Đã thấy qua nhiều loại người ở nơi yên hoa, Ngọc Nương đối với tính
tình vui vẻ sảng khoái của Tần Châu Ngọc cực kỳ hâm mộ và yêu thích.
Nàng bỏ qua thái độ kỳ quặc của Đông Sinh, trực tiếp kéo Tần Châu Ngọc
qua, cười cười mở miệng: “Tiểu Ngọc cô nương, ta tới hỏi thư ngốc nhà
nàng hai bản thi nhạc.”
Một tiếng thư ngốc của nàng làm cho tâm trạng Tần Châu Ngọc nở hoa.
Nàng nghĩ, nàng ở tại gian phòng trong này, là chủ nhân nơi này, tử thư
sinh cùng ở dưới một mái nhà, tự nhiên cũng thuộc về nàng, nàng ăn của
hắn uống của hắn, cũng là chuyện đương nhiên .
Tất nhiên, không biết xấu hổ khớp vào như thế, Tần Châu Ngọc chỉ có thể ở trong lòng yên lặng tưởng tượng một chút. Nàng vụng trộm liếc mắt
Đông Sinh một cái, thấy hắn dường như cũng không kháng cự lời của Ngọc
nương vừa nãy, càng cảm thấy suy nghĩ của chính mình cơ hồ là một chuyện thực.
Đông Sinh không có để ý chi tiết trong lời nói của Ngọc Nương, chỉ là
thấy Tần Châu Ngọc vụng trộm hề hề ngắm hắn, tròng mắt đen lúng liếng
đảo quanh, tất nhiên là đoán được trong lòng nàng không biết lại suy
nghĩ cái đen tối gì, bản năng đề cao cảnh giác. Vừa hỏi Ngọc Nương, vừa
nhìn chằm chằm Tần Châu Ngọc: “Ngọc Nương nàng đặc biệt tự mình tới cửa lấy thi nhạc, cần gấp lắm sao?”
Ngọc Nương gật gật đầu: “Là thế này, ngày mai Cố tướng quân đóng ở Lộ
thành lên kinh thành đi ngang qua nơi này. Huyện lệnh đại nhân cùng
Trương viên ngoại muốn mở tiệc chiêu đãi vị tướng quân này, muốn Ngọc
Nương đến lúc đó đi Trương phủ đàn hát hai khúc. Nghe nói, vị Cố tướng
quân này, mười bảy tuổi đã là võ Trạng Nguyên, mười tám tuổi lãnh binh
xuất chinh Mạc Bắc, lấy ít địch nhiều, đánh bại quân Hồ, là thiếu niên
anh hùng. Hai năm này, Cố lão tướng quân vì tôi luyện hắn, đã cho hắn
đóng ở biên lộ ra ngoài thành. Đại khái còn nửa năm nữa mới khải hoàn
hồi kinh thì xảy ra chuyện đau lòng. Lúc trước vị hôn thê thanh mai trúc mã, thiên kim Tần hầu phủ trên đường tới thăm hắn, gặp nạn bỏ mình ở
huyện ngoại chúng ta, làm cho vị tướng quân thiếu niên này rất thương
tâm. Ngọc Nương ngày thường xướng từ khúc, đều có chút ý tứ phong hoa
tuyết nguyệt, chỉ sợ Cố tướng quân không thích.”
Đông Sinh đối với chuyện này có chút ấn tượng. Trong đầu mường tựa ra tư thế hiên ngang oai hùng của vị tướng quân kia hai tháng trước. Hắn thở
dài: “Nghĩ đến Cố tướng quân này cũng là người đáng thương, ta thử viết cho nàng hai bản thi nhạc, một chút nữa ta đưa tới Vọng Xuân lâu.”
Một bên Tần Châu Ngọc hai mắt tỏa ánh sáng: “Võ Trạng Nguyên? Thiếu niên tướng quân? Nghe qua dường như rất lợi hại, thực muốn nhìn xem vị Cố
tướng quân này có bộ dáng gì.”
Ngọc Nương che miệng cười nói: “ Thì ratiểu Ngọc cô nương thích võ
tướng, ta nghe nói Cố tướng quân vừa tuấn tú lịch sự, vừa văn võ song
toàn.”
”Lợi hại như vậy sao?” Tần Châu Ngọc trợn to mắt tò mò, hoàn toàn không ý thức được sắc mặt Đông Sinh chậm rãi trầm xuống.
Ngọc Nương cười đến càng rực rỡ, hướng Đông Sinh nháy mắt, “Tiểu Ngọc
thích võ tướng, nhưng là Tống đại ca là người đọc sách, hắn làm sao bây
giờ?”
Vì thế, sắc mặt Đông Sinh càng lúc càng xám ngoét.
Tần Châu Ngọc nhìn Đông Sinh, biểu tình khó hiểu mà vô tội: “Ta thích võ tướng với việc thư ngốc là người đọc sách có quan hệ gì?” Nói xong,
dường như lại ý thức được cái gì, nghĩ nghĩ nói, “Dù sao thư ngốc chính
là thư ngốc, cũng không ai muốn hắn trở thành tướng quân.”
Đông Sinh mặt nhăn mày nhíu, lười nghe nàng nói hươu nói vượn, trong
lòng biết Ngọc Nương hiểu lầm quan hệ của hắn cùng Tần Châu Ngọc, lại
không tiện giải thích, chỉ nói: “Ngọc Nương nàng đi về trước đi, ta sẽ mau chóng viết thi nhạc cho nàng.”
Ngọc Nương cũng không muốn trêu ghẹo hai người, nhất là một người không
thấy không hiểu, một người sắc mặt khẩn trương, liền hiểu ý rời đi.
Ngọc Nương đi rồi, trong đầu Tần Châu Ngọc vẫn nghĩ tới vị thiếu niên
tướng quân kia, liền lôi kéo Đông Sinh hỏi: “Thư ngốc, huynh muốn viết
thi nhạc như thế nào? Người ta là tướng quân tư thế oai hùng bừng bừng
phấn chấn, có nên thêm một chút tư thái hào hùng vào không, cái gì đại
loại như là Người ta lợi hại như vậy, huynh nên viết thật tốt vào!”
Đông Sinh liếc nàng, ánh mắt sáng như ngọc, sắc mặt đỏ hồng, bộ dáng vài phần hưng phấn, không biết vì sao trong lòng cảm thấy khó chịu, là loại cảm xúc nào đó mà hắn không giải thích được, lòng nảy sinh vài tia bất
an. Cảm xúc của hắn cũng trở nên không kiên nhẫn, thản nhiên thu hồi ánh mắt, lấy giấy ra rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hình như nàng thật sự
có hứng thú với vị thiếu niên tướng quân kia.”
Tần Châu Ngọc không cho là đúng, bĩu môi: “Ta đối với võ tướng cảm thấy
hứng thú, bộ dáng rất lợi hại nha. Chẳng quản hắn là Cố tướng quân hay
Cao tướng quân, chỉ cần là võ tướng lợi hại ta đều thực cảm thấy hứng
thú.”
”Vậy nàng không thích người đọc sách ?”
Tần Châu Ngọc ngay lập tức trả lời hắn, ngữ khí khinh thường: “Nếu là
thư sinh tay trói gà không chặt, đương nhiên nếu không phải cực kỳ thú
vị thì ta mới không thích.” Nói xong, nhìn thấy Đông Sinh dừng lại động
tác, nàng bước lên phía trước thúc giục, “ Huynh nhanh viết a, ta muốn
nhìn một chút xem huynh viết như thế nào?”
Đông Sinh không nhìn nàng, đem bút đặt thật mạnh xuống nghiên mực: “ Nàng ầm ỹ bên cạnh như vây, làm sao ta viết được?”
Tần Châu Ngọc nghĩ đến hắn sắc mặt không tốt là vì đang suy nghĩ viết
nhạc như thế nào, khó được một lần không cùng hắn so đo, ha ha cười gật
đầu: “Hắc hắc hắc, ta đây vào phòng trong đợi, không ầm ỹ huynh, huynh hảo hảo viết nhé.”
Đông Sinh quay đầu liếc mắt đã thấy Tần Châu Ngọc đóng cửa phòng.
Hắn kỳ thật không nên tức giận , Tần Châu Ngọc không coi trọng người đọc sách, hắn cũng không phải lần đầu tiên biết như vậy. Vị Cố tướng quân
kia chỉ là người xa lạ, huống chi người ta là con cháu thế gia, quan cư
địa vị cao, cùng bọn họ khác nhau một trời một vực. Nói trắng ra, Tần
Châu Ngọc chỉ tò mò mà thôi.
Nhung mà trong lòng hắn nghi ngờ cứ tích tụ lại, dường như có chuyện gì hắn không biết tồn tại, vừa nghi hoặc, vừa bất an.
Thật lâu sau, hắn mới biết được, đây chính là dự cảm của hắn.
Khi Đông Sinh viết xong hai bản thi nhạc đã là hai canh giờ sau. Tần
Châu Ngọc sớm đi gặp Chu Công hồi lâu. Chờ tới lúc Đông Sinh đánh thức,
nàng vừa đi vừa mơ mơ màng màng.
Đông Sinh đem thi nhạc ở trên bàn đưa cho nàng xem.
Biên ngoại hạ đến phong cảnh dị, ngày xưa Nhạn Lai không nhìn được cảnh.
Vó ngựa Thanh Thanh yên ba khởi, trăm ngàn lý, Lạc Nhật Cô Yên nhân đi xa.
Rượu đục nhất hồ gia vạn dặm, giai nhân nan mịch quy vô kế.
Huyền Nhạc từ từ phong mãn thành, nhân nan mị, kỵ binh lưỡi mác cách nhân lệ.
(Tạm dịch:
Bầu trời u ám ngoài biên cảnh, cánh nhạn ngày xưa đã không còn nữa
Vó ngựa thanh thanh yên ba khởi, qua ngàn dặm, người đã đi xa
Rượu tiễn người đi xa vạn dặm, giai nhân khó quay về
Khúc nhạc từ nơi đô thành ấy, vẻ kiều diễm của người, kỵ binh lưỡi mác không đọng giọt nước mắt ai)
...
Tần Châu Ngọc tựa bàn cẩn thận đọc hai lần, cười hì hì xoay người nói
với Đông Sinh: “Thư ngốc, vị hôn thê của tướng quân kia vừa chết, huynh viết như vậy không phải cố ý nhấn vào chuyện thương ta tâm đề người ta
hay sao?”
Đông Sinh xem nàng cười đến vô hại, cố gắng vứt bỏ ý niệm khó hiểu trong đầu nói: “Chính bởi vị hôn thê vừa mất, nếu để cho Ngọc Nương xướng
khúc vui vẻ, chỉ sợ càng làm cho vị tướng quân đó mất hứng.”
Tần Châu Ngọc ngẫm lại thấy cũng phải, gật gật đầu: “ Huynh nói rất
đúng, cũng có chút đạo lý. Thực muốn nhìn một chút thiếu niên tướng
quân kia có bộ dáng như thế nào? Huynh nói hắn từng là võ Trạng Nguyên, liệu một người hắn có thể đánh được mười thư sinh như huynh không
nhỉ?”
Đông Sinh tức giận liếc nàng một cái: “Vũ lực không thể nói lý, bạo lực là cấp thấp nhất của đạo lý tề gia trị quốc.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi khinh thường, vẫn muốn cùng cổ hủ thư sinh tranh cãi, bỗng nhiên bị một tiếng phanh đánh gãy.
Tần Châu Ngọc cùng Đông Sinh song song quay đầu, liền thấy Trương công tử vội vàng xông tới.
Đông Sinh không hờn giận mặt nhăn mày nhíu. Trương Cẩn cũng có thái độ
không bình thường, xòe tay đưa thiệp mời: “Tống tiên sinh, tối nay nhà
ta mở tiệc tiếp đón Cố tướng quân, phụ thân ta cho mời người tới dự.”
Đông Sinh không dấu vết lùi người lại, thầm nghĩ, ta và ngươi cũng không quen biết tới vậy!
Trương Cẩn kích động quay đầu nhìn về phía Tần Châu Ngọc, lại hướng Đông Sinh nói : “Tống tiên sinh, người nhất định phải mang theo tiểu Ngọc
cô nương, Trương phủ hoan nghênh người cùng tiểu Ngọc cô nương tới dự.”
Đông Sinh thấy Trương Cẩn nhìn Tần Châu Ngọc không chớp mắt, trong lòng
hiểu được vài phần, thản nhiên đáp: “Trương viên ngoại mời khách quý,
tại hạ không tiện quấy rầy. Tâm ý của Trương viên ngoại cùng Trương công tử, tại hạ xin nhận.”
Trương Cẩn giật mình, còn chưa tiếp lời, Tần Châu Ngọc vội tiến lên, giữ chặt cánh tay của Đông Sinh nói: “Vì sao không đi ? Ta cũng mong trông
thấy vị Cố tướng quân đại danh đỉnh đỉnh kia mà!”
Nói xong, lặng lẽ ghé sát tai Đông Sinh, dùng thanh âm chỉ có hai người
nghe thấy nói: “Tử thư sinh, ngươi như thế nào ngốc như vậy? Nhà bọn họ
khẳng định có rất nhiều đồ ăn ngon .”
Trương Cẩn cười tủm tỉm nhìn Tần Châu Ngọc, liên tục gật đầu: “Đúng vậy
đúng vậy, Cố tướng quân là nhân vật khó gặp, tiểu Ngọc cô nương muốn gặp hắn, ngày mai chính là cơ hội tốt nhất.”
Đông Sinh còn muốn cự tuyệt, Tần Châu Ngọc dùng toàn lực đẩy hắn ra,
chính mình lên trước đáp lời Trương Cẩn: “Trương công tử yên tâm, chúng
ta nhất định sẽ đi .”
Như vậy, mặc kệ Đông Sinh hờn giận, cứ như vậy quyết định.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trước phóng nam hợp với đến lưu nhất lưu.