Bước chân Hoa Nguyệt Hà nhanh chóng mau lẹ hơn. Để tránh giẫm lên dấu bánh xe lầy lội kẻo lại trượt té nguy hiểm như hôm trước, nàng đạp bằng dấu chân trên tuyết sau đó mới tiếp tục vững chãi bước tiếp.
Sáng sớm hôm nay, trời còn chưa rõ mặt, nàng thức dậy trên giường của Tuyên Dịch. Nhất thời không nhận ra mình đang ở nơi lạ lẫm nào, đến khi cánh tay hắn choàng qua người ôm lấy mình nàng mới giật mình nhớ lại cảnh cuồng khấu đêm qua. Hai người triền miên giao hoan ân ái , đến tảng sáng mới thỏa mãn cuộn chặt nhau chìm vào giấc ngủ trong gối chăn thấm đẫm men tình. Vì không muốn người khác nhận ra nàng đã ngụ lại Kình Phong lâu một đêm, Nguyệt Hà liền bật dậy, quần áo còn xộc xệch, cả người đau nhức, rón rén quay trở lại căn phòng của mình ở Tiên Thủy lâu.
Không kịp cân nhắc hồi tưởng chuyện đêm qua , nàng chỉnh đốn trang y định đến Tĩnh Hiền viện bắt đầu công việc. Ngay lúc đó, Tống ma ma bất ngờ đẩy cửa bước vào hiên phòng nàng. Bà ta đon đả tặng một lô lốc thuốc an thai mời nàng dùng, rồi còn tíu tít khen ngợi , chúc mừng nàng từ nay thoát kiếp nô tỳ, không cần quay lại Tĩnh Hiền viện làm việc nữa. Nhưng nghe xong Nguyệt Hà nhất mực chối từ, thà nàng làm một nha hoàn sai vặt chứ không thể mang danh thị thiếp hờ, theo kiểu « chim sẻ biến thành phượng hoàng ghẻ » nhờ một đêm ngẫu nhiên bên cạnh Tuyên Dịch như thế. Tống ma ma sau giây phút ngỡ ngàng liền mắng nàng ngu ngốc khờ khạo, quá cố chấp rồi bất mãn bỏ đi.
Không để tâm tư suy nghĩ lung tung , Nguyệt Hà chăm chú chú ý dò từng bước chân trên nền tuyết xốp trơn mịn.
Hừng đông, vầng thái dương nhô lên chiếu ánh sáng vàng rực rỡ xua tan dần hơi tuyết lạnh lẽo. Nguyệt Hà nhíu đôi mi thanh tú, Ngụy ma ma phân phó trước khi mặt trời lặn phải dọn hết tuyết trên đường đi đến Tĩnh Hiền viện, mà công việc này chỉ một mình nàng xử lý, nói nàng làm sao một ngày hoàn thành bây giờ đây ?
Từ con đường ngoằn ngoèo cổng mái vòm màu xanh đỏ đi vào Tĩnh Hiền viện, giọng ngọt ngào vang lên phía sau lưng Nguyệt Hà :
-Hoa tỷ tỷ ơi !
Nguyệt Hà dừng tay lại, quay đầu ngoái lại sau :
- Cách cách!A, là ngươi… !
Bên cạnh nụ cười tươi tắn của Mẫn La còn có Tuyên Dịch tuấn mỹ phiêu dật đang thoáng nở nụ cười nửa miệng.
Trước cái nhìn của hắn, đôi má Nguyệt Hà đột nhiên đỏ hồng, ửng lên như hai trái đào chín tới.
-Nô tỳ bái kiến bối lạc gia và cách cách !
Thì ra hôm qua đến tìm không thấy Tuyên Dịch , sáng sớm hôm nay tới cổng trước Lễ Vương phủ Mẫn La liền gặp hắn vừa bước ra, hai người thuận đường cùng đi vấn an phúc tấn. Đôi mắt sắc sảo của Tuyên Dịch quét nhanh trộm ngắm giai nhân đang xấu hổ đứng trước mặt, biết nàng lúc nào cũng lo lắng giấu đầu hở đuôi, hận không thể thấy được vẻ mặt thật sự của nàng, lòng hắn bỗng dấy lên cơn buồn cười lạ lùng.
Đây là nữ nhân hôm qua thức trắng đêm cùng hắn ôn giấc xuân tiêu đó sao ?
-Hoa tỷ tỷ , chị không nghỉ ngơi, sao cứ làm việc này chứ ?
Không rõ cơn sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người có bị Mẫn La phát hiện hay không, Nguyệt Hà hai tay nắm chặt cán xẻng, giương mắt nhìn hai người khẽ trả lời :
-À, đây là Ngụy ma ma bảo nô tỳ làm...
Trước ánh nhìn như xuyên thấu của Tuyên Dịch , Nguyệt Hà miệng lưỡi cứng đơ không sao nói được hết lời.
- Biểu ca, anh còn không nhanh ra lệnh Ngụy ma ma, cho Hoa tỷ nghỉ ngơi một ngày đi !Mẫn La như thấy được vẻ lúng túng của nàng, hai tay vội nắm lấy cánh tay Tuyên Dịch, làm như nhõng nhẽo năn nỉ.
Mẫn La đóng kịch khéo thật, ngay cả Tuyên Dịch cũng không ngờ em gái hắn đã nhận ra sự biến chuyển trong mối quan hệ thầm kín giữa nàng và hắn.
Nhưng nữ nhân luôn có trực giác riêng, hay cảm giác của bản thân xung quanh Tuyên Dịch luôn bén nhạy, Nguyệt Hà nhìn vào đôi mắt giả vờ vô tư đòi công bằng giùm nàng đó, nhận ra được Mẫn La cũng đang thầm kín ôm mối tình với người anh họ tuấn mỹ của mình.
Chính là Tuyên Dịch có giống nàng , hiểu được Mẫn La đối với hắn không chỉ là tình anh em bình thường không ?
-Ngươi nói cũng được mà ! Cần chi ta mở miệng chứ ?
Tuyên Dịch khoanh tay tỏ thái độ thờ ơ mặc kệ. Nghe tin nàng ngoan cố bất tuân không chịu tiếp nhận địa vị thị thiếp hắn ban cho, tâm tư nổi lên cơn bất mãn lạ lùng.
Nếu nàng mèo khen mèo dài đuôi, tự cho mình thanh cao từ chối sự ưu đãi của Tuyên Dịch, vậy cần gì hắn đứng ra bênh vực nàng chứ?
Kình Phong lâu từ bao lâu nay không cho nữ nhân ở lại qua đêm, hắn lại giữ nàng trọn một đêm dài, có thể nói là thực sự yêu thương sủng ái, đương nhiên việc đưa nàng lên thị thiếp không phải chuyện đùa, nàng lại treo cao giá ngọc không chịu tuân theo sự sắp đặt của hắn. Tình khí tự kiêu cao ngạo của hắn cư nhiên không muốn nhận mình bị người khác qua mặt rồi.
-Đáng ghét, thối biểu ca!-Mẫn La xấu hổ nói.
-Hoa tỷ tỷ, ta gọi Ngụy ma ma nói người khác làm việc, hôm nay chị nghỉ ngơi một ngày đi.
-Vâng, cám ơn cách cách !
Nguyệt Hà trước sự nhiệt tình của Mẫn La mười phần cảm kích, tuy nhiên cho dù Mẫn La có nói với Ngụy ma ma hay không, nàng đều quyết định sẽ hoàn thành công việc dẹp sạn tuyết này đã. Đôi mắt Nguyệt Hà nhìn vẻ chăm chú của Tuyên Dịch, nàng bực mình đoán hắn không mở mệng can thiệp là đối với nàng muốn cố tình bỏ mặc như xưa. Lâu nay trước cảnh hắn « bàng quang coi nàng như củ khoai lang », nàng chịu đựng mãi đã thành thói quen.
-Đi thôi biểu ca , chúng ta vào vấn an di nương thôi !
Thấy không cần quay lại lo lắng cho Nguyệt Hà nữa, Mẫn La vội vàng kéo tay Tuyên Dịch rời đi. Tuyên Dịch ngoái đầu lại trao cho Nguyệt Hà một cái nhìn gói ghém nhiều ý nghĩa, rồi cùng Mẫn La hướng về Tĩnh Hiền viện.
Nguyệt Hà nhìn theo bóng dáng hai người sánh vai nhau, trong lòng nảy lên tia u sầu không hiểu vì sao.
Đối chiếu thái độ thờ ơ hôm nay của Tuyên Dịch, lòng Nguyệt Hà dâng lên nỗi thất vọng cùng chua xót. Tình cảm hắn đối với nàng như đóa phù dung sớm nở tối tàn, lửa cháy càng to càng mau hết đóm, tiêu tán như tuyết đổ ào ạt trong đêm rồi tan thành nước khi vầng thái dương vừa ló dạng.
Vả lại thái độ kiên quyết của nàng thì có gì không đúng đây? Đêm qua nàng khẩn cầu hắn buông tha, hắn vẫn chưa đồng ý điều gì, làm thế nào nàng thoải mái xua đi mọi chuyện cam phận hầu hạ, thuận theo hắn bây giờ? Nàng sẽ an phận làm hạ nhân trong Lễ Vương phủ, không vì tình cảm này ảm đạm mất hồn nữa.
* * *
Không ngờ chỉ vài ngày sau, tình cảnh đột ngột chuyển biến. Tin đồn « tiểu tỳ nữ Hoa Nguyệt Hà đến từ phương nam cao ngạo không chịu làm thị thiếp của chủ tử » thành tâm điểm chú ý. Không biết người nào cố tình phao tin, chuyện nàng mang cốt nhục của Tuyên Dịch mọi người đều biết, làm chủ đề bàn tàn xôn xao huyên náo cả phủ.
B an ngày nàng quần quật đảm đương tất cả việc nặng nhọc Ngụy ma ma giao phó, không để ý tới những ánh mắt tò mò giễu cợt của người hầu kẻ hạ xung quanh. Ban đêm, sau khi về Thủy Tiên lâu, nàng còn phải can đảm đối mặt với sự châm chọc khiêu khích từ đám thị thiếp của Tuyên Dịch. Bọn họ cay độc gièm pha, khích bác đủ điều, Nguyệt Hà trước sau vẫn lấy thờ ơ im lặng thản nhiên đối lại.
Nàng không khỏi bi ai, vẻ mặt ảm đạm. Vương phủ ngày càng nhiều lời bàn ra tán vào về nàng, người trong cuộc quan trọng nhất bối lạc gia Tuyên Dịch trước sau không hề lên tiếng giải thích hay bác bỏ. Duy chỉ hằng đêm đều đặn được Tuyên Dịch tuyển vào triệu kiến, tình cảnh nàng như dầu châm vào lửa đỏ, không thể thoát trăm con mắt săm soi chú ý.
Ban ngày lạnh lùng, đêm lại cùng phong hoa tuyết nguyệt, triền miên ân ái, nàng không khỏi nghi ngờ sự tồn tại của nàng đối với hắn chỉ là hoa trong gương , trăng trong nước, như cảnh huyền diệu nơi bồng lai chỉ tồn tại trong khoảnh khắc mà thôi.
Điều khiến tâm nàng xao động, trong những đêm đang say ngủ , lại có cánh tay hắn dịu dàng choàng qua ôm sát lấy mình, nàng thực sự cảm thụ niềm vui sướng nước sữa hoà tan, đong đầy hạnh phúc ….
Đột nhiên, thai nhi trong bụng bỗng cử động nhè nhẹ, làm nàng giật mình khựng lại, lòng tràn ngập tình yêu xoa nhẹ lên cái bụng lùm lùm của mình.
Ngay lúc đó, một loạt tiếng bước chân giục giã tiến vào hiên nhà của Nguyệt Hà ở Tĩnh Hiền viện, giương mắt nhìn thân hình cao lớn của Ngụy ma ma sầm sập bước vô, đang ngồi trên ghế nàng lập tức đứng lên.
-Ngươi dừng công việc ấy lại đi, để ta gọi người khác làm !Ngụy ma ma ra lệnh.
-Nhưng mà…-Nguyệt Hà do dự đứng lên nói, nàng đang sắp đặt những nan tre của cái lồng trên mặt đất, còn có sọt quần áo của phúc tấn còn chưa tẩm hương, nàng lo lắng nhất chuyện này, e hôm nay không kịp làm xong quần áo cho phúc tấn.
-Ngươi còn đứng đó làm cái gì ? Có người đồn không bao lâu nữa bối lạc gia sẽ phong ngươi làm trắc phúc tấn, ngươi đã bắt đầu mượn danh kiêu ngạo rồi sao?
-Không phải đâu, Ngụy ma ma..-Nguyệt Hà vội vàng đáp lại.
-Hừ ! Cũng phải !Để xem ngươi có cái số làm trắc phúc tấn hay không đã !– Ngụy ma ma bĩu môi nói.
Nguyệt Hà không biết nên đáp lại ra sao, ngậm chặt môi không nói. Đây là thái độ trầm mặc nàng thường ngày dùng để ứng phó lại những người khác, yên lặng chờ phân phó.
-Ngươi đi vào nhà bếp, đem canh đại bổ trù bảo đến Tĩnh Hiền viện cho phúc tấn, nhanh lên, đừng lề mề !
-Nhưng… Ngụy ma ma , công việc này bình thường không phải do ngươi làm sao ? Đôi mắt Nguyệt Hà mở to kinh ngạc. Vốn chuyện dùng bữa hàng ngày của phúc tấn Ngụy ma ma luôn chú ý rất kĩ, bà ta cũng ít khi sai bảo kẻ khác , trừ khi bất đắc dĩ lắm cũng chỉ giao phó mấy thứ đơn giản cấp bách mà thôi, không nghĩ tới hôm nay bà ta cố tình sai nàng làm việc này.
-Nha đầu chết tiệt, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, còn dám hỏi lại ta-
Không đợi Ngụy ma ma xa xả tuôn hết bài chửi bới nặng nề, Nguyệt Hà vội vã chen vào nói :
-Không dám, Ngụy ma ma, tôi sẽ vào nhà bếp bưng lên cho phúc tấn.
Buông vội bộ hoa phục của phúc tấn trên tay ra, không dám nhiều lời qua lại, cố tránh né ánh mắt cú vọ Ngụy ma ma nghiêm khắc nhìn mình, nàng đi hướng về nhà bếp.
* * *
Trời đã vào nửa đêm, tuyết rơi trắng xóa, gió phương bắc từng cơn rít ngoài song cửa quất vào da thịt phả hơi lạnh thấu xương.
Hiên phòng dư thừa không sử dụng bài trí sơ sài của Tiên Thủy lâu đang trở thành công đường của Đại Lễ Vương phủ, Nguyệt Hà sầu thảm quỳ giữa phòng, mặt hoa tiều tụy cúi đầu. Tuyên Dịch ngồi trên án thư, khoác vẻ mặt khiến người khác nhìn vào không lạnh mà đột nhiên run rẩy.
Nguyệt Hà bị hai gã thị vệ to lớn lực lưỡng áp giải hai bên, đầu gối lập cập run run vì chà xát trên sàn nhà lạnh như băng.
-Bối lạc gia, nô tỳ xin thề thực sự không hạ độc…phúc tấn.
Mắt lệ hoen mi, nàng nức nở nói.
Từ khi phúc tấn phát bệnh vào chạng vạng chiều nay, Tuyên Dịch nghiêm khắc thẩm vấn nàng suốt hai canh giờ. Không chịu nổi thời gian dài áp lực nặng nề, không chỉ có thể lực đã kiệt quệ, mà ý thức nàng cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Ánh mắt bén ngót của Tuyên Dịch lạnh lùng quan sát nàng một lúc rồi quát lên :
-Còn dám chối cãi ! Ngụy ma ma nói người mang canh đến là ngươi , là ngươi đã hạ độc.
-Không phải, tuy Ngụy ma ma sai nô tỳ vào bếp mang canh bổ đến cho phúc tấn, nhưng nô tỳ thực sự không có hạ độc. -Nguyệt Hà than thở khóc lóc, cực lực minh oan cho bản thân.
-Ngạch nương ta sau bữa tối uống canh ngươi bưng lên liền trúng độc, không phải ngươi thì còn ai ?Tuyên Dịch mặt sắt lạnh như tiền, nghiêm khắc hỏi.
Vừa rồi hắn cũng đã thẩm tra nhà bếp và Ngụy ma ma, ba người đối chất đều thề thốt phủ nhận. Tuy nhiên Nguyệt Hà thừa nhận bản thân đã đến nhà bếp , bắc lấy nồi canh hầm trên bếp xuống , cũng chính tay nàng múc canh ra bát.
Hắn đã phái người kiểm tra bã thuốc vừa sắc xong, đem đến phòng dược liệu kiểm nghiệm, và kim châm thử không có chất độc, không hề hóa đen, điều đó cho thấy cho nhà bếp vô can, hắn đã cho họ lui đi, chỉ phái người theo giám sát.
Ngụy ma ma còn khai ra khoảng thời gian Nguyệt Hà từ nhà bếp đi tới Tĩnh Hiền viện quá lâu. Nguyệt Hà lập tức giải thích vì bản thân có thai, ngửi được vị thuốc bổ nồng đậm, cái thai trong người đột nhiên phản ứng lại nên thân thể thấy không khỏe, trên đường đi có ngừng lại nghỉ một chút, vì vậy so với bình thường có hơi lâu.
Tuyên Dịch cũng đã hướng hoài nghi đến lão Ngụy ma ma lâu nay ỷ được sự ủng ái của phúc tấn nên tung hoành trong hậu viện nhưng mà…tất cả lời khai cùng những chứng cứ đưa ra đều bất lợi cho Nguyệt Hà.
Phân tích đến đây, Tuyên Dịch không nói một lời nào, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng không biểu lộ điều gì.
Nguyên Hạo đột nhiên xen vào :
-Bối lạc gia, chúng ta cũng không tìm ra trên người Hoa cô nương có độc dược gì, thuộc hạ nghĩ không thể kết luận ngay việc này do Hoa cô nương làm được.
Tuy Nguyện Hạo cảm thương cho tình cảnh tuyệt vọng của Nguyệt Hà, nhưng sự việc quá nghiêm trọng, hắn phải giữ bản thân con đường lui nên khẩu khí có chút chột dạ. Trước khi phúc tấn ngấm độc hôn mê, Nguyệt Hà cũng có đủ thời gian hủy đi chứng cớ, quan điểm ấy vây hãm lấy nàng, khiến nàng chưa thể giải vây được mối hiềm nghi.
-Hừ ! Đừng để dáng bộ mảnh mai yếu ớt của nàng ta đánh lừa, nàng tuyệt không phải vô tội như ngươi nói đâu.
Luồng mắt Tuyên Dịch trừng trừng nhìn Nguyệt Hà, mi mắt khôn khéo thường che giấu ý nghĩ, lúc này lại lóe lên ánh nhìn sắc bén.
Toàn thân Nguyệt Hà không tự chủ được run lẩy bẩy, lời nói hắn ẩn chứa hàm ý rất rõ ràng, hắn không cần chứng cứ xác thực vẫn có thể phán định nàng có tội.
-Các ngươi lui ra trước đi !
Tuyên Dịch quắc mắt ra lệnh cho hộ vệ rời khỏi. Những gì tiếp theo hắn nói với nàng không muốn người trong phủ được biết.
Mọi người sửng sốt một chút, dù không hiểu dụng ý của bối lạc gia nhưng vẫn bắt đầu thi hành mệnh lệnh của hắn, lục tục rời khỏi.
Căn phòng tối tăm chật hẹp của Tiên Thủy lâu giờ đây chỉ còn hai người bọn họ im lặng nhìn nhau. Đôi tuấn mâu của Tuyên Dịch chăm chăm dán chặt vào nàng, phát tia ánh xạ như xuyên thấu cắt đứt thịt da. Đôi mắt hắn trống rỗng, nếu nói đôi mắt thể hiện linh hồn thì giờ đây hắn không có linh hồn.
-Tuyên Dịch, ta thực sự không hạ độc phúc tấn.
Nguyệt Hà suy sụp tinh thần ngồi mọp dưới đất, nước mắt vòng quanh.
-Ngươi bảo ta làm sao tin tưởng ngươi? Đừng quên ngươi từng dùng mê dược lẫn xuân dược hãm vào ta, ai có thể tin ngươi sẽ không lập mưu tính kế lần nữa.
-Không..ta chưa bao giờ cố ý làm thương tổn ngươi….
Nàng bi thiết nói. Lần đó bất đắc dĩ kê đơn dược hạ độc để buộc hắn phối hợp tạo nên đứa trẻ, còn nàng với phúc tấn không có ân oán gì, sẽ không vì phúc tấn phân phó nàng làm thêm nhiều việc nặng nhọc mà nhẫn tâm hạ độc người.
-Có gì khác biệt đâu ? Ngạch nương ta uống bát canh do chính tay ngươi bưng tới.-Tuyên Dịch cười lạnh lùng chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề.
-Không, là Ngụy ma ma sai ta vào bếp , ta đoán là Ngụy ma ma đã rắp tâm làm việc này, bình thường ta đâu được đến gần đồ ăn thức uống của phúc tấn.
-Ngươi không thể dễ tiếp cận ngạch nương ta, nên mới nhân cơ hội hiếm có này hạ độc vào bát canh của bà, đúng không ?Đôi mắt sắc sảo vụt sáng một đạo nghi ngờ, nhanh chóng nảy ra phỏng đoán trong đầu.
-Ngươi bẻ cong ý của ta, ta chưa từng hạ độc…-Nguyệt Hà lắc mạnh đầu, bi thiết phủ nhận. Nàng nước mắt nhạt nhòa ngước lên nhìn Tuyên Dịch. Hắn vội vàng xoay mặt đi, e sợ bị lung lạc bởi đôi mắt xinh đẹp đong đầy lệ như những hạt thủy tinh rơi rơi tựa hồ như máu. Tuyên Dịch không thể phủ nhận, đáy lòng hắn không muốn quy kết nàng là thủ phạm, vẻ đẹp thanh nhã đáng yêu của nàng làm hắn thực không nhẫn tâm. Cảm xúc yêu và hận giày vò trong lòng làm hắn chưa biết xử trí ra sao.
Hắn đứng lên nhìn nàng, lớn tiếng nói :
-Nếu ngươi không chịu thừa nhận thì cũng đừng nghĩ có thể thoát thân. Từ giờ trở đi ngươi đừng mong có thể thoát khỏi gian phòng này.
Nói xong phất tay áo rời đi.
* * *
Trong thư phòng của Tuyên Dịch, ngoại trừ hình bóng to cao của hắn in trên vách, còn có Lưu thái y trị liệu cho phúc tấn.
-Lưu Thái y, tình trạng ngạch nương ta thế nào rồi ?
Tuyên Dịch hỏi lão nhân dáng người thấp bé, vẻ mặt trầm tĩnh.
Khi mẫu thân lâm vào hôn mê, hắn đoán biết bà bệnh nặng hơn nữa còn là trúng độc. Lập tức hắn phái người đưa ngự y lâu nay có giao tình với hắn đến điều trị cho mẫu thân.
-Bối lạc gia, bệnh tình phúc tấn hiện thời có thể giữ được ổn định, nhưng cái chính là…nếu không có giải dược, thần e chỉ cầm cự được vài ngày vì độc dược sẽ tấn công lục phủ ngũ tạng , tánh mạng sợ khó bảo toàn.
-Lưu thái y, đối với loại độc ngạch nương ta trúng phải, ngươi cũng bó tay không trị được sao?- Tuyên Dịch sắc mặt trầm trọng hỏi.
-Đúng vậy, lão phu bất tài thật xấu hổ, phụ lòng bối lạc gia phó thác.-Những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của Lưu thái y như khắc sâu thêm.
-Không thể trách ngươi, Lưu thái y ạ.
Nếu ngay cả y thuật tinh thông của Lưu thái y cũng không thể chữa trị được, trước mắt Tuyên Dịch thực sự không nghĩ ra có thể mời ai khác.
-Tuy nhiên , lão phu có một chuyện muốn bẩm báo.-Lưu thái y có điều phát hiện ra nên nói.
-Lưu thái y cứ nói.
-Lão phu khi trị liệu cho phúc tấn, biết được bệnh trạng hiện tại phúc tấn mắc phải giống với căn bệnh của người sủng thiếp đã mất của ngài cách đây ba năm-
Nói tới đây, ông liếc thấy gương mặt Tuyên Dịch bỗng biến màu xanh mét, chột dạ tự ngưng lại giữa chừng.
-Nói tiếp đi, Lưu thái y !Đáy mắt Tuyên Dịch âm ỉ cơn giận dữ chưa từng thấy.
-Đúng vậy, bối lạc gia, lão phu đã dùng kim châm thử độc trên người phúc tấn, kim châm khi kéo ra, máu dính trên đó tỏa ra một cỗ mùi thơm nồng đậm lạ lùng..
-Hương vị này và loại độc thần bí hại chết thị thiếp ta ngày đó là giống nhau sao ?
-Đúng vậy, bối lạc gia, nhưng cỗ hương vị của phúc tấn nhẹ hơn, lão phu đoán phúc tấn bị hại với lượng độc dược tương đối ít hơn.
Tuyên Dịch từ từ đứng dậy rời khỏi án thư, đi lại gần vách tường có treo bức mỹ nhân đồ. Bức tranh khắc họa sống động chân dung giai nhân đẹp như tiên nữ chốn bồng lai, đường cong thân thể mờ ảo lộ rõ qua nội y, yêu kiều ma mị, cốt cách cao sang như hoàng phi đắc sủng. Phát hiện to lớn này của Lưu thái y gợi lên trong Tuyên Dịch bao chuyện cũ tưởng đã phai mờ chôn giấu dưới lớp bụi thời gian.
Mỹ nhân đồ này họa lại nhân dáng người thị thiếp được hắn hết mực sủng ái ba năm trước.Lúc đó hắn đang ở Thừa Đức tham gia cuộc đi săn lớn của tôn thất hoàng gia thì nghe tin từ phủ truyền đến nàng mắc trọng bệnh, không bao lâu sau thì mất đi. Quay trở về phủ, trước cái chết đột ngột của nàng đoán biết không phải bình thường, hắn liền mời Lưu thái y khám nghiệm xác của nàng, quả nhiên phát hiện nàng vì trúng độc mà chết.
Tuy nhiên lúc ấy để tránh đánh rắn động cỏ, hắn không đem nguyên nhân cái chết ly kì ấy công bố ra ngoài. Hắn lập tức phái Nguyên Hạo đi lùng bắt tỳ nữ hầu hạ của nàng nhưng đến khi tìm thấy được thì tỳ nữ đó đã thắt cổ chết. Manh mối bị gián đoạn, thời gian sau đó được Hoàng thượng giao phó trọng trách, công việc cuốn hắn đi rồi dần dần câu chuyện này chìm vào quên lãng..
Sau lại nghe nô bộc trong phủ đồn đại, biết thị thiếp hắn tính tình nóng nảy, khi tức giận hay đánh đập những người hầu hạ bên cạnh. Cũng có khả năng người tỳ nữ chịu không nổi uất ức nên phẫn nộ hạ độc nàng, rồi lại sợ bị phát hiện nên sợ tội tự sát.
Chuyện đó hắn không truy cứu nữa, tự nghĩ người đã chết rồi , tìm hiểu nữa cũng chẳng được gì. Hắn sơ ý quên mất lúc ấy Lưu Thái y có nhắc nhở, loại độc dược này Trung Nguyên bình thường không dùng, nguồn gốc có thể là loại dược thảo kì dị của ngoại tộc.
Một nha hoàn từ nhỏ đến lớn chưa hề bước chân khỏi kinh thành có khả năng lấy được loại kì độc xuất xứ từ quan ngoại sao? Lúc ấy hắn cũng sơ ý coi đấy là chi tiết vụn vặt, không nghĩ đến nên chưa bao giờ đào sâu tìm hiểu, bám theo điểm đáng nghi vấn này, khiến cho ba năm sau kẻ xấu tự tung tự tác thừa cơ hội hạ độc ngạch nương.
Nếu ba năm trước đã sử dụng độc dược, vậy một Hoa Nguyệt Hà ba năm sau mới xuất hiện liệu có liên quan? Đây là điểm mấu chốt, tuy nhiên người hạ độc ngạch nương lần này rõ ràng nhắm vào Hoa Nguyệt Hà…Đôi mày hắn nheo lại không nói gì.
* * *
Sau chuyện phúc tấn bị trúng độc sinh bệnh, Tĩnh Hiền viện ngày thường gia nhân lớn nhỏ qua lại thường xuyên, giờ phút này im lặng đến quỉ dị.
Đôi mắt chuyên chú của Nguyên Hạo như chó săn trông chừng cửa, không buông tha từng động tĩnh nhánh cây cọng cỏ xung quanh Tĩnh Hiền viện.
Theo chỉ thị của Tuyên Dịch, hắn ẩn thân nơi đây không để người xung quanh phát hiện, theo dõi Tĩnh Hiền viện mấy ngày nay, người ra kẻ vào đi ngang đây đều bị dò xét nghiêm ngặt. Từ lời khai của Nguyệt Hà, Tuyên Dịch phát giác ra hành động của Ngụy ma ma có điểm bất thường. Có lý nào Ngụy ma ma gài bẫy Nguyệt Hà bưng món ăn cho ngạch nương mà trong đó bà ta đã bỏ sẵn thứ gì đó? Giả thuyết này vượt ra khỏi tầm suy nghĩ thông thường, nhưng thực sự Tuyên Dịch đối với Ngụy ma ma bắt đầu dấy lên nghi ngờ.
Đột nhiên, cửa chính phát ra tiếng « kheẹt » thật khẽ, Ngụy ma ma đội khăn sùm sụp che khuôn mặt già nua nhăn nhúm, ánh mắt bà ta lo sợ nhìn đông nhìn tây, rồi thân hình đẫy đà to lớn cố gắng đẩy cánh cửa chính nặng nề lén lút đi ra sau cổng vòm của lạc viên.
Làn tuyết trắng bao trụ trên những nhánh cây , đôi chân dẫm lên con đường phủ băng mỏng thoăn thoắt bước không tạo tiếng. Nguyên Hạo nghi ngờ trầm tư một chút, rồi cất bước theo sau bóng dáng đang cất giấu bí mật gì đó của Ngụy ma ma.
Thân ảnh Ngụy ma ma nhanh chóng đi vào phủ Đệ Lý dùng để tiếp đón khách nhân nghỉ lại phủ một hồi lâu. Nguyên Hạo tránh ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc, nghe loáng thoáng trong phòng khách phát ra loạt âm thanh to nhỏ líu ríu trò chuyện.
Khi Nguyên Hạo vừa nảy ra ý tưởng nhảy ra ngòai cửa sổ nghe lén cuộc trò chuyện của họ thì thấy Ngụy ma ma đã bước ra cửa lớn. Vẻ mặt bà ta dàu dàu, thân thể to lớn đồ sộ như không chịu nổi đả kích, so với thái độ hống hách kiêu ngạo thường ngày thực không có điểm tương đồng. Nguyên Hạo chờ Ngụy ma ma đi khỏi khuôn viên của khách nhân, lập tức dụng khinh công, cản đường nhảy đến trước mắt bà ta.
-Ngụy ma ma, bối lạc gia cho mời !Tiếng nói hắn như mãnh hổ rình bắt được con mồi. Ngụy ma ma sợ hãi không kêu lên tiếng, toàn thân nhịn không được run rẩy, sắc mặt trắng bệch như bôi sáp.
* * *
Đêm đã khuya, gió phương bắc thổi ào ào rít bên tai liên hồi, vựa củi ọp ẹp phía sau hậu viện Vương phủ rung chuyển từng hồi, bức tường xập xệ chống chịu dưới cơn cuồng phong như sắp đổ sụp.
Nghe âm thanh tường va chạm dồn dập, Nguyệt Hà rúm ró ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của mình, cơn buồn ngủ không chịu nổi xâm chiếm từ từ ăn mòn cơ thể, cơn ác mộng không thoát nổi đang chực chờ quấn lấy nàng.
Trong lúc ấy, ván cửa xập xệ rách nát bị một sức mạnh vô hình từ phía ngoài đẩy bật ra, gió mạnh từ ngoài thốc vào bức nàng tỉnh lại, gương mặt chậm chạp nâng lên. Ánh đuốc sáng choang làm cho nàng từ từ tỉnh táo hướng đôi mắt lờ đờ nhìn thẳng nam nhân trước mặt.
-Đứng lên !
Thanh âm như không cho phép làm trái lệnh, nghe càng thêm lạnh lùng vô tình. Nhìn thấy hắn đứng bên cánh cửa rách nát, suy nghĩ của nàng đang mông lung trở nên rõ ràng hơn.
-Tuyên Dịch.. hả ?
Đã lâu chưa mở miệng, tiếng nói của nàng suy yếu tắc nghẽn trong họng.
Không đáp lại lời nàng, ánh mắt Tuyên Dịch ẩn nhẫn quan sát nữ nhân trước mặt, như quan sát một đóa hoa tàn tạ, thân thể run rẩy co ro trong một góc nhà.
Hai ngày trước, Lễ vương gia đối với việc Tuyên Dịch xử trí tội danh Nguyệt Hà ám hại phúc tấn cảm thấy chưa thỏa đáng. Lễ Vương gia nói tốt nhất dẹp sạch nghi ngờ, không lưu tâm nhiều đến dĩ vãng xưa cũ nữa, lập tức cưỡng bức giam giữ nàng vào vựa củi này, và ra lệnh Tuyên Dịch ngay lập tức cho loại bỏ thai nhi trong bụng nàng.
Tuyên Dịch lấy cớ chưa có chứng cứ xác thực, phản đối lại không thi hành chỉ thị , vì thế hai cha con xảy ra một cuộc cãi vã to tiếng chưa từng có. Cuối cùng Tuyên Dịch phải hạ lời thề, chỉ cần hắn điều tra ra Nguyệt Hà thực sự là thủ phạm, thì vận mệnh của nàng Tuyên Dịch tuyệt không nhúng tay vào, giao cho a mã hắn toàn quyền tùy nghi xử lý.
Tuyên Dịch cũng không rõ vì sao mình lại vì người con gái này đấu tranh với a mã gay gắt đến như thế. Chính là vừa nghe tin biết nàng bị giam trong vựa củi tối tăm lạnh lẽo, một nỗi lo lắng đến tức thở tự nhiên dấy lên trong lồng ngực.
-Nguyên Hạo nói ngươi muốn tìm ta ?Tiếng nói Tuyên Dịch hầu như không có cảm xúc vang lên.
Nguyệt Hà nuốt vội nước bọt, là nàng nhờ Nguyên Hạo nhắn giùm muốn gặp mặt hắn một lần.
-Nói đi! Có chuyện gì vậy ?
-Van cầu chàng… đừng phá bỏ đứa con của ta, cho dù cuối cùng ta không tránh được kiếp nạn này… xin cho ta sinh hạ hắn ra, nhìn hắn một lần rồi thế nào ta cũng chấp nhận. Nước mắt Nguyệt Hà tuôn rơi như đê vỡ, quỳ sụp trước mắt hắn quỳ xin. Là nàng nghe người đưa đồ ăn tới lẩm bẩm, Lễ Vương gia có dụng tâm quyết trị tội nàng.
-Hả ? Ngươi thừa nhận mình hạ độc ?Tuyên Dịch thất sắc ngưng ngang, nhíu mày hỏi.
-Không..không phải. Nếu ta không thể thoát khỏi kiếp nạn này, ta khẩn cầu chàng, niệm tình hắn là cốt nhục máu mủ của chàng… tha cho hắn, làm ơn tha cho đứa trẻ này..Để hắn bình an ra đời, còn bản thân ta mặc các người xử trí..-Nàng vội vàng giải thích lại ý mình.
Những ngày này, nàng đã tuyệt vọng đến không cần cầu an nguy của bản thân. Trước sự cứng rắn buộc tội như vậy có lẽ nàng liều mình phủ nhận có ích gì, đến nay lực bất tòng tâm mọi hy vọng đã tắt ngấm, tình thế đã nằm ngoài khả năng của nàng.
Bây giờ, khi tâm tư yên tĩnh lại, bị giam giữ trong vựa củi này nàng dần ngộ ra. Chuyện sinh tử bản thân nàng đã không còn màng đến nữa, nàng chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng là đứa trẻ này được bình yên mở mắt chào đời.
- Ngươi hoài nghi khả năng ta không thể tìm ra thủ phạm sao ?Mặt Tuyên Dịch xanh mét, tức giận bừng bừng nộ khí nói.
Đang đứng từ xa, hốt nhiên hắn nhanh chóng tiến lại ngồi xổm xuống trước mặt nàng, bàn tay to lớn vươn ra nắm chặt lấy cái cằm yếu ớt, sắc mặt căm hận kề sát gương mặt tái nhợt, soi vào đáy mắt nàng, gầm lên :
-Nếu hôm nay ngươi trở thành hung phạm, thì trong mắt mọi người không phải ta bịa đặt một tội danh trống rỗng vu oan đổ lên đầu ngươi, mà là ta đã xác nhận chuyện ngươi bày mưu tính kế hại người là việc có thực.
-Ta không phải có ý này.
Thái dương hắn nổi gân xanh, ánh mắt sáng ngời nhìn trừng trừng n àng :
-Đừng nói nữa ! Chuyện của ngươi còn kéo dài lâu lắm, nếu ngươi có thể kiên cường chống chọi thì phải biết ý định hành động của ta. Đứa con trong bụng ngươi, với ta mà nói, chả là gì cả, giờ phút này ta có thể sai người đem chén thuốc nạo thai đến đây ngay lập tức.
Nói xong, bàn tay mạnh bạo hất cằm nàng ra, bực bội rời đi, không cần biết thân hình nhỏ bé gầy yếu chịu không nổi đạo lực ấy bị xô bật ra, đập người xuống sàn đất lạnh.
Có thể sai người đem thuốc nạo thai đến ngay lập tức ư? Câu nói chết người hắn quăng lại trước khi đi ong ong trong đầu nàng, làm nàng kinh hãi hai mắt trợn tròn , đau đớn và tri giác trên người như rời bỏ đi cùng với hắn.
Nàng cảm giác thân thể như đình trệ, tâm tư hoàn toàn đóng băng không còn suy nghĩ được gì nữa. Cả người rùng mình cùng cơn đau sốc từ hông, suy nghĩ từ từ đông cứng lại, ra sức khàn khàn hô một tiếng :
- Không !
Cố gắng di chuyển nhưng ý thức trong nàng dần dần rời bỏ khỏi cơ thể, cơ thể thấy nhẹ bổng như lông tơ, bay là là, đáp nhẹ xuống mặt đất.