Bối Đức Hữu Lý

Chương 3: Chương 3




Ánh mặt trời nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ vẩy tiến vào, trắng noãn sáng ngời, trong phòng bệnh tư nhân xa hoa dễ chịu, một vị tóc hoa râm, sắc mặt tiều tụy, nhưng vẫn nhìn ra được là nam tử trung niên ngũ quan tuấn lãng, lẳng lặng mà nằm trên giường bệnh.

“Cha, ta đến thăm ngươi, gần đây thân thể ngươi khá hơn chút nào không?”

Nam tử nghe tiếng chậm rãi mở hai mắt uể oải, nhìn phía người bên cạnh đến đây thăm hỏi.

“Trí Viễn, là ngươi a?”

“Cha, là ta. Xin lỗi, mấy ngày nay bề bộn nhiều việc không tới thăm ngươi.”Lâm Trí Viễn tiến lên cầm tay cha, trong lòng một trận áy náy.

“Không sao, ta biết ngươi bận rộn chuyện công ty, sự tình ở Malaysia cũng xử lý tốt rồi sao?”

“Xử lý tốt rồi.”

“Vậy… Vậy chuyện đệ đệ ngươi? Sở Thận Chi kia không chịu đáp ứng hắn cùng chúng ta nhận nhau sao?”

Vừa nghe đến cái tên kia, trái tim Lâm Trí Viễn liền không cách nào ức chế mà đập điên cuồng.

“Ngươi sao không nói lời nào? Ngươi đi nói cho hắn, mặc kệ điều kiện gì, cha cũng đáp ứng hắn, xem hắn muốn cổ phần công ty hay là đất Lâm gia chúng ta, chúng ta cũng có thể đáp ứng hắn.”

“Cha, chuyện không phải đơn giản như ngươi nghĩ, hắn… Hắn…”Ngay cả nói ra tên người kia đối với Lâm Trí Viễn bây giờ cũng có vẻ khó khăn như thế.

“Hắn thế nào? Ngươi nói thật ra a! Tại sao ấp a ấp úng như vậy? Này không một chút giống như thái độ ngươi luôn luôn làm việc.”

“Cha, cảm tình hai huynh đệ bọn họ… Cảm tình tốt lắm. Sở… Sở Thận Chi sợ chúng ta đem đệ đệ đi, ngay cả hắn thấy mặt ngài cũng không chịu, càng không cần phải nói muốn hắn cho chúng ta nhận nhau. Sở gia bọn họ tài lực hùng hậu, căn bản không hi hãn (để mắt) tiền chúng ta. Ngược lại là Sở Thận Chi đưa ra điều kiện, chỉ cần chúng ta rời Đài Loan, nếu không tìm đến đệ đệ nhận thức, hắn liền đem án đầu tư sau này của Doanh nghiệp Sở thị tại Đông Nam Á cho công ty chúng ta hợp tác.”

“Hắn không hi hãn tiền chúng ta, chúng ta cũng không hi hãn bố thí của hắn! Trí Viễn, ngươi ngàn vạn lần không thể buông tha, nhất định phải nghĩ biện pháp cho Thiên Ngọc nhận cha có được không? Cha… Cha nợ đệ đệ ngươi thật sự nhiều lắm…”

“Cha, ngươi đừng như vậy. Đệ đệ tại Sở gia sống rất tốt, cả nhà cũng rất thương yêu hắn, nhất là ca ca hắn…”Trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người giao hoan kinh tâm động phách kia, Lâm Trí Viễn vội vàng lắc lắc đầu, nghĩ muốn vứt đi chỗ vọng tưởng điên cuồng đeo bám mình hàng đêm.

“Trí Viễn, thời gian của cha không còn nhiều. Ta không quan tâm Sở Thận Chi kia có đáp ứng đệ đệ ngươi nhận chúng ta, ta muốn ngươi lập tức đem đệ đệ ngươi tìm đến, cha muốn tận mắt nhìn hắn, đích thân ôm hắn một cái. Nhanh đi, ngươi nhanh đi!”

“Cha, ngươi tỉnh táo lại! Ta không phải không nghĩ tới làm như vậy, nhưng Sở Thận Chi đã cảnh cáo ta, nếu như chúng ta có dũng khí coi thường vọng động (hành động mù quáng), hắn sẽ vận dụng lực lượng Doanh nghiệp Sở thị phá hủy cơ nghiệp tập đoàn Hoàng Gia chúng ta. Chúng ta mặc dù trong lúc nhất thời sẽ không bị hắn kích khóa, nhưng thời gian lâu cũng sẽ không chịu nổi nữa, cha, ngươi không biết, Sở Thận Chi vì đệ đệ hắn chuyện gì cũng làm ra được, trên vai chúng ta chịu gánh vác sinh kế của mấy ngàn nhân viên, ngươi ngàn vạn lần không thể xúc động a!”

“Thật sự… Sở Thận Chi kia thật sự ác như vậy sao? Trí Viễn, ngươi… Ngươi dẫn ta đi gặp hắn, ta muốn đích thân đi cầu hắn đáp ứng ta.”

“Cha, hắn sẽ không đáp ứng! Ngươi không nên đi, hắn tuyệt đối sẽ không nể mặt ngươi, ta không cho ngươi đi chịu hắn vũ nhục.”Lâm Trí Viễn không phải không biết qua sức tàn nhẫn của Sở Thận Chi, sao nhẫn tâm để cha mình đi chịu loại khổ ải này.

“Đừng nói nữa! Quyết định như vậy đi, ngươi lập tức đi an bài!”

“Hắc xì!”

“Sao? Vẫn còn cảm mạo a? Thật sự như một con gà yếu.”Từ trong đống công văn trên bàn làm việc ngẩng đầu lên, Sở Thận Chi đối với Vương Gia Vĩ cầm khăn giấy lau mũi mà nhíu mày.

“Này! Đại tổng tài của ta, ngươi sao không có đồng cảm như vậy a! Ta là vì để ý ‘tính phúc’ của ngài, trong đêm tối lạnh vù vù đứng đủ ba tiếng, ngươi không tha ta nghỉ bệnh còn chưa tính, lại còn tổn thương ta như vậy.”Cũng không biết hai dã thú này phát tình ra sao, làm mấy giờ liền cũng không biết mệt, nhưng khổ cho nam tử nghèo túng chỉ mặc mỗi một áo sơmi mỏng là hắn.

“Hừm! Ngươi lại không thừa nhận thân thể mình yếu. Ngươi ngày đó trên người còn có mặc quần áo, còn ta bị Ngọc nhi nhà ta làm cho đến không che đậy thân thể, cũng không phải khỏe mạnh kiện khang như thường, không bệnh không đau, theo ta, không so ngươi với con gà yếu thì là cái gì?”

“Ta van ngươi, tổng tài, ngươi có bảo bối đệ đệ của ngươi giúp ngươi ‘ấm thân’, làm mao thảm cho da thịt ngươi, nhưng ta cái gì cũng không có oh!”

“Nghe khẩu khí chua xót lưu lưu này của ngươi thì ra là muốn đến ăn ké sao? Bảo bối Ngọc nhi nhà ta có thể cho ngươi động tới được sao? Vương Gia Vĩ! Ngươi muốn chết thì nói sớm một chút, ta lập tức kêu thầy lên giúp ngươi xem phong thủy!”

“Oan uổng a! Thiên đại oan uổng a! Tổng tài, ngươi nghĩ lạc nơi nào rồi? Ngươi cũng không phải không biết ta không có hứng thú đối với nam nhân, sao có thể nghĩ muốn tiểu thiếu gia như vậy?”

“Hừm! Không nhất định như vậy, Ngọc nhi nhà ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, anh tuấn tiêu sái, phong độ ngời ngời, ngay cả nam nhân nhìn cũng sẽ động tâm.”

“Ta van ngươi, tổng tài, ngươi là đang nói ngươi? Vương Gia Vĩ ta cho dù đói khát đến phải tìm nam nhân, cũng tuyệt đối đóng vai trò số 1.”

“Cái gì số 1? Ngươi… Ngươi dĩ nhiên đối với bảo bối Ngọc nhi của ta làm loại chuyện trời đất này không tha, nhân thần cộng phẫn này? Vương Gia Vĩ, ngươi chết chắc rồi!”

Kinh hiểm tránh thoát sức phẩm thủy tinh từ sườn mặt bay qua, Vương Gia Vĩ đã hoàn toàn đầu hàng rồi. Tại sao tổng tài ngu ngốc này luôn tưởng rằng toàn bộ người trong thiên hạ đều đối với đệ đệ của hắn có hứng thú?

Cho dù Vương Gia Vĩ hắn có một ngày thật sự bất hạnh rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, đi lên con đường không lối về này, mục tiêu của hắn cũng phải là tổng tài so với bất cứ nữ nhân nào hắn xem qua còn muốn xinh đẹp vạn phần này mới đúng, người nào sẽ đối với tiểu thiếu gia lớn lên vừa cao lại vừa tráng kia có hứng thú a? Hắn cũng không phải ăn no rồi chống, gây khó khăn cho “tiểu cúc hoa” phía sau mình. Sấc, hắn mới không ngu như vậy!

“Tổng tài bớt giận, bớt giận. Ngươi như thế này còn phải tham gia một hội nghị doanh nghiệp quốc tế hàng đầu, ngài ngàn vạn lần phải bảo trọng a!”

“Hừ! Coi như ngươi tốt số, chờ ta trở lại sẽ tính sổ tốt với ngươi.”

“Hảo hảo, chờ tổng tài rảnh rỗi nghĩ muốn đứng tính hay ngã tính cũng tùy ngươi, bây giờ có thể mời ngài chuẩn bị lên đường rồi chứ? Oh! Được rồi, tổng tài, căn cứ tin tức mới nhất, tổng tài Lâm Trí Viễn tập đoàn Hoàng Gia tạm thời thay đổi chủ ý, cũng đáp ứng có mặt tại hội nghị này rồi.”

“Hừ! Hắn muốn có mặt thì có mặt, ta bây giờ không sợ hắn!”Sở Thận Chi lơ đểnh mà nói.

Từ lần trước bị hắn nhìn thấy tràng diện mình cùng Ngọc nhi “ân ái”, Lâm Trí Viễn kia đại khái đoán được hai huynh đệ bọn hắn đời này vốn không thể chia lìa, cho nên đã lâu không trở lại quấy rầy bọn họ rồi.

Nếu sớm biết chiêu đệ đệ này hữu hiệu như vậy, hắn đã sớm lôi kéo Ngọc nhi tới trước mặt Lâm Trí Viễn hung hăng làm mười bảy mười tám lần rồi, cũng không cần cả ngày lo lắng sợ hãi. Sở Thận Chi sau đó nghĩ mà khinh thường không thôi.

“Tổng tài, tổng tài, hoàn hồn!”Vươn năm ngón tay tại trước mặt tổng tài ngẩn người quơ quơ, tâm lý Vương Gia Vĩ khẳng định rõ ràng chuyện tổng tài thất thần cùng bảo bối đệ đệ hắn có liên quan.

Chỉ là Lâm Trí Viễn kia rốt cuộc là nhân vật gì, tại sao có quan hệ cùng tiểu thiếu gia? Vương Gia Vĩ nghi hoặc nghĩ.

“Đừng dài dòng! Cái hội nghị này mấy giờ có thể chấm dứt? Đừng chậm trễ thời gian ta đi đón Ngọc nhi tan học.”

“Tổng tài ngươi đừng lo lắng, tiểu thiếu gia có gọi điện thoại nói hôm nay trường học hắn có hoạt động thực tập ngoại khóa, ngươi không cần phải đi đón hắn.”

“Vương Gia Vĩ, ngươi gần đây càng lúc càng kỳ cục, điện thoại của Ngọc nhi ngươi không bảo ta tới nghe, ngươi muốn sớm về nhà ăn một mình (nghỉ việc) sao?”

“Oan uổng oh! Tổng tài, vốn chính tiểu thiếu gia tìm ta truyền lời, hắn kể xong liền dập điện thoại, ta sao có cơ hội tìm ngươi nghe đây?”

“Hừ! Lý do của ngươi cũng thật nhiều a! Dù sao lần sau Ngọc nhi gọi điện thoại đến, ngươi nghĩ biện pháp ngăn chặn hắn cho ta, tuyệt đối cho ta đến nói cùng hắn, nghe rõ chưa?”

“Ta van ngươi, hai người cũng không phải Ngưu Lang Chức Nữ một năm mới thấy mặt một lần, rõ ràng ở cùng một phòng, cùng ngủ một giường, cơ hội nói so với ở ngoài rất nhiều, cũng bất quá bỏ qua cuộc điện thoại mà thôi, có nghiêm trọng như vậy sao…”Vương Gia Vĩ chỉ dám trong miệng hàm hồ không rõ mà lầu bầu, cũng không có gan lớn tiếng nói ra.

“Ngươi ở bên kia nói thầm ta cái gì?”

“Hắc hắc, không có không có, tổng tài thân ái, tổng tài vĩ đại, phiền ngài nhanh khởi hành đi! Có ngài cùng tổng tài Lâm Trí Viễn tham gia, hội nghị này nhất định sẽ phi thường đặc sắc!”

Trải qua hai giờ thảo luận cùng trao đổi tại hội nghị, có các tập đoàn doanh nghiệp quốc tế hàng đầu cũng chiếm không ít thông tin cùng kinh nghiệm quý giá, hội nghị lần này có thể nói là bế mạc viên mãn.

Tổng tài Sở Thận Chi của Doanh nghiệp Sở thị chỉ cần người vừa đứng ra, mặc kệ tại bất cứ trường hợp gì, tuyệt đối đều là tiêu điểm tu hút ánh mắt mọi người, bởi vậy hắn mới vừa bước ra phòng hội nghị, lập tức đã bị mọi người xúm nhau tới sau khi buổi tiệc rượu cốc tai được tổ chức.

Tuy nhiên hôm nay vì không thể nhận điện thoại của đệ đệ, cũng không thể đi đón đệ đệ tan học, mà Sở Thận Chi tâm tình cực độ khó chịu cũng không vui vẻ tiếp tục đợi trong tình trạng uống rượu xã giao này, nhưng bởi vì được mời đến đây đều là các vị thế bá, Sở Thận Chi cũng không ngại nể mặt mũi bọn hắn, không thể khác hơn là hứng thú rã rời mà đứng trong tiệc rượu thuận miệng cùng mọi người tán dóc qua loa vài câu cho xong.

“Thận Chi a! Bài diễn giảng sách lược tiêu thụ nhằm vào châu Âu ngươi vừa mới phát biểu, phân tích hết sức thấu triệt, một ít vấn đề đưa ra cũng rất đáng chúng ta suy nghĩ sâu xa, Doanh nghiệp Sở thị có một người lãnh đạo như ngươi vậy thật sự khiến kẻ khác hâm mộ a!”

“Triệu bá bá, ngài quá khen.”

“Thận Chi, cha ngươi gần đây khỏe không?”

“Nhờ phúc của Lý bá bá, cha tốt lắm.”

“Ai! Cha ngươi thật sự là mạng tốt a! Có một người thừa kế xuất sắc như ngươi vậy, liền sớm rút lui hưởng phúc, đâu giống mấy lão già chúng ta, phải quan tâm người kế thừa đời sau, còn phải ở chỗ tuổi trẻ các ngươi tranh luận này, ngẫm lại cũng là cha ngươi có phúc khí a!”

“Lý bá bá quá khen.”Miễn cưỡng đáp lời không vượt quá ba câu, Sở Thận Chi chính là một điểm cũng không có sức đề cập.

“Đúng vậy! Là Trọng Thu đại ca có phúc khí a! Sinh hai đứa con tướng mạo, nhân phẩm cũng đứng đầu, nhân trung chi long, cũng khó trách thanh thế Doanh nghiệp Sở thị thịnh vượng như vậy. Được rồi, lâu không thấy đệ đệ Thiên Ngọc của ngươi rồi, hắn gần đây có khỏe không?”

Vừa nghe có người nói tới tâm can bảo bối của mình, Sở Thận Chi hai mắt bừng sáng, tâm tình mất hết chán nản, toàn thân liền phấn chấn.

“Ngọc nhi tốt lắm, cám ơn Diệp bá bá quan tâm. Hắn bây giờ lên năm ba đại học rồi, thành tích tốt, các giáo sư cũng rất khen ngợi hắn, các học sinh lần trước còn muốn bầu hắn làm Chủ tịch Hội học sinh! Nhưng vì hắn muốn có nhiều thời gian cùng ta, cho nên cự tuyệt rồi, ha hả. Còn có a! Hắn gần đây vừa lại cao thêm hai cm, thân thể cũng càng tăng lên, Ngọc nhi nhà chúng ta lớn lên thật sự rất tuấn tú, đi trên đường đôi khi lại có người muốn tìm hắn làm ngôi sao! Còn có a! Các ngươi không biết a… @#$%X%&…”

Chỉ cần nói đến bảo bối đệ đệ này, tổng tài Doanh nghiệp Sở thị sẽ như cha mẹ khắp thiên hạ nói đến bảo bối hài tử của mình, có thể kể lể ba ngày ba đêm như thế cũng không thấy chán ghét.

Tất cả mọi người là xem huynh đệ bọn họ từ nhỏ đến lớn, đối với tình huống này sớm đã quen từ lâu rồi. Loại phú quý nhân gia như bọn họ, thân tình nhất đạm bạc, vì tranh quyền đoạt lợi, huynh đệ ít nhiều cũng thường có chuyện, bởi vậy mỗi lần nhìn đến hai huynh đệ Sở gia cảm tình thân mật như thế, cũng không hẹn mà trong lòng cùng cảm thán không thôi.

“Sở tổng tài, có thể nhân cơ hội nói chuyện chứ?”Không biết vì sao đang nghe chưa xong, Lâm Trí Viễn của tập đoàn Hoàng Gia tiến lên cắt đứt trường thiên đại luận mà Sở Thận Chi đang thao thao bất tuyệt, hai mắt yên lặng nhìn người trước mắt.

“Đương nhiên có thể.”Sở Thận Chi mặc dù bực mình bị cắt đứt lời, nhưng vẫn bất động thanh sắc mà đáp ứng Lâm Trí Viễn.

“Các vị thế bá, thật ngại, ta xin rời đi trước.”

Lễ phép theo sát đánh tiếng bắt chuyện mọi người, Sở Thận Chi đi phía trước, dẫn Lâm Trí Viễn tới một phòng hội nghị loại nhỏ sát vách tiệc rượu.

“Tốt lắm, ngươi có gì muốn nói với ta, bây giờ có thể nói rồi.”Tùy ý mà vuốt vuốt tóc, tâm tình Sở Thận Chi bây giờ theo tâm tình trước khi chứng kiến Lâm Trí Viễn oán hận gia tăng đáng sợ, có thể nói là kém mười vạn tám ngàn dặm.

“Ngươi… Ngươi định với đệ đệ ngươi tiếp tục loại quan hệ bất bình thường như vậy sao?”Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Trí Viễn liền hận không thể thưởng mình một cái tát, mình hôm nay tới cùng thương lượng với Sở Thận Chi chuyện gặp mặt cha, không phải đến chất vấn quan hệ hắn cùng đệ đệ hắn, đã biết sao lại hỏi, không phải lại muốn hắn tức giận.

Quả nhiên, Sở Thận Chi vừa nghe lập tức biến đổi sắc mặt!

“Lâm Trí Viễn! Ngươi vả cái miệng sạch cho ta! Cái gì quan hệ bất bình thường? Ta cùng Ngọc nhi nhà ta cảm tình vốn là quan hệ thuần khiết nhất thần thánh nhất trên đời này! Là tâm tư ngươi sâu bọ xấu xa, đáng thương không ai yêu cũng không biết, ta đáng thương ngươi!”

“Ngươi…”

“Ta thế nào? Ta nói cho ngươi, Ngọc nhi nhà ta yêu ta muốn chết, hắn rời ta tuyệt sẽ không sung sướng, ta rời hắn cũng tuyệt sống không được! Chúng ta hai người vĩnh viễn đều phải cùng một chỗ, ngươi không nên vọng tưởng muốn dẫn hắn!”

“Đủ rồi đủ rồi! Đường đường một đại nam nhân mở miệng ngậm miệng đều là Ngọc nhi nhà ngươi, ngươi rốt cuộc có biết ác tâm là gì không?”

Hừ! Ngươi càng chê ta ác, ta liền càng muốn nói, tốt nhất có thể ác tâm xem ngươi chạy về Malaysia, vĩnh viễn cũng không trở lại!

“A, ta càng muốn nói. Ngọc nhi nhà ta a! Yêu ta muốn chết, mỗi ngày buổi tối cũng không ly khai ta, không đem ta làm cho đến cách ngày cũng là không xuống giường được mới thôi. Còn có a…”Sở Thận Chi càng nói càng hăng hái, “Ngọc nhi nhà ta hắn…”

“Câm miệng!”Phác tới ôm chặt lấy người luôn nhiễu loạn tâm thần mình, làm cho mình ghen ghét đến nổi giận, Lâm Trí Viễn cũng không nhịn được mà hôn tới…

“Vương bát đản! Ngươi dám?”Dùng sức giãy khỏi ngực hắn, một quyền liền đem cái tên bại hoại hạ lưu đánh cho lảo đảo mà lui hai bước, Sở Thận Chi lửa giận tăng vọt mà bức tiếp lên hung hăng mà đá hai cước!”Vương bát đản! Ngươi đi chết đi! Ngươi là ai!? Cũng dám nghĩ muốn bổn đại gia! Ta đá chết ngươi! Đá chết ngươi!”

Sở Thận Chi càng đá càng tức giận, tuy phản ứng hắn linh mẫn không bị Vương bát đản chết tiệt kia hôn đến miệng, nhưng phương diện khiết phích nghiêm trọng này của hắn liền cảm thấy cả người kinh tởm đến muốn nôn!

“Ta hôm nay không đánh chết Vương bát đản hạ lưu ngươi, ta sẽ không gọi ba chữ Sở Thận Chi nữa!”Sở Thận Chi một quyền lại đánh một quyền…

“Dừng tay! Ta chỉ bất quá hôn ngươi một chút đã bảo hạ lưu, vậy chuyện đệ đệ ngươi làm đối với ngươi phải gọi gì?”Tâm lý không cách nào nuốt trôi, Lâm Trí Viễn đời này chưa từng ghen tuông quá như hôm nay.

“Gọi gì? Gọi đau ta, gọi yêu ta! Ta nói cho ngươi, Ngọc nhi nhà ta muốn làm gì với ta thì làm cái đó, dù là hắn bảo ta quỳ xuống liếm ngón chân cho hắn, ta cũng cam tâm tình nguyện! Nhưng ngươi là ai? Ngay cả xách giày cho ta ta cũng ngại bẩn!”Sở Thận Chi càng nói càng bực bội, vừa lại hung hăng bổ một quyền!

“Ngươi đủ rồi!?”Một tay tiếp được nắm tay kéo tới, Lâm Trí Viễn kích động mà nhìn nam tử trước mắt coi như tức giận hay đắc ý kinh người này, “Ta không đánh trả cũng không có nghĩa là ta thua ngươi, ta là…”

Ta là không nỡ đánh ngươi, ngươi có biết không?

Lâm Trí Viễn từ nhỏ lớn lên tại Đông Nam Á, thái quyền vốn là võ thuật bắt đầu từ năm tuổi cha đã mời sư phụ đến dạy phòng ngự thân, lấy công phu hai mươi mấy năm của hắn, một người tay không đánh ngã năm, sáu đại hán là chuyện dễ dàng, nhưng người trước mắt đã chiếm giữ một góc trong lòng hắn ngay cả chính hắn cũng không biết, kêu hắn sao tàn nhẫn quyết tâm động thủ?

Nhưng hắn không biết Sở Thận Chi trời sinh ngạo khí sao sẽ cảm kích.

“Ngươi thế nào? Muốn đánh ta? Lâm Trí Viễn, trở về coi lại cân lượng của mình đi! Sở Thận Chi ta không cần ngươi nương cho, ngươi cứ việc xuất thủ!”

Hai người yên lặng nhìn đối phương, một người vốn lửa giận tăng vọt, phẫn hận khó tiêu, người còn lại tâm tư rối loạn, vừa khổ vừa chua xót.

Bầu không khí khẩn trương trong phòng hội nghị nhỏ hết sức căng thẳng, nhưng trong tiệc rượu cách một lớp tường cũng không nhàn rỗi gì hơn, đang nghênh hướng về phía một hồi gió lốc không báo trước…

Hoàn chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.