Bồi Giá

Chương 1: Chương 1




Dương Mộc Bạch, một trong những thị vệ bồi giá của Chu Quốc Loan Phượng công chúa, đương nhiên y là một người không đáng để mắt tới, cũng là một vai nhỏ không nặng không nhẹ, ai bảo y xuất thân không tốt. Nhưng bọn họ một đội thị vệ thuộc hình thức cần thiết của đoàn bồi giá, tựa hồ xuất thân đều không đến nỗi nào.

Mặc dù cái gọi là đoàn thị vệ bồi giá của công chúa hoàng gia, trên danh nghĩa là do con cháu quý tộc của các danh môn vọng tộc hợp thành, nhưng ai cũng biết các gia đình hào môn quý tộc đó đương nhiên là sẽ không thể nào đem trưởng tôn kế thừa của mình đưa đến dị quốc làm đoàn bồi giá, bởi thế những thị vệ này đại đa số là các thứ tử có địa vị hèn mọn, không có tài hoa xuất chúng, càng không có bất cứ tiền đồ đáng nói nào của các gia tộc.

Nhưng bởi vì danh dự của hoàng gia công chúa, ngoại hình của đội thị vệ này đương nhiên không thể là loại xấu xí kệch cỡm, điều kiện tất yếu là phải có dáng vẻ thon dài, ngũ quan đoan chính. Cho nên người tuyển chọn cũng sẽ lựa chọn trên nguyên tắc rất nghiêm cẩn, đối với rất nhiều các thứ tử mà ngay cả quyền thế trong nhà so với một quản sự cũng không bằng mà nói, đây có lẽ là khả năng duy nhất để được gia tộc thừa nhận, cũng là cơ hội được mang theo tên tuổi của gia tộc mà vinh quang ly khai. Vì thế, cho dù bọn họ biết rõ đây là đi tha hương dị quốc, tiền đồ mù mịt, phúc họa khó lường, vậy nhưng, số người báo danh để tham tuyển lại theo xu hướng không ngờ là chỉ tăng không giảm.

Mà Dương Mộc Bạch tuyệt đối là khác biệt trong số đó, bởi vì y căn bản là chưa từng báo danh, lại trực tiếp qua được vòng tuyển mà được chọn vào. Vốn là xuất thân từ gia đình hoàng thân quốc thích, cho dù là thứ tử không được coi trọng thì chuyện bồi giá này dù quay thế nào cũng không đến lượt y, nhưng ai bảo y mệnh không tốt, phụ thân là quan bái Hộ quốc đại tướng quân, bởi vì không thủ được thành mà chiến bại thân vong, để bảo toàn danh dự của gia tộc và bình định hỏa nộ của bệ hạ, y trở thành vật hy sinh vô tội nhất dưới lợi ích của gia tộc.

Thật ra đối với Dương Mộc Bạch mà nói, y thật sự một chút cũng không để ý, bởi vì dưới áp bức của các huynh đệ trong gia đình, y luôn phải trải qua từng ngày rất khổ sở, trước đây còn có mẫu thân vì y mà đứt ruột đứt gan, nhưng tin tức phụ thân qua đời truyền về không bao lâu, mẫu thân sớm đã bệnh không dậy nổi, cũng trong một thời gian ngắn liền bỏ y mà đi, thế giới này đã không còn ai hay cái gì có thể khiến y hoài niệm.

Cho nên trong một đoàn nam nam nữ nữ rời xa quê hương, lòng đầy bi ai, tràn ngập thần sắc ủ ê, y có lẽ trong tất cả mọi người là kẻ duy nhất khí định thần nhàn, an nhiên như cũ. Chỉ là một người sớm đã quen ẩn dấu tâm tư của mình như y, vẫn là rất cẩn thận thu liễm lại sự bất đồng của mình với người xung quanh, y cũng không có ý định làm gì quá nổi bật, gây sự chú ý của người bên cạnh. Trong lòng y phi thường hiểu rõ, người có xuất thân như y, là hạt trong bầy gà, đa phần không có kết cục tốt đẹp gì cả.

Từ khi y còn rất nhỏ, y đã học được cách phải che dấu tài năng, để có thể bảo vệ được cuộc sống bình lặng tầm thường, bởi vì có quá nhiều tấm gương dạy bảo cho y, y biểu hiện nếu càng sáng lạn rực rỡ, thì càng có khả năng là y, hoặc người y yêu thương nhất sẽ gặp phải hiểm họa sát thân. Giả như một số huynh đệ quen biết cũng đồng dạng con thứ như y, khi sinh ra cũng đã có tài hoa dào dạt, trí tuệ hơn người, nếu không phải là mẫu tử cùng chết một cách không minh bạch thì cũng là mẫu thân vào một ngày nào đó bỗng nhiên bị phát hiên cùng hạ nhân thông dâm, cuối cùng bị hoài nghi là có huyết thống không trong sạch, trong hào môn thâm trach (nhà to nhiều quyền thế thì ẩn chứa nhiều âm mưu), có quá nhiều vết xe đổ, khiến y nhìn thấy được ranh giới, nên y học cách tự bảo hộ lấy mình, cũng là bảo hộ mẫu thân mà y yêu thương nhất.

Trong năm cường quốc này, chỉ mình Tuyết Quốc vì có hoàn cảnh địa lý đặc thù, rất nhiều năm luôn bình ổn, dù ngay cả lần chiến tranh này, cũng không có tổn thất quá lớn. Có thể là do chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, người Tuyết Quốc đa phần thiên tính thanh tâm quả dục, tính tình đạm bạc, trên cơ bản không có quá nhiều dục vọng và mưu toan, cho nên nhiều năm nay luôn an cư lạc nghiệp, tự cung tự cấp. Cũng có thể là do người Tuyết Quốc tính tình quá thanh lãnh, và thiên tính không có dục vọng, khiến họ đối với các phương diện như kết hợp hôn nhân, gia đình, nhi, nữ, đều cảm thấy phiền toái, thậm chí không chút hứng thú. Chính vì thế người Tuyết Quốc nam nữ cô thân suốt đời đều có, dẫn đến dân khẩu của người Tuyết Quốc theo thời gian qua đi dần dần giảm xuống, nếu cứ tiếp diễn như vậy Tuyết Quốc rất có thể sẽ bước vào nguy cơ thiếu dân. Tuy trước mắt nhân khẩu Tuyết Quốc càng ngày càng ít, nhưng Tuyết Quốc lại là nơi mà ai ai cũng biết là mỹ nhân như mây (ý là rất nhiều), nam tử tuyết quốc tuấn mỹ xuất trần như phù vân trên trời, nữ nhân cũng đa phần thanh lệ thoát tục như ngạo tuyết hàn mai, vì thế Tuyết Quốc bất luận là nam hay nữ, đều khiến vương quyền quý tộc các nước thèm muốn, mà người Tuyết Quốc lạnh nhạt vô tình cũng là chuyện mà không ai không biết, không ai không hay. Ngay cả cưới gả với người trong nước cũng đều không dậy nổi hứng thú, thế nên càng không cần nói đến cùng dị quốc đàm luận chuyện hôn nhân.

Nhưng nhân loại tham lam, lại có dục vọng vô độ, bản chất xấu xí và tội lỗi, danh môn quyền quý của các nước đối với mỹ nhân Tuyết Quốc đều thèm nhỏ dãi, cũng là lý do mang đến cho người Tuyết Quốc muôn vàn khổ nạn. Không biết bắt đầu từ khi nào, trong biên cảnh Tuyết Quốc thường xuyên xuất hiện rất nhiều những kẻ bắt nô lệ ẩn hiện, bọn họ hoặc là lừa gạt hoặc là trộm đi, không thì là cưỡng ép hoặc bắt cóc, dùng mọi phương thức thủ đoạn để bắt người Tuyết Quốc làm nô lệ. Chính vì những hành vi bỉ ổi này của họ, khiến số người Tuyết Quốc vốn đã giảm dần theo năm tháng, giờ lại như tuyết còn thêm sương, khiến nhân khẩu người Tuyết Quốc đã không đủ được con số ngàn vạn (mười triệu).

Mẫu thân của Dương Mộc Bạch chính là Tuyết Quốc nữ tử được phụ thân của y cứu từ tay của kẻ bắt nô lệ, Dương Mộc Bạch với dung mạo đa phần kế thừa tử mẫu thân, đường nét dịu hòa, ngũ quan tuấn mỹ, thân hình thon dài, nhìn kĩ lại thấy có chút mỏng manh, tuy trong đoàn bồi giá tuấn nam mỹ nữ như mây có lẽ không thể xưng là xuất chúng, nhưng vì có huyết thống Tuyết Quốc, với một mái tóc dài đen nhánh như mực, con ngươi lam sắc thanh lãnh như băng, so với tất cả những thiếu nam thiếu nữ thuần huyết Chu Quốc với tông màu tóc và màu mắt thiên về màu đen, thì y vẫn khá khiến người chú mục. Ngay cả tính cách đạm nhạt so ra còn hơn cả mẫu thân của y, thì với tính cách hỏa bạo của người Chu Quốc mà ai cũng biết, tự nhiên cũng sẽ dần dần phát hiện được sự khác biệt, lại thêm y xuất thân cao hơn người khác một bậc, cũng sẽ càng khiến người ta liếc mắt, hoặc dứt khoát bị mọi người xem như vô hình.

Mọi người đều có ý bảo giữ khoảng cách với y, một người nhạy cảm như Dương Mộc Bạch cũng đương nhiên không thể không phát giác, chỉ là y cũng không hề để ý, hơn nữa còn phi thường hưởng thụ chuyện bị mọi người bỏ qua, đến mức chỉ có một mình cô đơn mà y cũng mãn nguyện.

Cứ đi mãi đi mãi, đi rồi nghỉ ngơi, đội ngũ hòa thân rời khỏi đô thành Chu Quốc _ Diệm Đô, mất gần một tháng thời gian, mới đi qua nơi duy nhất tiếp giáp với đại lục, hình dáng tựa như trăng non, nơi từng thuộc về Chu Quốc này nhưng nay đã biến thành biên cương trọng trấn thuộc lãnh địa Ly Quốc _ Vọng Hải thành.

“ Này, mọi người có ai biết chúng ta phải đến lúc nào mới có thể bước vào đô thành của Ly Quốc không.” Thị vệ giáp trước nay chưa từng đi qua đoạn đường xa như vậy, nằm bò trên giường chung trong dịch trạm, hữu khí vô lực hỏi.

Diện tích của dịch quán có thể nói là không nhỏ, nhưng đội hình bồi giá của công chúa có thể nói là vô cùng đồ sộ, lại thêm vào đoàn thị vệ của thái tử cũng không phải ít, dịch quán rộng lớn cũng bị nhét đến không còn chỗ trống, nên ngay cả được xưng là đội thị vệ xuất thân quý tôc thiếu gia của công chúa, cũng đều là mười người nhét vào một gian phòng, ngủ chung trên một chiếc giường lớn.

“ Ngô, đô thành Ly Quốc hình như là ở phía đông bắc, từ đây có lẽ còn cần khoảng hai tháng thời gian nữa, nghe nói…….biên giới trước kia của Ly Quốc căn bản không tiếp giáp với chúng ta, nơi này đã từng là giao giới của Thương Quốc và nước ta, mà bây giờ Thương Quốc có hơn một nữa quốc thổ đã bị Ly Quốc nuốt mất, thậm chí nghe nói là sắp biến thành nước phụ thuộc của Ly Quốc.” Thị vệ ất cũng đồng dạng nằm rạp trên giường, trầm mặc nói.

“ Đâu chỉ có Thương Quốc, nghe nói Tiêu Quốc cũng bị chiếm một nữa, và cũng sắp trở thành nước phụ thuộc của Ly Quốc rồi, liền ngay cả Chu Quốc chúng ta cũng sẽ bị cắt đứt hết đường lui, triệt để biến thành một đảo quốc.” Thị vệ bính lười biếng nói.

(giáp, ất, bính: số đếm thứ tự thôi)

“ Cũng không biết tân quân Ly Quốc là dạng người thế nào?” Trở thân mình đau xót nhức buốt thị vệ giáp lẩm bẩm, cũng không biết có phải là đang tự nói với chính mình hay không.

“ Cái gì tân quân? Quân vương Ly Quốc đăng cơ đã sắp mười năm rồi, còn là tân quân sao?” Không nhịn được bĩu môi, thị vệ ất tùy tiện tiếp lời.

“ Đều đã mười năm rồi, có thể nào là một lão đầu tử tuổi đã bán trăm rồi không, nữ thần của chúng ta phải gả cho cái loại…..” Thị vệ giáp buồn rười rượi nói.

“ Ngậm miệng lại. Quân vương Ly Quốc 15 tuổi đăng cơ, năm nay mới chỉ tròn 25 tuổi, đang lúc tráng niên, thế nào lại là lão già bán trăm chứ, bớt hồ thuyết bát đạo đi….” Thị vệ bính không thể nhịn được hạ giọng nói.

“ Hai mươi lăm tuổi thì đã sao, nữ thần Hỏa Phụng Hoàng của chúng ta mới chỉ 16 tuổi, độ tuổi tươi đẹp như hoa, làm sao có thể gả cho người một lúc liền lấy bốn công chủa của bốn nước cái đồ sắc……...” Thị vệ ất không cam tâm hạ giọng lẩm bẩm.

“ Im miệng, ngươi muốn tìm chết sao?” Thị vệ bính bỗng nhiên ngồi dậy, hết sức đè nén âm thanh đang muốn nói hết câu kia, thần sắc cũng liền âm u thấp giọng nói: “ Các ngươi đừng quên, chúng ta là nước chiến bại, mà lưỡng quốc giao chiến, bên chiến bại phải cuối đầu thần phục bên thắng lợi là chuyện đương nhiên, vì hòa bình và ổn định của quốc gia, bất cứ yêu cầu nào của họ, chúng ta đều tận hết sức có thể để thõa mãn họ, nghe nói quân vương Ly Quốc hào hoa phong nhã, niên thiếu thanh xuân, cho dù…..cho dù hắn là một lão đầu tử hơn năm mươi một chân đã bước vào quan tài (gần đất xa trời), chỉ cần là yêu cầu họ đề ra, công chúa mỹ lệ của chúng ta cũng……nhất định phải gả cho hắn.”

“ ……” trong gian phòng nhất thời chìm vào tĩnh mịch như chết, ngay cả tiếng hít thở của mười mấy người tựa hồ đều đột nhiên tiêu thất. Loan Phượng công chúa cao quý mỹ lệ, rực rỡ lóa mắt như Hỏa Phượng Hoàng, là nữ thần trong tim của vô số nam tử trẻ tuổi Chu Quốc, cho dù bọn họ biết rõ bản thân tuyệt đối không có cơ hội sánh vai cùng nàng, cũng đều len lén đem lòng ái mộ, khát vọng nàng có thể đạt được hạnh phúc, mà tin dữ hòa thân đột ngột này, khiến vô số thanh niên nam tử đều cảm thấy đau khổ, tan nát tâm can……

Màn đêm lắng xuống, mọi người cả ngày mệt mỏi, cũng liên tiếp dần chìm vào giấc mộng, nằm ở một góc giường, Dương Mộc Bạch trằn trọc không ngủ được, nhớ đến cuộc đối thoại của mấy thị vệ trước khi ngủ, bất giác than thở.

Loan Phượng công chúa là nữ thần vĩnh viễn trong lòng của các nam tử đồng tuổi, mà y cũng không tránh khỏi đối với nàng mang lòng yêu thương, nhưng đó cũng là bí mật mà y chôn chặt trong tim, mặc dù y có một nữa huyết thống thanh đạm của Tuyết Quốc, nhưng y cũng có một nửa huyết thống Chu Quốc nhiệt tinh phóng khoáng, đang tuổi thanh xuân thiếu niên, đối mặt với giai nhân mỹ lệ, y làm sao có thể không chút động tâm.

Huống hồ so với những thanh niên khác chỉ nghe qua mỹ danh của công chúa, căn bản không có cơ hội gặp mặt nàng trong thâm cung, đều chỉ là đem lòng ngưỡng mộ, còn y lại là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nàng, hơn nữa thường xuyên nhìn thấy một nữ hài mỹ lệ như liệt hỏa trong gia đình, sao còn có thể hoàn toàn không có cảm giác đây!

Chỉ là, y là thứ tử không ai chú ý nhất trong nhà, mà nàng lại là thiên kiều chi nữ kim chi ngọc diệp, thiên và địa cách biệt, khiến bọn họ vĩnh viễn cũng không có cơ hội tiếp xúc với nhau, cho dù trên danh nghĩa Loan Phượng công chúa là biểu muội của y, nhưng y cũng chỉ có thể từ xa ngắm nhìn nàng, thầm lặng yêu mến nàng…. Mà lần này sở dĩ y không chút phản kháng quyết định tùy ý của đương gia đại phu nhân, muốn đem y làm vật hy sinh vứt vào đoàn bồi giá, cùng nàng thật ra cũng có chút quan hệ.

Cữu cữu của y _ Mộc Phong, cũng là huynh trưởng của mẫu thân y, từ mười mấy năm trước tìm được mẫu tử hai người, khi biết được họ cũng không sống hạnh phúc gì, luôn mong muốn mang bọn họ cùng ly khai, nhưng mẫu thân y lại sống chết không theo, luôn cố chấp cự tuyệt sự giúp đỡ của cữu cữu, cuối cùng cũng vì cữu cữu y thỏa hiệp mà kết thúc. Nhưng vì tiền đồ của y, cửu cửu giao du rộng rãi đã âm thầm vì y mời thật nhiều vị tiên sinh tài hoa xuất chúng. Tư chất Dương Mộc Bạch có lẽ không thể nói là lương tài mỹ ngọc ( gỗ tốt ngọc quý), nhưng cũng không phải là kẻ ngu dốt vụng về, đối với sự bồi dưỡng nhiều năm, trên phương diện võ thuật y cũng có thể nói là có chút thành tích, nên nếu nói hiện tại đã không có gì vướng bận y, thì cái tướng quân phủ nhỏ bé đó sao có thể vây khốn được y?

Chỉ là……… y có chút không thể an tâm về người chôn sâu trong lòng đó, nữ nhân khả ái từng mang đến cho y ánh dương sáng lạn và ấm áp vô tận, cho nên sau khi mẫu thân qua đời, y vốn định không từ mà biệt, do dự rất lâu sau, cuối cùng vẫn chọn vứt bỏ ý định rời đi, nghe theo gia tộc an bài vào đội thị vệ của công chúa, y hy vọng có thể tự tay bảo hộ ánh sáng duy nhất trong tim đó. Đế vương Ly Quốc sẽ là dạng người nào đây? Hắn rốt cuộc có thể mang đến hạnh phúc cho nàng không? Trước khi Dương Mộc Bạch thần trí dần dần mơ hồ, ý thức triệt để rơi vào hắc ám, đó là điều suy tư tự vấn cùng lo lắng cuối cùng hàng đầu trong tim.

Quân vương Ly Quốc Huyền Hoàn đế mười lăm tuổi đăng cơ _ Lê Hạo Hiên, trải qua mười năm chinh chiến tứ phương, làm cho biên cương Ly Quốc mở rộng vô hạn. Một Tiêu Quốc từng hống hách hoành hành ở đại lục, và một Thương Quốc tách ra từ Tiêu Quốc, đến nay cũng đều liên tiếp nhập thành nước phụ thuộc của Ly Quốc. Ngoại trừ Tuyết Quốc tọa tại tây bắc, có chút hơi xa tầm với, lại thêm lưỡng quốc nhiều thế hệ đều kết thông gia, có quan hệ thân mật với nhau ra, thì ngay cả Chu Quốc cũng triệt để bị cắt đứt thông đạo duy nhất dính liền với đại lục.

Ly Quốc của hiện tại, tuyệt không chút nghi ngờ là đệ nhất cường quốc ở đại lục, mà mới hai mươi lăm tuổi, Huyền Hoàn đế quang lâm thiên hạ, tự nhiên cũng không hổ là đế vương cường mạnh nhất trên đại lục. Nhưng dù sao qua mười năm chinh chiến, cuối cùng đại thắng trở về, quang vinh quay lại, nhưng thương tổn thì một ngàn người đã chiếm tám trăm. Mấy năm nay bởi vì chinh chiến, số dân trong nước trước mắt đang khẩn thiết giảm dần, đặc biệt là thanh niên tráng kiện thì mười người sẽ mất đi năm sáu người, nông điền cũng dần dần hoang vu, kinh tế cũng suy giảm không ít, ngay cả Huyền Hoàn đế ngự giá thân chinh, cũng không thể không tạm thời đình chỉ bước chân chinh phạt, quay về chấn chỉnh chính vụ, mưu cầu củng cố dân tâm đã có chút rời rạt.

Trong Ngự thư phòng trầm nịch vô thanh, quân vương Ly Quốc ngồi sau ngự án _ Huyền Hoàn đế Lê Hạo Hiên, bị một núi tấu chương tầng tầng vây khốn không thoát ra được, không ngừng lấy tấu chương từ tay nội thị dâng lên, liếc qua một cái lại không chút chần chừ phê duyệt nhanh chóng. Sau đó còn không quên thi thoảng liếc nhìn về phía hai vị thần tử niên kỷ khoảng độ bốn mươi tuổi đang tất cung tất kính cúi đầu đứng trước thềm đá bạch ngọc, trong đầu đang lật lại tư liệu về hai người này. Bên trái là Trình Bách Niên, bên phải là Tô Uyên.

Trình Bách Niên là tả thừa tướng đứng đầu quan văn trong triều, mà Tô Uyên là lễ bộ đại thần chưởng quản sự vụ với các nước khác, mặc dù cũng là quan văn, nhưng bản thân lại xuất thân từ võ quan, hai người trong triều có thể xem như là dẫn đầu hai phía, liên tục ám đấu không ngừng, trừ lúc lên triều thì đại đa số thời gian đều là thấy hắn không thấy y, hiếm được lúc bọn họ hai người lại đồng thời kiến giá.

Có thể là do trường kỳ chiến tranh nên địa vị của quan võ ở Ly Quốc rõ ràng cao hơn quan văn, nhưng người học võ lại hành sự lỗ mãng, việc xử lý sự vụ không cẩn thận, trong lúc hòa bình hiện nay lại càng thể hiện rõ ràng. Hiện tại Lê Hạo Hiên cũng đang chuẩn bị kéo lại quan hệ của họ hoặc dứt khoát điên đảo một phen. Thái bình thịnh thế cần chủ yếu là dùng văn trị quốc, chứ không phải dùng võ, đương nhiê văn võ kiện toàn mới là phương pháp trị quốc lý tưởng nhất.

“ Hai vị ái khanh, không biết đến đây có chuyện gì muốn tấu.” Cầm lấy tấu chương nội thị dâng lên, Lê Hạo Hiên nhướng mi, liếc nhìn bọn họ một cái, không chút để tâm mở miệng hỏi.

“ Khởi bẩm bệ hạ, sứ đoàn Tuyết Quốc vừa đến.” Tả thừa tướng bước lên một bước khom mình trả lời.

“ Khởi bẩm bệ hạ, sứ đoàn Chu Quốc vừa đến.” Ngay sau đó lễ bộ đại nhân Tô Uyên cũng bước lên một bước, cung kính nói.

“ Ô!! Thật là vừa khớp, bọn họ lại đến cùng một lúc? ! Đặt tấu chương trong tay xuống, Lê Hạo Hiên vuốt vuốt cằm, trầm mặc phân phó : “ Đưa bọn họ an bài tại dịch trạm nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tảo triều ta sẽ triệu kiến bọn họ.”

“ Vậy hai vị công chúa, phải…..” Tô Uyên lại khẩn thiết hỏi một câu.

“ Ân, vậy mười lăm tháng sau đi, đến lúc đó cùng nghênh đón công chúa Tiêu Quốc và Thương Quốc nhập cung luôn.”

“ Nhưng……..”

“ Được rồi, các ngươi lui xuống đi.” Tùy tiện khoát tay, Lê Hạo Hiên chân mày nhăn lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.

“ ……Chúng thần cáo lui.” Hai người Trình Tô đưa mắt nhìn nhau, không còn cách nào khác liền cúi mình hành lễ rồi ly khai.

Trong phòng lại hồi phục tĩnh lặng, ngoài tiếng viết sột soạt trên giấy và tiếng lật tấu chương ra thì không còn âm thanh gì khác. Lê Hạo Hiên liên tục lập lại công việc, phê duyệt một mớ tấu chương nội dung không khác biệt bao nhiêu đó, đa số là ca ngợi công đức, hoặc là tránh nặng tìm nhẹ, còn không thì là thi nhau kể cả, tranh công lĩnh thưởng, xem đến ngài muốn nộ hỏa bừng bừng, nhưng vì hình tượng uy nghiêm của đế vương, ngài phải cố nén cơn thịnh nộ, mà lúc này nội thị đứng phía sau phụ trách dâng tấu chương đột nhiên không còn động tĩnh.

“ ……Tấu chương!” Lê Hạo Hiên không kiên nhẫn gõ gõ ngự án, giọng điệu bất thiện.

“ Ha ha, nhị hoàng huynh, xem ra khí sắc của huynh tựa hồ cũng không tồi đi.” Một tiếng cười trong trẻo, thổi tan đi trầm mặc đang dập dờn trong không khí.

“ Xuống đây…….” Lê Hạo Hiên ngước mắt liếc nhìn bạch y thiếu niên tuấn lãng đang treo mình trên không trung như một con nhện, lắc lư qua lại không ngừng, không cần quay đầu, ngài cũng biết tên nội thị xui xẻo đứng sau lưng mình đã biến thành một cây cộc gỗ mắt mù tai điếc, đưa tay day day trán, vẻ mặt tràn đầy khó xử nói.

“ Thanh thiên bạch nhật, xông vào cấm cung, nếu như thất thủ bị bắt, ta sẽ không thừa nhận ngươi là đệ đệ của ta.”

“ Không cần huynh thừa nhận, trên dưới trong cung lại có ai không nhận ra bổn vương.” Thiếu niên tự đắc đầy mặt, xoay người đáp xuống đất, giống như một chiếc lá phiêu lãng trong gió, vô thanh vô tức.

“ Đúng a, thiên hạ này lại có ai không nhận ra ngươi Tiêu Diêu Vương Lê Hạo Hành a!!!” Liếc nhìn thiếu niên lớn tiếng không biết xấu hổ một cái, Lê Hạo Hiên không hảo khí đáp.

“ Đó là tự nhiên thôi!” Thiếu niên đối với sự châm biếm trong lời nói của Lê Hạo Hiên không hề để ý, không chút hình tượng ngồi bệt lên ghế thái sư, lười biếng phất tay.

“ Ngươi ngồi ngay lại cho trẫm, đừng quên, ngươi là ngự đệ của trẫm, thân vương Ly Quốc, đừng nghiêng ngả lắc lư nữa, giống y như tên vô lại phố chợ không có xương cốt, ngồi không chỉnh, đứng không nghiêm.” Nhẹ nhăn mày, Lê Hạo Hiên trừng mắt nhìn bạch y thiếu niên độ tuổi khoảng mười tám, mười chin, nghiêm mặt giáo huấn.

“ Được rồi hoàng huynh, cầu huynh đừng giáo huấn nữa, đệ vẫn nhớ mấy lời lải nhải của thái phó đây, rõ ràng năm ngoái đã qua đời rồi, huynh đừng thay thế vị trí của ông được không?” Bạch y thiếu niên đau đầu kịch liệt, khuôn mặt là một biểu tình khổ không muốn sống thỉnh cầu.

“ Hoàng đệ câm miệng, Tần lão thái phó là tam đại đế sư (thầy dạy học suốt ba đời của vua chúa hoàng thân), học vấn uyên thâm, đức hạnh cao quý, còn được phụ hoàng tín nhiệm và tôn trọng, lại là thái phó thuở niên thiếu của trẫm, ngươi sao có thể sau khi ông qua đời mà trách móc ông, tổn hại thanh danh của ông.” Mắt rồng Lê Hạo Hiên trừng trừng nhìn, nghiêm giọng quát mắng, biểu tình lạnh lẽo đến mức đủ để làm đóng băng tất cả người và vật xung quanh.

“ Được rồi, được rồi, hoàng huynh, huynh cũng không cần bày vẻ mặt đó cho đệ xem, đệ là đệ đệ cùng mẹ với huynh, không phải là thần tử của huynh.” Thiếu niên không chút sợ hại, một bộ dáng không cho là đúng bĩu môi.

“ Hơn nữa lão gia hỏa đó không phải là đã chết rồi sao? ! Vả lại đệ cũng không phải là không tôn trọng ông, chỉ là đệ tôn trọng ông lúc đầu óc còn thanh tỉnh, có trời biết, là ai kiến nghị đưa cái lão gia hỏa đã sớm đến tuổi cáo lão hồi hương đó mời đến làm thái phó cho đệ? Lẽ nào không biết ông ấy sớm già hồ đồ rồi sao?” Đôi mày nhăn chặt, hễ nghĩ đến lão thái phó nói chuyện điên tam đảo tứ, thiếu niên cảm thấy cả người trên dưới đều không thoải mái.

“ Ngươi…..” Hai! Hình như là do hắn an bài a.

Chớp chớp mắt, Lê Hạo Hiên bỗng nhiên nhớ lại, năm đó phụ hoàng đột nhiên băng hà, hắn vội vàng đăng cơ xưng đế, trong cung ngoài cung, triều thần trên dưới, tất cả đều cần hắn phải thích ứng, bận đến mức hắn thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Mà vừa đến tám tuổi đã tận mắt nhìn thấy phụ hoàng chết ngoài ý muốn, nên tiểu đệ càng cực độ thiếu hụt cảm giác an toàn, vì thế trong trong ngoài ngoài theo trước theo sau, cà ngày dính lấy hắn không buông, hắn lúc đó bận đến mức sứt đầu mẻ trán thật sự là vô pháp nhẫn nhịn, liền hạ chỉ mời thái phó xuất sơn, để giáo dục lại đệ đệ, cho dù rõ ràng nghe nói đầu óc thái phó tựa hồ đã có chút hồ đồ rồi, nhưng hắn vẫn lựa chọn xem như không biết.

“ Thái phó lão nhân gia tuy có chút hồ đồ, nhưng ông chưa từng bỏ lỡ bài học nào của ngươi, ngươi…….”

“ Rồi rồi! Hoàng huynh đệ cầu huynh a, chúng ta đổi vấn đề khác được không? Chỉ cần nhắc đến thái phó, đệ liền đau đầu, ý thức mỏi mệt, cả người không có chỗ nào không đau đó, ông ấy dứt khoát là khắc tinh của đệ.” Ngũ quan nhíu thành một đoàn, thiếu niên hai tay hợp lại mười ngón ôm lấy đầu, khẩn cầu.

“ Ngươi…….bỏ đi!” Nhẹ than một tiếng, Lê Hạo Hiên khó xử lắc lắc đầu, “ Nói, ngươi lén lút nhập cung, có chuyện gì sao?”

“ Hắc hắc! Hoàng huynh, nghe nói Tuyết Quốc Liên Hương công chúa, Chu Quốc Loan Phượng công chúa đều đã đến rồi?” Xoa xoa tay, thiếu niên bộ dáng dâm loạn thấp hèn hỏi.

“ Ân, sứ đoàn hai nước vừa mới đến.” Nhăn mi, lúc này thiếu niên trước mặt giữa hai chân mày tỏa ra phong vận, căn bản là một khí chất không đáng tin tưởng, nhìn thế nào cũng đều giống một tên dâm tặc, chỉ là Lê Hạo Hiên trên cơ bản đã tê liệt, sớm đã lười giáo huấn, dù sao cũng có tác dụng gì nhiều đâu.

“ Ngô! Không biết Hỏa Phụng Hoàng tuyệt sắc thiên hạ, và Tuyết Liên tiên tử mỹ tuyệt nhân gian, ai hơn ai đây?” Hai tay xoa xoa dưới cằm, bạch y thiếu niên chìm vào vô tận suy tưởng, như tự vấn mà lại như đang hỏi ý, lầm bầm nhỏ giọng nói.

“ Không biết, ngươi nếu thấy hứng thú, trẫm liền đem hai người bọn họ đều ban cho ngươi, dù sao ba người các ngươi, tuổi tác tương đương không mấy cách biệt, có thể dễ dàng hòa hợp.” Cuối đầu nhìn tấu chương trong tay, Lê Hạo Hiên không hề để tâm nói.

“ Đừng, đừng! Hoàng huynh, huynh nên biết rằng, đệ ghét nhất là mấy loại công chúa hoàng thất nũng na nũng nịu, mới nghĩ đến mấy vị hoàng tỷ……..Ô! Ta liền cảm thấy đau đầu a! Hơn nữa, mấy bà cô trong phủ của đệ, đã khiến đệ ứng phó không nghỉ, khó mà thỏa đáng, nếu như lại thêm hai vị tổ tông, đệ cũng sống không nổi a !” Hai tay lắc thật mạnh, trên mặt bạch y thiếu niên toàn bộ là thần sắc hoảng sợ.

“ Hoàng muội các nàng làm sao? Các nàng không phải đều gả đi rồi sao?” Ngẩng đầu liếc nhìn bạch y thiếu niên một cái, Lê Hạo Hiên nghi hoặc hỏi. Hắn suốt mấy năm nay chinh chiến bên ngoài, trừ hoàng đệ cứ cách năm ba năm liền chạy đến tiền tuyến, mỹ danh là thăm hỏi, kỳ thực đệ đệ cùng mẹ này thuận đường du sơn ngoạn thủy, lại còn mang thêm một tiểu muội hồ nháo mới vừa đến tuổi cập kê (15 tuổi) ra, thì Lê Hạo Hiên đối với các hoàng muội khác của mình, toàn bộ đều không có ấn tượng.

Có lẽ là vì mẫu hậu qua đời quá sớm, Hoàng Thái hậu hiện nay bản thân lại không có một chút thế lực dựa lưng, thuần túy chỉ là một vật trang trí, mấy vị hoàng muội nghe nói cũng có chút vô pháp vô thiên, nhưng Lê Hạo Hiên lại không xem là gì, vì hắn cho rằng nữ hài tử trong thâm cung, lại có thể nháo được đến đâu, lại nói khi hắn thoái binh hồi triều mấy năm trước, các nàng cũng đều liên tiếp gả xuất cung rồi, còn nghe nói phu tế (em rể) đều là do các nàng tự lựa chọn, hơn nữa hôn nhân cũng đều phi thường thỏa mãn.

“ Các nàng……ai!” Bỏ đi, dù sao các nàng cũng đều gả đi rồi, cứ để các nàng đi gây họa cho người khác đi, thật muốn mặc niệm cho các vị tỷ phu xui xẻo đó, nguyện chư thần bảo vệ cho họ!” Bạch y thiếu niên trên mặt mang vẻ đồng tình cầu khấn.

“ ……….” Lẽ nào, hoàng muội bọn họ thật sự là rất điêu ngoa tùy tính? Khiêu khiêu mi, Lê Hạo Hiên thật sự khó mà tin được, từ khi hắn hồi triều đến giờ, bọn hoàng muội cách năm ba hôm liền mang hài tử nhập cung yết kiến, nhưng không hề phát hiện các nàng có bất cứ hành vi nào không phù hợp với phong phạm hoàng gia? Phải chăng là hoàng đệ đã nói quá khoa trương rồi không?

“ Hoàng huynh, huynh mấy năm không ở trong nước, không hiểu rõ được các nàng, đừng thấy các nàng trước mặt huynh giả trang hoàn mỹ, trên thực tế thì…….ai! Bỏ đi, đệ không nói nữa, về sau tiếp xúc nhiều lần, huynh sẽ tự biết thôi, chúng ta vẫn là nên tiếp tục vấn đề của bốn vị công chúa sắp nhập cung đi, nghe nói bốn người bọn họ, đều là tuyệt sắc mỹ nhân lừng danh thiên hạ a! Không những tướng mạo như thiên tiên, mà người còn yêu kiều hơn hoa, còn nghe nói cầm kỳ thi họa đều thông, thơ tử ca phú hạ bút thành văn, hoàng huynh, huynh có thể nói là diễm phúc không ít a!”

“ Nữ nhân đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ là một vật phẩm an ủi mà thôi, mỹ mạo hay không, tài hoa cao thấp, đều chỉ là vật phụ thôi.” Lê Hạo Hiên trầm lặng như không, đạm nhạt nói.

“ Thiết! Hoàng huynh, huynh thật sự là không hiểu phong tình.” Bĩu môi, bạch y thiếu niên không biết làm sao chỉ còn lắc đầu cảm thán.

“ Nếu vậy, ngươi nếu như thương hương tiếc ngọc, vậy các nàng đều ban cho ngươi.” Nữ nhân hậu cung bây giờ đã nhiều đến mức khiến người ta đau đầu, Lê Hạo Hiên sớm đã phiền muốn chết, nếu không phải hôn nhân với tứ quốc là thủ đoạn tất yếu để xoa dịu các nước, mà mấy muội muội của hắn, lại vội vội vàng vàng đem mình gả đi, hắn cũng không cần phải mở miệng liền lấy công chúa của bốn nước.

Riêng chuyện đưa một công chúa của một nước nhỏ bình thường tiến vào hậu cung, trong hậu cung cuối cùng sẽ nổi dậy sóng gió lớn thế nào đều khó nói được, càng huống hồ lần này lại là bốn vị, hơn nữa đây đều là các công chúa của các cường quốc lớn tương đối có địa vị, các nàng cùng lúc gả nhập cung, còn không biết hậu cung sẽ vì vậy mà loạn thành cái dạng gì đây?

“ Ách! Thôi bỏ đi! Cái loại sinh vật công chúa này thật sự là khó hầu hạ, đệ đã có mầy vị cô nãi nãi trong nhà rồi, thật cảm thấy rất đủ rồi.” Đầu lắc qua lắc lại, bạch y thiếu niên rất phiền lòng, từ khi vào đây đến giờ, y dường như cứ mãi lắc đầu.

“ Nếu như ngươi đã không có ý định vì trẫm phân ưu, lại không có ý lấy công chúa làm thê, vậy ngươi chạy vào cung lảm nhảm cái gì?” Lại nhìn bạch y thiếu niên một cái, Lê Hạo Hiên không kiên nhẫn nói.

“ Lẽ nào, đệ chỉ khi có chuyện, mới có thể tiến cung sao?” Bạch y thiếu niên ai oán đầy mặt nói.

“ Lẽ nào không phải sao? !” Nhướng mi, lại nhẹ cong khóe môi, Lê Hạo Hiên cười lạnh nói.

“ Đệ, đệ là vì mấy ngày nay không gặp, có chút tưởng nhớ hoàng huynh, mới……..” Thiếu niên lộ ra biểu tình ủy khuất.

“ Mấy ngày nay? !” Liếc mắt nhìn thiếu niên, Lê Hạo Hiên bất vi sở động, tựa tiếu phi tiếu nói.

“ Cũng không biết hôm kia là ai đợi ở trong ngự thư phòng, mặt dày mày dạn xin một đạo thủ dụ, rồi dựa vào đó mà ngang ngược đến dịch quán của hai nước Tiêu Quốc, Thương Quốc làm phiền cả ngày, hơn nữa đến canh ba nữa đêm còn không chịu ly khai, còn cưỡng bách Tiêu, Thương hai vị công chúa bồi rượu, thật là ngươi coi mình như đang ở Túy Tiên lâu uống rượu hoa không bằng?

“ Hắc, hoàng huynh, huynh cũng biết Túy Tiên lâu, lẽ nào huynh cũng……….”

“ Được rồi, ngươi vẫn là nên thành thật nói đi, lần này ngươi đến mục đích rốt cuộc là gì?”

“ Hắc hắc! Hoàng huynh, huynh xem có thể lại cho thần đệ một đạo thủ dụ……..”

“ Lại cho ngươi một đạo thủ dụ, để ngươi tiếp tục đến quấy nhiễu Tuyết Quốc và Chu Quốc hai sứ đoàn có phải không?”

“ Hắc! Hoàng huynh anh minh.”

“ Thật sự là không hiểu nổi ngươi, trẫm nói đem người ban cho ngươi ngươi không muốn, vậy mà lại tìm cách đến tận cửa giở trò, đây là cái tật xấu kì quái gì vậy?”

“ Hoàng huynh, cái này huynh không hiểu đâu, cái gọi là ngắm mỹ nhân như thưởng sen, chỉ có thể ngắm từ xa không thể đến gần khinh nhờn, nữ nhân là loại sinh vật dễ thay đổi, vẫn là nên ngắm nhìn từ xa đã thỏa lòng thỏa mắt, cách quá gần thì rất có thể sẽ nhìn ra nguyên hình.”

“ Hâng ! Xem ra ngươi hiểu rộng quá a!”

“ Ha ha! Hoàng huynh thấy sao?”

“ ………Lấy đi!” Chỉ cần huy bút mấy cái, Lê Hạo Hiên gấp lại thủ dụ ném cho y.

“ Tạ ơn hoàng huynh.” Mở ra xem thử, bạch y thiếu niên mặt mày rạng rỡ cảm tạ.

“ ……..” Lười để ý đến y, Lê Hạo Hiên cuối đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.

“ Đúng rồi, hoàng huynh, huynh có muốn cùng đi quậy một trận không?”

“ Không cần, sự vụ trong triều rất nhiều, ta không rãnh rổi được như ngươi.” Hung hăng trừng mắt nhìn tên gia hỏa lười biếng có chết cũng không muốn giúp đỡ mình, Lê Hạo Hiên nén giận nói.

“ Ha ha! Hoàng huynh bận rộn, thần đệ cáo lui.” Thiếu niên gượng cười lui dần về phía sau, đẩy mở cửa ngự thư phòng, phi thân bay đi.

“ Thật là, lẽ nào y không thể thành thành thật thật mà đi từng bước được sao, nhìn cửa mở rộng, nhân ảnh đã không còn nhìn thấy, Lê Hạo Hiên thì thầm nhỏ giọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.