Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 40: Chương 40: Đem cả khu mua sắm chuyển về nhà




Edit: Miêu

​Bởi vì ngày hôm qua ngủ quá muộn, nên hôm sau Bùi Vân Khinh rời giường đã hơn chín giờ, mở mắt nhưng không thấy Đường Mặc Trầm, cô thấy cũng không kỳ quái.

Đối với bộ trưởng Đường Mặc Trầm mà nói, cuối tuần cũng không có nghĩa là khôngcó công việc.

Nằm ở trên giường, Bùi Vân Khinh đem mặt áp vào gối đầu của anh rồi ngửi được được mùi đàn hương quen thuộc rồi mới đứng dậy.

Bước nhanh đi vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo, cô thu thập thuốc cần thiết rồi bước nhanh xuống lầu.

Miệng vết thương của anh bị nhiễm trùng nghiêm trọng, thuốc hạ sốt phải dùng ít nhất một đợt điều trị năm ngày mới được, cô phải giúp anh tiêm thuốc.

“Cẩn thận, động tác nhẹ một chút…. Tất cả lễ phục này là hàng hiệu cao cấp, giá tiền là mấy số lận đấy nếu làm hư, chúng ta không đền nổi đâu!”

Phòng khách rộng rãi nhưng lúc này bị lấp đầy rồi.

Giá áo di động bị lấp đầy bởi những trang phục thời thượng, bên ghế sa lon chất chồng những hộp giày như núi, trên bàn trà đầy đồ trang điểm và trên sô pha đống túi sách… Nhân viên còn không ngừng đem vào.

Thấy Bùi Vân Khinh xuống lầu, bác Chu vội vàng bước đến.

“Tiểu thư, con xuống thật đúng lúc, mấy thứ này cần con ký nhận.”

Cho con?

Đứng trong phòng khách, vẻ mặt Bùi Vân Khinh dở khóc dở cười.

Đường Mặc Trầm đây là đem cả khu mua sắm về nhà trưng sao?

“Ngài nhất định chính là Bùi tiểu thư!” Nhìn cô gái trẻ tuổi tươi cười đi đến, hướng côđưa tay ra “Tôi là nhà tạo hình Triệu Nhã, thật vui lòng có thể phục vụ ngài!”

Bùi Vân Khinh lễ phép đưa tay nắm tay của Triệu Nhã “Cám ơn cô, Triệu tiểu thư!”

“Trăm ngàn không cần khách khí như thế, ngài có thể gọi tôi là Lily!” Triệu Nhã cười, cầm trong tay cặp hồ sơ rồi đưa đến cho Bùi Vân Khinh: “Đây là danh sách mua sắm bao gồm đồ mặc ở nhà mười bộ, quần áo ngày thường mười hai bộ…. Lễ phục có mười sáu kiện và còn có luôn đồng hồ, túi sách, giầy.”

Mời Bùi Vân Khinh ngồi xuống ở trên sô pha, Triệu Nhã cầm lấy trong tay trợ lý rương màu đen đặt lên gối của Bùi Vân Khinh và dè dặt mở ra.

“Ngài phải chuẩn bị tâm lý đấy, tất cả trang sức trong đây đều là cao cấp!”

Mở nắp rương ra lập tức có ánh sáng lóng lánh.

Màu sắc đa dạng gồm nhiều loại như bông tai, vòng tay, vòng cổ, nữ biểu… trên lớp nhung đen lóe lên vẻ đẹp và hào quang lạ thường.

Triệu Nhã cũng đã từng mua sắm tương tự cho không ít người nhưng đây là lần đầu tiên ra tay lớn như vậy, cô cũng là nhà stylist đầu tiên làm.

Triệu Nhã quay sang muốn nhìn nét mặt của cô gái sẽ có biểu tình kinh sợ như thế nào nhưng chỉ thấy vẻ mặt vân đạm phong kinh.

Nhiều trang phục và trang sức thời trang như vậy, cho dù là công chúa nhìn thấy những lễ vật như thế vẫn hét chói tai, nhưng Bùi Vân Khinh nhìn như không thấy.

Vị này không phải là con gái à?

“Bùi tiểu thư, này đó… Nhưng tất cả đều là hàng thật!” Triệu Nhã không cam lòng giới thiệu.

“Tôi biết rồi!” Bùi Vân Khinh tùy tay đem cái rương qua một bên, ở trên văn kiện ký tên của mình vào: “Bác Chu, bác giúp con thu xếp một chút nha, con còn có việc phải ra ngoài.”

Đứng dậy đi đến cửa, đang mang giầy một bên, Bùi Vân Khinh đem chân rút về.

Đây là lần đầu tiên cô đến tìm Đường Mặc Trầm sau khi anh điều đến Bộ quốc phòng, lúc này chỉ T-shirt và quần jean thì quá tùy tiện.

Bùi Vân Khinh xoay người đến trước mặt Lily.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.