Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 118: Chương 118: Cô gần với thần chết hơn một bước




Edit: mhà 1097

Beta: Miêu - CQH

​Kết quả này, nhưng lại nằm ngoài sự dự đoán của Bùi Vân Khinh.

cô chẳng những không tức giận, còn tăng thêm vài phần vui vẻ.

Trong thế giới này, vẫn còn có người như vậy, vị viện trưởng Vương An này đáng để cô tôn trọng.

Đứng lên, cô nghiêm trang nói, “Vương viện trưởng, tôi biết là ngài có hiểu lầm đối với tôi, tôi vừa mới nói…”

Bùi Vân Khinh còn chưa dứt lời, một vị y tá đã vội vàng xông vọt vào văn phòng.

“Trưởng khoa!” Y tá thở hồng hộc, “Bác sĩ Hứa nói ngài lập tức đến phòng cấp cứu, vũ công múa ballet Vũ Thước Lai, bị tai nạn xe cộ, làm đứt hết toàn bộ động mạch ở chân, bác sĩ cấp cứu khuyên cô ấy nên cắt chân, cô ấy sống chết không chịu, tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm!”

“đi!”

Mạng người quan trọng, Vương An lo lắng, đứng dậy lao ra văn phòng.

Thước Lai?

Chẳng lẽ là vị nữ vũ công ballet nổi tiếng Vũ Thước Lai?

Bùi Vân Khinh cũng nhảy dựng lên, chạy theo đi ra văn phòng.

một đường chạy như điên đi vào phòng cấp cứu, từ xa chỉ thấy bên trong cánh cửa, trừ bỏ bác sĩ y tá còn có hai vị đi theo tới, hẳn là tài xế cùng trợ lý.

Nằm trên giường là vị diễn viên múa ballet nổi tiếng thế giới, sắc mặt tái nhợt, trên mặt nước mắt dàn dụa.

“Tôi cầu xin các bác sĩ, xin đừng cắt chân của tôi, tôi là vũ công, nếu như không có chân, vậy tôi còn sống làm gì nữa?”

“Tiểu thư Thước Lai, tôi hiểu được tâm trạng của cô!” Bác sĩ cấp cứu tận tình khuyên bảo, “Nhưng tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm, động mạch bị đứt và hoại tử, không có máu lưu thông. Nếu như không cắt, rất có thể hoại tử sẽ lan ra, làm tình hình trở nên nghiêm trọng, chẳng những chân cô khôngthể đảm bảo mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng!”

Bên cạnh, vài vị y tá cùng bác sĩ cũng đều hết sức khuyên bảo.

“cô bây giờ đang chảy rất nhiều máu, nếu không phẫu thuật, liền không kịp rồi!”



“Trưởng khoa đến!”

Y tá lớn tiếng mở miệng nói, mọi người lập tức tránh ra, nhường một lối đi cho Vương An.

Bùi Vân Khinh đi theo sau chạy tới, liếc nhìn một cái vết thương, đi rửa tay vô trùng, đeo găng tay tới, cầm lấy một cây thử máu, đi tới trước đỡ lấy chân bị thương của Vũ Thước Lai, đặt tay ấn vào động mạch chân của cô kiểm tra.

Bác sĩ ngoại khoa một phát bắt được cổ tay cô, “Đừng có đụng vào, anh muốn hại chết cô ấy à!”

Bùi Vân Khinh nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt đối phương, ngữ khí bình tĩnh thâm trầm nói, “anh lại ngăn cản tôi, cô ấy mới sẽ thật sự chết!”

Sau tai nạn xe cộ lần này, mất đi một bên chân thước lai căn bản không thể chấp nhận sự thật này, sau khi xuất viện không lâu liền ở trong nhà phóng hỏa tự sát.

Bùi Vân Khinh nhớ rất rõ ràng, lúc ấy tin tức đã đưa lên, nên cô nhớ chuyện này.

Nếu như hôm nay không cứu chữa được chân cô ấy, cho dù cô miễn cưỡng sống sót, nhưng cũng chẳng khác nào đã chết.

Lương y như từ mẫu.

cô đã ở chỗ này, liền không cho phép sự việc như vậy lại xảy ra lần nữa.

Ánh mắt của mọi người vốn dĩ đều nhìn Vũ Thước Lai, lập tức đồng loạt chuyển qua nhìn Bùi Vân Khinh.

Vương An nhìn thấy cô, cũng cả kinh, “Đường Thất, anh định làm gì vậy?”

“Tôi muốn giúp cô ấy mở mạch máu khác, giúp chữa trị động mạch bị tổn thương, như vậy thì có thể giữ được chân của cô ấy!” Bùi Vân Khinh tháo dây cầm máu ra, bác sĩ cấp cứu sợ tới mức, cô điều chỉnh lại vị trí cầm máu, dùng kim thử máu tiến hành tạo mạch máu ngoài cho chân của Thước Lai, vừa làm còn vừa nói, “2ml morphine, 6 mm mạch máu nhân tạo, tôi cần một trợ lý am hiểu giải phẫu mạch máu.”

Mọi người đang kinh ngạc đến bất động, cô liền cao giọng nói to hơn “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mỗi một phút các người chậm trễ, cô ấy liền tiến gần đến thần chết thêm một bước!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.