Edit: Miêu
Beta: Miêu, Tiểu Miêu
Nếu Bùi Vân Khinh trở về chắc chắn bị chửi mắng một trận.
Còn nếu không quay về khẳng định đám người kia ở trước mặt ông ngoại nói xấu cô.Đến lúc đó ngay cả bản thân có giải thích, ông cũng sẽ không nghe.
Cân nhắc trái phải một phen, Bùi Vân Khinh quyết định quay về nhà một lần.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Cho dù bị mắng thì đã làm sao, cũng không mất miếng thịt nào! Đằng nào cô cũng lo cho ông ngoại, bị mình không biết tốt xấu gây họa như thế, bây giờ sống có ổn không?
Từ trên xuống dưới La gia, có ai đối xử tốt với bản thân hơn ông sao?! Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, chỉ biết đối nghịch cùng trưởng bối, lần này Bùi Vân Khinh sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Trong ví không còn bao nhiêu tiền nữa.
Lấy thẻ ngân hàng ra để rút tiền nhưng không được, cô đã thử rút ở hai cây ATM khác nhau, tuy nhiên kết quả vẫn như cũ.
La gia không cho con cháu ra ở riêng. Hai đứa con trai và mấy đứa cháu đều phải ở cùng ông cụ La. Con dâu thứ hai mở công ty dược phẩm. Vì thế, mọi việc trong nhà đều do con dâu cả quán xuyến.
Tiền tiêu vặt của mấy đứa cháu đều do con dâu lớn phụ trách, ai cũng có một thẻ tín dụng riêng, tiền sẽđược chuyển vào mỗi tháng.
Nếu không rút được tiền thì chỉ có một nguyên nhân – cô lớn đã đóng băng thẻ ngân hàng của mình.
Trong ví chỉ còn không quá 200 đồng, mua một giỏ trái cây cho ông ngoại, số tiền sót lại bắt taxi cũng không đủ. Bất đắc dĩ, Bùi Vân Khinh đành phải mang theo giỏ trái cây đi xe buýt, đổi hai lần xe. Cuối cùng, cô cũng đến được biệt thự của La gia thì đã qua 12 giờ trưa.
Chị Tống – người giúp việc giúp cô mở cửa rồi vội vàng nhận giỏ trái cây:
“Tam tiểu thư đã về rồi.”
“Ông ngoại như thế nào?” Bùi Vân Khinh lo lắng hỏi.
“Bác sĩ nói không có gì đáng ngại. Ông còn đang ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Bùi Vân Khinh gật đầu, đi vào phòng khách vừa vặn gặp cô lớn – Bạch Phượng Đàn từ trên lầu đi xuống vừa nhìn thấy cô lập tức liền mắng.
“Bùi Vân Khinh còn mặt mũi trở về sao? Toàn bộ thể diện La gia mất hết vì cô rồi!”
Ngồi trên ghế sa lon, cô hai Hồ Lập Bình ra vẻ giả nhân giả nghĩa “Chị dâu, chị cũng bớt giận, Vân Khinh không phải còn nhỏ sao…”
“Còn nhỏ? 20 tuổi mà còn nhỏ sao? Người ta vẫn nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Ngay từ đầu tôi đã nói không thể gả cho mấy người ở miền nam rồi! Giờ đẻ ra một tai họa thế này, không biết lúc trước La Yên nghĩ gì mà bao nhiêu thanh niên trâm anh thế phiệt trẻ tuổi theo đuổi như vậy, cố tình lại đi lấy một tên lính!”
Bùi Vân Khinh nhảy dựng lên.
Người cũng đã qua đời rồi, ai cho phép bà ta nói ra nói vào?
đã mắng mình thì thôi đi, lại còn xúc phạm ba mẹ cô, vẫn nghĩ đứa cháu này là quả hồng mềm mặc người bóp lúc trước sao?
“Ít nhất mẹ con không phải là một con heo.”
Ở trước mặt Đường Mặc Trầm, cô là tiểu bạch thỏ.
Nhưng trước người La gia, sao mình phải ngụy trang chứ?
Hồ Lập Bình lập tức ở bên cạnh quạt gió thổi lửa: “Vân Khinh, nói cái gì đấy? cô lớn chửi con cũng vì muốn tốt cho con, tại sao con có thể nói cô lớn là heo? Còn không nhanh đến xin lỗi?”
Bùi Vân Khinh cười lạnh “Là cô nhỏ nóicô lớn là heo.”
Con nhỏ kia khi nào thông minh như thế?
Vẻ mặt Hồ Lập Bình cứng đờ lại, sợ đem lửa giận của Bạch Phượng Đàn đến mình, biểu tình lúc này cũng thay đổi:
“Hỗn láo, sao cháu lại có thể như vậy? cô có lòng tốt muốn khuyên nhủ mà cháu lại có thể nói cô thành kẻ có lòng dạ độc ác thế sao? “
Ngày thường, Bạch Phượng Đàn nhìn thì hiền hậu thật nhưng kiêng kỵ nhất là người khác nói mình béo.
Giờ nghe hai người họ cứ một tiếng heo, hai tiếng heo... tức giận đến mức mặt to đầy thịt đều run rẩy.
không muốn phát hỏa với Hồ Lập Bình, Bạch Phượng Đàn nhanh chóng trút giận về phía Bùi Vân Khinh.
“Đứa cháu hư hỏng này, hôm nay tao sẽ xé nát miệng mày!”
Bà ta đi đến trước mặt Bùi Vân Khinh, hung hăng muốn cho cô một cái tát.