Dương Thế Hành mơ mơ màng màng cảm giác được thân thể của mình bị nâng lên mang đi nhưng uy lực của vodka ít rượu bia bình thường nào có thể sánh được, độ cồn cao khiến cho đầu óc hắn hỗn loạn, mí mắt như bị keo dính vào với nhau không cách nào mở ra được.
Qua một trận xóc nảy thì hắn rơi vào một nơi rất ấm áp, phía dưới thân mềm mại như giường ở nhà. Dương Thế Hành ôm lấy vật mềm mềm như lông vũ đó mà rơi vào giấc ngủ say.
An Lăng hai tay chống trên giường, miễn cưỡng xê dịch người muốn thoát khỏi cái ôm của Dương Thế Hành. Hắn đang đắp chăn cho Dương Thế Hành thì người này đột nhiên xoay người ôm lấy cả chăn lẫn hắn. An Lăng bị khóa lại trong cái ôm chặt cứng của Dương Thế Hành.
Hệ thống sưởi của căn phòng vừa được bật, đến cả áo khoác cũng chưa kịp cởi thì bị bao ở trong chăn. An Lăng vốn không sợ lạnh, hiện tại càng cảm thấy nóng vô cùng.
Nhìn Dương Thế Hành người đầy mùi rượu say sưa ngủ, An Lăng lại càng tức giận. Nếu hiện tại người Dương Thế Hành đang ôm là Ivan thì sự tình sẽ không còn gì để cứu nữa.
Nhưng không thể nói, An Lăng thật sự muốn tìm cách nào đó để phân tâm mình. Ngay cả bản thân cũng có thể cảm giác được nhiệt độ trên mặt đang nóng lên. Dù Dương Thế Hành chỉ vô ý thức cử động làm da thịt hai người tiếp xúc hoặc gần gũi hơn một chút đều làm tim hắn đập liên hồi.
An Lăng thả lỏng thân thể, để bản thân nằm đối mặt với Dương Thế Hành, hai người chóp mũi gần như đụng vào nhau. Hắn đưa tay xoa lấy khuôn mặt của đối phương, cẩn thận cảm giác sự ấm áp của da thịt tràn đầy sức sống.
Đây là khoảng thời gian duy nhất An Lăng có thể chủ động đụng chạm đến Dương Thế Hành, cũng chỉ có lúc này hắn mới không che giấu mà bộc lộ ra tình cảm của mình.
Cậu có biết hơn mười năm qua tôi nhớ cậu đến thế nào? An Lăng im lặng nói. Khi mới chia ly, hắn cho rằng tình cảm này sẽ theo thời gian mà nhạt phai. Thực sự đúng là như vậy, nhưng một số hình ảnh thi thoảng lại mông lung xuất hiện trong hồi ức phù đầy bụi khiến cho người ta cảm thấy bịt bùng khó thở.
Sau này An Lăng mới biết được, rung động và nỗi nhớ đó không biến mất mà theo thời gian trôi qua dần dần đọng lại trong thân thể. Thi thoảng nhớ tới sẽ gợi lại tất cả ký ức khiến hắn muốn quên cũng không quên được.
An Lăng cũng không phải là một người kiên cường, cũng có những lúc khó khăn khiến hắn đau khổ đến muốn từ bỏ. Thế nhưng hắn rốt cuộc cũng chịu đựng được, nhờ vào sự niềm tin kia, hắn biết những thứ dày vò này sẽ giúp hắn trở thành trợ lực cho Dương Thế Hành.
Hắn ôm lấy khuôn mặt của Dương Thế Hành, chậm rãi tới gần hôn nhẹ lên đôi môi của đối phương rồi lập tức rời đi. Đây là lần tiếp xúc thân mật nhất sau mười mấy năm quen biết Dương Thế Hành của hắn, dù hơi thở của Dương Thế Hành toàn là mùi rượu không hay ho gì nhưng vậy cũng đủ rồi.
Hắn nhẹ nhàng cử động, tách người ra khỏi cái ôm của Dương Thế Hành.
Đợi đến khi Dương Thế Hành tỉnh là thì trời đã tối, dựa vào ánh đèn trong phòng có thể nhìn thấy tuyết bay tán loạn bên ngoài.
Hắn lặng lẽ đem chăn kéo cao che khuất mặt, mở to mắt nhìn An Lăng đang ngồi trên bàn bên cạnh cửa sổ, mặc dù đưa lưng về phía hắn nhưng Dương Thế Hành dám nói dù An Lăng có hóa thành tro hắn vẫn có thể nhận ra được.
Đây là đâu? Dương Thế Hành không dám cử động mạnh, con ngươi nhanh như chớp nhìn lướt qua thăm dò địa hình. Theo như phán đoán thì đây hẳn là một gian phòng nào đó…
… Nói nhảm! Dương Thế Hành thầm mắng bản thân, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra lúc trước. Hắn vốn cùng người Nga mới quen biết đi uống rượu, sau đó ký ức không rõ lắm. Có điều suy nghĩ đơn giản đi thì cũng có thể đoán đại loại đã xảy ra chuyện gì, khẳng định là bản thân uống say, Ivan mới đưa hắn đến nơi ở của An Lăng, hoặc là gọi An Lăng đến đón hắn…
An Lăng tuy rằng không muốn thấy hắn nhưng chung quy cũng không thể để mặt hắn giữa đất trời băng tuyết này…
Dương Thế Hành hiện tại không thể động đậy, trên mặt tâm lý. Nếu như biết Dương Thế Hành tỉnh, An Lăng khả năng sẽ muốn hắn ly khai, nhưng… hắn không muốn lãng phí cơ hội hiếm hoi có thể ở chung với An Lăng như vậy. Hơn một tháng không thấy được An Lăng, thấy đối phương giờ chỉ cách mình có mấy thước làm trong lòng Dương Thế Hành vô cùng vui vẻ.
Ivan có nói cho hắn, An Lăng hi sinh vì hắn rất nhiều, hắn cả đời này sẽ ghi nhớ trong lòng. Nhưng Dương Thế Hành vẫn không hiểu tại sao An Lăng quan tâm hắn như vậy còn nói những lời tuyệt tình kia?
Dương Thế Hành hiểu, An Lăng sẽ không bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Bởi vậy nên hắn bị đả kích không nhỏ, hao hết tâm lực để thôi miên bản thân, trăm lần nói với chính mình là An Lăng chỉ đang giận hắn mà thôi.
An Lăng rốt cuộc đối xử như thế nào với hắn? Nếu như đã vì hắn mà làm đến mức này thì rõ ràng An Lăng là bạn thân của mình, thế nhưng đã là bạn thì tại sao lại không thể có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu? Không, như vậy quá mâu thuẫn. Làm gì có kẻ nào nỗ lực mười năm vì một người mình không tin tưởng chứ?
Bản thân có nên hỏi An Lăng cho rõ ràng không? An Lăng có chịu trả lời thành thật không? Từ trước đến nay Dương Thế Hành nghĩ gì thì làm đó, lần đầu tiên phải đắn đo có không như thế này.
Ivan là người An Lăng tin tưởng phải không? Bởi vậy nên mới biết được những chuyện này… Dương Thế Hành cảm thấy xấu hổ vì chính mình lại không đủ để An Lăng có thể tin tưởng.
“Cậu tỉnh rồi?” An Lăng đưa lưng về phía hắn, bỗng nhiên mở miệng nói.
Dương Thế Hành giật mình, vội vã nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
An Lăng đứng dậy đến trước giường, nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Dương Thế Hành trong lòng không khỏi bất đắc dĩ. Hắn cũng hiểu Dương Thế Hành đang nghĩ gì, bản thân cũng đã từng nói hai người ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng…
“Giờ cũng đã khuya rồi, sáng sớm mai cậu hãy rời đi đi.”
Dương Thế Hành mở mắt, đã thấy An Lăng trở về bàn làm việc, quay lưng lại với hắn. Hắn ngồi dậy, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi… Tôi lại đem rắc rối đến cho anh. Sáng mai tôi sẽ đi.”
Hắn nói xong lại nghĩ đến cái gì, vội vã nhảy xuống giường hoảng hốt nói: “Không, không có ý tứ! Tôi chưa tắm đã nằm ở trên giường! Đợi lát nữa tôi sẽ ngủ ở sô pha!”
An Lăng không có ý kiến, tập trung vào việc của mình.
Dương Thế Hành cảm thấy không được tự nhiên. Với quan hệ của hai người tựa hồ không cần nói khách sáo như vậy, cho dù hiện tại có đang bị tuyệt giao đi nữa mà dùng kiểu nói này cũng rất kỳ dị…
Dương Thế Hành hoàn toàn không biết nên làm thế nào đối với An Lăng, chân tay luống cuống mà đứng ở bên giường. An Lăng hình như kiên quyết không chịu nhìn hắn. Dương Thế Hành ngại ngùng một lúc chợt nhớ đến vấn đề quan trọng. Nơi này là chỗ nào?
Hắn nhìn quanh, ước chừng gian phòng khoảng mười bình. Trong phòng có giường, có bàn làm việc, giá sách và một bộ sô pha nhỏ, có một phòng tắm ở góc và một cánh cửa thông vào nhà bếp. Cách bài trí khá ấm áp, rèm cửa sổ màu xanh sẫm xen kẽ màu vàng, gia dụng được làm từ gỗ hồ đào cùng tông với khăn bàn và đệm tựa, trên mắt đất là thảm hoa văn màu rượu nho khiến cho Dương Thế Hành có đi chân đất cũng không cảm thấy lạnh.
Đây chắc chắn không phải là phòng nghỉ của trung tâm vũ trụ rồi? Dương Thế Hành thầm nghĩ. Nhóm phi hành gia và một số nhân viên ở trong một khách sạn phía tây nam Moscow, những người còn lại cũng được sắp xếp vào khách sạn gần đó. Trong khi thiết kế của căn phòng này nhìn là biết không phải của khách sạn mà là nhà ở bình thường… Dương Thế Hành rón rén đi đến sô pha ngồi xuống, chằm chằm nhìn bóng lưng của An Lăng.
Ngay cả lúc này mà An Lăng còn làm việc sao? Dương Thế Hành nhìn bóng lưng gầy gầy thẳng tắp của hắn, nhớ tới Ivan nói, An Lăng vì hắn mà chế tạo ra Rocketman V…
Ngày hôm này là đêm giáng sinh, An Lăng không có hẹn sao? Hắn đã làm qua nhiều, đáng lý nên để bản thân nghỉ ngơi một chút… Có điều nhìn thấy An Lăng không có ra ngoài hẹn hò, Dương Thế Hành lại mừng thầm. Tuy rằng chỉ là suy nghĩ của bản thân, nhưng vẫn có thể coi như hoàn thành lời hứa hai người cùng trải qua đêm noel với nhau.
Nhờ đó cũng có thể thấy được, An Lăng vẫn không có người yêu, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà người đó không đến được. Dương Thế Hành có chút đắc ý, cho dù An Lăng không độc thân thì Christmas cũng ở cùng với hắn.
Dương Thế Hành đánh bạo mở TV, chuyển đến kênh có chương trình đặc biệt cho giáng sinh. Mặc dù tiếng Nga hắn không tốt lắm nhưng mấy khúc thánh ca thì nơi nào cũng kha khá giống nhau. Hắn chỉnhâm lượng của TV nhỏ lại để An Lăng không bị tiếng ồn ảnh hưởng. Da mặt Dương Thế Hành bỗng nhiên dày lên, nếu An Lăng không đuổi hắn về thì có nghĩa là bản thân An Lăng còn có chút trắc ẩn, dù rằng có thể như lòng trắc ẩn đối với chó lạc bên đường trong thời tuyết rơi…
Suy nghĩ cẩn thận lại thì nếu An Lăng thực sự vì hắn là trở thành kỹ sư tên lửa thì chắc hẳn vị trí của mình trong lòng hắn phải rất quan trọng? Tại sao chỉ vì một chút sơ xuất nhỏ mà lại không muốn làm bạn với mình nữa? Thật sự là rất bực mình sao?
Hai người hiện tại ở chung một chỗ, lại đang là lễ giáng sinh, dù An Lăng có lạnh lùng sắt đá cỡ nào cũng sẽ dễ chịu hơn một chút, nếu không nhân cơ hội này làm lành thì còn đợi đến khi nào?
Dương Thế Hành ngửi thấy người mình toàn mùi rượu, An Lăng tuyệt đối không thích người như vậy đến gần hắn. Vậy nên Dương Thế Hành lặng lẽ đi đến nhà bếp cầm bình thủy tinh trên bàn uống một hơi để hòa tan nồng độ cồn trong máu, một bên lấy phích nước ra đun, đợi nước sôi để pha cà phê và hồng trà. Nhìn trong tủ lạnh cũng có một chút nguyên liệu nấu hắn, hắn suy nghĩ rồi thò đầu ra nhà bếp, cả tiếng nói: “An Lăng, tôi mượn nhà bếp một chút!”
Nói xong liền nghiêng tai lắng nghe, không thấy An Lăng đáp lại thì coi như đã được đồng ý. Hắn quay trở vào bắt đầu ồn ào làm việc.
Dương Thế Hành một bên bật bếp một bên đánh giá, chắc là do khách sạn không đủ phòng nên An Lăng mới được xếp vào chỗ này, dù sao cũng trong dịp Christmas nên khách sạn nhà nghỉ hết chỗ cũng phải. Mặc dù ở đây đơn giản hơn so với khách sạn rất nhiều, nhưng cảm giá rất thoải mái ấm áp.
An Lăng nghe âm thanh truyền đến từ nhà bếp, suy nghĩ xem Dương Thế Hành đang làm cái gì. Qua hơn mười năm, hắn đột nhiên phát hiện bản thân càng lúc càng không hiểu được Dương Thế Hành.
Lúc mới tỉnh lại thì vô cùng khách sao, mấy phút sau đã trở về tính nào tật đấy, tự chơi một mình trong phòng hết sờ sờ TV đến đồ dùng trong nhà thì lại vào nghịch nhà bếp.
An Lăng hoàn toàn không có tâm tư làm việc, sức tập trung đều bị kéo qua chỗ Dương Thế Hành. Nghe thấy tiếng ngâm nga một ca khúc noel không rõ từ, còn đi kèm theo một loạt các tiếng động khác, đôi khi còn vang lên tiếng gõ nồi gõ bàn, rất nhiều tạp âm phát ra hoàn toàn phá vỡ không gian làm việc yên lặng vốn có của An Lăng.
An Lăng đột nhiên có một ảo giác rằng hai người đang trở lại thời trung học. Dương Thế Hành đến nhà mình đòi ăn, xung phong đảm nhiệm vai trò đầu bếp trong khi bản thân ngây ngô không biết cảm giác nhộn nhạo trong lòng này là gì, cứ đơn giản nghĩ rằng đó là hạnh phúc vì có bạn thân bên cạnh…
Khi đó chính hắn sẽ không ngờ tới mình sẽ rơi vào sâu đến như vậy, cũng sẽ không biết thứ tình cảm này tồn tại lâu đến tận bây giờ.
Dương Thế Hành rất nhanh đi ra khỏi nhà bếp, trên tay bê một cái khay. Thấy An Lăng nhìn mình, hắn nhếch miệng cười nói: “Để báo ơn anh không để tôi chết cóng ngoài đường, tôi cũng chỉ có thể làm một chút này báo đáp. Phòng ngừa sau nay có muốn thì anh cũng sẽ không chịu để ý đến tôi. Không cần để ý đến tôi đâu, cứ coi như phục vụ phòng là được.”
Dương Thế Hành để khay lên trên bàn của An Lăng. Tách trà bằng sứ được rót đầy hồng trà, bên cạnh còn có một miếng chanh, một cái đĩa đựng cá hộp và oliu, cuối cùng là một bát canh cà chua.
An Lăng khá ngạc nhiên, không ngờ Dương Thế Hành trong thời gian ngắn có thể làm được những thứ này.
Nhận thấy sự ngạc nhiên của An Lăng, Dương Thế Hành ngại ngùng nói: “Những thứ này đều lấy từ tủ lạnh ra, canh cũng là được làm sãn, tôi chỉ hâm nóng lại thôi/”
An Lăng còn kinh ngạc hơn, hắn căn bản không biết trong tủ lạnh lại chứa nhiều đồ đến vậy.
Trên khay có hai phần, Dương Thế Hành đem phần của An Lăng đặt trên bàn còn mang khay đi đến chỗ TV ngồi.
TV vẫn đang phát những ca khúc noel, Dương Thế Hành ngồi xếp bằng trên mặt thảm, khay cũng để xuống đất nhìn thoải mái như đang ở chính nhà của mình vậy. Hắn cầm điều khiển bấm chuyển kênh đến một kênh hài kịch. Chương trình nói tiếng Nga cũng không có phụ đề nhưng Dương Thế Hành xem đến vui vẻ, vì lo lắng ảnh hưởng đến An Lăng nên thường phải lấy tay che miệng lại, cười đến run cả người.
An Lăng dùng chút đồ ăn. Hồng trà có vị chát, canh cũng không tệ lắm còn phần cá đông lạnh và oliu bị hâm nóng bỏ vào miệng muốn phá hết vị ăn. Món cá vốn dùng để ăn nguội lại bị Dương Thế Hành đem đun nóng thì vị có quái dị cũng không có gì là lạ.
Dương Thế Hành nấu ăn luôn dựa vào sở thích cá nhân và giác quan thứ sáu để thêm gia vị. Cũng may hồi cấp ba hai người vẫn đang trong thời kỳ trưởng thành nên ăn rau luộc chưa chín hay cơm sống một chút cũng chẳng sao.
Hiện tại những thứ này mặc dù vẫn so với thời đó chỉ có hơn chứ không kém nhưng An Lăng đưa từng miếng một vào miệng.
Dương Thế Hành vừa nén cười phát ra tiếng rất quỉ dị, vừa cầm chân giò hun khói bỏ vào miệng, vừa ăn một miếng liền nhận ra đó là thứ vị mà người bình thường không thể ăn nổi. Hắn tùy tiện nhai vài cái rồi nuốt vào, mặt nhăn nhúm thành một đống giẻ rách rồi vội vã uống vào một hớp hồng trà nóng.
Hắn cẩn thận nhìn lên, cá đông lạnh đã muốn chảy ra, cầm cái muỗng múc như đang múc súp… Hắn quay đầu lén nhìn An Lăng. An Lăng vẫn quay lưng về phía hắn, không có phản ứng gì. Dương Thế Hành đứng lên ngồi vào sô pha thấy An Lăng vẫn đang ăn món khó nuốt này, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì.
An Lăng cho đến bây giờ cũng không ngại những món khó ăn của hắn làm, tính cách bướng bỉnh không muốn lãng phí đồ ăn nên chỉ cần đồ ăn chưa hư An Lăng đều có thể nuốt vào.
Dương Thế Hành hài lòng cười ra tiếng, một niềm sung sướng khó tả chảy trong lòng. An Lăng người này bị bệnh sạch sẽ một chút, nếu thật sự ghét cái gì nhất định sẽ không đụng vào.
Dương Thế Hành vui vẻ xử lý sạch đồ ăn trên khay, sau đó đến bàn làm việc của An Lăng dọn dẹp đồ rồi trở vào nhà bếp nấu nước nóng. Lúc đi ra thì hắn thì hắn mang theo một ly cà phê Brandy, cố ý chậm rãi đi để lên trên bàn của An Lăng. Sau khi để xuống cũng không rời đi mà đứng ở một bên, như một chú cún đang đợi chủ nhân khen thưởng mà mong chờ nhìn An Lăng.
An Lăng cho dù ra vẻ bình thản nhưng cũng không phải không nhận ra thứ áp lực khó hiểu này, đành hỏi: “Có việc?”
Thấy An Lăng nói với mình, Dương Thế Hành lộ vẻ mừng rỡ sau đó vội ho một tiếng ra vẻ tùy ý nói: “Này, An Lăng, chúng ta làm hòa đi.”
An Lăng nhíu nhíu mày, thầm nghĩ quả nhiên Dương Thế Hành nghĩ theo hướng đó.
Dương Thế Hành nhìn thấy hắn không phản ứng còn tưởng rằng mình có vẻ tự cao quá nên vội vàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Đừng có giận, tôi xin lỗi anh mà, tôi hứa sẽ không nhiều chuyện chọc giận anh nữa đâu.”
“Cậu sao phải xin lỗi? Cậu làm gì mà chọc giận tôi chứ?” An Lăng thản nhiên hỏi.
Dương Thế Hành ngẫn người, gãi gãi đầu suy nghĩ nói: “Tôi cũng không rõ lắm… sao anh lại tức giận?”
Bị hỏi ngược lại làm An Lăng không biết phải trả lời như thế nào, vội quay đầu qua chỗ khác không tự nhiên mà nói: “Tôi không tức giận.”
Dương Thế Hành nghĩ thầm, như vậy mà không giận sao? Hắn biết An Lăng là kiểu ăn mềm không ăn cứng, liền ra vẻ đáng thương nói: “Vậy thì anh đừng có lơ tôi chứ. Nếu tôi làm chuyện gì sai thì anh cứ nói cho tôi biết. Chúng ta lâu không gặp lại như vậy, tôi thật sự… rất nhớ anh. Đừng giận nữa, được không? Có được không?”
Dương Thế Hành đáng ghét mà quấn quít lấy hắn. Mỗi lần An Lăng tức giận thì hắn luôn dùng chiêu đau khổ năn nỉ này làm An Lăng bị hắn lằng nhằng đến không chịu nổi mới thôi.
Dương Thế Hành đoán không sai. An Lăng nhìn thấy hắn cầu khẩn thì ngực bị dao động một chút, hơn nữa dạo này Dương Thế Hành mỗi ngày đều nhắn tin cho hắn, kiểu quấy rầy dai nhách như vậy càng khiến An Lăng không thể nào chống lại được.
Hắn cho đến bây giờ đều không thể từ chối Dương Thế Hành, cũng bởi vì vậy nên mới khiến bản thân không thể nào dứt bỏ được. Vậy mà hiện tại hắn vẫn đi lên vết xe đổ của mình. An Lăng hiếm khi cứng người lại nói: “Tôi biết rồi.”
Dương Thế Hành cười hì hì đứng lên, kìm lòng không đậu ôm lấy vai An Lăng mắng: “Anh sao cứ phải giả bộ ngầu làm cái gì chứ!”
An Lăng né ra, nhíu mày nói: “Tôi không biết cậu đang nói gì. Đã bằng này tuổi rồi mà cậu vẫn như con nít vậy.”
Rõ ràng là bị la nhưng Dương Thế Hành rất hài lòng, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước liền lôi một cái ghế đến ngồi bên cạnh, mặt mày rạng rỡ nói: “Tôi nấu khó ăn như vậy mà anh vẫn ăn hết.”
Hắn dựa vào lưng ghế nhìn đống tư liệu trên bàn An Lăng, biết đây là An Lăng đang làm Rocketmen V vì hắn, ngực Dương Thế Hành hạnh phúc vô kể. Đây chính là món quà tuyệt nhất thế giới, ai có thể nhận được một cái tên lửa có thể bay lên vũ trụ như thế ở trong đêm Giáng sinh chứ?
“Cuối cùng thì hai người độc thân chúng ta cũng trải qua đêm giáng sinh với nhau.” Dương Thế Hành nghiêng đầu nhìn An Lăng nói: “Tý nữa anh có đi ra ngoài không? Anh thật không có… bạn gái này nọ hả? Hay người ta bận không đến đây được?”
An Lăng bất đắc dĩ nói: “Không phải phí tâm, tôi không muốn lãng phí thời gian.”
Dương Thế Hành ngồi trên ghế, không an phận dơ hai bàn chân lên đong đưa nói: “Thật là ngại, tôi lại không có gì tặng anh hết.”
An Lăng ngẩn ra, không hiểu Dương Thế Hành có ý gì.
Dương Thế Hành suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không nói với An Lăng về những gì Ivan đã nói. Hắn đem lưa ghế dựa vào bên cạnh bạn, cằm để lên trên mặt bàn cười nói: “Ý tôi là… quà noel ấy!”
“Tôi không cần.”
“Đừng nói như vậy.”
Dương Thế Hành dơ tay sờ sờ khuôn mặt của An Lăng, tự nhiên hắn rất muốn làm như vậy. An Lăng không quá quen với hành động thân thiết như vậy, hồ nghi nhìn Dương Thế Hành.
“Tôi không thể làm gì cho anh cả, nhưng có thể đảm bảo với anh rằng tôi nhất định sẽ trở thành người xứng đáng với tên lửa mà anh đã tạo ra.”
Đôi mắt đen láy của Dương Thế Hành nhìn thẳng vào An Lăng, nụ cười tràn đầy ấm áp.
“Tôi sẽ thể hiện xuất sắc cho anh thấy, nhất định không phụ lòng tâm huyết mà anh đã dốc sức tạo ra Rocketman V. Tôi sẽ không để anh hối hận đâu.”
An Lăng nhìn khuôn mặt của hắn, suy nghĩ trong đầu có chút lộn xộn. Dáng vẻ chăm chú của Dương Thế Hành khi nói ra những lời chân thành như vậy làm hắn thật sự muốn hôn đối phương.
“Sao hả?” Dương Thế Hành hì hì cười nói, “Nói mấy lời này nghe có vẻ rất bảnh phải không? Anh ít nhiều gì cũng thấy tôi rất ngầu chứ hả?”
Trong lòng An Lăng thầm thở dài, nếu không nói thêm mấy câu sau thì tốt rồi. Hắn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của Dương Thế Hành, đầu ngón tay chỉ phảng phất lướt qua da thịt. Hắn nghiêm mặt nói: “Tôi rất may mắn vì bản thân đã đi con đường này. Đây là lời thật tình.”
Mặt Dương Thế Hành đỏ lựng. Thân thể hắn cứng ngắc thẳng băng, vẻ mặt oán hận nói: “Anh còn chưa thấy tôi thể hiện mà, thu hồi mấy lời này đi đã, đợi đến lúc tôi lên vũ trụ rồi nói!”
Nói xong hắn liền lấy ly cà phê vốn pha cho An Lăng uống một ngụm rồi nhăn nhó nói: “Đắng quá. Pha đậm quá rồi.”
An Lăng để hắn lăn lộn trong phòng, hỏi này hỏi nọ mà trong ngực tràn đầy chua xót.
Mười năm không gặp Dương Thế Hành càng trở nên thành thục chói mắt khiến An Lăng nghĩ dày vò mình chịu đựng những năm qua đều đáng giá.
Trong khoảng thời gian này, nó cũng là nguyên nhân khiến cho hắn không cảm thấy chán nản thất vọng, nó vừa cứu rỗi lại vừa hành hạ hắn nhiều lần khiến đôi lúc An Lăng hắn đang hao hết tâm sức của mình rồi.
An Lăng từng cố tìm những khuyết điểm của Dương Thế Hành để chối bỏ hắn, nhưng dù cho Dương Thế Hành khó hay phát biểu không thèm suy nghĩ, hay thói quen vệ sinh hằng ngày không tốt, hoặc là chủ nghĩa lạc quan quá mức đều không khiến An Lăng cảm thấy có gì xấu cả. Những khuyết điểm đó tạo ra một Dương Thế Hành đầy rực rỡ, những thứ đó mới khiến An Lăng yêu hắn đến vậy.
… Nếu như cậu có thể yêu tôi hoặc để tôi chán ghét cậu thì tốt rồi. Đây không phải lần đầu tiên An Lăng có suy nghĩ này, nhưng cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi tiêu thất, hy vọng không thực tế cũng chỉ làm bản thân thêm đau khổ mà thôi.
Hắn nên làm thế nào đây? Tiếp tục ở bên cạnh Dương Thế Hành, chí ít hai người cũng sẽ có những thời khắc yên lặng như thế này. Thế nhưng hắn không chắc mình có thể chịu đựng được khi nhìn thấy Dương Thế Hành sóng vai với người khác, mà chia ly thì… Vừa nghĩ đến một lần nữa phải rời khỏi người mình thầm yêu mười năm, trái tim của An Lăng như bị ai bóp chặt lại không thở được.
“Đúng rồi, tôi vẫn quên hỏi. Chỗ này là chỗ nào vậy?” Dương Thế Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phong tuyết khó có thể xác định địa điểm của nơi này.
An Lăng lấy lại bình tĩnh, ra vẻ trấn định nói: “Đây là khu tây nam, gần đài tưởng niệm Pushkin.”
“Ồ…” Dương Thế Hành cũng không biết rõ địa điểm, chỉ tùy tiện đáp lại. “Ở đây cũng tốt ghê, thoải mái hơn hẳn khách sạn. Mà từ lúc trở về từ lãnh nguyên thì chỗ nào cũng thoải mái cả.”
“Cậu nói huấn luyện sinh tồn? Nghe nói thành tích của mọi người rất tốt.”
“Đó là nhờ tôi liều mạng đó! Tôi chính là người phụ trách hưỡng dẫn, mấy ngày đó chỉ có nước nhìn sao để xác định vị trí. Hơn nữa ở phương Bắc, mấy chòm sao cả ngày xoay quanh bầu trời, đảo qua đảo lại làm tôi muốn choáng váng.”
Dương Thế Hành mở thử cửa sổ thì lập tức bị phong tuyết đập vào mặt, sợ hãi vội vàng đóng cửa lại. “Nơi đó còn lạnh hơn ở đây, mỗi tối ngủ tay chân vừa ngứa vừa đau, phải mặc hết đồ vào may ra mới ngủ được.”
An Lăng nhìn nhiệt độ của phòng rồi đem chỉnh lò sưởi lên cao một chút. Hiện tai bên trong chừng mười tám độ, Dương Thế Hành mặc chiếc áo khoác mỏng lông dê màu xám rất hợp với da thịt màu mật ong của hắn. Chợt An Lăng nhìn thấy thứ khiến cho hắn cực kì tức giận.
Đằng sau cổ của Dương Thế Hành, ở gần phía tai bên trái có một vết bớt màu hồng. Thời tiết này sao có thể bị mũi đốt được? Hắn không cần suy nghĩ cũng biết đây là trò quỷ của Ivan.
Vốn tưởng rằng bọn họ ở trong quán bar nhiều người sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng xem ra hắn đã đánh giá Ivan quá thấp… An Lăng trầm giọng hỏi: “Thế Hành, ngoại trừ uống rượu với Ivan thì hai người có đi nơi nào khác không?”
Dương Thế Hành suy nghĩ một chút, nhếch miệng cười nói: “Không biết, không nhớ rõ.”
“Tôi tìm thấy cậu trong quán bar của trung tâm thương mại, hai người ban đầu đi vào đó sao?” An Lăng truy hỏi.
“Hmm, đúng vậy.”
Hai mắt An Lăng híp lại, nghĩ thầm Ivan chắc chắn cố ý làm như vậy để kích hắn. Mà Ivan cũng không phải dạng người để mình chịu thiệt thòi, nếu đã lưu cái dấu này trên người Dương Thế Hành thì chỉ sợ toàn thân cũng đã bị gã sờ vài lần.
“Ivan là bạn của anh đúng không? Khi tôi ở trung tâm vũ trụ thì anh ta mời tôi đi uống rượu. Tại sao đến noel mọi người vẫn còn phải làm việc vậy?
Nghe thấy Dương Thế Hành gọi thẳng tên Ivan, An Lăng mặc dù trong lòng bất mãn nhưng cũng không biểu hiện lên mặt.
“Ivan cũng biết anh ở đây?” Dương Thế Hành hỏi, “Hai người cũng rất thân nhỉ? Tôi nghe anh ta kể rất nhiều chuyện.”
An Lăng đi đến bên cửa sổ, nghiêm mặt nói: “Thế Hành, đừng quá thân với Ivan, không tốt cho cậu đâu.”
Dương Thế Hành quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Là sao? Anh ta tốt mà, khá hợp với tối. Hơn nữa, lần trước anh thức đêm làm việc còn mở hội nghị truyền hình với anh ta…”
“Nghe tôi là được.” An Lăng giữ lấy vai của An Lăng, tựa hồ hơi nổi giận. “Đây là nước Nga, không đơn giản như đảo vũ trụ. Ivan đúng là bạn của tôi nên tôi mới khá hiểu con người anh ta. Tin tôi đi, anh ta tiếp cận cậu là có mục đích chả.”
Dương Thế Hành giật mình, cười khúc khích hỏi: “Không lẽ… anh ta là gián đệp? Muốn lợi dụng tôi đế lấy kỹ thuật khoa học của chúng ta? Yên tâm, tôi cũng không uống say mà lộ cơ mật đâu, dù sao tôi cũng đâu biết gì. Ngược lại, anh ta kể với tôi rất nhiều thông tin của NASA.”
An Lăng buông vai của hắn ra, người dựa vào cửa sổ. Hắn ôm trán tự hỏi một lát rồi đành phái nói: “Tôi bảo cậu tránh xa Ivan… là có nguyên nhân. Cậu là tuýp người của anh ta, mà anh ta cũng không biết tiết tháo là gì. Bởi vậy, đừng đi uống rượu với anh ta nữa.”
“… A?” Dương Thế Hành chần chờ một chút, chỉ vào bản thân ấp úng nói: “Tôi… tuýp người? Ivan anh ta…”
“Anh ta là đồng tính luyến ái.” An Lăng nhìn Dương Thế Hành nhưng lập tức rời ánh mắt đi, “Cái quan trọng là tên kia lúc nào cũng động dục được. Vì vậy nghìn vạn lần không nên đi uống rượu hay ở một mình với anh ta, hiểu chứ?”
Dương Thế Hành lăng lăng nhìn hắn, sương mù luôn ở trong ngực tựa hồ xuất hiện một ánh rạng đông. Dương Thế Hành xoay người sóng vai với An Lăng dựa vào cửa sổ. Không thể sao nhưng lý do đó khiến ngực của hắn có chút chua xót.
Thấy Dương Thế Hành đột nhiên không nói lời nào, An Lăng có chút kỳ quái. Theo lẽ thường thì Dương Thế Hành sẽ hùng hổ nói đạo lý đường hoàng tỷ nhứ “Tuy Ivan là đồng tính luyến ai nhưng tôi vẫn nghĩ anh ta là một người bạn rất tốt” này nọ…
“Hóa ra Ivan cũng là…” Dương Thế Hành mở miệng nói, trên mặt có chút phiền muộn. “Có điều tôi nghĩ anh ta rất tốt, nói chuyện với Ivan cũng khá thoải mái.”
An Lăng trầm mặc không nói. Phản ứng của Dương Thế Hành có hơi khác với hắn nghĩ.
Dương Thế Hành ngẩng đầu nhìn An Lăng, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
“Cậu không tin?” An Lăng nhíu mày hỏi.
Dương Thế Hành cắn môi, một lát sau như hạ quyết tâm hỏi: “An Lăng, anh và Ivan… Hai người đã từng hẹn hò sao?”
Thân thể An Lăng chấn động, đột ngột đứng dậy. Tại sao Dương Thế Hành lại hỏi như vậy? Lẽ nào… hắn đã biết?! Chẳng lẽ Ivan nói cho hắn?
An Lăng bỗng nhiên cảm thấy không gian ấm áp này khiến hắn không thể thở nổi. Hắn gỡ một nút của áo sơ mi, ngữ khí tối tăm nói: “Ivan nói gì với cậu?”
Dương Thế Hành bị động tác và biểu tình của An Lăng làm giật mình, sửng sốt nói: “Anh ta nói… Anh bị cha mình đuổi khỏi nhà bởi vì không chịu thừa kế gia nghiệp và giới tính… Còn có tại sao anh lại trở thành kỹ sư tên lửa, làm việc ở trung tâm vũ trụ cũng là vì…”
Không đợi Dương Thế Hành nói xong, An Lăng liền cắt ngang, âm thanh trầm thấp như đang áp chế tình cảm của chính mình không bị vỡ òa vậy. “Nếu cậu đã biết sao còn tìm tôi? Không lẽ cậu thấy nhìn tôi vậy vui lắm sao?”
Dương Thế Hành hốt hoảng đứng lên, giữ lấy thân thể An Lăng quay về phía mình, lắp bắp giải thích: “An Lăng, tôi, tôi không hiểu anh nói cái gì! Tại sao anh lại tức giận? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi vì chuyện này mà xem thường anh sao?”
An Lăng giương mắt, sắc mặt u ám nhìn hắn.
“Vậy cậu nói đi, đã biết tôi như một con ruồi vòng vo mười năm thì cảm giác cậu thế nào? Nếu đã biết rõ tình cảm của tôi đối với cậu thì cậu cứ bám lấy tôi để làm gì?”
Dương Thế Hành bối rối đến không thể suy nghĩ rõ ràng được, hắn không biết tại sao An Lăng lại đột ngột tức giận như vậy, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ hỏi là anh có hẹn hò với Ivan không thôi… Là tôi hiểu lầm. Tôi chỉ nghĩ anh nói với Ivan nhiều chuyện về tôi như vậy thì quan hệ của hai người rất thân thiết. Ivan nói cho tôi biết chắc cũng chỉ là lỡ miệng nói mà thôi, tôi thật sự không để ý đến chuyện này đâu, thật sự!”
“… Cậu không để ý?”
“Tôi, tôi thực sự không để ý! Mặc kệ chuyện gì phát sinh, chúng ta vẫn mãi là bạn mà, phải không?” Dương Thế Hành lo lắng nói.
An Lăng giương mắt, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đẹp đến mức khiến người ta không rét mà run.
“Tôi đã nói rồi mà…”
Nói xong, An Lăng mạnh mẽ ôm lấy sau ót của Dương Thế Hành, đôi môi hai người chạm vào nhau. Dương Thế Hành kinh ngạc đến không thể động đậy, trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt gần sát mình, mà An Lăng cũng đồng thời chăm chú nhìn hắn.
Đôi mắt màu lục của An Lăng chớp động, Dương Thế Hành bỗng nghĩ hắn như muốn khóc.
Môi của An Lăng rời khỏi miệng Dương Thế Hành, để sát vào tai hắn thì thầm: “Cậu còn nghĩ rằng chúng ta là bạn sao?”
Còn không kịp hấp thu lời nói này, An Lăng đã giật lại cự ly giữa hai người. Biểu tình muốn khóc kia phảng phất như chỉ là Dương Thế Hành lỗi giác, khuôn mặt đó vẫn lạnh lùng như cũ, còn mang theo một thứ gì đó Dương Thế Hành chưa vào giờ thấy…
An Lăng đi ra cửa, cầm lấy áo bành tô được treo ở ngoài, đầu cũng không quay lại: “Chìa khóa ở kệ giày, sáng mai cậu rời đi thì bỏ nó vào trong hộp thư.”
Dương Thế Hành dại ra nhìn An Lăng rời khỏi. Hắn muốn gọi An Lăng lại, bảo hắn mặc thêm quần áo vào, đội khoăn quàng cổ và bao tay nữa, thế nhưng cổ họng khô khốc không thể phát ra được một tiếng nào.
Tiếng “rầm” vang lên rồi để mọi thứ chìm vào yên tĩnh.
Không gian trở nên yên ắng khiến cho tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ đập vào tai làm màng nhĩ đau nhức, không để người tập trung suy nghĩ được gì. Dương Thế Hành nhìn xuống dưới lầu, dõi theo bóng lưng của An Lăng tiêu thất trong đêm đen trắng xóa.
Căn phòng thiếu một người dường như lạnh hẳn. Dương Thế Hành chợt hiểu ra, hắn ngay từ đầu nghĩ căn phòng nhỏ này rất ấm áp thoải mái cũng không phải vì cách bài trí mà là vì An Lăng đang ở đây.
Thế nhưng môi của An Lăng rất lạnh, ngay cả ngón tay và thân thể cũng vậy, vừa lạnh lẽo lại nhè nhẹ run.
Tiếng tim đập thình thịch vang vẳng bên tai không biết là của An Lăng hay Dương Thế Hành, hoặc là từ ngực của cả hai truyền ra.
Dương Thế Hành đứng ở bên cửa sổ, suy nghĩ rõ ràng hơn bao giờ hết. Tất cả mọi nghi hoặc đều đã được giải đáp, phơi bày trước ánh sáng.
Sau mười năm, trong một ngày này, ở đất nước tuyết bay mù trời, hắn rốt cuộc cũng hiểu, tất cả, tất cả…