Bỏ Trốn

Chương 1: Chương 1: Anh trai...




*Tác giả gỡ mìn:

Nam nữ chính chỉ là quan hệ anh em trên danh nghĩa, không phải anh em ruột, HE.

Còn về lý do tại sao lại là anh em trên danh nghĩa thì mời các bạn đọc truyện.

- ----------------

Bắc Thành những ngày đầu tháng chín, nhiệt độ trong không khí vẫn cao như cũ.

Màn đêm buông xuống, gió đêm mang theo một ít hơi nóng và hương thơm.

Vào tiết tự học buổi tối của lớp mười hai trường THPT số Sáu, vườn trường vừa yên tĩnh vừa vắng vẻ, nhưng bỗng nhiên có một tiếng động rất nhỏ truyền ra từ một tòa nhà.

Bảo vệ lập tức phát hiện ra, gọi lớn một tiếng: “Ai ở đó?”

Thôi toang rồi.

Trái tim Tống Gia Mạt giật thót, nhanh chóng túm người đang ngồi trên bậu cửa sổ: “Bảo vệ tới rồi, đi mau!”

... Nói chạy thì đúng hơn.

Cô chạy như điên, bên tai chỉ còn lại tiếng gió và nhịp tim đập, thình thịch thình thịch như thể muốn phá rách màng nhĩ của cô.

Ánh đèn pin sau lưng bám sát không rời, trong màn đêm trông vô cùng chói mắt.

Khi đi qua chỗ rẽ, Tống Gia Mạt dừng lại hai giây.

Trong bóng tối, đôi mắt cô lóe lên tia sáng.

“Chúng ta có giống công chúa Disney đang chạy trốn không?”

“Cậu bị điên hả?”

Triệu Duyệt đập mạnh một cái để cô trở lại thực tại, các cô nhanh chóng chạy xuống tầng, sau đó mỗi người một ngả, Tống Gia Mạt trốn vào rừng cây, còn Triệu Duyệt thì trốn vào nhà vệ sinh.

Bảo vệ vẫn đang tìm các cô, ánh đèn pin đòi mạng nhanh chóng đến gần.

Tống Gia Mạt giấu mình sau thân cây, ngưng thở, dạ dày quặn lên vì căng thẳng.

Hôm nay thật sự quá xui xẻo, cô nghĩ.

Nhưng vào lúc cô đang cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, một bóng người cao lớn bỗng nhiên đi ra khỏi thư viện phía bên trái.

Bộ đồng phục bình thường được mặc trên người người nọ lại vô cùng đẹp, vừa nghiêm túc vừa thoải mái.

Xuống dưới một chút là bả vai to rộng và một đôi chân thật dài.

Anh mang theo ánh sáng, bỗng nhiên xoay người.

Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.

Tống Gia Mạt: “...”

Hôm nay trúng giải độc đắc tận hai lần luôn rồi...

Đi tìm đồ không chỉ bị bảo vệ phát hiện mà còn bị anh cô tóm được nữa.

Trần Tứ, anh trai của cô, từ nhỏ đã đứng đầu về mọi mặt, học tập đứng đầu, đánh nhau cũng đứng đầu, ngay cả số thư tình nhận được cũng...

Đứng đầu.

Trong mắt giáo viên, anh là học sinh cưng, trong mắt các học sinh nữ, khuôn mặt của anh là cực phẩm, nếu Nữ Oa tạo ra người ở nhiều cấp bậc, thì anh chính là người đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Nhưng ông trời cho anh một khuôn mặt đẹp mà lại quên không cho kèm hướng dẫn sử dụng, bởi vì lúc nào anh cũng nhíu mày.

Kể từ khi cô được nhà họ Trần nhận nuôi, Trần Tứ là người quan tâm đến cô nhất.

Cô chột dạ nhún vai: “Anh...”

Trần Tứ liếc mắt nhìn cô một cái từ đằng xa, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ cô, cong môi: “Em bảo tối nay có việc bận cơ mà?”

Cô ho nhẹ vài tiếng, bây giờ mới phản ứng lại được, nhanh chóng đẩy anh ra: “Về nhà em sẽ giải thích với anh sau.”

“Anh đi trước đi, nếu không muốn em bị lộ thì anh giúp em đi...”

“Tối rồi mà em còn không về nhà, đã thế còn muốn anh giúp em hả?” Trần Tứ cười như không cười, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra ngoài, hạ thấp giọng nói: “Em biết cái gì gọi là vì đại nghĩa diệt thân không?”

“Anh đừng...!”

Tống Gia Mạt cố gắng lui về sau, nhưng vẫn không thắng nổi sức lực của anh, bị anh kéo ra khỏi cái cây.

Nhưng trong nháy mắt đó, một chiếc mũ lưỡi trai màu đen được đội lên đầu cô.

Hơi thở của cô nhẹ bẵng đi.

Khi bảo vệ cầm theo chiếc đèn pin siêu to khổng lồ của ông xuất hiện, Trần Tứ nhẹ nhàng xoay người.

Cô cứ vậy mà trốn sau lưng anh.

“Ơ kìa, sao lại tắt rồi...”

Bảo vệ vỗ vỗ lên đèn pin, dựa vào quầng sáng mỏng manh nhìn người trước mắt: “Ô, Trần Tứ à? Sao cháu lại ở đây?”

Anh ngẩng đầu: “Cháu vừa đọc sách xong.”

Điều này thường xuyên xảy ra ở trường THPT số Sáu, nếu như tiết tự học buổi tối đơn giản quá thì học sinh có thành tích nổi bật có thể sắp xếp tự do.

“Ồ, cháu vừa ra khỏi thư viện đúng không? Chăm chỉ quá.” Bảo vệ cười ha hả hai tiếng: “À đúng rồi, vừa rồi cháu có nhìn thấy hai con bé chạy qua đây không?”

Trần Tứ: “Thấy ạ.”

Tống Gia Mạt đang trốn sau lưng anh run lên, da đầu tê dại.

Bảo vệ: “Chúng nó đi đâu rồi?”

Trần Tứ mặt không đổi sắc mà chỉ hướng ngược lại: “Chạy về hướng nam rồi ạ.”

“Được rồi, cảm ơn cháu nhé!”

Trần Tứ là người đứng đầu khối, lại còn có khuôn mặt đẹp trai khiến người ta yêu thích, cả trường đều biết anh, vì vậy bảo vệ không hề nghi ngờ mà nhanh chóng chạy về phía anh chỉ.

Hai phút sau đã không thấy bóng dáng đâu.

Nguy cơ được giải trừ, Tống Gia Mạt xoa xoa chóp mũi: “Thế này là vì đại nghĩa mà diệt thân à?”

Trần Tứ như thể không nghe thấy lời của cô, anh đi về phía trước, được hai bước mà vẫn chưa thấy cô đi theo, thế là anh xoay người gọi cô.

“Vẫn chưa chịu đi nữa à?”

Tống Gia Mạt à một tiếng: “Anh đi trước đi, đợi lát nữa em về với bạn.”

Anh trầm ngâm một lát: “...Nam hay nữ?”

“...”

“Nữ, giống cái, an toàn một trăm phần trăm.”

Anh trai cô cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý, Trần Tứ lấy một túi đồ trong cặp ra ném cho cô.

“Về nhà sớm một chút.”

Cô ăn ý vươn tay bắt được túi đồ, nhìn bóng lưng của cái người khẩu xà tâm phật kia đi càng ngày càng xa, nhón chân trả lời lại: “Em biết rồi.”

Tống Gia Mạt cúi đầu mở ra, thứ Trần Tứ ném cho cô là một túi chíp chíp vị vải.

*

Triệu Duyệt hoàn toàn biệt tăm biệt tích, năm phút sau Tống Gia Mạt mới tìm được cô ấy: “Sao rồi, bảo vệ đi chưa?”

“Đi rồi.” Tống Gia Mạt nhìn qua: “Còn cậu thì sao? Có chụp được ảnh chưa?”

Triệu Duyệt: “Yên tâm đi, đã xong!”

Triệu Duyệt là học sinh chuyển trường, sáng nay cô ấy mới chuyển tới lớp 11-1, được phân ngồi cùng bàn với Tống Gia Mạt, vì có sở thích giống nhau nên hai người thành lập tình hữu nghị cơ bản.

Trưa nay, vào lúc đi nhận đồng phục, Triệu Duyệt đi ngang qua sân thể dục thì đúng lúc nhìn thấy đội bóng rổ đang tập luyện.

Cô ấy yêu một anh trai nào đó từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không có cơ hội xin số nên sau khi tan học cô ấy định đến câu lạc bộ để xin thông tin của anh trai kia.

Nhưng cửa phòng câu lạc bộ bóng rổ lại khóa mất, nhưng không ngờ trên bàn có một chồng tài liệu, mà tờ tài liệu trên cùng hình như đúng là anh trai mà cô ấy muốn tìm.

Triệu Duyệt nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp ảnh, nhưng lại quên không tắt đèn flash, THPT số Sáu quản lý học sinh rất nghiêm ngặt nên mới khiến bảo vệ tới đây.

Cũng may cuối cùng cũng chụp được ảnh rồi.

Triệu Duyệt vừa mở album ảnh ra xác nhận vừa nói chuyện với Tống Gia Mạt.

“May quá, tớ vừa chuyển tới, còn chưa biết gì, may mà có cậu giúp tớ.”

“Ừ ừ, để tớ xem người ta trông thế nào nào...”

Vốn dĩ Tống Gia Mạt còn đang cười tươi, nhưng sau khi cô nhìn thấy ảnh chụp thì ý cười trên môi dần dần cứng đờ.

Cổ họng Triệu Duyệt khô khốc: “Sao thế?”

“Cậu tự nhìn đi, như này là chụp rõ hả?”

Triệu Duyệt cúi đầu, bây giờ cô ấy mới phát hiện bởi vì lúc đó mình run tay nên hình ảnh mờ căm, ngoài trừ số điện thoại ra thì không thấy rõ thông tin gì cả.

Còn ảnh thẻ thì đã trở thành một mảng màu, không nhìn thấy rõ mặt mũi.

...

Triệu Duyệt vội vàng bảo vệ mắt thẩm mỹ của mình: “Người thật đẹp lắm, tớ thề, tớ sống mười mấy năm nay nhưng chưa gặp ai đẹp trai được như anh này, khi nào mà hẹn gặp được người ta thì tớ sẽ dẫn cậu đi gặp người thật luôn.”

Tống Gia Mạt tấm tắc hai tiếng, ném chíp chíp vào miệng.

Triệu Duyệt: “Cậu lấy chíp chíp ở đâu ra thế?”

Tống Gia Mạt nháy mắt với cô ấy.

“Từ trên trời rơi xuống.”

*

Cuối cùng tiết tự học buổi tối của lớp Mười hai cũng kết thúc, sân thể dục dần dần trở nên đông đúc.

Hai cô âm thầm lẫn vào dòng người, đang định chuồn ra cổng trường thì một tiếng quát lớn vang lên sau lưng hai người: “Hai cô kia! Quay lại cho tôi!”

Sự ăn ý giữa con gái không cần thể hiện bằng ngôn từ.

Các cô không thèm quay đầu lại mà cất bước chạy nhanh, cho tới khi Tống Gia Mạt hết sức thì mới dừng lại, đến lúc này cô mới phát hiện mình đã chạy tới chỗ chờ xe buýt.

Triệu Duyệt đã mất tăm mất tích từ lâu, Tống Gia Mạt bình phục hơi thở, may mà lần này thoát khỏi nguy hiểm.

... Chắc chạy trốn cũng không sao đâu nhỉ?

Trong lúc chạy, cặp sách và đồng phục đều trở nên xộc xệch, Tống Gia Mạt vừa đi vừa sửa sang lại, cho tới khi nhìn thấy bóng người đang đứng dưới cột biển báo thì cô mới sửa sang xong.

Trần Tứ nghiêng đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.

“Sao thế, bị dọa à?”

Cô chỉ kinh ngạc kêu nhỏ một tiếng như chú thỏ con, tóc mai rũ xuống hai bên như lông thỏ xù xù: “Không phải anh nói về trước rồi à?”

“Chưa về.” Anh nhẹ nhàng nói: “Đã khuya rồi, đón em về nhà.”

Như thể anh đã đoán được cô sẽ tới đây, về nhà một mình.

Cô khịt mũi, đúng lúc xe buýt tới nơi, cô quét vé cho mình trước rồi quay đầu lại, dịch tay sang chỗ khác một chút rồi lại quét vé lần nữa.

Âm thanh xoát vé vang lên lần thứ hai, cô nhìn về phía Trần Tứ, nói một cách trìu mến mà bá đạo: “Em quét vé rồi.”

Trần Tứ: “...”

Chàng trai túm cổ áo sau của cô: “Đừng làm trễ nãi người phía sau lên xe.”

Cũng may Trần Tứ đã quen với việc thỉnh thoảng Tống Gia Mạt lên cơn nên suốt cả đường đi anh không nói gì nữa, Tống Gia Mạt im lặng hóng gió đêm thì mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm.

Cuối cùng cũng về đến nhà, ném chìa khóa lên bàn, tiếng leng keng vang lên, cũng là dấu hiệu cho việc một cuộc thẩm vấn sắp bắt đầu.

Trần Tứ nhìn cô: “Đêm nay em đã làm gì?”

Cũng may bụng của Tống Gia Mạt cũng rất biết cách hơn thua, nó cũng kêu vang một cách đầy nhiệt huyết.

Cô lập tức phối hợp với nó, làm ra vẻ “Em mệt lắm rồi” ngã xuống ghế sô pha: “Em không làm gì cả, chỉ là đi cùng bạn tới câu lạc bộ hỏi chút chuyện thôi, cậu ấy chụp ảnh bị bảo vệ phát hiện, hai đứa em bị bảo vệ đuổi theo đến tận sân thể dục, chân mềm nhũn cả đi nhưng vẫn không thể thả lỏng, lo lắng đề phòng cả buổi tối còn chưa có gì vào bụng, bây giờ em đói tới mức bụng dán vào lưng rồi, đã thế lại còn hơi hơi chóng mặt nữa.”

Cô yếu đuối thút thít, làm bộ mỉm cười như thể mình hiểu chuyện lắm: “Nhưng không sao, em đã quen rồi.”

“...”

“Muốn ăn gì?”

Cô lập tức như hồi sinh tại chỗ, lén đến bàn ăn trước chuẩn bị bung lụa, nở một nụ cười thật tươi với anh: “Cơm chiên xá xíu nha, cảm ơn anh, anh trai em tốt quá.”

Trần Tứ im lặng nhìn cô vài giây, sau đó kéo cửa phòng bếp ra.

Không lâu sau, Tống Gia Mạt cũng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Cô thỏa mãn cầm điện thoại, phát hiện Triệu Duyệt có gửi tin nhắn cho mình.

Triệu Cá Nhạc Tử: [Cho dù hôm nay tớ bị đuổi theo như chó hoang thì tớ cũng phải hét to rằng: Vì trai đẹp hoàn toàn xứng đáng!]

Thật ra Tống Gia Mạt cảm thấy không đáng, nhưng thấy Triệu Duyệt hưng phấn như vậy, thế là cô cũng phụ họa vài câu: [Đúng vậy, trai đẹp là tài nguyên quý hiếm mà.]

Tống Gia Mạt lấy bài kiểm tra trong cặp ra, đột nhiên nhớ tới gì đó lại cầm điện thoại lên: [À đúng rồi, tờ đơn đăng ký của tớ ở chỗ cậu à?]

Triệu Cá Nhạc Tử: [Hả? Đơn đăng ký gì?]

Tim cô đánh thót một cái.

[Là tờ đơn đăng ký vào câu lạc bộ ấy, không phải lúc tan học cậu nói muốn nhìn nên tớ đưa cho cậu nhìn à?]

Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Triệu Duyệt trả lời lại, cô có hơi sốt ruột, lục tung cặp sách lên tìm lại một lần nữa, thậm chí còn giở từng trang sách lên vẫn không thấy đâu.

Cô luôn có thói quen cầm những đồ vật quan trọng bên người.

Cuối cùng Triệu Duyệt cũng gọi video qua cho cô, cô ấy bày hết giấy tờ lên bàn, cho cô xem từng tờ một: “Thật sự không có ở chỗ tớ!”

Tống Gia Mạt cố gắng nhớ lại: “Vậy thì ở đâu được nhỉ?”

“Tớ nhớ sau đó hình như tớ đã trả cho cậu rồi.” Triệu Duyệt hỏi: “Cậu có ấn tượng gì không? Tớ thật sự không nhớ rõ. Hay lại cậu đi in một bản khác được không?”

“Tờ đơn này chỉ có mình tớ có thôi.” Tống Gia Mạt chống cằm: “Tớ phải cố gắng mấy tháng mới có tên trong danh sách đấy.”

Triệu Duyệt hơi kinh ngạc: “Vậy á? Quan trọng lắm sao?”

Tống Gia Mạt ỉu xìu nhưng giọng điệu lại như chém đinh chặt sắt: “Ừ, quan trọng lắm.”

Chủ yếu là vì đã cố gắng quá nhiều, nếu như có được một cách dễ dàng thì cô cũng sẽ không để bụng đến mức này.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Cô cũng có biết đâu.

Tống Gia Mạt dùng sức vò đầu, cuối cùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, cố gắng hồi tưởng lại: “Ngày mai tới trường xem thế nào, hi vọng là vẫn chưa bị vứt đi.”

Ngoài cửa sổ là bầu trời đầy sao, điểm xuyết trong màn đêm.

Sau khi cúp điện thoại, cô ngả người dựa trên ghế sô pha, có hơi buồn rầu.

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Trần Tứ vang lên.

Anh nhận máy, đầu bên kia có hơi ồn ào: “Alo, anh Tứ, thương lượng với anh chuyện này được không? Em đang ở tiệm net, Đặng Cao Minh ngồi bên cạnh học lớp 8, cậu ta muốn xin số WeChat của em gái chúng ta...”

Trần Tứ rũ mắt, cầm bát đĩa trong bồn rửa bát lên, giọng nói không hề dao động: “Không có cửa đâu.”

“Ha ha ha ha ha! Em biết ngay mà. Số hoa đào của em ấy mà anh đã từ chối không một trăm thì cũng năm mươi đúng không? Nhà anh cũng nghiêm quá rồi đấy!”

Người kia cười thật to, như thể người vừa bị từ chối không phải là cậu ta.

“Yêu sớm chỉ có hại chứ không có lợi.” Trần Tứ nói: “Huống hồ bình thường em ấy cũng rất ít tiếp xúc với con trai, không có suy nghĩ về phương diện này.”

“Cũng đúng thôi, ở nhà đã được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời như anh rồi thì còn cần gì để ý đến người khác nữa. Không giống em, lúc nào cũng phải đề phòng bạn gái tôi đu idol với ngắm trai đẹp.”

“Con bé vẫn khá ngoan.”

Trần Tứ không định nói thêm về đề tài này nữa, anh cất điện thoại, đặt cơm chiên lên bàn ăn.

Anh vừa đi ra khỏi phòng bếp thì thấy Tống Gia Mạt đang chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại.

Tống Gia Mạt vắt hết óc, suy nghĩ rằng lỡ như đơn đăng ký bị mất thật thì nên làm gì bây giờ, cô cũng không khóa màn hình điện thoại mà cứ đặt khơi khơi trên bàn.

Trần Tứ nhìn vẻ mặt buồn rầu đáng thương của cô thì không khỏi mềm lòng, đang định không trách cứ cô chuyện về muộn nữa, nhưng ai ngờ vừa cúi đầu thì đập vào mắt là mấy chữ to tướng trên màn hình...

Vì trai đẹp hoàn toàn xứng đáng!

“...”

Tống Gia Mạt tự an ủi bản thân hồi lâu, nghĩ thầm cho dù có chết cũng không thể làm ma đói được, cuối cùng khi cô chuẩn bị ăn cơm thì...

Đĩa cơm bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra xa.

Cô nâng mắt, đối diện với đôi mắt không quá thân thiện của Trần Tứ.

“Em để bản thân thành như vậy, đến cơm cũng không ăn, lại còn bị bảo vệ đuổi theo, chỉ là vì...”

Anh hơi dừng lại: “...Một tên trai đẹp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.