Cô đã quên mình đã trả lời như thế nào, cũng quên mất mình bị Trần Tứ đuổi về phòng ngủ như thế nào.
Cả đêm hôm đó, Tống Gia Mạt đều mơ mơ màng màng, vừa nằm xuống gối đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao rực rỡ.
Bắc Thành rất lớn, mặc dù ở gần trung tâm thương mại nhưng muốn tới trường vẫn phải mất hai mươi phút ngồi xe.
Xe buýt sáng nay vắng người, Tống Gia Mạt chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, hộp sữa chua trong tay bỗng bị trượt, cô đột nhiên che miệng lại.
"Em đứng thứ 8 của khối?"
Trần Tứ: "..."
"Hình như cung phản xạ của em lại dài hơn rồi à?"
Lượng tin tức kia quá lớn, đến bây giờ cô mới hoàn toàn tiêu hóa hết được.
"Em đỉnh quá, em trâu bò quá đi." Tống Gia Mạt khó có thể tin nổi, "Gần một tháng, tăng 27 hạng, đây là gì? Phá kén thành bướm, tài năng bẩm sinh cùng lắm cũng chỉ như này thôi đúng không?"
Cô nhìn về phía Trần Tứ: "Trên thế giới căn bản không có Ultraman nào cả, em mới chính là người làm nên kỳ tích."
"..."
Trần Tứ không để ý tới cô, ngửa đầu uống nước.
Một bà cụ ngồi đằng trước nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ thì không khỏi quay đầu lại:
"Cô gái nhỏ, cháu học trường nào vậy?"
"THPT số Sáu ạ."
"THPT số Sáu Bắc Thành? Đó là trường tốt đấy, lại còn đứng thứ 8." Bà cụ giơ ngón tay cái lên với cô.
Tống Gia Mạt cảm thấy bà cụ này rất đáng yêu, gật gật đầu, phụ họa: "Đúng vậy ạ, ngày nào cháu cũng chăm chỉ luyện đề." Cô bĩu môi, không quên dìm Trần Tứ đang nghe nhạc ở bên cạnh: "Không giống anh ấy, viết không hay, nắm cày không thạo."
"Đúng là con trai thường học kém hơn," Bà cụ nói, "Chắc thành tích của thằng bé không bằng cháu đâu nhỉ?"
Tống Gia Mạt suy tư trong chốc lát, chân thành nói: "Vâng, năm nào cũng đứng thứ nhất."
Bà cụ: "..."
*
Tới trường học, sau tiết học đầu tiên là giờ giải lao dài.
Tống Gia Mạt cùng đi lấy bài thi giúp lớp trưởng, khi đi ngang qua văn phòng tổ tiếng Anh, cô nghe được tiếng của Hoàng Hướng San:
"Cô ơi, hôm trước bọn em dọn vệ sinh nên đặt chậu hoa ở đây, để em chuyển nó về chỗ cũ ạ."
Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 là giáo viên tiếng Anh, nghe vậy cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục soạn giáo án.
"Được."
Động tác của Hoàng Hướng San rất cẩn thận, bàn tay cô ta lướt qua đáy chậu hoa, sau đó nhấc cả chậu hoa lên.
Sau khi xác nhận xong điều gì đó, cô ta không khỏi cong môi, nhanh chân bước ra khỏi văn phòng.
...
Tống Gia Mạt và lớp trưởng đi hết hành lang, chuẩn bị về lớp.
Khi đi qua lớp 5, lớp trưởng đột nhiên bị người lớp họ gọi lại: "La Đình, cậu còn chưa ký tên vào tài liệu tham khảo mà mấy lớp cùng đặt mua với nhau này."
Người nọ giơ một quyển vở ra.
"À à," Lớp trưởng bừng tỉnh, đặt đồ đang bê xuống cửa sổ, vươn tay, "Cho tôi mượn bút với."
Chỗ bọn họ nói chuyện ở ngay cửa sổ, bởi vậy người nọ của lớp 5 cũng không về vị trí mà trực tiếp vớ lấy một túi bút màu vàng trong tầm tay rồi ném tới.
Lớp trưởng mở khóa ra, tìm kiếm một lát mới lấy ra được một cây bút màu đen.
"Tuyệt, cả một túi bút đầy mà toàn là son môi."
Ký tên xong, lớp trưởng quơ quơ tay trước mặt Tống Gia Mạt: "Nhìn gì thế? Đi thôi."
Sau khi hai người rời đi được vài phút, Hoàng Hướng San mới trở lại vị trí.
Cô ta vội vàng mở tờ giấy kia ra, cũng không chú ý tới có gì không đúng.
*
Buổi trưa, Tống Gia Mạt muốn ăn mì sợi, thế là Triệu Duyệt cùng cô đi tới con phố khá xa.
Đây là một quán ăn món Hàn nhỏ, nhưng mì sợi có thể được xưng là số một, mì sợi đằm trong nước dùng cùng với chân giò hun khói và phô mai, đảo đảo mấy đũa, mùi thơm bay tứ phía.
Triệu Duyệt ăn xong trước, ngồi một bên chơi điện thoại chờ cô.
Tống Gia Mạt vừa gắp một miếng sushi thì nghe thấy Triệu Duyệt nói: "Kia là Hoàng Hướng San à? Sao chỉ có mình cậu ta thế?"
Đây là một con phố nhỏ, đối diện với lối vào là một cửa hàng photocopy, Hoàng Hướng San vừa đi vào đó được vài giây.
Triệu Duyệt: "Không phải trong trường cũng có cửa hàng photocopy à, cũng tiện hơn nữa, sao cậu ta lại ra ngoài photo?"
Tống Gia Mạt: "Bởi vì sợ hãi."
"Sợ hãi cái gì?"
"Sợ bị phát hiện."
*
Lúc quay về trường học, hai người lại trùng hợp gặp được Hoàng Hướng San.
Trên sân thể dục, hai bên giáp mặt trực tiếp.
Trên tay Hoàng Hướng San ôm một chồng sách vở thật dày, không biết là vừa đi ra từ đâu mà phương hướng ngược hẳn với hướng về lớp.
Nhưng trên mặt cô ta là nụ cười vô cùng xán lạn, mặt đầy sắc xuân, vô cùng đắc ý.
Như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ đầy khó khăn.
Thấy Tống Gia Mạt, cô ta cũng không sợ mà càng thêm đắc ý: "Sao bây giờ mới quay về thế? Nghĩ xong rồi hả, thứ 12 của khối?"
Nhưng còn chưa đợi Tống Gia Mạt mở miệng, vì quá hưng phấn nên cô ta hơi nghiêng người, đột nhiên bị ai đó va vào cánh tay!
Trong nháy mắt ấy, đồ trong ngực cô ta rơi đầy đất.
Nụ cười của Hoàng Hướng San cứng lại: "Cậu có..."
Nhưng chỉ vừa mắng được hai chữ thì cô ta lập tức nhận ra gì đó, vội vàng cúi người nhặt đồ.
"Ngại quá!" Nam sinh va vào cô ta vội vàng nói, "Để tôi nhặt giúp cậu."
"Không cần! Cậu cách xa tôi ra một chút!"
Cô ta vừa tìm kiếm vừa đề phòng, như thể lo lắng bị người ta phát hiện ra thứ gì đó.
Nam sinh kia nhìn tên trên bìa sách, lúc này mới ngẩng đầu, hỏi một cách xác định: "Hoàng Hướng San?"
"Bảo sao tôi thấy giọng quen thế, sao cậu vẫn nóng nảy như trước đây thế?"
Hoàng Hướng San cảm thấy rất phiền, sự vui sướng vừa rồi đã biến mất tăm.
"Bớt gây sự với tôi lại, mau đi đi."
"Giọng điệu của cậu kiểu gì vậy? Cũng có phải là tôi cố ý đâu."
Nam sinh kia nhặt đại một món đồ lên, không khỏi nhìn qua: "Đây là cái gì vậy? Đơn xin thu hồi việc kỷ luật?"
...
Chỉ một câu này đã khiến động tác của Hoàng Hướng San cứng đờ.
Không khí dường như lặng đi trong vài giây.
Hoàng Hướng San lập tức giật lấy tờ giấy, nhìn cũng không nhìn.
"Sao tôi biết được, tôi lấy cái đó làm gì, tôi cũng không bị kỷ luật, cậu hỏi nhiều thế, chuyện này liên quan tới cậu à?"
"Sao cậu giống hệt nòng súng thế, tôi chỉ hỏi chút thôi mà cũng không được à? Nếu cậu không biết thì sao không xác nhận xem? Đây là của cậu đúng không, cậu bị kỷ luật?"
Giọng của nam sinh vốn đã rất to, lại rất rõ ràng khiến không ít người nhìn sang.
Hoàng Hướng San: "Không phải là việc của cậu, nhà cậu sống ở Hoàng Hà hay sao mà đường ống rộng thế?"
Nói rồi cô ta xoay người định rời đi, cũng không thèm quan tâm tới mấy thứ đang nằm trên mặt đất, nhưng khi vừa quay đầu lại thì thấy Tống Gia Mạt đang đứng tại chỗ.
Mồ hôi lạnh toát ra đầy sống lưng của Hoàng Hướng San trong chớp mắt.
Tống Gia Mạt nhìn món đồ được gấp trong tay cô ta, giọng nói trong sáng: "Tôi thấy rồi."
Lý trí nói với Hoàng Hướng San rằng mau chạy đi, nhưng vì chột dạ, cô ta không thể không dừng bước.
Giọng nói của cô ta run run: "...Nhìn thấy cái gì?"
"Cậu gặp mặt cậu ta," Dừng một chút, Tống Gia Mạt nói, "Buổi chiều hôm qua, và cả sáng hôm nay."
Hoàng Hướng San như thể nghe được chuyện cười, à một tiếng, phản bác một cách chắc chắn: "Sáng nay tôi không gặp Ngô Mãn, được chưa?"
"Tôi có nói cậu ta là Ngô Mãn à?"
"..."
"..."
Trái tim Hoàng Hướng San bỗng chùng xuống.
Tống Gia Mạt nghiêng đầu: "Cậu đưa cục tẩy cho Ngô Mãn thì có ích lợi gì? Có thể tự mình nói trước."
"Cậu đang nói gì vậy? Chuyện cục tẩy đâu liên quan gì tới tôi, tôi cũng không có mặt trong phòng thi, được chưa?"
Tống Gia Mạt: "Xem ra cậu cũng biết chuyện cục tẩy."
Hoàng Hướng San hơi khựng lại, nhưng sau đó, cô ta nhanh chóng phản bác, nói có sách mách có chứng: "Tôi biết cũng là chuyện bình thường, cậu thi ở lớp tôi, xảy ra chuyện gì đương nhiên cũng có người nói với tôi, đây cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ nhỉ?"
Cô ta càng nói càng cảm thấy mình có lý, khí thế lại nhiều hơn mấy phần, càng thêm hùng hổ: "Cậu làm thế này là vu khống đúng không? Cậu có biết kết cục của việc vu khống bạn học là gì không? Tôi..."
Tống Gia Mạt: "Trong túi đựng bút của cậu vẫn còn vỏ cục tẩy."
Chỉ một câu này đã khiến Hoàng Hướng San đang thao thao bất tuyệt không nói được gì nữa.
Khí thế quanh người cô ta bắt đầu biến mất, như thể nghĩ đến gì đó, sắc mặt cô ta từ từ thay đổi.
Quần chúng vây xem càng ngày càng đông, không biết là ai lấy túi bút của cô ta rồi ném từ trên tầng xuống.
Có người mở khóa ra nhìn: "Đậu xanh rau má, có thật này!!!"
Hoàng Hướng San: "Có rất nhiều người dùng tẩy giống nhau mà đúng không? Chỉ là một cái vỏ thôi, có thể chứng minh được là của cục tẩy nằm trên bàn cậu chắc?"
Tống Gia Mạt mở lòng bàn tay ra, cục tẩy ngày hôm đó vẫn được cô giữ gìn cẩn thận.
Cô nói: "Cục tẩy đã bị cậu cắt, nếu cậu thật sự ấm ức thì có thể ghép lại xem."
Có nam sinh đang hóng drama đi lên lấy cục tẩy trong tay cô, rồi sau đó lục tung một lúc lâu cũng phát hiện một miếng tẩy khác trong túi bút của Hoàng Hướng San.
Chỉ cần xoay nhẹ, hai cục tẩy đã khớp với nhau đến từng chi tiết.
"Khớp thật này!!! F*ck!! Khớp này!!!"
"Kích thích quá anh em ơi... đây là hiện trường điều tra vụ án của Holmes à?"
"Ha ha ha ha ha sao lại không ném phần còn lại đi vậy?"
Tống Gia Mạt đoán có lẽ là vì chột dạ.
Vì chột dạ nên không dám ném vào thùng rác, sau đó lại bởi vì trong túi bút chỉ toàn là son môi và đồ trang điểm nên dần dần quên mất chuyện này.
Hoàng Hướng San không nghĩ tới Tống Gia Mạt sẽ giữ lại cục tẩy, vào lúc hai hai cục tẩy hoàn toàn khớp với nhau, sắc mặt của cô ta cũng hoàn toàn trắng bệch.
Rõ ràng vừa rồi còn nhanh mồm dẻo miệng, bây giờ lại im thin thít như quả bóng xì hơi.
Tống Gia Mạt: "Cậu mua tẩy, viết nội dung lên rồi đưa cho Ngô Mãn, cậu ta chịu trách nhiệm việc ném lên bàn tôi, làm rối loạn buổi thi của tôi."
"Sau khi mọi chuyện xong xuôi, cậu giúp cậu ta hủy bỏ việc kỷ luật, đây là trao đổi giữa các cậu."
Sân thể dục yên tĩnh trong chốc lát, người vây xem càng ngày càng đông.
Hoàng Hướng San á khẩu, có chết cũng không chịu nhận: "Cậu nói lung tung cái gì vậy, có chứng cứ không?"
"Nếu cậu không có chứng cứ thì tất cả những điều này đều là suy đoán!"
Tống Gia Mạt hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu đã thấy có người đi ra từ chỗ nào đó.
Cô đi đến trước mặt Ngô Mãn, bình tĩnh vươn tay.
Ngô Mãn mất cảnh giác, thấy động tác của cô tự nhiên như thế, thế là cũng giao đồ vật trong tay ra...
Vừa vươn tay ra đã nhận ra chuyện này không ổn: "Chờ đã!"
Nhưng đã muộn rồi.
Tống Gia Mạt cầm tờ đơn xin hủy bỏ việc kỷ luật kia đi đến trước mặt Hoàng Hướng San.
"Cậu trộm tờ đơn từ chỗ của chủ nhiệm lớp, buổi trưa ra ngoài trường photo, một tờ đưa cho Ngô Mãn, một tờ trả lại văn phòng, cậu cho rằng làm như vậy thì không ai biết."
"Nhưng không biết cậu có biết rằng giấy của tờ đơn và giấy photo bên ngoài khác nhau hay không?"
Giờ phút này, Hoàng Hướng San bất giác cúi đầu, nhớ tới tờ đơn của trường màu vàng nhạt, còn giấy photo màu trắng!
Vì vậy mà mọi người cũng kinh ngạc cảm thán:
"Mẹ, ngu vãi."
"Tớ tưởng rằng thông minh lắm chứ, không nghĩ tới vừa ngu vừa xấu như vậy."
"Chị gái nhỏ ở bên kia mới đúng là thông minh kìa! Tư duy rõ ràng, nói có sách mách có chứng, yêu quá đi mất anh em ạ."
Mọi người lại ồn ào một lúc, nhưng rồi nhanh chóng im lặng.
Sắc mặt Lý Thiên Vương xanh mét, từ từ đi vào bên trong vòng vây, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Thầy ấy nói: "Ngô Mãn, em giải thích đi."
...Xem ra nghe được gần hết rồi.
Ngô Mãn cúi đầu, không lên tiếng.
"Không nói được gì đúng không? Vậy thì vi phạm nhẹ của em sẽ chuyển thành vi phạm nặng."
Nghe vậy, cuối cùng Ngô Mãn cũng ngẩng đầu lên: "Đúng vậy! Là Hoàng Hướng San..."
Cậu ta thở dài: "Tống Gia Mạt nói đúng, Hoàng Hướng San không muốn cậu ta thi tốt, vậy nên bảo em làm ảnh hưởng đến cậu ta, ai biết được cuối cùng cậu ta vẫn đạt được điểm tối đa môn tiếng Anh."
"Hoàng Hướng San nói em vô dụng, em giục cậu ta mau giúp em, sau đó hôm qua cậu ta lập tức đi lấy đơn hủy bỏ việc kỷ luật, trưa nay cậu ta đưa cho em rồi nói em mau chóng điền cho xong, cậu ta sẽ giúp em nhét vào văn phòng hiệu trưởng, đến lúc đó sẽ lừa dối trót lọt."
Ngô Mãn còn chưa nói xong thì Lý Thiên Vương đã quát lớn một tiếng: "Vớ vẩn!"
"Loại trộm tờ đơn thế này mà các anh chị cũng làm được à?"
"Lúc đầu cậu ta cũng không nói cho em biết là sẽ làm thế này, cậu ta nói cậu ta có cách, chắc chắn sẽ không bị phát hiện, hơn nữa chuyện này xảy ra trong phòng thi, nếu không nghiêm trọng thì sẽ không bị ghi vào học bạ, em nghe cậu ta khuyên nên..."
Vẻ mặt của Lý Thiên Vương vô cùng nghiêm trọng, Tống Gia Mạt chưa bao giờ thấy thầy ấy tức giận như vậy.
"Nên thế nào? Nên có thể thông đồng với nhau hãm hại bạn học? Đây là vấn đề về phẩm chất đạo đức! Rốt cuộc bố mẹ anh chị dạy dỗ các anh chị thế nào mà đến cả loại chuyện này cũng làm ra được?"
Thấy ấy chuyển hướng sang Hoàng Hướng San: "Hóa ra chị nói trưa nay muốn tới văn phòng của tôi là vì chuyện này?"
Hốc mắt của Hoàng Hướng San lập tức đỏ lên, nước mắt lập tức rơi xuống. Ủng hộ chính chủ vào ngay { TR UМtrцyeИ. V Л }
Cô ta vô cùng hoảng loạn, không còn khí thế kiêu ngạo vừa rồi, chỉ biết nói xin lỗi: "Em xin lỗi thầy, em..."
Lý Thiên Vương nhắm mắt lại: "Chị làm tôi quá thất vọng!"
"Đây đã không còn là chuyện nhỏ nữa, chị có biết tính chất của chuyện này là gì không? Không chỉ không tập trung vào việc học mà còn vu oan hãm hại người khác... Chị mới bao nhiêu tuổi, sao lại có suy nghĩ xấu xa như vậy!"
Hoàng Hướng San càng khóc dữ hơn, cô ta cắn môi, cơ thể run rẩy nói không nên lời, chỉ có thể luống cuống lắc đầu.
"Rốt cuộc chị có biết đây là trường học hay không? Chị tới đây là để đi học! Không phải tới đây để gây chuyện thị phi, Tống Gia Mạt người ta đã làm gì chị mà chị lại muốn hại người ta như thế, chị không tự cảm thấy xấu hổ à?"
Hoàng Hướng San cảm thấy mất mặt, vô cùng mất mặt, nước mắt cũng không ngăn nổi nữa, cô ta nâng tay ôm mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lý Thiên Vương: "Hôm nay tôi nhất định phải chấn chỉnh lại, nếu không tôi thấy các anh chị cũng không biết đây là trường học!"
"Trưa mai không cần chịu phạt nữa, chị viết bản kiểm điểm 5000 chữ rồi đứng dưới cột cờ cho tôi, tuổi còn nhỏ phải có thái độ đàng hoàng tử tế, đừng lấy lý do trẻ con không hiểu chuyện, phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói và đã làm, đây là chuyện là điều mà hẳn là trường học đã dạy cho chị rồi."
Hoàng Hướng San túm lấy vạt áo, ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt.
"Thầy ơi, em thật sự biết sai rồi, em không muốn đứng dưới cột cờ..."
"Chị không muốn cũng vô dụng!" Lý Thiên Vương không dao động, "Việc này không cần thương lượng nữa, sau khi viết xong thì đưa cho Tống Gia Mạt xem trước, nếu em ấy thấy ổn rồi thì hẵng nộp cho tôi, tôi mà không chỉnh đốn một chút thì chắc các anh chị sẽ càng ngày càng xem trời bằng vung mất!"
"Được rồi, về lớp cả đi, sau này ít tụ tập thôi!"
Nói rồi Lý Thiên Vương đập mạnh một cái vào bình giữ nhiệt, không thèm quay đầu mà cứ thế rời đi.
Đám người trên sân thể dục dần dần rời đi, Hoàng Hướng San không còn sức lực, ngồi xổm trên mặt đất khóc nấc lên, cuối cùng chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, khụt khịt mấy cái rồi dần dần điều chỉnh cảm xúc.
Cuối cùng tiếng chuông vào học vang lên, cô ta cảm thấy sân thể dục không còn người nữa mới dám mở mắt.
Vạn Nhã ôm vở bài tập đi tới, nhìn cô ta rồi đưa một bịch khăn giấy qua.
"Lát nữa vào nhà vệ sinh rửa mặt đi."
Như thể nhìn thấy cứu tinh, Hoàng Hướng San nhào tới, nhưng hai chân mềm nhũn, thế là cô ta ngồi quỳ dưới chân Vạn Nhã.
Cô ta suy sụp kéo tay áo Vạn Nhã: "Cậu giúp tớ đi được không, cậu giúp tớ..."
"Tớ giúp cậu kiểu gì được đây?" Vạn Nhã kéo tay cô ta ra, hai giây sau lại chuyển thành nắm cổ tay Hoàng Hướng San, "Chuyện này là do cậu tự làm, hơn nữa cậu cũng thấy tình hình bây giờ rồi đấy, tớ thật sự không có cách gì cả."
"Nhưng mà tớ đều..." Hoàng Hướng San lắc đầu. "Nhưng không phải cậu cũng..."
Vạn Nhã lau nước mắt trên mặt cô ta, "Có phải cậu hết sức rồi không? Chờ tớ đi mua cho cậu chai nước, cậu nghỉ ngơi trước đi."
...
Vạn Nhã để lại chai nước, nói là phải làm bài tập nên cuối cùng cũng rời đi.
Sắp đến lúc mặt trời chói chang nhất, trường học lại quay về trạng thái tĩnh lặng, sân thể dục lớn như vậy lại không có một bóng người.
Hoàng Hướng San ngồi dưới đất, đã không còn sức lực.
Cuối cùng cách đó không xa cũng có người xuất hiện, người bên hội học sinh mở tấm kính ra, dán mấy tờ giấy mới lên rồi nhanh chóng rời đi.
Tích trữ sức lực một lúc lâu, Hoàng Hướng San cố sức đứng dậy, đi đến trước bảng thông báo.
Đây là một bảng điểm mới.
Chỗ thay đổi cũng không nhiều, nhưng chỗ dễ thấy nhất chính là cái tên cô ta quen thuộc.
"Tống Gia Mạt" từ hạng 12 chuyển thành hạng 8.
Hóa ra từ đầu đến cuối, người phải gánh chịu hậu quả cũng chỉ có một mình cô ta.
Không có ai chịu cùng cô ta.
Hoàng Hướng San dựa vào tấm kính, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Nước mắt khó lắm mới ngừng được lại chảy xuống lần nữa.
*
Giờ tan học buổi chiều, Tống Gia Mạt nhận được bản kiểm điểm của Hoàng Hướng San đúng giờ.
Cô cất đồ vào balo, vừa làm xong thì ngẩng đầu lên, trước mặt bỗng xuất hiện một chai nước.
Và một khuôn mặt khá xa lạ.
"Cái đó... Vẫn còn nợ cậu một chai nước ở đại hội thể thao ngày trước, cái này cho cậu."
"Và cả, cảm ơn cậu nhé."
Khuôn mặt nam sinh phiếm hồng, cách đó không xa còn có mấy tên đồng bọn đang xúi giục, thích thú xem trò vui.
Tống Gia Mạt cẩn thận quan sát, phát hiện bên cạnh chai nước còn có một phong thư.
Cô đưa nước cho người khác ở đại hội thể thao bao giờ?
Hay là thuận tay nhỉ? Nhưng hình như cô không nói chuyện với ai vào ngày hôm đó cả mà?
Tống Gia Mạt đang tự hỏi, nam sinh kia thấy cô không có hành động gì thì trực tiếp nhét chai nước vào tay cô, nói một câu "Hẹn gặp lại" rồi đi mất.
Cô vừa đi vừa tự hỏi, nhưng thật sự không nhớ nổi.
Sau khi về đến nhà, cô vội vàng đi làm bài tập, mãi cho tới khi Trần Tứ kết thúc tiết tự học buổi tối về nhà thì cô mới nhớ ra mình còn chưa xem bản kiểm điểm của Hoàng Hướng San.
Tống Gia Mạt thuận miệng nói: "À đúng rồi anh ơi, anh có rảnh thì giúp em kiểm tra..."
Nói đến đây thì cô bỗng im bặt.
Cô bỗng phản ứng lại, trước kia, cô chưa bao giờ nói những chuyện thế này với Trần Tứ.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn cố gắng tự lập hết sức có thể, nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra trong một tháng nay khiến cô nhận ra không biết từ bao giờ, sự ỷ lại của cô với Trần Tứ càng ngày càng gia tăng theo những việc này.
Hơn nữa cô vừa nhớ ra, trong balo của cô còn có một phong thư.
Động tác của Tống Gia Mạt khựng lại, lúc này mới nói: "Không sao, anh bận gì thì làm đi."
Đáng tiếc Trần Tứ đã dừng động tác trong tay lại, ánh mắt bâng quơ đảo qua balo của cô.
Cô không biết sao anh có thể đoán được chính xác như vậy, bởi vì giây tiếp theo, thiếu niên bình tĩnh mở miệng:
"Nhận được thư tình à?"
"..."
Em dễ đoán thế à?
Cô cảm thấy không phải: "Làm gì có, em vẫn luôn giữ khoảng cách với bạn nam mà, anh biết đấy, vì muốn đuổi kịp bước chân của anh trai, trong lòng em chỉ có việc học, không tin thì anh nhìn..."
Vốn dĩ cô muốn lấy bản kiểm điểm của Hoàng Hướng San ra để phân tán lực chú ý của anh, ai ngờ lại rút thêm cả quyển sách bài tập, phong thư kia cũng rơi ra giữa quyển sách và bản kiểm điểm.
"Bạch" một tiếng, trực tiếp rơi trên mặt đất.
Còn là màu hồng nhạt.
"Đây không phải là thư tình."
Tống Gia Mạt nhanh chóng phản ứng, nói ngay: "Đây chỉ là thư cảm ơn của một bạn học thôi, người ta được em giúp đỡ nên bày tỏ lòng biết ơn thuần khiết với em, chúng ta không thể hạn hẹp như vậy, vừa nhìn thấy là màu hồng nhạt thì cảm thấy nói là..."
Nói thì chậm mà mọi chuyện xảy ra thì nhanh, Trần Tứ đã nhặt tờ giấy lên, bắt đầu đọc diễn cảm.
Giọng đọc của anh trầm lắng: "Bạn học Tống Gia Mạt, mình đã bắt đầu thích cậu từ lâu rồi."
"..."
"Cậu dịu dàng chu đáo, điềm tĩnh ưu nhã, giống như ngôi sao sáng, lúc nào cũng thu hút sự chú ý của mình."
"..."
Ánh mắt của Trần Tứ dừng trên cổ áo ngủ hơi nhăn, dáng ngồi thoải mái và sợi mì tôm vừa cho vào miệng của cô.
"Dịu dàng chu đáo? Điềm tĩnh ưu nhã?"
"Cậu ta nên đi khám mắt rồi."
Trần Tứ: "Ngôi sao cũng không phải là nguồn sáng*."
*Ngôi sao không phải là nguồn sáng mà là vật sáng vì nó không tự phát sáng và nhờ sự chiếu sáng của các nguồn sáng khác (ví dụ như mặt trời,...) nên ta nhìn thấy các ngôi sao trên bầu trời đêm.
Động tác ăn mì tôm của Tống Gia Mạt dừng lại giữa không trung: "..."
Đây mà là tỏ tình à? Đây là tử hình thì có!
Trần Tứ rũ mắt xuống đọc tiếp: "Còn nhớ hôm đại hội thể thao ấy, cậu đưa cho mình một chai nước chanh ướp lạnh, khiến hồn tớ ngẩn ngơ cả kỳ nghỉ hè."
"Lại còn đưa nước trong đại hội thể thao?" Anh vô cảm hừ cười nửa tiếng, "Trâu đấy."
Tống Gia Mạt: "Em nhớ ra rồi! Hình như khi đó cậu ta chạy 5000m, ánh mặt trời lại chói chang lắm, lúc ấy em có mua nước, mà lớp trưởng lại cũng phát đồ uống, em uống không hết, thấy cậu ta sắp cảm nắng nên mới thuận tay đưa cho cậu ta."
Trần Tứ: "Bịa giỏi đấy."
"..."
Em không bịa mà!
Trần Tứ dừng vài giây, nhìn lướt qua rồi gấp bức thư lại.
Cô buột miệng hỏi: "Chỉ viết đến đó là hết rồi à?"
Trần Tứ: "?"
"Vẫn muốn anh đọc tiếp à?"
"Không có không có, không cần," Cô vội vàng xua tay, tươi cười nịnh nọt, "Chắc là anh khát nước rồi đúng không, em đi rót nước cho anh."
Trần Tứ thoáng nheo mắt.
"Chê anh nói nhiều?"
Cô bày ra vẻ mặt chân thành tha thiết mà vô tội, dùng sức lắc đầu: "Sao có thể chứ!"
"..."
Trần Tứ cầm lấy quyển sách lịch sử trong tầm tay, "Lớp 11 là giai đoạn quan trọng để đặt nền móng, đừng phân tâm, nếu không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lớp 12..."
"Em biết mà," Tống Gia Mạt nghe nhiều tới mức lỗ tai mọc kén, "Em cũng không hay nhận được đâu, gần đây cũng chỉ có một bức thư này thôi, không tin thì anh nhìn này."
Cô dốc ngược balo lên rũ rũ hai cái.
Nhưng cô không hề nghĩ tới là rầm một tiếng, cặp sách vốn dĩ nên trống rỗng lại rơi ra một đống đồ không biết từ đâu.
Một bức thư, hai bức thư, ba bức thư...
Còn có một hộp chocolate.
Tống Gia Mạt: "...Em được yêu quý như vậy hả?"
Trần Tứ: "..."
"Bảo sao gần đây em thấy cặp nặng thế," cô cúi người nhặt hết mấy phong thư lên rồi kẹp vào binder của sổ tay, "Bỏ vào lúc nào không biết."
Trần Tứ: "Em còn giữ lại?"
"Tốt xấu gì cũng là một phần tâm ý của người ta mà, đúng không?" Cô nói, "Hơn nữa sau này còn có thể giữ làm kỷ niệm, đến lúc đó đưa cho chồng em đọc."
Trần Tứ thản nhiên nói: "Trên đầu chồng em có nhiều màu thật đấy."
"..."
"Anh đừng bôi nhọ em lung tung được không? Em chung thủy lắm đấy," Không có ví dụ cụ thể, Tống Gia Mạt cũng chỉ thuận miệng, "Sớm muộn gì cũng phải yêu đương, cứ vậy thì sau này anh gặp bạn trai em thì làm sao bây giờ? Đánh gãy chân người ta trước à?"
Trần Tứ: "Ý kiến hay."
Tống Gia Mạt bĩu môi.
Ở chung với Trần Tứ lâu như vậy, cô vẫn biết anh đang nói đùa với mình.
Nhưng Trần Tứ nói như vậy, không biết vì sao mà cô bỗng hơi muốn yêu đương.
Không biết khi yêu mình như thế nào, cô cũng chưa từng thích ai, như thế có được xem là điều tiếc nuối của thời thanh xuân không nhỉ?
Cũng thật trùng hợp, cô vừa nghĩ như vậy thì điện thoại lập tức sáng lên, là Triệu Duyệt chia sẻ cho cô một bài viết.
... [Yêu sớm là cảm giác như thế nào?]
[Cảm ơn vì lời mời.
Không biết yêu sớm là cảm giác gì, nhưng sau khi tốt nghiệp mới phát hiện trai đẹp chỉ có ở cấp ba, còn trai ở Đại học không phải là trai xấu thì cũng là fuckboy, sau khi bước chân ra ngoài xã hội lại luôn cân nhắc tới thiệt hơn, tiền lương, gia cảnh, điều kiện cá nhân, mọi người đều phải suy xét rất nhiều điều, rất khó có tình yêu thuần khiết như thời học sinh.
Nói tóm lại, không yêu sớm đúng là tiếc nuối lớn nhất trong đời học sinh của em a a a a. Các chế à, nếu có cơ hội thì nhất định phải yêu sớm! Trải nghiệm cảm giác người yêu đưa đồ ăn sáng cho mình, chỉ mới cầm tay là sẽ đỏ mặt, trốn chủ nhiệm giáo dục để ôm hôn, ngây thơ mà kích thích biết bao!
Cái gì? Chế hỏi vì sao em biết á? Đương nhiên là vì bạn em đã từng trải qua còn em chỉ là một con tró độc thân bàng quan hâm mộ rồi