Bỏ Trốn

Chương 62: Chương 62: Bí mật của bức tường tỏ tình




Trần Tứ vừa dứt lời thì trường quay rơi vào bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ.

Từ khi anh bước vào, tiếng thảo luận đã không ngừng vang lên, ánh mắt của mọi người đều tập trung hết về phía này.

Huống hồ anh còn cố tình không hạ giọng, bởi vậy hơn nửa trường quay đều nghe được lời tuyên bố này.

Mọi người xô đẩy nhau như thể nghe được thứ gì ghê gớm lắm.

MC nam nhìn về phía Tống Gia Mạt như muốn xác nhận: "Thật sao?"

Tống Gia Mạt trả lời: "À, đúng vậy, đây là bạn trai của tôi, anh ấy tới đón tôi về nhà."

Cô ngẩng đầu nhìn Trần Tứ, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh không mang theo chìa khóa à?"

"Có mang," anh thấp giọng hỏi, "Bao giờ em ghi hình xong?"

"Còn phải đợi một lúc nữa," cô chớp chớp mắt, "còn phải quay video tuyên truyền cho một bộ phim."

"Hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước đi?" Cô nói, "Không biết còn phải đợi bao lâu nữa..."

"Không sao," Trần Tứ nói, "Anh chờ em."

Nếu anh đã nói vậy thì Tống Gia Mạt cũng thuận theo: "Vậy anh chỉnh lại bộ váy này giúp em đi, hình như kim băng sao lưng bị cong hay sao ấy, cứ chọc vào người em suốt thôi, khó chịu lắm."

Cô xoay người sang chỗ khác, vén tóc sang một bên, bả vai hơi dùng sức, xương bướm xinh đẹp hướng về phía anh.

Trần Tứ giúp cô điều chỉnh lại, da đầu cô tê dại, bỗng nghĩ đến cảnh rất lâu trước đây anh đứng bên mép giường buộc dây đai giúp cô.

"Anh đừng buộc chặt thế..."

Cô mím môi, cảm nhận được nơ con bướm trên vai mình được cởi ra.

Trong chốc lát ấy vành tai cô đỏ bừng, cảm thấy ngay cả bả vai cũng đang bốc cháy.

Tống Gia Mạt nhỏ giọng nói: "...Đai lưng này không phải buộc như vậy đâu."

"Anh biết rồi, đang chỉnh lại kim băng," anh nói rất nhanh, "Lát nữa sẽ buộc lại cho em."

Hai người một hỏi một đáp, hồn nhiên không biết khu bình luận của livestream đã vỡ trận.

[!!!]

[Các chị em ơi, đây là sức mạnh của chính cung hả?]

[Vờ lờ, cháy thế nhỉ?]

[Mạnh dạn bổ não một ít cảnh thiếu vải (he he)]

[Mê mấy ông thích ghen thế nhờ...]

[Xong việc, hẳn là xong việc rồi đúng không?!?!]

Đợi tới khi bọn họ chỉnh xong kim băng thì cameraman cũng tới thông báo: "Cần phải thay đổi thiết bị, có lẽ còn phải chờ nửa tiếng nữa."

Còn phải chờ nửa tiếng nữa, Tống Gia Mạt tìm một chiếc ghế sô pha đôi rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cô có hơi mệt, không khỏi đánh ngáo một cái, chóp mũi hồng hồng.

Trần Tứ ngồi xuống với cô, anh vỗ vỗ bả vai: "Chợp mắt một lúc nhé?"

Cô dựa vào vai anh, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ, Trần Tứ cởi áo khoác ra rồi đắp lên người cô.

Lúc này người livestream cách hai người khá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người chụm đầu vào nhau, bên dưới là lớp vỏ sô pha tối màu.

Khu bình luận lại xuất hiện một vài comment nguy hiểm:

[Sao cái sô pha này lại không phải giường thế TAT]

[Mị ủng hộ! Làm cho mị xem đi mà (đùa thôi)]

[Tui thu hồi lời đã nói trước đó, hai người này còn xứng đôi hơn, u mê quá u mê quá *mặt đỏ tai hồng*]

Khu bình luận sôi động cả buổi, mãi cho tới khi Tống Gia Mạt đứng dậy bắt đầu ghi hình.

Sau khi livestream kết thúc, mọi người còn hẹn gặp nhau ở Weibo của Xa hít hà.

*

Tống Gia Mạt làm xong việc thì đã là hơn hai giờ sáng.

Cô về đến nhà thì lập tức ngả đầu vào gối, bận rộn cả ngày hôm nay, ngày hôm sau cô ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy, cô bỗng nảy ra một suy nghĩ, làm bento theo sách hướng dẫn nấu ăn rồi đi đưa cơm trưa cho Trần Tứ.

Vừa tới bệnh viện, còn chưa kịp hỏi xem Trần Tứ ở đâu thì chị gái lễ tân đã cười với cô: "Bác sĩ Trần ở tòa nhà bên cạnh nè em."

Xem ra chưa đến một ngày mà chuyện này đã truyền đi khắp nơi.

Lúc này bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm, Tống Gia Mạt vừa đi vào thì đã tìm được vị trí của Trần Tứ.

Trước mặt anh đặt một khay cơm, anh đang định tách đũa dùng một lần ra.

Tống Gia Mạt đi đến chỗ anh, chớp chớp mắt: "Chào anh, em khá là thích vị trí của anh, anh có thể dọn đi cho em ngồi được không?"

"..."

Trần Tứ nhìn cô hai giây sau đó mới ngồi vào bên trong, nhường vị trí bên ngoài lại cho cô.

Anh thấp giọng nói, mặc dù giọng nói vẫn trầm thấp như cũ nhưng không khó nghe ra vài phần kinh ngạc vui mừng:

"Sao em lại tới đây?"

Cô gõ gõ vào nắp hộp cơm, đẩy đến trước mặt anh: "Cơm hộp tình yêu."

Trong lúc nói chuyện Giang Phong cũng đi tới đây, anh ta kinh ngạc ngạc nhìn cô: "Vừa công khai đã tới rắc cơm chó rồi hả?"

Tống Gia Mạt: "Không có không có, chỉ là em..."

Còn chưa nói xong thì Trần Tứ đã đẩy phần sườn xào chua ngọt trước mặt sang một bên.

Giang Phông: "Ấy, đây là suất cơm sườn cuối cùng mà, vừa rồi tôi xin cậu còn không cho đấy."

"Sao vậy, không muốn tôi làm khó dễ bạn gái cậu đúng không?"

"Không phải," Trần Tứ chậm rãi giải thích: "Cô ấy mang cơm trưa cho tôi rồi."

Giang Phong: "..."

Ha ha, con mẹ nó, hóa ra ông đây chính là con chó bị nhồi cơm kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.