Bồi Hồi

Chương 30: Chương 30




Mạch gấp rút, khí tức ngắn gấp, mặt đỏ, tai hồng.

Trần Thập Thất thoáng nhìn động mạch bên cổ Trần Tế Nguyệt, đập nhanh đến mức mắt thường có thể thấy được. Nang làm như không có việc gì dời mắt đi. Tuy nói thiếu chủ đại nhân lớn hơn nàng vài tuổi, chung quy còn chưa thành thân. Quy củ của Bắc Trần lại còn nghiêm khắc hơn so với Nam Trần bọn họ, nom hắn thấp thỏm như thế chắc hẳn vẫn còn là xử nam… (còn zin)

Người chưa thành thân tương đối dễ xấu hổ hơn, nàng hiểu. Có rất nhiều suy nghĩ trong nháy mắt chảy qua trong đầu, nhưng nàng vẫn chọn im lặng.

Rất dễ làm cho người hiểu lầm, làm không tốt còn khiến thiếu chủ đại nhân phát giận. Nói nhiều sai nhiều, chi bằng không nói.

Nghe thiếu chủ đại nhân hắng giọng, nàng mới đảo mắt. Quả nhiên cũng là tên gia hỏa rất giỏi giả vờ, cũng như nhau thôi. Thoáng cái liền trưng ra uy nghi cường liệt… áp lực uy nghi có thể dọa người khác ngã chổng vó, che giấu dưới lớp dung nhan hoàn mỹ.

Cũng phải thôi. Đương thời vũ nhân (người tập võ) đều khôi ngô cao lớn, cường tráng mạnh mẽ. Khách quan mà nói, dung mạo tuấn tú lại lưng dài eo thon, cao ngất có thừa, trông có hơi gầy chút. Nếu không luyện uy nghi đến mức áp bách được như thế, thì không đàn áp được đám chư bộ Hiệp Mặc kiêu ngạo.

“Ngày mai sẽ kết án.” Trần Tế Nguyệt nghiêm mặt, hai đầu mày nhíu chặt. Đáng tiếc dây thanh quản có hơi bất ổn, làm màn giả vờ hơi có chỗ khiếm khuyết. “Cô… đừng để trong lòng.”

“Ta xử trí cũng không sai, cho nên cũng không để ở trong lòng.” Trần Thập Thất rất ân cần chuyển đề tài, “Trên thực tế là lòng ta rối loạn, cho nên làm rất nhiều công vô dụng, khiến người bệnh chịu khổ nửa đêm một ngày. May là nàng ta đi cũng an tường… Ít nhất không còn sợ hãi nữa.”

Trần Tế Nguyệt sửng sốt, mày kiếm dựng thẳng lên một cách đáng sợ, “Cô vừa tiếp xúc cũng biết là cạm bẫy sao?!”

Trần Thập Thất gật đầu, “Ước chừng là cơ duyên xảo hợp… Vừa vặn có một sản phụ ắt hẳn sẽ chết này. Dù sao hẳn phải chết, cho nên nhà chồng lấy nàng đổi chút lợi ích…”

“Biết là cạm bẫy cô còn nhảy xuống?” Trần Tế Nguyệt rống lên, suy nghĩ vừa đảo lại một cái, càng cảm thấy đáng sợ. Lần này là trùng hợp, nhưng “tặc tâm bất tử” (kẻ xấu không để yên), không có kẻ nham hiểm thương gân động cốt…

Trần Thập Thất không có khả năng chữa không được, nhưng không có thời điểm “Trùng hợp”, thì những tên khốn kia sẽ tìm cách chế tạo “Trùng hợp”.

“Đây không còn là chuyện riêng của cá nhân cô nữa!” Thanh âm của hắn cao hơn, “Cô có biết chuyện này có thể gây hại đến người vô tội không?!” (ý là không có trường hợp nguy hiểm thì người ta sẽ chế ra, cố ý làm hại đến mạng người để vu oan cho chị, dễ làm hại nhất là thai phụ. =.=’’)

“Ta biết.” Trần Thập Thất thanh âm vẫn rất ôn hòa, “Cho nên, ngày mai ta muốn lên công đường.”

Ngày hôm sau, gần như muôn người đều đổ xô ra đường.

Bởi vì Bồi Hồi nương tử đã tự mình đến Kinh triệu doãn rồi!

Có lẽ trong đám quý nhân rất châm chọc khiêu khích Bồi Hồi nương tử, chê khen mỗi thứ một nửa. Thế nhưng trong dân gian, cho dù nàng liên lụy đến án tử như vậy, trong lòng chúng bách tính vẫn có khuynh hướng nghiêng về Bồi Hồi nương tử.

Sinh con vốn là cánh cổng Quỷ Môn quan của phụ nữ, “giãy qua được ma du hương (dầu mè), không giãy qua được 4 tấm gỗ (quan tài)”*. Trường hợp nghịch sản (sinh con chân ra trước) này không cần bà đỡ đều biết tám chín phần mười là chết không thể nghi ngờ, lấy chuyện này đến kiện Bồi Hồi nương tử thực sự rõ mồn một là bịa đặt không căn cứ a!

* Ngày xưa y thuật chưa phát triển, phụ nữ mang thai sinh đẻ chỉ nghe theo mệnh trời, cho nên người Đài Loan mới có câu ngạn ngữ: “Giãy qu được ma du hương (có chỗ để “kê tửu hương”), không giãy qua được bốn tấm gỗ”, hình dung quá trình sinh đẻ của phụ nữ là một cuộc chiến vật lộn sinh tử. Nếu quá trình sinh nở không thuận lợi, cái đợi họ, không phải là gà nấu rượu (kê tửu) thơm ngọt ngào (những món ăn bồi bổ theo truyền thống của sản phụ, trong đó có cả dầu mè), mà là cỗ quan tài bốn tấm gỗ.

Không cần người xua đuổi, liền chủ động nhường đường cho xe ngựa của Trần Thập Thất, nín thở nhìn Bồi Hồi nương tử tóc bạc tiều tụy được thị nữ dìu xuống xe, một thân áo lông da gấu dày cộm nặng nề, càng làm nổi bật lên vẻ gầy yếu không chịu nổi của nàng, bung tán ô hoa đồng, chống gậy trúc lảo đảo muốn ngã, tựa như không chống đỡ được lớp quần áo trên người.

Tất tơ trắng, guốc gỗ hải đường, thong thả bước qua lớp tuyết thật dày, trong màn tuyết mịn miên man chầm chậm bước qua cánh cổng quan phủ Kinh triệu doãn.

Lần này Kinh triệu doãn đại nhân không dám bát nàng quỳ, trịnh trọng đem kết luận vụ án của Đại Lý Tự lấy ra. Người ta là con gái thế gia Nam Trần ở Giang Nam, ông cha cháu 3 đời đều xuất thân văn sĩ, đứng nghe là được rồi, ai dám bới móc lễ nghĩa chứ?

Trên thực tế, Kinh triệu doãn đại nhân vẫn thật không ngờ là Trần thị Bồi Hồi nương tử “Bệnh nặng mới khỏi” sẽ đích thân lên công đường… có trời biết hắn hãi vị Thập Thất nương tử có thể khiến trời cao phát lôi phẫn nộ, câu thông cả âm dương này đến cỡ nào.

Xem đi, chống lại nàng ta có kết cục gì tốt… phu nhân Bách Thắng Hầu bị tống đến gia miếu, phu nhân Trịnh quốc công hóa điên, Quốc công gia một tiếng cũng không dám thoát ra cổ họng, co rúc lại làm chim cút. Chân gia muốn vu cáo nàng, kết quả liền nhảy ra một Trung Dũng Bá thích xem náo nhiệt, xem đến Chân gia thiếu chút nữa tan cửa nát nhà.

Hai lần ám sát, bất kể là một người độc hành, hay là đi thành đoàn… Đều chết sạch không có ngoại lệ.

Nếu mà nàng ta ra tay sửa trị á, thì còn không có gì… Đáng sợ nhất chính là người ta cái gì cũng không làm a! Đây rõ ràng chính là ông trời nâng đỡ a cứu mạng!

Kinh triệu doãn đại nhân âm thầm hạ quyết tâm một cách vô cùng kiên định. Ta “phúc tiểu mệnh bạc” gánh không được, vẫn nên nhường cho con rể thiên tử tự đến đi. Người ta có phúc duyên thâm hậu, đến bây giờ tứ chi đều còn nguyên vẹn, sống tốt phải biết. Nhưng có thể sống bao lâu, có thể tiếp tục tốt hay không… Kinh triệu doãn đại nhân bảo trì thái độ bi quan.

Cho nên vụ án này được phán quyết rất thanh thoát, mấy ngày nay bị hèo hầu hạ rất chu đáo, đại gia nhà họ Chân dập đầu nhận tội, phi thường thống khoái mà đóng dấu ký tên.

Kinh triệu doãn đại nhân gần như là nịnh nọt nhìn Trần Thập Thất, không biết như vậy đã đủ làm cho Bồi Hồi nương tử nguôi giận hay chưa… Nếu không nhờ Bồi Hồi nương tử sai người đến chuyển lời, ‘hạ hèo lưu tình’, đại gia nhà họ Chân trong đại lao đã đủ chết mười ba lần rồi.

“Đại nhân minh giám,” vẫn luôn trầm mặc, Trần Thập Thất ôn hòa mở miệng, “Dân phụ có mấy lời ngoài vụ án muốn nói với Chân gia, chẳng hay có được không?”

Nàng vừa mở miệng, trong ngoài công đường vốn đang nhốn nháo ầm ỹ, đột nhiên đều yên tĩnh lại, người người dựng thẳng lỗ tai, chỉ sợ nghe lọt gì đó.

“Mời mời.” Kinh triệu doãn đại nhân ho hai tiếng, “Những tên tiểu nhân vu cáo thích kiện tụng này, vẫn nên giáo huấn vài câu.”

“Không dám nói giáo huấn.” Trần Thập Thất cúi người phúc lễ, vẻ mặt nghiêm túc nói với Chân gia đại gia, “Chân đại gia, bệnh gia (nhà người bệnh) có oán, ắt sẽ có khích (có thù) với y giả. Thập Thất hành y có quy tắc, thứ nhất ngoài người thân ra, trị sinh nghiệm tử (trị cho người sống nghiệm cho người chết), chỉ là nữ tử. Thứ hai bệnh gia cần phải tin ta, đơn thuốc không được truyền ra bên ngoài. Thứ ba, bệnh gia có hiềm khích, không bao giờ đến cửa, từ đó về sau lánh mặt. Ngài đã kiện ta lên nha môn, hiềm khích quá nhiều. Phụ tộc ngài là Chân gia, mẫu tộc là Tôn gia, thê tộc là Tào gia. (phụ tộc: họ hàng bên cha, mẫu tộc: họ hàng bên mẹ, thê tộc: họ hàng bên vợ)

“Kinh thành nhân tài đông đúc, không thiếu một nữ y như ta. Cho nên, 3 phủ Chân – Tôn – Tào, thuộc phạm vi tránh xa của Trần Thập Thất, đời này tuyệt không xem cho người của ba phủ này. Về phần thân quyến của ba phủ, sẽ được cân nhắc.”

Nàng lại cúi chào một cái thật sâu, “Thập Thất y thuật nông cạn, cũng chỉ có chút tâm đắc với những chứng bệnh vô sinh, so với đại phu bình thường chỉ nắm chắc hơn 3-4 thành mà thôi. Có lẽ lảng tránh ba phủ, cũng không gây trở ngại, trước tạ ơn tại đây.”

Trong một mảnh yên tĩnh, nàng cung kính tạ ơn Kinh triệu doãn đại nhân, xoay người rời đi.

Một lúc lâu, trong ngoài công đường, bùng nỮ

Cái, cái này… cái này căn bản là đối chiếu với tru cửu tộc còn liên lụy hơn a! Các bệnh nan y khó chữa của nữ tử đó nha, mấy thứ đó chỉ có thể những cha mẹ huynh đệ yêu thương nữ nhi dữ lắm mới quan tâm.

Nhưng trời đất bao la, cũng không lớn bằng con nối dõi a! Ai dám bảo đảm nói có thể chữa trị chứng bệnh vô sinh? Không một ai. Đại phu phụ khoa giỏi nhất cũng chỉ có thể nắm được 5 thành… Nhưng Bồi Hồi nương tử người ta nói nhiều hơn 3 – 4 thành, đó không phải là 8 – 9 phần mười sao?

Ngươi tin không? Mẹ ta tin!

Những nữ tử mắc chứng bệnh nan y khó chữa kia không tiện truyền ra ngoài, thế nhưng những người vô sinh được chữa khỏi, trong bách tính đã có vài chục trường hợp a! Điều trị lâu nhất nửa năm, ngắn không đến 3 tháng, đã lần lượt có tin hỉ rồi. Những người còn đang điều trị, không biết còn có bao nhiêu đâu.

Nhưng Bồi Hồi nương tử tin tưởng và chấp hành “ngàn người ngàn phương” (tức tùy vào mỗi người mà có đơn thuốc điều trị riêng), dựa vào người y theo mùa mà điều chỉnh phương thuốc, nghiêm khắc không cho phép người truyền phương thuốc ra ngoài, nói rằng đó không phải giúp người mà là hại người, làm trái với quy tắc của nàng, có dập bể đầu cũng không chịu xem bệnh nữa, tính tình nóng nảy quả thực không nhỏ.

Chân gia phải gây nghiệp chướng bao nhiêu mới đắc tội vị thần tiên nương tử này, còn là một vị Tống Tử thần tiên a!

(* Tống Tử: tên một vị thần may mắn của dân gian, bảo hộ thế nhân sinh con dưỡng cái)

Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

Trần Tế Nguyệt kinh ngạc nhìn Trần Thập Thất, “…Có thế thôi ư?”

Trần Thập Thất càng kinh ngạc hơn nhìn hắn, “Đương nhiên. Con nối dõi là chuyện quan trọng nhất. Mười thứ tử đều không bằng một đích tử. Chính thất dựa vào đích tử mới đứng vững gót chân ở nhà chồng, từ thiên tử cho tới thứ dân, trong nhà không có dăm ba đích tử cũng sẽ bị gọi là ‘con nối dõi đơn bạc’.”

Trần Tế Nguyệt bị nàng ‘đông một búa tây một chùy’, khuấy cho choáng váng chới với luôn, “Đợi, đợi đã, chúng ta có đang nói cùng một chuyện không? Chẳng phải cô đã nói muốn tránh cho liên lụy đến người vô tội…”

“Là cùng một việc a.” Trần Thập Thất nhíu mày, thiếu chủ đại nhân lại đột nhiên hạ xuống trình độ của Thập Nhất ca rồi, đây là xảy ra chuyện gì?

“Ta không phải là Tọa đường y*, cũng không phải là Linh y** đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Ta nguyện trị là ta cao hứng, chọc tức ta cũng sẽ bị liên lụy. Trong nhà ba phủ Chân – Tôn – Tào nhất định sẽ hỗn loạn, ngay cả thân quyến cũng sẽ ồn ào theo. Ba phủ này vậy mà rất đông người, có ba thế hệ sống chung một nhà, thậm chí còn có 5 thế hệ sống chung một nhà. Cộng thêm thân thích, chắp nối liên đới lại vậy mà lên tới gần non nửa kinh thành rồi.

* Tọa đường y: đại phu chữa bệnh tại nhà.

** Linh y: chỉ những lang trung giang hồ, Linh y lưng đeo hòm thuốc, tay cầm chuông, bôn tẩu khắp nơi, từ thành thị cho đến nông thôn, trừ tai chữa bệnh cho dân chúng, bọn họ có kinh nghiệm trị liệu phong phú. Vì tay họ đeo chuông nên gọi là Linh y (linh: chuông).

“Hiện tại phò mã gia trong tay không nắm quyền, công chúa thất sủng. Ai muốn bán người vợ mang thai của mình thì phải cân nhắc cho kỹ, chọc giận ta sẽ bị chúng nhân xa lánh, bị quần công (đánh hội đồng)… Ai bảo tính ta hẹp hòi không phân rõ phải trái chi?”

Trần Tế Nguyệt đầy bụng hoài nghi trở về.

Kết quả hắn nghe thấy Bộ khúc báo cáo ba phủ Chân – Tôn – Tào không chỉ hỗn loạn, còn tóm tên khốn kia đánh một trận, cuối cùng không biết đàm hòa sao đấy, chuyển đến trước cửa phủ Hải Ninh Hầu, đập nát con sư tử đá trước cửa nhà người ta.

Cuối cùng Chân gia đại gia còn náo đến bị trừ khỏi gia phả. Bồi Hồi nương tử đóng cửa chẳng quan tâm, ba phủ Chân – Tôn – Tào không dám dây dưa, chạy đến phủ Tĩnh Quốc Công cầu xin tha thứ, Quý Vân Thường không biết làm sao bây giờ, thỉnh Trần Tế Nguyệt làm chủ.

… Nghiêm trọng đến thế ư? Không phải chỉ là con nối dõi thôi sao?

Nhưng chuyện này hắn vẫn không dám làm chủ thay Trần Thập Thất, cho nên vẫn rất chi là buồn bực lết đi hỏi Trần thần y.

Trần Thập Thất khí định thần nhàn nói, Chân phủ tuyệt đối không dám đến nữa, những người khác có thể cân nhắc gặp một chút. Nhưng những kẻ kiêu căng bất tuân thì không cần đến, tái phạm liền cứ tiếp tục xét liên quan, hơn nữa còn phải liên lụy rộng hơn.

Quả nhiên từ đó về sau, loại cạm bẫy này không bao giờ phát sinh nữa. Mà tiếng tăm của Trần Thập Thất ở dân gian, lại rất nhanh nâng cao thêm một tầng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.