Bỏ Trốn Đến Vũ Trụ

Chương 3: Chương 3




An Lăng đã biết sớm muộn gì hai người cũng sẽ đụng mặt kể từ khi hắn biết Dương Thế Hành trở về từ NASA. Không, ngay từ đầu hắn đã tin chắc rằng bọn họ nhất định sẽ gặp lại.

Hắn thơ thẩn đứng chỉnh sửa tư liệu, hoàn toàn không nghe được người khác nói gì với mình, bởi vì trong đầu hắn mấy ngày nay luôn chỉ xoay quanh một việc, chính xác hơn, là một người.

Lần đầu tiên gặp nhau, bọn họ là bạn học cấp ba, lần thứ hai gặp lại bọn họ trở thành học trưởng và học đệ, và lần thứ ba này, bọ họ một người là phi hành gia, một người thành kỹ sư tên lửa, nhìn có vẻ không liên quan nhưng lại chặt chẽ gắn kết…

Mối tình đầu là thứ ai cũng trải qua trong cuộc đời mình như một hồi ức tuổi thanh xuân. Nhưng đối với An Lăng mà nói, mối tình đầu của hắn là tình yêu sâu nặng nhất, nằm trong ký ức phủ đầy bụi, thỉnh thoảng nhớ đến sẽ khiến cho hắn cảm thấy khó thở.

Ăn Lăng đẩy xe tư liệu về phía nhà kho, không khỏi day day huyệt thái dương. Lần này gặp lại khiến rất nhiều hồi ức ùa về, hạnh phúc có, nhớ mong có, và cũng có cả đau khổ…

Lần đầu tiên hai người chia tay là ngày thứ hai của cuộc thi tuyển vào đại học.

Chuông báo cuộc thi sắp bắt đầu vang lên, Dương Thế Hành cười toe toét nói với hắn: “Anh đừng để bị bắt bài nhé! Kết quả thi tuyển công bố xong chúng ta còn đi ăn mừng nữa!”

Còn hắn chỉ biết cười khổ đáp: “Cậu mới đáng lo đấy, kỹ thuật quay cóp của cậu quá tệ, coi chừng bị phát hiện.”

Dương Thế Hành đập đập vai hắn, tự hào nói: “Không cần lo, hôm nay anh đây sẽ thi bằng thực lực của mình. Đợi thi xong chúng ta cùng so đáp án sẽ biết. Tôi đi trước đây… Tiêu rồi, hình như hồi hộp thật đấy, có nên đi giải quyết nhu cầu trước cho chắc ăn không nhỉ…”

An Lăng nhìn theo bóng lưng Dương Thế Hành tiến vào phòng thi, tự nhắc nhở đây là lần cuối cùng hai người họ gặp nhau.

Vậy mà mấy năm sau, bọn họ lại đụng mặt trong giảng đường đại học. Thậm chí dù hắn có tránh đi một lần nữa, hai người chắc chắn vẫn sẽ gặp lại.

Đây là con đường hắn đã chọn, vậy nên hắn từ lâu đã đoán được thế nào hắn cũng phải đối mặt với tình cảm chôn dấu đã lâu của mình một lần nữa.

Xe tư liệu bị đẩy qua khúc gồ ghề của mặt đất, tạo ra âm thanh khiến người khác thấy phiền.

Cùng ngày sau khi lễ khánh thành kết thúc, Dương Thế Hành như tên bắn chạy đến viện nghiên cứu phát triển tên lửa, đáng tiếc là không gặp được An Lăng. Hắn đợi một hồi lâu mà không thấy bóng người, còn nhân viên của phòng thì quanh co nửa ngày cũng không nói rõ nguyên nhân, tựa hồ ai cũng có chút kiêng kị với vị chủ nhiệm An Lăng này.

Cho đến khi lùn một mẩu gọi điện giục về, hắn mới không cam lòng mà rời đi, vẫn không quên ghi lại số điện thoại và địa chỉ liên lạc nhắn nhân viên trong phòng nhất định phải đưa cho An Lăng.

Dương Thế Hành ngồi trên xe trung chuyển, nhìn kim vận tốc luôn chỉ tại số 30 km, hắn nhịn không được phải giục tài xế: “Không thể chạy nhanh hơn sao?”

Người tài xế chỉ mặc chiếc áo cộc, nói liên hoàn pháo trộn lẫn cả tiếng Trung giọng Quảng Đông với tiếng Anh: “Không được đâu rứa. Anh răng du hành vũ trụ, can’t be too careful! Anh nhìn mô…”

Dương Thế Hành nghe chẳng hiểu gì, chỉ đành gật đầu đại.

Hệ thống giao thông của đảo vũ trụ tương đối hiện đại, ngoại trừ việc xe trung chuyển tự động xác định địa điểm và canh đúng giờ ra còn có thể chủ động thay đổi tuyến đường đi. Có đến tận mười chiếc xe, Dương Thế Hành chả hiểu thế nào lại chọn ngay chiếc hư mất máy lạnh, trong xe vừa bí vừa nóng.

Mùa hè ở xứ nhiệt đới vừa ẩm vừa nóng, cho dù màn đêm buông xuống thì nhiệt độ cũng không dưới ba mươi độ C. Dương Thế Hành kéo cổ áo, mở cửa sổ xe ra một chút. Tuyến đường của xe trung chuyển đi vào khu thương mại khá đông đúc, tiếng ồn ào ầm nghĩ cùng với không khí nóng bức lập tức tràn vào trong xe.

Sau khi mở cửa sổ, Dương Thế Hành còn cảm thấy nóng hơn nhưng hắn vẫn dựa vào một bên, tay chống lại bên cửa sổ nhìn có vẻ thích ý. Tiếng động náo nhiệt làm hắn cảm nhận rõ ràng được sức sống của nơi này.

Tâm tình của hắn hôm nay rất vui vẻ, dù tý nữa thể nào cũng phải nghe Nghê 囧 phàn nàn hắn cũng không để bụng. Không có gì có thể ảnh hưởng đến niềm vui sướng khi gặp lại được người bạn thân đã lâu không thấy.

Không ngờ An Lăng lại trở thành kỹ sư tên lửa, Dương Thế Hành thầm nghĩ. Tính tình quái gở của anh ta vốn không thích hợp với làm việc nhóm, huống chi công việc này đòi hỏi có sự cộng tác chặt chẽ giữa đồng nghiệp với nhau. Khi gặp vấn đề không lẽ anh ta có thể chạy tới hỏi người khác thật sao?

Tưởng tượng đến cảnh ấy, Dương Thế Hành nhịn không được bật cười, cũng không thèm để ý đến ánh mắt kỳ lạ của tài xế. Dù sao hắn vốn là người có thể tự tiêu khiển với chính mình rất giỏi.

Có điều nếu là An Lăng thì chuyện gì nhất định cũng phải làm đến nơi đến chốn nhỉ? Hắn còn nhớ rõ hồi học cấp ba, An Lăng vì vừa trắng lại vừa thanh mảnh nên trong lễ hội trường đã bị ép giả trang đi mời chào khách. Dù lúc ấy anh ta mặc sường xám có vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

Cho dù nhiều năm gặp lại, Dương Thế Hành chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được. Ngũ quan của An Lăng không thay đổi gì, chỉ giảm đi mấy phần thanh tú, thêm vào một chút anh tuấn, chiều cao cũng hơn khi xưa, chưa kể dáng người cao gầy đủ chuẩn người mẫu thật sự không thích hợp với kiểu nhân viên vốn có của Laputa.

Nhưng tính cách lại không khác mấy so với trước đây. Mặc dù biểu hiện có vẻ lãnh đạm, nhưng mỗi lần Dương Thế Hành nói hắn đều chăm chú lắng nghe, nếu mở miệng nói một vấn đề gì đấy thì An Lăng đều có thể trả lời rất nhanh.

Cũng may bản thân rất hiểu hắn, biết rõ An Lăng là một tên muộn tao, nếu không sẽ bị khuôn mặt và thái độ của con người đó đả kích đến mất hết tự tin.

An Lăng cho đến bây giờ đều là dạng khẩu thị tâm phi. Hồi học cấp ba, trước mỗi kì thi Dương Thế Hành đều tốn hết nước miếng năn nỉ An Lăng giúp hắn, mà An Lăng dù ngoài miệng thì từ chối nhưng đến lúc thi vẫn để bài thi xa xa một chút cho hắn nhìn đáp án.

Chưa kể mỗi lần hắn kéo An Lăng đi quậy phá, dù bị mọi người chọc là nhà quê mới chơi trò đó thì An Lăng vẫn luôn giúp hắn bỏ con gián vào túi ni lông hoặc cùng ra mương bắt đỉa, mặc dù chân mày nhăn nhúm lại. Việc này đối với một tên lớn lên ở nông thôn như Dương Thế Hành chẳng là gì cả, nhưng với những người ở thành phố kiểu gì cũng khó chấp nhận nhỉ? An Lăng lúc đó như muốn vỡ tan vậy, chính tay phải cầm loại động vật chân đốt mình ghét nhất mà bảo sao. Thế mà sau vụ đó anh ta chỉ im lặng đi rửa tay, nhưng cũng dùng bàn chà với xà phòng rửa đến độ da đỏ ửng muốn tróc ra luôn mới chịu ngừng lại.

Từ đó về sau, Dương Thế Hành liền thay đổi ấn tượng với con người nhìn như con gái này. Hắn một mình xa nhà lên thành phố học, cùng với học sinh chuyển trường An Lăng trở thành anh em tốt nhất của nhau.

Tuy rằng không hiểu tại sao An Lăng đột nhiên biến mất ngay sau khi tốt nghiệp, nhưng chắc hẳn phải có nỗi khổ riêng của anh ta? Dương Thế Hành từng rất muốn hỏi rõ ràng, có điều ngay khi nhìn thấy An Lăng xuất hiện ở trước mặt thì tất cả đều chẳng là vấn đề nữa. Hắn mơ hồ cảm giác được nếu cứ trực tiếp truy hỏi thì An Lăng sẽ biến mất một lần nữa.

Một đại nam nhân thì có chuyện gì khó khăn đến độ không thể nói ra như vậy chứ? Tính cách người này thật sự rất không được tự nhiên, Dương Thế Hành thầm mắng.

Có điều cũng không đáng lo, An Lăng nhất định sẽ không thể đột nhiên biến mất như trước đây được nữa đâu nhỉ? Nghiên cứu phát triển tên lửa là một trọng trách rất nặng, người phụ trách không thể dễ dàng có thể tự ý rời đi cương vị công tác được…

Đột nhiên một âm thanh vang lên cắt đứt dòng suy tư của hắn. Chưa kịp hiểu vì sao thì đã thấy anh tài xế mở cửa sổ xe hung hăng chửi rủa một chiếc xe khác.

Mặc kệ cho việc di chuyển bị trì hoãn, Dương Thế Hành đưa đầu ra khỏi cửa xe, nhìn lên bầu trời chói mắt trên cao, tâm tình vui vẻ như lúc đối diện với những huấn luyện khắc nghiệt nhất.

“Ê, hỏi cậu cái. Vị bạn cũ của cậu sao nhìn như người chết vậy, cả ngày đều chỉ có một kiểu mặt?”

“A Năng cũng vậy mà.” Dương Thế Hành thuận miệng nói, “Nhưng những ai quen biết A Năng lâu rồi đều sẽ biết con người anh ta vừa háo sắc lại vừa trạch… Đau quá!”

Phi hành gia A Năng vừa bị đả dụng vốn tên thật là Cù Vũ Năng, hiện đang an tọa ngay bên cạnh Dương Thế Hành. Gã nhìn đồng hồ giám sát trên tay mình, âm thanh từ bộ đàm trong quần áo vũ trụ truyền ra: “Thao tác thay đổi năng lượng pin mặt trời của hai người đã bị chậm 3 phút, 37 giây. 39, 40, 41…”

Lùn một mẩu kéo máy cố định phía sau người, mắng: “Anh đừng có đọc giây chứ! Như vậy hại tôi không thể nào bình tĩnh làm việc được!”

Hôm nay còn cách ngày phóng 321 ngày, Dương Thế Hành cùng ba người đang được huấn luyện trong phòng thí nghiệm sức nổi của trung tâm. Phòng thí nghiệm là một bể bơi dài năm mươi mét, rộng ba mươi mét với độ sâu mười hai mét với sáu triệu rưỡi dung tích gallon, mất khoảng một tháng để đổ đầy nước cho bể bơi này. Bể bơi được trang bị đầy đủ thiết bị cần thiết, các phi hành tại môi trường mô phỏng vũ trụ này để tập thực hiện các nhiệm vụ ngoài không gian.

Danny và V tỷ đảm nhiệm việc lái xe, ba người còn lại phụ trách EVA (Extra-vehicular activity đơn vị hoạt động trong không gian), trong đó Dương Thế Hành và lùn một mẩu là nhiệm vụ viên, còn Cù Vũ Năng là trọng tải viên. Khi bọn họ mặc đồ vũ trụ tiến vào bể bơi thì có thể điều khiển thân thể không bị chìm xuống hoặc trôi nổi trong không gian.

Đáy bể bơi rải rác các loại thiết bị, Dương Thế Hành và lùn một mẩu cố gắng cố định vị trí các tấm pin mặt trời. Cù Vũ Năng phụ trách thao tác cánh tay máy của khoang thuyền mô hình, mỗi phi hành gia hai bên trái phải đều có hai thợ lặn giúp đỡ.

Lùn một mẩu tên là Nghê Quý Vinh, biệt hiệu “Nghê 囧”, chiều cao bằng với chiều cao trung bình của nam giới là 163 cm, có bằng cử nhân bác sĩ và thạc sĩ sinh vật học. Hắn và Dương Thế Hành cùng 29 tuổi, là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đoàn. Hai người quen biết nhau trong quá trình tuyển chọn phi hành gia, từ đó đến nay cũng được năm năm, đấu võ mồm là phương thức ở chung bình thường nhất của bọn họ, mọi người thì nghe riết cũng đã quen.

Còn Cù Vũ Năng năm nay 36 tuổi, có bằng cử nhân của thiên văn học, vật lý, sinh hóa và bác sĩ, có hứng thú với các loại người máy, ô tô, mô hình và tập thể hình, tuy cái mặt suốt ngày đơ ra cộng thêm nụ cười nhạt cổ quái nhưng diện mạo dễ coi cùng với biết nói chuyện với phụ nữ nên đáng ngạc nhiên là còn được các em gái yêu thích hơn cả anh đẹp trai (tự xưng) Dương Thế Hành, cũng là người đào hoa nhất trong bốn người.

Bọn họ hăng hái thực hiện công việc, nhanh chóng bù lại khoảng thời gian chậm trễ lúc đầu.

Thiết bị trò chuyện trong y phục vũ trụ vang lên, là tiếng của V tỷ.

“Đã đến giờ. A Hành tiến độ đến đâu rồi?”

Dương Thế Hanh giơ tay muốn lau mồ hôi trên trán, chợt nhớ ra đang mặc đồ vũ trụ không thể sờ tới được nên đành thôi. “Không thành vấn đề thưa V phu nhân. Tao nhã và chính xác là quy tắc của tôi để hoàn thành nhiệm vụ.”

Nghê Quý Vĩnh lập tức khinh thường: “Cậu tưởng mình là 007 sao? So sánh thì tôi còn nhanh hơn cậu. Rõ ràng cậu bị mất tập trung.”

Hai người từng người một rời khỏi vị trí, một bên đấu khẩu một bên đón lấy cần cẩu để được kéo lên khỏi mặt nước. Hôm nay tiến hành mô phỏng kéo dài khoảng gần bảy tiếng, ba người vừa lên bờ đều bị trọng lực ép khiến đứng không vững, phải gồng người lên để tránh té ngã.

Dương Thế Hành cầm mũ sắt, thở hổn hển nói: “Nóng qúa! Hệ thống điều tiết nước trong bể bơi vũ trụ có thể duy trì ở 18 độ không?”

V tỷ cùng các nhân viên giúp đỡ mọi người cởi y phục vũ trụ. Bộ đồ nặng hơn mười ký này không thể tự mình mặc vào cởi ra được. Một khi chui vào nửa người dưới rồi thì trang phục ở nửa người trên hoàn toàn cố định ráp vào, toàn bộ quá trình mất đến hơn một tiếng. V tỷ đứng một bên giúp đỡ nói: “Hôm nay coi như tạm được, nhưng A Hành, cậu nói nhảm quá nhiều, ảnh hưởng đến tốc độ thực hiện.”

Dương Thế Hành không thể chối cãi vì đó là sự thật.

“Chị Vera, hôm nay tha cho cậu ta một bữa đi.” Lùn một mẩu rốt cuộc cũng chui ra khỏi bộ đồ vũ trũ, đứng bổ sung nước. “Cậu ta bị bạn cũ cho de, từ bữa lễ đến nay hoàn toàn không thấy được mặt mũi.”

Dương Thế Hành trầm mặc một chút, không cam lòng nói: “Công việc của anh ta quá bận tộn, tôi cũng phải đi huấn luyện, lấy đâu ra thời gian rảnh mà đụng mặt được?”

Nghê Quý Vĩnh hai tay quanh trước ngực, nghi hoặc nói: “Có một chuyện kỳ quái là, hôm đó cậu đi tìm anh ta thì nhân viên trong phòng ai cũng bảo anh ta đã tan việc phải không? Nhưng sau đó tôi và V tỷ đi đến phòng nghiên cứu phát triển thì người lại có ở đó, còn nói chuyện với bọn này một lúc lâu. Không phải là phòng đó có chế độ trực ca đó chứ?”

“Ây? Không phải chứ?”

Cù Vũ Năng xoa xoa tóc nói: “Thời gian làm việc của viện nghiên cứu phát triển cũng giống với giờ hành chính của toàn bộ trung tâm. Anh nghĩ bạn cũ của cậu… chắc là không thích cậu em rồi?”

“Ha ha, có thể lắm.” Nghê Quý Vĩnh có chút hả hê nói, “Đúng rồi, sao anh ta lại gọi là ‘A Diệu’ vậy? Chữ này làm gì có trong tên của anh ta.”

Dương Thế Hành ngẩng đầu, nghiêng mặt nói: “Đây là bí mật.”

“Chán chết.”

Bốn người vừa trò chuyện vừa thong thả quay về phòng nghỉ, ngoài trừ Dương Thế Hành không ngừng than thở thì đề tài của ba người kia là huấn luyện.

“Chuyện tôi lo nhất hiện này là nghe nói tháng mười một phải đi qua Nga? Nghe nói là để…. bơi trong mùa đông và huấn luyện cách sinh tồn!” Vẻ mặt của lùn một mẩu trông rất đau khổ, “Thành thật mà nói, huấn luyện như vậy thật sự rất vô ích. Nếu phi thuyền bị sự cố ngoài ý muốn, với góc quỹ đạo và động lực của tên lửa thì nơi chúng ta rơi xuống không thể nào vượt qua được 25 vĩ độ Bắc.”

Cù Vũ Năng chỉnh mắt kính, cười quỷ dị nói: “Cái này cũng chỉ là cớ mà thôi, có mục đích khác để chúng ta chuyển tiếp huấn luyện cả đấy…”

Nghê Quý Vĩnh trừng to mắt, nghi vấn hỏi: “Sao anh nói vậy?”

“Cấp trên hình như muốn hợp tác với Roscosmos, liên quan đến kế hoạch lên mặt trăng sắp tới.”

“Hợp tác!?”

V tỷ suy nghĩ nói: “Chị cũng nghe về chuyện đó. Cục vũ trụ của Nga nhận được rất nhiều kinh phí tài trợ, đang nhất định phải vượt qua nước Mỹ. Vậy nên hiện tại họ rất tích cực liên lạc với các quốc gia khác.”

Dương Thế Hành rốt cuộc cũng có hứng thú với đề tài này, hỏi: “Nghe nói Roscosmos muốn xây dựng căn cứ trên mặt trăng?”

Bốn người đi vào phòng thay đồ của nam, V tỷ cũng không e ngại ngồi xuống sô pha.

“Để đọ với NASA đấy.” Cù Vũ Năng mở tủ sắt, vừa cởi ra chiếc áo trên người, lộ ra thân thể cường tráng rắng chắc hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt gã, “NASA bởi vì chính sách của tổng thống Obaba mà bị cắt giảm phân nửa chi phí, hiện tại chính là cơ hội tốt để nước Nga vượt mặt họ.”

Dương Thế Hành đứng lên máy đo lượng mỡ cơ thể, nói: “Mặc dù kế hoạch Orion bị trì hoãn khá lâu nhưng năm sau cũng bắt đầu tiền hành rồi. Nước Nga có đuổi kịp được không… Chết tiệt, lượng mỡ cơ thể sao tăng thêm 0.5% rồi!”

Nghê Quý Vĩnh ngó qua màn hình LCD của máy đo, mắng: “Đáng đời, cho hết vênh váo nhé! Cứ như vậy thì cậu vĩnh viễn không thể đạt được mức 4% mỡ cơ thể như A Năng đâu!”

V tỷ rót cho mình một ly nước, uống một ngụm rồi đặt xuống. “Kế hoạch của nước Nga là trong vòng ba năm lên mặt trăng, năm năm sau thiết kế xây dựng căn cứ trên ấy. Họ muốn hoàn thành mục tiêu đó trong 10 năm.”

Dương Thế Hành lật qua lật lại máy đo lượng mỡ, tựa hồ cho rằng chiếc máy bị trục trặc. “Nếu có thể thuận lợi tiến hành thì với tốc độ đó họ sẽ vượt qua NASA thật.”

“Vậy điều này ám chỉ cái gì?” Trên mặt Cù Vũ Năng nở ra một nụ cười khá gian xảo, “Tôi nghĩ lần này đi huấn luyện ở Nga, người nào có biểu hiện xuất sắc sẽ được tuyển vào kế hoạch lên mặt trăng sắp tới.”

Phòng thay quần áo trong nháy mắt rơi vào sự im lặng quỷ dị. Đặt chân lên một hành tinh khác là cơ hội mà mọi phi hành gia đều mơ ước, nếu có được cơ hội này…

Dương Thế Hành là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, vẻ mặt nóng lòng muốn thử nói: “Tốt! Nhất định phải cho Roscosmos lác mắt mới được!”

“Để bọn họ lác mắt cái gì, quan trọng là thể hiện thực lực cậu em ạ.” Cù Vũ Năng lạnh nhạt chỉnh.

Nghê Quý Vĩnh đóng cửa tủ sắt, đã thay xong một bộ đồ thoải mái. “Ha, mọi người chắc ai cũng muốn tham gia kế hoạch này ha? Chúng ta cá độ xem đến lúc đó ai được chọn đi!”

V tỷ trầm ngâm nói: “Hiện tại hãy lo tập trung cho nhiệm vụ trong một năm này đã, nếu thật sự có tuyển ai thì cũng phải đợi đến lúc chúng ta từ trạm vũ trụ trở về mới nói được.”

“Xin yên tâm V phu nhân. Dù bất cứ chuyện gì chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để hoàn thành.” Dương Thế Hành đưa tay đặt lên mu bàn tay của Nghê Quý Vĩnh, tự tinh nói: “Tôi cá… toàn bộ bia của cả đời mình!”

Nghê Quý Vinh sửng sốt, cười nhạo: “Thật keo kiệt. Cá thì cá. A Năng thì sao?”

Cù Vũ Năng kéo chặt dây giày, diện vô biểu tình đứng lên nói: “Có bia miễn phí uống thì tội gì không tham gia?”

Dương Thế Hành bĩu môi nói: “Đến lúc anh thua thì đừng có bưng mặt khóc nhé. V phu nhân? Chị và đại ca cũng tham gia chứ?”

V tỷ cười cười, cũng đưa tay tham gia với bọn họ. “Danny nhất định sẽ rất vui cho xem.”

“Cứ như vậy quyết định nhé!”

Tâm tình của mọi người trong phòng thay quần áo vui vẻ hẳn. Mỗi người đều nghĩ đến kế hoạch lên mặt trăng ba năm sau. Nếu có thể xây dựng căn cứ trên mặt trăng, sống lâu dài trên đó sẽ không còn là giấc mộng nữa rồi. Tuy rằng sống lâu trong môi trường ít trọng lực sẽ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe cơ thể người, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đây là sự mạo hiểm đáng giá.

Bốn người đi ra khỏi phòng thay quần áo, Dương Thế Hành và Nghê Quý Vĩnh không ngừng bàn về tàu vũ trụ liên hợp Soyuz của Nga, hoàn toàn không để ý đến câu chuyện hai nhân vật lớn tuổi phía sau đang thảo luận.

Cù Vũ Năng bình thản nói: “Vera, không phải chị tính sau khi trở về từ trạm vũ trụ sẽ nghỉ một thời gian sao?”

V tỷ khẽ thở dài, khuôn mặt tràn ngập sức sống thoạt nhìn có chút tiều tụy, mơ hồ hiện ra tuổi thật của cô.”Trước mắt đừng nói với bọn họ, chị không muốn hai đứa nó bận tâm. Cậu cũng biết chị và Danny muốn có con nhưng đến giờ vẫn không có chút động tĩnh gì. Mặc dù chị tiêm nội tiết tố để cải thiện thể chất nhưng bác sĩ nói nguyên nhân chính là do môi trường sinh hoạt hiện giờ. Bởi vậy nên chị mới hạ quyết tâm, phải có trước khi qua mất tuổi.”

Cù Vũ Năng đẩy gọng kính, ngừng một chút rồi nói: “Vậy chị phải mất chút thời gian suy nghĩ lý do để thuyết phục hai tên trẻ tuổi kia rồi.”

V tỷ vỗ vỗ vai Cù Vũ Năng. “Cảm ơn cậu.”

“A Năng!”

Dương Thế Hành gọi đột ngột khiến hai người giật mình.

“Lúc nãy anh thuyết giờ hành chính của trung tâm vũ trụ là đến sáu giờ phải không?” Dương Thế Hành như thể phát hiện được tân lục đại, hưng phấn nói: “Vừa lúc hôm nay huấn luyện kết thúc sớm, tôi phải tranh thủ trực tiếp chạy qua phòng nghiên cứu phát triển tóm người mới được!”

“Ầy, sao cậu lúc nào cũng phải làm mấy chuyện khiến người ta ghét mình vậy?” Nghê Quý Vĩnh phàn nàn.

Nghê Quý Vĩnh ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi: “Mà cậu với tên kia thật sự là bạn thân của nhau sao? Tôi nhìn kiểu gì cũng thấy tên kia không thích giao tiếp với người khác, làm sao mà kết bạn được? Cậu có thật sự nói chuyện với anh ta không vậy?”

Dương Thế Hành liếc mắt nhìn Nghê Quý Vĩnh nói: “Cậu gặp An Lăng được mấy lần? Anh ta thật ra rất dí dỏm đấy, bởi vậy rất hợp với tôi.”

“Chuyện này tin được chết liền à.”

Dương Thế Hành phẩy phẩy tay nói: “Nếu cậu thân với anh ta hơn thì sẽ hiểu thôi. Cũng giống như lúc chúng ta mới quen biết nhau, tôi cũng chỉ nghĩ cậu là một thằng lùn mà chảnh…”

“Cậu nói gì?! Còn cậu là một tên não rỗng tếch đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.