lại muốn đóng cửa.
Phó Vân Tiêu vẫn cau mày từ đầu đến cuối.
Anh nhìn Bạch Tô và vẫn vươn tay nắm lấy tay Bạch Tô sau đó lách người vào trong phòng cô.
"Phó Vân Tiêu! Anh ra ngoài ngay cho tôi!"
Phó Vân Tiêu vào đến trong thì Bạch Tô bèn sốt ruột gào lên với anh, bảo Phó Vân Tiêu nhanh chóng đi ra ngoài.
Phó Vân Tiêu cũng tươi cười nhìn chằm chằm Bạch Tô nói: "Tán gẫu xong thì tất nhiên tôi sẽ ra ngoài ngay thôi."
Đúng là lưu manh vô lại không ai bằng.
Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn Phó Vân Tiêu nói: "Thật lòng xin lỗi, anh có quyền tự do ngôn luận thì tôi cũng có quyền không nghe. Nếu tổng giám đốc Phó Vân Tiêu cảm thấy một cô gái bị mình cưỡng bức xong vẫn còn tâm trạng nghe anh giải thích lòng vòng thì chắc là tấm lòng cô ta phải rộng lớn lắm."
"Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như tổng giám đốc Phó Vân Tiêu cũng là người đã có vợ, anh có vợ còn tôi có chồng, chuyện này chúng ta nên bỏ qua và quên đi, cứ xem như cả hai đều chết là được rồi."
Bạch Tô lại nhìn về phía Phó Vân Tiêu và nói với anh như thế.
Từ đầu đến cuối Phó Vân Tiêu vẫn nhíu chặt chân mày và nhất là sau khi Bạch Tô nói thế thì anh lại càng cảm thấy tức giận.
Anh trực tiếp nói với Bạch Tô: "Tôi không cách nào xem em là một người chết cả, Bạch Tô, tôi chỉ muốn nói cho em biết chúng ta vốn là một đôi, em không cần phải băn khoăn và sầu não về chuyện này, nếu em lấy lại được trí nhớ thì em sẽ biết thôi."
"Đừng nói những lời vớ vẩn như kiểu tôi là vợ trước của anh để bao biện nữa được không? Tôi không phải là con nít ba tuổi nên không dễ lừa như vậy đâu." Bạch Tô cũng biết mệt mỏi vậy.
Cô không muốn dây dưa vấn đề này với Phó Vân Tiêu nữa và chỉ muốn được yên tĩnh một lát thôi.
Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô bắt đầu thể hiện sự mệt mỏi ra mặt nên đành thở dài một hơi nói: "Thôi được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi, tôi về trước."
Thật ra anh muốn tranh thủ cơ hội này để nói với Bạch Tô rằng anh đã làm xét nghiệm DNA của mình với Erica nhưng trạng thái tâm trạng của Bạch Tô bây giờ không thích hợp để nghe.
Bạch Tô chỉ nói với Phó Vân Tiêu một câu: "Tôi mong còn chẳng được, khi đi anh nhớ giúp tôi đóng cửa lại."
Nói xong câu đó Bạch Tô bèn đuổi Phó Vân Tiêu đi, cô còn yêu cầu Phó Vân Tiêu đi rồi nhớ đóng cửa lại cho mình.
Khi Phó Vân Tiêu đi mất thì Bạch Tô nằm trên giường với đầu óc trống rỗng.
Tiếp theo đây cô phải làm gì bây giờ?
Bạch Tô nằm trên giường thả hồn vào suy nghĩ.
Thật ra cô cũng không căm ghét Phó Vân Tiêu mà hoàn toàn ngược lại, lần này cô chống đối với Phó Vân Tiêu cũng không phải do mình đã xảy ra quan hệ như thế với anh mà là... Cô muốn tìm hiểu rõ ràng trái tim mình đang muốn cái gì.
Đúng lúc đó thì điện thoại Bạch Tô lại vang lên, là tiếng tin nhắn.
Bạch Tô vội vàng cầm lấy điện thoại di động xem và phát hiện là mọi người cùng gửi một thông báo quan trọng vào nhóm của những người đến tham dự công trình Hy Vọng: Vì mưa to nên đất đá trên núi sạt lở, xe chở các vật dụng cần thiết đã bị chặn lại nên mọi người hãy đến hiện trường để khuân vác đồ về, mọi người có ai rảnh thì nhanh chóng hành động.
Bạch Tô thấy thế bèn vội vàng ghi tên mình.
Nếu như có công việc bận rộn thì cô sẽ không cần phải nghĩ đến những thứ vớ vẩn xung quanh như này nữa.
Bạch Tô nghĩ thế bèn trả lời: "Tôi đi!"
Sau khi trả lời xong thì người quản lý gửi cho Bạch Tô một địa chỉ và bảo cô nhanh chóng xuất phát.
Bạch Tô mang đôi giày khá nhẹ chân và tiện lợi xuất phát cùng với những người tình nguyện, khi họ, đến hiện trường thì mới phát hiện chiếc xe chở vật tư đã bị chặn lại ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi, sau đó lại bị lật xe, việc liên lạc bị gián đoạn, thậm chí nơi này điện thoại cũng mất sóng và không thể liên lạc với bất kì ai.
Thế nhưng bọn Bạch Tô không còn thời gian để quan tâm nhiều như vậy nữa, bọn họ vừa phải vận chuyển vật tư vừa phải tìm xem người đã đi trên chuyến xe này để xem họ còn sống không.
Mọi người chia thành vài nhóm và bắt đầu đi tòm.
Bạch Tô đi cùng với một đồng nghiệp, họ phải đi dọc xuống dưới để tìm kiếm.
Ban đầu thì vẫn còn ổn nhưng không tìm thấy người, đá núi rơi vụn nên cũng khá khó phát hiện ra người, sau đó tình hình trở nên khó khăn hơn.
Màn trời ngày càng tối tăm mờ ảo.
Hơn nữa không biết khi nào thì nó bắt đầu rơi xuống những hạt mưa.