“ Ai! Bên ngoài xuân quang sáng lạn, thái dương rực rỡ, một thời tiết đẹp như thế này, là thích hợp nhất để tụ họp bằng hữu, ngâm thơ thưởng cảnh, phẩm trà ẩm tửu, hát xướng cao ca, nhưng tại sao ta lại phải đối diện với một mớ chính vụ như núi thế này? Không có giờ phút thanh nhàn nào? Trời a! Mấy ngày tháng này rốt cuộc phải đến bao giờ mới kết thúc a?” Nằm ngả nghiêng trên ngự án, mày sầu mặt khổ, Lê Hạo Hành khổ đến không muốn sống, lớn tiếng than vãn.
“ Ngươi nếu như có tinh thần ở đây phát điên, còn không bằng nhanh chóng bắt tay xử lý mớ tấu chương đó cho xong đi, trễ một chút nữa sợ là lại còn thêm một sấp tấu sớ được đưa lên nữa đó.” Quen thuộc nhanh tay lật lật tấu chương bọc lụa vàng ở trước mặt, nhiều ngày không nhìn thấy ánh thái dương, sắc mặt tái nhợt như tuyết, Ngu Diệc Kì uể oải nhất bút phê lên.
“ Nhị hoàng huynh rốt cuộc là đến lúc nào mới có thể khôi phục bình thường a? ! Đã ba năm rồi, Hoàng tẩu tạ thế cũng không thấy huynh ấy nhăn mày, nhưng người đó đột nhiên chết đi lại khiến cho huynh ấy tựa như điên cuồng, từ trong cung ra ngoài cung, từ trong nước ra ngoài nước, có thể gọi là máu chảy thành sông, thây chất thành đồng. Hơn nữa đều đã qua nhiều năm như vậy, huynh ấy không những không thấy chuyển biến tốt, ngược lại còn càng diễn càng hăng, nếu cứ như vậy tiếp tục tự oán tự than không nghỉ như thế, thì làm sao có thể trụ nổi đây?” Trèo dậy, Lê Hạo Hành tràn đầy giận dữ bất bình, ngưỡng nhìn trời oán trách.
“ Thật ra bệ hạ mượn cơ hội này, thi thố thủ đoạn lôi đình, ngược lại cũng đã rất dễ dàng giải quyết hết đám thị sủng mà kiêu, một đám quyền thần thế lực nhanh chóng tăng mạnh đó, đem tất cả mấy tên gia hỏa mà những năm gần đây ẩn ẩn có chút cản trở phát triển, thế lực chính vụ đang dần dần lớn mạnh, lại không chịu an phận đó diệt sạch không còn một mống, khiến cho cục thế của ngũ quốc càng thêm ổn định. Tất cả những uy hiếp mà tương lai rất có thể hình thành cũng toàn bộ dọn sạch sẽ, kế sách quyết liệt anh minh của bệ hạ, tuyệt đối là dùng ngôn từ thì không thể diễn đạt đầy đủ, chỉ là…….” Nhìn cây bút trong tay, Ngu Diệc Kì trầm lặng suy tư nói.
“ Chỉ là cái gì? !” Lê Hạo Hành hữu khí vô lực lật sơ qua tấu chương, nhấc bút lông không chút trách nhiệm gì mà tùy ý phê duyệt.
“ Tựa hồ thủ đoạn có chút ác độc, trên dưới trong cung này, trừ Liên Phi đã từng bảo hộ cho người đó, và một số rất ít mấy kẻ bàng quang, hoặc là những tần phi không có khả năng can dự vào ra, thì tất cả những người khác từ hoàng tộc có gốc gác cội rễ thâm sâu trong triều, còn vì bệ hạ sinh dưỡng hoàng tử và công chúa như Tuyết Phi, và đồng dạng cũng có hoàng tử là Chu Quốc Loan Phượng công chúa, cho đến bọn thị tùng cung nữ thị vệ xui xẻo của Phượng Càn Cung kia đã bội phản chủ tử đi dựa hơi người khác, toàn bộ đều bị bệ hạ nào giết, nào chu di, nào lưu đày, một kẻ cũng không chạy thoát. Mà hiện tại, cả tòa hậu cung này sạch sẽ đến mức tựa như giấy trắng, những mối quan hệ rối rắm phức tạp giữa các phe phái, tựa như màn nhện vướng víu không đứt được trước đây, toàn bộ cũng đều dọn dẹp gần như sạch sẽ rồi, bệ hạ cũng không còn muốn tiếp tục đau đầu để phải lo làm thế nào cho cân bằng thế lực các phe trong hậu cung.”
“ Thiết! Thật ra mấy tên trong cung kia, nếu như có thể ngoan ngoãn âm thầm cho phép sự tồn tại của người kia, nhị hoàng huynh sớm muộn cũng có một ngày sẽ bởi vì chú ý đến các phe phái chèn ép trong ngoài cung, mà dần dần rời xa y, cho dù nhị hoàng huynh có chung tình, thì mười năm hai mươi năm, sớm muộn cũng sẽ có một ngày sẽ lãng quên y, nhưng y đột nhiên tạ thế, ngược lại lại khiến cho nhị hoàng huynh lòng đầy hổ thẹn, kiếp này cũng khó mà quên…….Ai! Một đám nữ nhân ngu ngốc ngực bự không có não, bụng dạ hẹp hòi, khó trách đều bị nhị hoàng huynh vứt bỏ vào chùa miếu vĩnh viễn bầu bạn cùng nhan đèn.”
“ Ngô! Ta nhớ người khởi đầu cho toàn bộ sự cố này, người đó dường như là một nam nhân a?”
“ Ngươi nói có phải là cái tên Vệ Thiện Ngạn bị nhị hoàng huynh cho thiên đao vạn xẻo lăn trì kia không?”
“ Ân! Nghe nói hắn giả truyền thánh dụ, là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết ngoài ý muốn kia.”
“ Hắn chết như thế lẽ nào còn chưa đủ thảm sao? Đám quỷ xui xẻo của hậu cung đó, nhị hoàng huynh đa phần đều niệm tình phu thê nhiều năm, trừ một số bị bức đi xuất gia ra, còn lại đều không có bị trừng phạt gì quá nhiều.”
“ Ta cảm thấy bọn họ ngược lại so với chết còn thê thảm hơn nhiều, mắt thấy gia tộc bị tan vỡ sụp đổ, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội bị trảm, bị giết, bị lưu đày, xung quân, cái loại thống khổ chỉ có thể mở mắt trâng trâng nhìn mà không thể làm gì được đó, so với cái chết còn đáng sợ hơn.”
“ Thật ra, tỉ mỉ suy nghĩ cũng không thể trách bọn họ quá ngu ngốc, trong hậu cung cái loại người bị thất sủng, ai ai cũng biết, như trước đây loại chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra, nhị hoàng huynh phản ứng từ trước tới giờ đều không có như lần này kịch liệt đến thế.”
“ Ta lạy ngươi, người có mắt đều có thể nhìn thấy rõ, bệ hạ đối với y là một sự đối đãi khác biệt, nếu không cũng sẽ không chỉ sau một đêm liền phong Quân, lại còn cho làm chủ nhân của Phượng Càn Cung, Phượng Càn Cung lại có phải là chỗ có thể tùy tùy tiện tiện mà đi vào sao? Bệ hạ nếu như không phải là động tâm, thì làm sao có thể dứt khoát như thế mà đem nó ban cho y.”
“ Ta cũng thấy rất kỳ quái, lúc đó nhị hoàng huynh rõ ràng rất đần độn, hoàn toàn không có bất cứ biểu hiện động tâm nào, lại không chút do dự mà ban Phượng Càn Cung cho y, lẽ nào……. Là trực giác dã tính (bản tính hoang dã), giống như các hoàng tỷ chọn phò mã vậy, chỉ cần một lần nhìn trúng rồi là liền một gậy đánh cho hôn mê rồi trực tiếp kéo về cung.”
“ Ô! Ngươi xác định ngươi vừa nói kia là công chúa chọn phò mã, mà không phải là người man rợ bức hôn? !” Trong đầu óc thoáng qua một chút vô lực, lắc lắc đầu, ý đồ xua ta đi một cảnh tượng quái dị vừa diễn ra trong đầu.
“ Ai! Đều như nhau thôi, dù sao nghe nói người trong hoàng thất Ly Quốc chúng ta, nhất kiến chung tình, nhất kiến khuynh tâm có tỷ lệ cực kỳ cao, hơn nữa cái lại dựa vào trực giác mà tuyển chọn hôn nhân này, cũng đều là ngoài dự liệu của người khác mà đa số đều sẽ hạnh phúc mãi mãi, ân ái đến bạc đầu. Hôn nhân của các hoàng tỷ, đều là rất tiếp cận với loại chọn lựa này, cho nên cũng đều phi thường hạnh phúc. Ta không ngờ được chính là, nhị hoàng huynh cư nhiên cũng sẽ gặp được. Nhất kiến chung tình a? ! Trời a! Đối với một người trải qua bao sóng gió, kinh nghiệm tình trường dày dạn như nhị hoàng huynh mà nói, quả thật là một chuyện khó có thể tin.”
“ Ta quản ngài có bao nhiêu không thể tin nổi, người đều đã chết nhiều năm như vậy rồi, nhị hoàng huynh cũng nên đến lúc hồi phục bình thường rồi đi? Đừng có cả ngày trốn trong cái đình viện hoang tàn đó, tiếp tục đau đớn tưởng niệm hoài như thế có được không a!”
“ Ô! Nói thật, ta thật sự là không thể ngờ, bệ hạ sẽ vừa mới bình ổn nội loạn trong nước xong, liền đột nhiên khởi binh tấn công Chu Quốc, mà sau khi công phá đô thành Chu Quốc thì địa điểm mục đích đầu tiên cư nhiên lại không phải là vương cung, cũng không phải là tông miếu, mà là phủ đệ của hộ quốc đại tướng quân quá cố, đem nguyên tòa đình viện đổ nát không chịu nổi đó, hoàn toàn chỉnh tề dọn hết sang đây, còn khoa trương hơn là cư nhiên còn hoàn hảo không chút khiếm khuyết mà trùng kiến trong cung này, thậm chí tự mình còn dọn vào trong……”
“ Ai biết, ngài là đang phát cái bệnh thần kinh gì, từ lúc chuyển vào trong đó rồi, thì chính vụ ngài cũng không còn quan tâm, người thì cứ si si ngốc ngốc, cứ tiếp tục như vậy a! Ngày Ly Quốc chúng ta diệt quốc, sợ là cũng không còn xa rồi…….”
“ Khải bẩm thân vương điện hạ, thế tử điện hạ, đại hoàng tử hồi quốc, xin các ngài nhanh chóng xuất cung nghênh tiếp.” Lê Hạo Hành đang thầm thì báo oán không thôi, thì bị thị vệ đột nhiên xông vào, quỳ một gối, lớn tiếng bẩm cáo này, dọa cho một phát.
“ Cái gì? Cái gì đại hoàng tử? Trưởng tử của nhị hoàng huynh không phải là luôn ở trong cung của mình chỗ nào cũng không đi sao?” Đôi mắt trắng dã nhìn cái tên thị vệ tựa như từ dưới đất đột nhiên chui lên kia, Lê Hạo Hành tràn đầy không vui, không thèm để tâm nói.
“ Khải bẩm thân vương điện hạ, đại hoàng tử mà thuộc hạ nói, là trưởng hoàng tử của tiên hoàng mà từ nhỏ đã rời cung, cũng chính là đại ca của ngài, Lê Hạo Toàn điện hạ.” Thị vệ mặt không đổi sắc, đơn giản mà rõ ràng giải thích.
“ Đại hoàng huynh? ! Làm sao có thể? Huynh ấy tại sao lại trở về? Không phải là định cư ở Tuyết Quốc, không bao giờ trở về nước sao? Tại sao lại đột nhiên chạy về? Không phải là có hỷ sự gì chứ? Trời a! Ta đã hơn mười năm không có nhìn thấy huynh ấy rồi, sắp nhớ đến chết rồi. Người đâu a! Còn không mau đi mở đại môn chuẩn bị nghênh đón.” Vứt bỏ tấu chương và bút lông trong tay, Lê Hạo Hành nhảy lên, trong miệng còn lẩm bẩm tự nói tự nghe, người vội vàng chờ không nổi mà xông ra ngoài, cước bộ nhanh chóng đá cửa mà đi.
Rõ ràng đã hao gầy đi hẳn một vòng, Lê Hạo Hiên ngồi bên trong đình viện trang nhã chỉnh tề đó, tiều tụy bất kham dựa nghiêng vào cột trụ trong mộc đình nhỏ xinh lung linh, trầm mặc không lời, trong tay cầm bình ngọc tự rót tự uống, thần sắc chỉ toàn là mất mát và mỏi mệt.
Hắn thân là đế vương, hắn nắm trong tay tứ hải, hắn quyền khuynh thiên hạ, nhưng lại mất đi người yêu quý nhất, vô luận hắn phiền não thế nào và hối hận thế nào, cũng đều không thể đổi về được bóng dáng đã tiêu thất không còn trên thế gian này, ngay cả di thể của y đều không thể…….. Hiện nay hắn thậm chí ngay cả một nơi để tế thờ cho y cũng đều không có, chỉ có thể mang viện tử nơi y đã trưởng thành từ lúc nhỏ dọn đến trong cung, hy vọng có thể ở đây tìm được bóng dáng của y. Nhưng mà, vô số lần nửa đêm tỉnh mộng, y vẫn như cũ không chịu bước vào trong giấc mơ của hắn, lẽ nào y thật sự không chịu tha thứ cho hắn sao?!
Trời a! Chư thần muốn trừng phạt hắn đến lúc nào đây? !
Không có sự tồn tại của y, thì những cái hùng tâm tráng chí kia có còn là gì nữa đâu? ! Không có ai cùng hắn đồng hưởng hỉ lạc, cho dù truy cầu thiên hạ, nhất thống các nước, hắn lại có thể đạt được cái gì? Trừ sự tĩnh mịch, vẫn là tĩnh mịch, không còn gì khác nữa. Hắn mệt rồi, hắn thật sự mệt rồi……Giả như trời cao muốn dùng quyền thế của hắn, địa vị và cả tài phú, thậm chí sinh mạng này, đều để đổi lấy sự sống lại của y, hắn nguyện ý vì y dâng hiến tất cả, chỉ cầu y có thể sống lại, cho dù……..trong thế giới của y, sẽ không còn có sự tồn tại của hắn, hắn…….
“ Nhị hoàng huynh, nhị hoàng huynh, huynh xem thử xem, ai trở về này?” Từ xa một bóng dáng đi đến, cắt đứt trầm tư của Lê Hạo Hiên, tiếng bước chân gấp gáp đó, và cả tiếng hô to gọi nhỏ từ xa đang lại gần.
“ …….Tên tiểu đệ này a! Sao lại không thể trầm ổn một chút chứ? ! Đều đã không còn nhỏ nữa, sao lại vẫn giống như một hài tử như vậy, không có một chút ổn trọng, cứ tiếp tục như vậy tương lại làm sao tiếp nhận đế vị đây.” Chân mày hơi nhăn, Lê Hạo Hiên lẩm bẩm.
Tất cả quyền thế tranh đấu trên thế giới này, tài phú mỹ sắc đều là gió thoảng mây bay, Lê Hạo Hiên đã xem nhẹ danh lợi và tài quyền đang có ý thoái vị, nhưng mà hoàng tử của hắn tuy rất nhiều, lại rất ít thành thục, mà đa phần niên kỷ đều còn nhỏ, áp lực vương quốc to lớn thế này đặt lên trên người của một hoàng tử nào, cũng đều mang đến cho nó không phải là hạnh vận, mà là tai nạn.
Cho nên hắn tương đối nhìn trúng tiểu đệ đã thành niên này, cho dù y tham vui háo sắc, đích thực là không mấy thành thục, nhưng mà ưu điểm lớn nhất của y chính là có thể chân chính nhận ra ưu khuyết điểm của bản thân, một đế vương như vậy chỉ cần có một vị trợ thần trầm ổn toàn tâm toàn ý phục vụ đế quốc trợ giúp, cho dù không thể làm đế quốc khai mở thêm cương thổ, nhưng mà ổn định giang sơn vẫn là dư dả có thừa.
“ Nhị hoàng huynh, huynh xem, huynh xem, là ai trở về này.” Hùng hùng hổ hổ đẩy cửa mà vào, Lê Hạo Hành tràn đầy hỉ sắc lớn tiếng ồn ào nói.
“ Ai? !” Đánh giá cái tên Lê Hạo Hành giống như con khỉ cưỡi ngựa này, không một chút ổn trọng, trong lòng Lê Hạo Hiên suy tính về sau phải làm thế nào điều giáo lại y, tùy ý không để tâm ứng phó một lời.
“ Là đại hoàng huynh, là đại hoàng huynh đó.”
“ Đại hoàng huynh!” Ánh mắt phát sáng, Lê Hạo Hiên đột nhiên đứng dậy.
Trưởng huynh của Lê Hạo Hiên, mẫu thân xuất thân Tuyết Quốc, tuy là trưởng tử nhưng lại không có quyền kế thừa, lúc thiếu thời liền tránh đi định cư tại Tuyết Quốc, chỉ có một số ngày đặc biệt mới trở về, Lê Hạo Hiên đối với vị huynh trưởng vô cầu vô dục, tựa như thiên tiên giáng trần này, từ nhỏ liền cảm tình thâm sâu, chỉ là hắn định cư tại Tuyết Quốc, không dễ dàng gì quay về nước, gần mười năm nay, bọn họ hai phương trời cách biệt, trừ vẫn bảo giữ thư tín qua lại, thì đã rất lâu rồi không có thấy mặt.
“ Bái kiến bệ hạ!” Theo cánh cửa vừa mở ra, một hàng người nối đuôi nhau đi vào, người đến đều là bạch y thướt tha, mà nam tử đứng đầu, thật sự có thể gọi là phong hoa tuyệt đại, phóng khoáng xuất trần, tất cả những từ tán dương trên thế giới này dường như cũng đều vì hắn mà tồn tại. Dung mạo của hắn có lẽ không phải là mỹ lệ nhất, nhưng khí chất của hắn thì lại tuyệt đối là chỉ có một mà thôi, nhưng cái phong thái độc nhất vô nhị chỉ thuộc về hắn này, lại khiến hắn vĩnh viễn là tiêu điểm chú mục của mọi người, không có ai có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
“ Hoàng huynh, rất lâu không gặp rồi, mấy năm nay huynh có còn………..” Vứt bỏ bình rượu trong tay, Lê Hạo Hiên vội vàng bước ra, nhanh chóng duỗi tay nâng vị huynh trưởng đang cong lưng thi lễ với hắn, mới nói được mấy từ thân thiết, lại ngoài ý muốn phát hiện phía sau lưng huynh trưởng là một đạo bóng dáng quen thuộc mà hắn vĩnh viễn đều vô pháp quên đi.
“ Vân____” Vứt bỏ vị huynh trưởng mới nâng được một nửa đó, Lê Hạo Hiên vài bước đi đến trước mặt người kia, dùng cánh tay run rẩy nhẹ vuốt lên mặt y, rất sợ người trước mắt này, chỉ là ảo ảnh trong tưởng tượng của hắn, giống như bọt bóng trong nước, vừa chạm vào liền tiêu thất.
Thẳng đến khi xúc cảm trơn mịn, nhiệt độ cơ thể hơi mát, khiến hắn xác nhận là y đang sống sờ sờ thật sự tồn tại, hắn kích động, vươn tay đem người đó ôm vào trong lòng, tựa hồ hồ ngôn loạn ngữ mà nhỏ giọng thỏ thẻ.
“ Vân, Vân……...ngươi đến đón ta có phải không? Ta biết mà, ta biết là ngươi sẽ không bỏ ta lại một mình đâu……”
Vị trưởng hoàng tử Lê Hạo Toàn bị vứt sang một bên kia, thân thể có chút lảo đảo nhất thời mất đi lực chống đỡ, rất may Lê Hạo Hành nhanh tay nhanh mắt từ bên cạnh lao đến đỡ hắn, nếu không hắn chắc chắn là bị ngã ra đất rồi, không chút khí chất đáng nói trề môi ra, phong cách xuất thần phiêu phiêu vừa rồi trong nháy mắt cũng bay biến sạch sẽ. Hắn phẫn nộ liếc mắt nhìn Lê Hạo Hiên đã hoàn toàn quên mất mình kia một cái, trong lòng âm thầm nguyền rủa một mớ, sau đó dương tay vẫy vẫy, những bạch y nhân khác đều liên tiếp lui xuống.
“ Người đó là ai?! Hoàng huynh sao lại kích động như thế?” Lê Hạo Hành bị kéo ra ngoài muốn nghiêng ngả lảo đảo, không lý giải được hỏi.
“ Y là người trong tim của hoàng huynh ngươi, Vân Quân Ly Quốc, cũng chính là thế tử của Tuyết Quốc trưởng công chúa, Mộc Bạch điện hạ.”
“ Vân Quân? ! Y không phải là chết rồi sao? Làm sao có thể?”
“ Dựa vào y thuật của hoàng huynh ngươi ta đây, cho dù y là người chết, ta vẫn có thể khởi tử hồi sinh.”
“ …….”
Lê Hạo Toàn vừa đi vừa giải thích, kéo theo vị Lê Hạo Hành đang hưng phấn thú vị dự định xem kịch vui kia đi theo, cùng nhau rời khỏi, lặng lẽ đóng lại cánh cửa để cho đôi tình nhân cữu biệt trùng phùng kia, có thể thổ lộ hết tương tư tình cảm với nhau.
“ Vân, a không, Mộc Bạch, ngươi sao lại có thể bỏ lại ta mà đi, thế gian này, nếu như không có ngươi, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa.” Lê Hạo Hiên mặt đầy biểu tình mừng rỡ như điên, chặt chẽ ôm chặt lấy người kia vào lòng.
“ Ta……lúc đó cũng là thân bất do kỷ, lúc ly khai, ta tựa hồ hoàn toàn không còn ý thức, cữu cữu nói nếu như ngài đến trễ một bước thôi, ta có thể là thật sự phải đi đoàn tụ với mẫu thân rồi.” Ngẩng đầu nhìn Lê Hạo Hiên giờ đã gầy ốm trơ xương, vẻ mặt tiều tụy, phản phất như đã già đi năm sáu tuổi, nhớ đến tất cả những việc làm hành động của hắn trong những năm này, trong lòng Mộc Bạch cũng ngũ vị tạp trần, không nén được cảm thấy chua xót.
“ Là ta sai, là ta sai, là sự sơ xót của ta, mới khiến cho ngươi chịu nhiều đau khổ như thế.” Nắm lấy tay của Mộc Bạch liên tục hôn lên, Lê Hạo Hiên không ngừng tự trách.
“ Không! Không oán ngài, đó là mệnh của Mộc Bạch, trong vận mệnh của Mộc Bạch đã định là phải trải qua những điều này, mới có thể đạt được ân thưởng to lớn mà chư thần ban cho này.” Lắc lắc đầu, Mộc Bạch không hy vọng hắn tiếp tục tự trách nữa.
“ Ân thưởng? ! Ân thưởng gì?” Nghi hoặc nhìn Mộc Bạch, trong mắt Lê Hạo Hiên là thần sắc khó hiểu.
“ Ân thưởng lớn nhất của chư thần, chính là trái tim của ngài.” Dịu dàng cười, lòng bàn tay phải đặt lên vị trí trái tim hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, Mộc Bạch thành thật nói: “ Nếu như ta tiếp tục lưu lại trong cung, lưu lại bên cạnh ngài, cuối cùng cũng có một ngày ngài sẽ vứt bỏ ta.”
“ Không, không có khả năng, ta yêu ngươi, tuyệt đối không……” Khó thể tin tưởng lắc đầu, Lê Hạo Hiên thầm thì phản bác.
“ Ngài sẽ!” Biểu tình Mộc Bạch cực kỳ bình tĩnh nói. “ Ngài là vương giả, ngài dù có yêu, nhưng tình yêu đó vĩnh viễn cũng không lớn bằng đế nghiệp.”
“ Không, ngươi đừng tự coi rẻ mình, tình yêu của ta dành cho ngươi, là vượt qua rất xa cái vương vị băng lạnh đó, ta thậm chí có thể vì ngươi mà vứt bỏ tất cả.” Hai tay nắm lấy vai của Mộc Bạch, Lê Hạo Hiên kích động nói.
“ Ta tin, tình yêu của ngài dành cho ta, nhưng mà nếu như tất cả những việc này đều chưa từng phát sinh, mà ta vẫn tiếp tục lưu lại bên cạnh ngài, có lẽ cuối cùng cũng có một ngày ta sẽ biến thành giống như những nữ nhân tham lam vô hạn kia, bởi vì ghen tỵ mà điên cuồng, làm ra một số việc khiến ngài chán ghét, cuối cùng sẽ bị ngài vứt bỏ, bị ngài quên lãng, mà lúc đó, tòa cung điện huy hoàng tráng lệ này, sẽ là nấm mồ chôn của ta cho đến chết, mà trong ký ức của ngài, lại không còn có sự tồn tại của ta, cho nên…….có lẽ ta nên cảm tạ bọn họ………”
“ Mộc Bạch, tại sao ngươi không tin, ta sẽ mãi mãi yêu ngươi chứ? Cho dù tất cả những chuyện này đều chưa từng phát sinh, ta cũng sẽ yêu ngươi, lúc đó thật ra là ta đang chuẩn bị nói với ngươi, chỉ là……trễ mất một bước mà thôi.” Thâm sâu nhìn vào con ngươi của Mộc Bạch, trong mắt Lê Hạo Hiên tràn đầy bi thương nói.
“ Ta…….chỉ là cảm thấy sợ hãi………” Trong mắt Mộc Bạch thoáng qua một mảng trống rỗng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Ta sợ ta còn sống trong giấc mộng, ta sợ tất cả những gì nhìn thấy này đều chỉ là ảo ảnh trong giấc mộng mà thôi, ta sợ ta bỏ ra tất cả, cuối cùng lại giống như mẫu thân một đời thê lương.”
“ Mộc Bạch, tin tưởng ta, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc.” Một sự trống trải nặng nề trong lời nói của Mộc Bạch, khiến cho Lê Hạo Hiên cảm thấy đau lòng và hoảng loạn, hắn biết y đang sợ hãi cái gì, lại không biết làm sao mới có thể khiến y không còn sợ hãi nữa. “ Ta yêu ngươi Mộc Bạch, ta sẽ không để ngươi chịu khổ sở nữa, chúng ta vĩnh viễn cũng không phân ly nữa, là ta yêu ngươi như thế đó, như thế đó.”
“ Bệ hạ của ta a! Cầu ngài đừng ly khai ta nữa, cũng đừng tổn thương ta nữa, thế giới của ta hiện nay chỉ còn sót lại một mình ngài, nếu như ngài lại một lần nữa bỏ ta mà đi, thì trên thế gian này, đã không còn có bất cứ thứ gì để ta lưu luyến nữa, ta sẽ khô héo, ta sẽ chết mòn….” Hai tay Mộc Bạch chặt chẽ ôm lấy sau gáy Lê Hạo Hiên, nhỏ giọng nỉ non không ngừng bên tai hắn.
“ Sẽ không , ta vĩnh viễn cũng sẽ không tổn thương ngươi, ngươi là sinh mệnh của ta, ngươi là ánh sáng của ta, ngươi là nơi tồn tại duy nhất của linh hồn ta, cả cuộc đời của ta không thể không có ngươi, ta sẽ trọn đời chiếu cố ngươi, bảo hộ ngươi, vĩnh viễn yêu ngươi, Mộc Bạch, xin ngươi tin tưởng, trong đất trời nhân gian này, không có ai yêu ngươi bằng ta.”
“ ………” Những lời tình cảm động lòng người, có thể khiến ngươi ta trầm mê như thế, Mộc Bạch ngây ngốc nhìn thẳng vào vẻ mặt thâm tình khẩn thiết của Lê Hạo Hiên trước mắt, nước mắt hạnh phúc khó thể tiếp tục khống chế, lệ châu óng ánh trong suốt thuận theo khóe mắt chậm rãi tuôn rơi.
“ Mộc Bạch, ta yêu ngươi, còn ngươi? !” Nâng gương mặt y lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt y, dịu thanh hỏi. “ Có phải là cũng như ta yêu ngươi không?”
“ …….” Nước mắt càng tuôn như mưa, Mộc Bạch gần như nghẹn ngào trả lời: “ Ta đương nhiên yêu ngươi, đời này kiếp này cũng chỉ yêu mình ngươi.”
“ Mộc Bạch, tin tưởng ta, tình yêu của ta dành cho ngươi, vĩnh hằng không đổi, cho dù đất trời cùng sụp đổ, cũng không thể thay đổi tình yêu của ta dành cho ngươi, kiếp này ta tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ ngươi, ngươi vĩnh viễn là người ta yêu nhất, ngươi vĩnh viễn là bảo bối ta bảo hộ.” Ôm chặt người trong lòng, Lê Hạo Hiên cuối đầu phủ lên môi y.
Lấy nụ hôn phong bế, hạ một lời thề suốt đời suốt kiếp, từ nay không rời không cách, gắn bó chung thân, vĩnh viễn không chia lìa!