Tuyển tú thành công. Tần Châu Ngọc tất nhiên vui mừng hết ý.Trên đường
trở về, cố ý nhảy chân sáo đến trước Đông Sinh, giơ tay múa chân tỏ ý
thõa mãn, đi đến bên cạnh Đông Sinh, khóe miệng kéo đến tận mang tai,
nghiêng đầu nhìn Đông Sinh, còn chưa mở miệng nhưng dáng vẻ rõ ràng muốn nói “Ai nói ta không được chọn ?Nhìn thấy không?Nhìn thấy không?”
Tâm tình Đông Sinh vừa mới hạ xuống, thấy bộ dáng này của nàng, trong
lòng lại lo lắng. Không muốn để ý đến nàng, vẫy vẫy ống tay áo đẩy nàng
ra. Tần Châu Ngọc đang vui sướng tột đỉnh, thấy hắn đẩy mình ra liền cho là hắn đang chột dạ không thừa nhận thua, khóe miệng ý cười càng sâu,
nhanh chóng chạy đến đuổi kịp, còn áp sát lại gần.
Đông Sinh đi nhanh, nàng cũng đi nhanh. Đông Sinh đi chậm, nàng cũng chậm theo, lâu lâu còn cố ý ủi nhẹ trêu chọc hắn.
Hai người hành động kì lạ, làm cho mọi người phải liếc mắt nhìn, còn có
một người phụ nữ lớn tuổi, ném ánh mắt hèn mọn nhìn qua, nhoe giọng nói
thầm, “ Lôi kéo, thật không có gia giáo”
Đông Sinh tai thính, nghe được lời như vậy. mặt liền đỏ, hận không thể lập tức về nhà.
Hết lần này đến lần khác, Tần Châu Ngọc chỉ chăm chăm vào việc trêu chọc Đông Sinh, nên nàng không nghe được những lời này.Tất nhiên , nếu nàng
vô tình nghe được, cùng lắm cũng chỉ liếc mắt xem thường, rồi hét một
tiếng: “Nhìn cái gì hả!”Sau đó động tác lớn hơn.
Thật vất vả mới về được nhà, Đông Sinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà cao giọng hỏi: “Muội có yên hay không? Chỉ vừa được chọn cung nữ tạm thời mà đã vui như thế? Còn chưa biết chắc chắn có được vào cung hay
không?”
Tần Châu Ngọc chăm chỉ mấy ngày nay, vất vả lắm mới có được hãnh diện,
đương nhiên sẽ không bị lời nói của hắn mà làm cho nổi giận, miệng vẫn
cười như cũ, chỉ tay đâm đâm trước ngực hắn: “A! Thẹn quá hóa giận? Ai
bảo huynh coi thường ta. Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Bổn cô nương
lập tức muốn vào cung, chuyện tiến cung sau này không ai đoán được, nói
không chừng ta có thể thanh phi tử cũng nên. Cho dù không phải là phi tử thì cũng được nhà cao cửa rộng, ăn uống thoải mái.”
Nói xong, liền đắc ý cười vang.
Một lúc sau, thấy Đông Sinh không chút thay đổi, giả vờ ho nhẹ tiếp tục
hỏi: “Chẳng qua, nếu huynh cầu ta ở lại, ta cũng miễn cưỡng vứt bỏ vinh
hoa phú quý, tiếp tục ở lại địa phương nghèo khó này với huynh.”
Nghe nàng nói như vây, Đông Sinh liền ngây người. Hắn ngẩng đầu nhìn
nàng, ánh mắt nàng lúc trước thì đắc ý, sau khi nói xong còn có chút
chột dạ, ánh mắt lóe lên, cũng không dám nhìn thẳng với Đông Sinh.
Đông Sinh trầm mặc thật lâu sau đó bình tĩnh nhìn nàng, cho đến khi
trong lòng Tần Châu Ngọc có chút sợ hãi, liền quýnh lên, dùng sức đẩy
hắn ra, giọng cũng rất lo lắng: “Huynh sẽ không phải muốn ta đi thực sự
chứ! Huynh biết rõ tính ta chỉ vờ giận dỗi mới đi tham gia tuyển tú, ta
muốn cho huynh biết, ta không hề ngốc,”
Tần Châu Ngọc tuy mất trí nhớ, nhưng vẫn hiểu được Đông Sinh đối xử với
nàng rất tốt, tốt đến mức không cần suy nghĩ hắn liền giữ nàng lại. Muốn nàng đi tuyển tú, chẳng qua cũng là tùy tiên nói, cố ý kích thích nàng, nàng dỗi đi tham gia cũng chỉ là thói quen muốn làm trái với lời hắn.
Nàng đã biết mình thực sự rất muốn ở lại cùng hắn…Ít nhất trước khi nàng nhớ ra mình là ai, nàng chưa bao giờ có ý muốn rời đi.
Nhưng hiện tại thấy thái độ của Đông Sinh, nàng mới nhận ra được rằng hắn thực sự muốn nàng rời đi.
Nhận ra được điều này, Tần Châu Ngọc tất nhiên rất nóng nảy.
Đông Sinh rũ mắt nhìn đôi tay của nàng đang nắm lấy vạt áo hắn, đó là
một đôi tay nõn nà, tinh xảo, thứ không thuộc về nơi trần thế hỗn tạp
này, hắn âm thầm hít sâu, nhẹ giọng nói: “Nếu do bên trên chọn, nàng
phải đi! Chúng ta cô nam quả nữ, rốt cuộc cũng không thể sống mãi như
thế này được. lần trước, ta nói chuyện cưới vợ sinh con cũng không phải
đùa.”
Hắn vừa hết lời, Tần châu Ngọc hết sức sửng sốt, nổi giận đùng đùng bỏ
tay ra, sự đắc ý lúc trước không còn chút nào, ngực phập phồng tức giận, nàng lớn tiếng kêu lên: “Đi thì đi, cho huynh biết ta đây cũng không
hiếm lạ gì huynh.”
Mấy ngày trước khi đi, tính tình hung dữ của Tần Châu Ngọc càng phát huy đến cực điểm, sai khiến Đông Sinh làm hết chuyện này đến chuyện khác,
ngữ khí hung ác, hành vi ác liệt. Thế nhưng Đông Sinh so với ngày trước
lại càng ít nói, nàng nói cái gì liền làm cái đó, cũng không quan tâm
đến tính khí của nàng. Cũng chính hắn như thế lại càng làm cho Tần Châu
Ngọc phẫn nộ, vài lần nhịn không được suýt chút nữa thì trực tiếp đánh
đòn hắn, cuối cùng lại dừng giữa không trung.
Đến ngày lấy trang phục cùng đạo cụ, Tần Châu Ngọc thấy bộ dáng Đông
Sinh ỉu xìu muốn làm thịt kia, liền hầm hừ lôi kéo hắn đi giúp nàng đặt
mua đồ dùng. Đông Sinh đương nhiên không cự tuyệt.
Sau lần Tần Châu Ngọc cầm tiền Đông Sinh mua quần áo, khiến hai người
suốt ngày phải ăn bánh bao. Đông Sinh lại không cho nàng ăn quá ba cái,
càng không cho nàng tiền tiêu vặt để mua đồ dùng ở ngoài. Có bao nhiêu
bạc đều đem giấu kĩ, làm cho nàng kiếm mãi không ra. Điều này khiến cho
Tần Châu Ngọc không biết bao lần mắng thầm trong lòng: “Quỷ hẹp hòi.”
Mà lần này thái độ của Đông Sinh khác thường, Tần Châu Ngọc nói muốn mua này mua nọ, hắn không hề nghĩ ngợi , liền gật đầu đáp ứng: “Kinh thành
dù sao cũng không giống như huyện quận nhỏ xa xôi như chúng ta, nên đặt
mua quần áo trang sức , miễn cho người ta nói nàng keo kiệt.”
Tim Tần Châu Ngọc đập loạn, Đông Sinh mang nàng vào của hàng may quần áo cùng đồ trang sức,là chọn cửa hàng đắt nhất và đồ đắt nhất. Khi hắn trả tiền, ánh mắt Tần Châu Ngọc đều trừng thẳng, tử thư sinh thế mà chịu
chi ra nhiều vụn bạc trắng như vậy. So với tiền tiêu vặt hàng tháng của
hắn còn nhiều hơn.
Trong đầu Tần Châu Ngọc chỉ có suy nghĩ, thì ra tử thư sinh che giấu
nhiều bạc như thế, khiến cho nàng phải ăn bao nhiêu là bánh bao, thứ hai là tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng hắn như thế thật sự rất muốn
đuổi nàng đi!
Tần Châu Ngọc không khỏi tức giận, ngực như nghẹn lại, nhưng trong chốc
lát nàng nhận trang phục cùng trang sức từ tay Đông Sinh, phẫn nộ liền
biến mất. Số lượng ít nhưng phù hợp với thân thể nàng. Nàng không thể không thừa nhận, nàng cùng Đông Sinh quả thật không hề có quan hệ nam nữ, chỉ là chính hắn cứu nàng mà thôi.”
Vì thế, Tần Châu Ngọc nhìn chằm chằm vào vật trong tay, rồi khó nhọc thở dài.
Đông Sinh đem mắt thoáng nhìn ra xa, nên không có thấy trên mặt nàng mất mát.
Rốt cục vẫn đến rời đi ngày.
Ngày đó, Đông Sinh sớm đến học đường, đợi cho người nha huyện đến đón nàng, người khác cũng không có ai.
Tần Châu Ngọc mang theo hành lý Đông Sinh chẩn bị cho, bị người nha
huyện thúc giục, đi được ba bước lại nhìn đông nhìn tây, nhưng rốt cuộc
vẫn không thấy bóng dáng của Đông Sinh.
Đúng lúc mất mát nhất lại thấy Trương Cẩn không biết tư chỗ nào chạy đến, một phen nước mắt đầm đìa giữ chặt nàng nói:
”Tiểu Ngọc cô nương, nàng thật sự muốn vào cung? Chúng ta mới đưa đem làm bằng hữu, nàng lại tiến cung, ta sẽ rất nhớ nàng!”
Tần Châu Ngọc bị hắn giữ tay, không khỏi nhíu mi nghĩ thầm, ta và huynh
thân quen thế sao? Tổng cộng chỉ mới mấy lần gặp mặt, có cần khoa trương như vậy không?
Trương Cẩn làm sao chú ý được bộ dạng ghét bỏ của nàng, tiếp tục diễn
hình tượng hoàn hảo, nói hắn thương tâm cũng không phải là giả. Cha hắn
cho hắn cưới ba mụ la sát, thật vất vả mới có cơ hội coi trọng một cô
nương, còn chưa đến miệng, đã bị lão hoàng đế ở kinh thành xa xôi cướp
mất, hắn làm sao không thương tâm được chứ?
Chẳng qua cũng nhờ quan hệ Trương Cẩn này, sự mất mát bởi vì Đông Sinh
của Tần Châu Ngọc cũng bị gạt sang một bên, hiện tại chỉ nghĩ cách chạy
thật nhanh để tránh xa người phía sau.
Hai người nha huyện cũng nhận ra Trương Cẩn, nhưng ngại hắn là công tử
nhà quan, cũng liền tùy ý hắn, hiện tại thấy Tần Châu Ngọc nhìn thấy hắn mà đi nhanh hơn, trong lòng có chút biết ơn.
Tại Trương Cẩn nhớ nhung không tha ánh mắt, Tần Châu Ngọc rốt cục thì
cùng hai vị cô nương khác cùng nhau lên xe ngựa. Xe ngựa trước khi rời
đi, Tần Châu Ngọc không cam lòng vén rèm lên, lướt qua Trương Cẩn bày
gương mặt chướng mắt, nhìn về phía mặt sau, nàng tựa hồ là nhìn đến một
cái thân ảnh quen thuộc chợt lóe qua, nhưng khi nhìn kỹ lại, cái gì đều
không có.
Nàng mất mát buông mành.
Đông Sinh chung quy chưa có tới.