Bồi Hồi

Chương 26: Chương 26




“Bị dọa điên rồi?” Trần Thập Thất rất chi là kinh ngạc, “Ta cho rằng chỉ bị dọa bệnh thôi chứ. Lại tính nhầm rồi, cứ tưởng đương gia phu nhân lòng dạ ác độc như vậy, tâm trí có thể cứng cỏi hơn chứ.”

Cười nhẹ, bình thản tiếp tục từng đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, “Cũng tốt. Trịnh thái hậu ngay thẳng khoan hậu, hậu tộc Trịnh gia trừ đi ung nhọt ác tính còn có thể hưng thịnh thêm mấy đời.”

Trần Tế Nguyệt chỉ cảm thấy da đầu phát nổ, “…Cho nên thật sự là cô làm? Thật sự là cô sao? Cô vậy mà cũng không có điều động… chẳng lẽ là An Thân Vương? Cô làm vậy có khác gì lần lượt dâng nhược điểm của mình cho đám hoàng thất!”

“Ta không có.” Nàng có chút đáng thương nhìn thiếu chủ đại nhân đang nôn nóng đến cháy mông, ngừng châm tuyến, đổ cho hắn một chén dược trà an thần hạ hỏa, “Ta lấy đâu bản lĩnh lớn đó, Trần thiếu chủ, ngài quá coi trọng ta rồi.”

Chăm chăm nhìn hắn mất hồn mất vía uống xong chén dược trà, có chút buồn cười.

“Phu nhân Phùng tướng quốc rất thích ta… tiểu tiểu thư thân thể cũng không cứng cáp lắm.” Trần Thập Thất kiên nhẫn có lòng giải thích, “Cho nên đưa bái thiếp mời ta tới cửa chẩn mạch giúp tiểu tiểu thư, cùng Tướng quốc phu nhân tán dóc chuyện nhà vào buổi trà chiều.”

Trần Tế Nguyệt đợi một lúc lâu, lại thấy Trần Thập Thất chỉ nhặt áo khoác lên tiếp tục thêu hoa.

“Chỉ có vậy?” Hắn cảm thấy tâm hỏa lại bị nhóm lên.

“Có vậy thôi.” Trần Thập Thất cảm thấy không có gì nên nói, nhưng ánh mắt của thiếu chủ đại nhân trở nên xanh ngắt trừng người, rất làm cho người ta lo lắng a… Tính tình nóng nảy thực sự không tốt, rất dễ dẫn bến bệnh trúng gió a.

“Thực sự không nói gì nữa, chỉ là tán gẫu vài ba chuyện ta mắt thấy tai nghe trên đường từ Sơn Dương đến kinh thành thôi… Một đường chạy vội, chỉ có buổi chiều dừng lại ở đồi Hắc Phong nghỉ ngơi dưỡng sức chút thôi. Bất quá trên đồi nghe nói hình như có hổ tinh hay là cương thi quấy phá, thường xuyên có người đi đường bị sát hại, không chỉ bị khoét rách dạ dày, còn bị móc tim gan. Phu nhân tướng quốc bị ta dọa, ta khuyên bà, đó có lẽ là thủ thuật che mắt của kẻ xấu, không nói trong sách binh khí có Hổ qua đao* có thể cạo ra được loại vết thương này, cho dù là cái bồ cào bằng sắt cũng có thể, chế tạo cho tinh tế một chút là được rồi.” (hổ qua đao: binh khí có hình móng hổ)

Trịnh ngũ công tử chính là bị sát hại ở đồi Hắc Phong.

“Sau đó ta liền than vãn cho Thiền nương tử, được chôn cất tại phần mộ tổ tiên nhà họ Trịnh không phải là mong muốn của nàng, tiểu tiểu thư cũng chẳng khác nào đã bịuổi ra khỏi nhà rồi, muốn cúng bái mẫu thân cũng không dễ dàng. Việc đã đến nước này, vì thể diện, Trịnh gia tuyệt đối sẽ không đồng ý quang minh chính đại cho người khác dời mộ.”

Cho nên mộ của Trịnh ngũ phu nhân ở phần mộ tổ tiên hư hư thực thực “bị trộm”.

“Nhìn tiểu tiểu thư ngây ngây ngô ngô, gần như không có ký ức gì đối với mẫu thân, rất là đáng thương. Vừa vặn trí nhớ ta không tệ, lúc Thiền nương tử nhập liệm trong bộ hoa phục châu ngọc ta cũng còn nhớ, bèn vẽ ra hình dáng cho tiểu tiểu thư làm niệm tưởng, hy vọng nàng lớn lên vẫn còn nhớ được hình dáng cuối cùng của mẫu thân. À, đúng rồi, ta còn nhìn thấy cháu gái ngoại (con của chị em gái) của tướng quốc phu nhân, chỉ kém Thiền nương tử mấy tháng, tướng mạo có năm sáu phần giống nhau. Tuy là gả vào hàn môn bạc hộ (nhà nghèo), nhưng phu thê hòa thuận, trai gái song toàn, mẹ chồng còn là một người khoan hậu. Biết tướng quốc phu nhân đau thấu tim, thân thể không khỏe, bèn cho nàng đến chăm sóc thuốc thang.”

Cháu gái ngoại tướng mạo tương tự, cùng với hoa phục châu ngọc lúc nhập liệm. Trên linh đường u ám âm hàn, bị hai tầng kiện cáo và tang ma cùng dày vò đến hoảng hốt, quốc công phu nhân đã là ngọn đèn cạn dầu, nhìn thấy đứa con dâu đã chết xuất hiện trước mắt… sợ đến phát điên hình như không phải là chuyện ngoài ý muốn cho lắm.

Nhưng đây tuyệt đối không thể nào là “tán gẫu chuyện nhà” là có thể làm được.

Trần Thập Thất trái lại thấy Trần Tế Nguyệt chất vấn đến nghẹn họng. Đã nói rõ ràng như thế, cư nhiên còn đứng hình gì nữa… quả nhiên trình độ cùng lắm chỉ hơn được Thập Nhất ca.

“Tình cảm vợ chồng Phùng tướng quốc rất sâu đậm.” Trông vẻ mặt Trần Tế Nguyệt vẫn mù mờ không rõ, nàng cảm thấy rất buồn cười, “Trần thiếu chủ, hiện tại Phùng tướng quốc mặc dù không có bè đảng gì, lại hiếm khi nhúng tay vào chính sự… Nhưng ta và huynh thời bé, đều nghe chuyện ‘Phùng Quỷ Mưu’ mà lớn lên.” (quỷ mưu: mưu mô như quỷ)

Bị Dương đế cười nhạo tay trói gà không chặt, nhưng lại từng nói “Trẫm có thể vô hậu, lại không thể không có Phùng quân. Vô hậu chỉ loạn trong nhà trẫm, không có Phùng quân thì thiên hạ vĩnh viễn không có thái bình.”

Kia thư sinh nửa đời lấy thân xác rong ruổi trên ngựa chiến, kinh thế tuyệt diễm, mưu kế chồng chất, Quỷ mưu Thần toán giả dối âm hiểm, Đại Yến đệ nhất mưu sĩ! (quỷ mưu: mưu mô như quỷ; thần toán: tính toán như thần

“Cho nên huynh thấy đó,” Trần Thập Thất rất kiên nhẫn nói, “Kỳ thực nếu ta không đi ‘tán gẫu việc nhà’, Phùng tướng quốc cũng có ‘thiên can địa chi luân thập hồi’ biện pháp lại không hề trùng lặp hình thức, làm cho Trịnh quốc công nhà tan cửa nát. Nhưng người đang tại thời điểm bi ai quá đỗi sẽ luôn luôn đánh mất chừng mực, như vậy cũng thật đáng tiếc.

(*thiên can địa chia luân thập hồi: thiên can gồm 10 canh, địa chi gồm 12 chi, luân thập hồi: quay mười vòng. Có thể hiểu là có cả ngàn cách thức)

“Trịnh gia có tội, nhưng có tội thì đền tội, vẫn không nên liên lụy thì hơn. Dù sao Trịnh gia là Hậu tộc, luận ra thì có họ hàng với Hoàng thượng, trừ Trịnh ngũ công tử ra, con cháu tài giỏi cao chót vót không ít, nhất là thế tử phủ Trịnh quốc công có mưu trí có hiền danh, huống chi còn là ngoại thích, vẫn nên dè dặt giữ bổn phận.

“Hơn phân nửa mưu sĩ uy danh hiển hách, lúc ban đầu luôn có thể hòa thuận cùng quân vương, lại khó có thể cùng quân vương chết già. Điểm ấy Phùng tướng quốc cũng rất thông minh, Hoàng thượng cũng tự nguyện có thể cùng Tướng quốc chết già đến cùng, ngầm đồng ý Trịnh ngũ công tử ‘giết người thì đền mạng’, đã là ranh giới khoan dung cuối cùng của Hoàng thượng rồi… những chuyện khác, tốt nhất vẫn nên ‘trùng hợp’, ‘vô ý’ thì hơn. Về phần phu nhân Trịnh quốc công bị dọa điên, là ngẩng đầu ba thước có thần linh, tự trong lòng mình có quỷ mà thành, không hề có liên quan tới ai.”

… Đi chết đi! Rõ là có liên quan tới Trần Thập Thất cô, liên quan thật to là đằng khác! Muốn cái gì mà “giống như cái gì cũng không làm”, lại là “giết người vô hình” a?

Không đúng, so với chết còn thê thảm hơn!

Trần Tế Nguyệt đã không còn cảm thấy rất sợ nữa, mà là phi thường phi thường sợ. Chậu than lửa cháy hừng hực cũng không thể ngăn được mồ hôi lạnh sau lưng đã vã ra như tắm.

“Cô đã sớm biết vậy thì cần gì nhúng tay vào?” giọng hắn có chút khô khốc.

“Ừm.” Trần Thập Thất nhấp chén dược trà, tiếp tục động châm tuyến. “Chọc đến Phùng Quỷ Mưu, Trịnh gia tuyệt đối sẽ không yên ổn.”

Trịnh gia sẽ không yên ổn, Trịnh quốc công phu nhân tự nhiên cũng trốn không thoát.

Đợi đã

“Vậy sao cô còn nhúng tay vào?” Trần Tế Nguyệt đột nhiên cảm thấy không đúng, “Cái gì mà hoàng đế đối với chuyện hai nhà Trịnh – Phùng sẽ không muốn lên tiếng, vậy tuyệt đối không phải là cô đã suy xét từ trước rồi sao!”

Trần Thập Thất ngừng châm tuyến, có chút mất tự nhiên ho khan. “Đã gọi thiếu chủ một tiếng ‘đường ca’ rồi, sao có thể ngay cả ‘tán gẫu việc nhà’, cũng lười không đi làm chứ.”

“…Ai là đường ca của cô!” Trần Tế Nguyệt rống lên, đã nỗ lực che giấu mà lỗ tai cũng không được tự nhiên nóng bừng lên.

Trần Thập Thất làm bộ không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu thoăn thoắt may vá.

Nữ nhân Nam Trần này! Bản lĩnh giả vờ thật ngốc!

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại từ đầu, tim Trần Tế Nguyệt trái lại lạnh lẽo dần từng tấc một. Vài câu của phụ nhân trong lúc ‘tán gẫu việc nhà’, liền đánh thức được Phùng tướng gia nổi giận đến gần như mất lý trí, kết thúc vận mệnh chèn ép lẫn nhau đến mức đồng quy vu tận của hai nhà, dùng một loại phương thức ly kỳ hoang đường nhất lại không tìm được bất luận sơ hở gì, trả thù kẻ nên trả thù nhất, hơn nữa còn là phương pháp tuyệt đối sống không bằng chết!

Gọn gàng sạch sẽ, chút tí ti liên lụy cũng không có. Hơn nữa nàng đúng là ‘đặt mình ngoài chuyện’…

Căn bản đặt mình ở ngoài cả ngàn dặm.

Trần Tế Nguyệt thì thào tự lẩm nhẩm, “Cô không trở thành Thái tử phi… Không biết là đại hạnh hay là đại bất hạnh của Đại Yến.” (đại hạnh: may mắn)

“Đương nhiên là đại hạnh rồi.” Trần Thập Thất nhẹ nhàng cười, “Hoài Chương huynh là một Thái tử tốt, tương lai sẽ là một hoàng đế tốt. Lấy một bà vợ tâm tư tăm tối như ta thật sự quá lãng phí rồi.”

“Lòng dạ quá sâu, tâm tư quá nhiều là được rồi, nói tăm tối thì có hơi quá đáng.” Trần Tế Nguyệt không biết vì sao rất không cao hứng, thậm chí có loại đau lòng không thoải mái, “Hoài Chương mặc dù là Thái tử, nhưng chưa chắc sẽ là hoàng đế. Người đã ngót nghét ba mươi rồi, lại chưa có con nối dõi…”

Đối với một Thái tử mà nói, đây đúng là một thiếu sót đáng sợ.

Trần Thập Thất rũ mắt, “Hoài Chương huynh sắp có đích trưởng tử hoặc đích trưởng nữ rồi.” Khóe môi tràn ra ý cười nhàn nhạt, “Ngày sinh có lẽ sẽ là tiết Trùng Dương ngày 9/9.”

Trần Tế Nguyệt dựng lông măng.

Thái tử mười sáu tuổi đã lấy Thái tử phi, đông cung phong phú, nhưng vẫn không có chút động tĩnh. Đúng vậy, hắn từng tới thăm Trần Thập Thất… một lần.

“Không phải cô nói… chỉ xem bệnh cho nữ nhân sao?” Trần Tế Nguyệt rất khó nói rõ tâm tình của mình, là kinh hãi, hay là không thoải mái.

“Huynh ấy là ca ca đồng môn.” Trần Thập Thất ngẩng đầu nhìn hắn, “Ca ca thì không có vấn đề nam nhân nữ nhân. Hơn nữa chỉ là chuyện ẩm thực xung khắc, cũng không phải trúng độc, chữa trị rất đơn giản. May mắn huynh ấy thường hành tẩu bên ngoài, không thường ăn cơm trong cung… Cho nên căn bản chuyện rất nhỏ. Huynh ấy cũng đã đáp ứng ta trước khi sinh ra đích trưởng tử, tránh cho tương lai thiên hạ đại loạn… Đây chính là phí xem bệnh ta muốn.”

Cảm giác không thoải mái này, trở nên có chút chua, càng lúc càng chua. Hắn thật ghét cái loại ngữ khí ôn hòa mang theo ý cười lúc Trần Thập Thất nhắc tới Thái tử gia.

“Ta vốn nghĩ cô là một người có nguyên tắc.” Trần Tế Nguyệt cứng ngắc nói.

Trần Thập Thất kinh ngạc nhìn hắn, “Thiếu chủ, chúng ta cũng đã quen biết một thời gian ngắn… huynh không biết ta giỏi nhất là ‘nhìn người mà chia đồ ăn’ sao? À, ta hiểu rồi. Thiếu chủ, thân thể huynh rất tốt, chỉ là tính tình không được tốt lắm, ăn uống ngủ nghỉ phân chia không đều đặn. Nhưng ta đã gọi huynh một tiếng đường ca, đương nhiên cũng sẽ công bằng như Hoài Chương huynh, nếu như…”

“Ai là đường ca của cô?! Ta tuyệt đối không thừa nhận!” Trần Tế Nguyệt sừng sộ nổi cáu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.