CHƯƠNG 113
Editor : Kaori0kawa
Beta : Mai_kari
Linh đường rất lớn, xung quanh xếp đầy vòng hoa, ở giữa là di ảnh của Dung Tịch, đó là ảnh chụp từng đăng trên bìa mặt tuần san “Thời đại”, thần tình y lãnh tuấn, cương nghị, ánh mắt kiên định, khí thế vô địch.
Ở giữa linh đường là một cái hòm thủy tinh lạnh lẽo, Dung Tịch nằm ở trong đó, quốc kỳ trùm trên người, xung quanh vô số hoa tươi. Trên mặt y vẫn mang theo mỉm cười thỏa mãn, khiến cho y nhìn qua trông rất sống động, phảng phất như chỉ là ngủ say, vẫn còn đây đó. Khắp nơi đều là người phúng viếng. Cái chết của y tất nhiên sẽ khiến các nhân viên cao cấp trong tập đoàn Đại Năng bị biến động, do đó mang đến biến hóa vi diệu trong cục diện chính trị, bởi vậy người người ai cũng không thể làm ngơ, tất cả đều đến đây chia buồn.
Trước sau đều là viên chức tập đoàn Đại Năng tay mang băng đen, ngoại nhân căn bản chen vào không lọt. Giải Ý ngồi ở trong góc xa xa, nhìn Dung Tịch, cái gì cũng không nói.
Lâm Tư Đông, Trình Viễn, Đái Hi đều đi biểu thị nỗi tiếc thương của bản thân rồi lập tức lại trở về ở bên cạnh hắn. Tiếp theo, Giải Tư, Đái Cẩm cùng Ly Đình cũng đều đến đưa tiễn.
Lộ Phi thấy có người nhiều như vậy cùng Giải Ý, mới yên tâm một chút, liền vội vàng an bài hậu sự Dung Tịch, không ở bên hắn.
Ngày thứ ba, lễ truy điệu long trọng, rồi đến nghi thức cáo biệt di thể.
Phụ thân, kế mẫu cùng đệ muội Dung Tịch đều bị gọi lại. Ngoại trừ lão phụ thân ra, ba người kia vừa nhìn đã thấy chẳng có lấy một chút bi ai nào, ngay cả giả cũng giả không ra hình dạng khổ sở.
Tầng lớp lãnh đạo đều theo lệ an ủi thân thuộc người chết, hỏi bọn hắn có cái gì trắc trở không. Vốn chỉ là hình thức mà thôi, ai ngờ muội muội Dung Tịch, Dung Gia Bảo cùng đệ đệ, Dung Gia Kiệt lại đưa ra yêu cầu ngay, bọn họ đều không có việc làm, hy vọng có thể được an bài một công tác.
Lãnh đạo ngẩn ra, lập tức nghĩ đó cũng không phải việc gì khó. Định đáp ứng thì Lộ Phi ở một bên nhẹ giọng nói: “Dung tổng đã sớm tại luật sư công ty để lại di chúc, nói rõ toàn bộ tiền để dành đều để cho phụ thân y cùng đệ muội sở hữu nhưng tuyệt không thể trái với chế độ, vì người nhà của y giải quyết công tác.”
Dung Gia Bảo cùng Dung Gia Kiệt sắc mặt nhất thời phi thường xấu xí. Lạnh lùng mà “Hừ” một tiếng, vì ngại người khác nên chưa nói ra lời nào ác độc.
Lãnh đạo rất cảm động gật đầu: “Nếu là như thế này, chúng ta đây cũng nên tôn trọng nguyện vọng y. Dung tổng là hy sinh vì công vụ, chúng ta nhất định an ủi cùng trợ cấp. Ta sẽ nói cho chính phủ địa phương nghĩ biện pháp giải quyết trắc trở của các ngươi, các ngươi cứ yên tâm đi.” Nói xong, thần tình liền trầm thống mà rời đi.
Nghi thức kết thúc, Dung Tịch liền được đưa đến chỗ hỏa táng. Người đưa tiễn đã giảm, trên cơ bản chỉ còn viên chức tập đoàn Đại Năng. Lãnh đạo cùng các phú hào đều đã hoàn thành xong lễ tiết, chẳng đi theo nữa. Giải Ý ngồi ở trong xe Lâm Tư Đông chở, bên người là bức tự họa toàn thân ngày nào. Đây là đồ mà Giải Tư cùng Đái Cẩm ngày hôm qua đi máy bay tập đoàn tài chính Đái thị bay đến Thượng Hải, từ nhà hắn mang tới.
Tập đoàn Đại Năng định chôn y ở chỗ thập phần thanh nhã u tĩnh. Lộ Phi ngăn viên chức công ty muốn đi theo, mà bốn người Dung gia cũng không thèm đi, chỉ đợi trong phòng nghỉ uống trà. Đi đến gần chỗ hỏa táng chỉ còn Giải Ý, Giải Tư, Đái Cẩm, Đái Hi, Ly Đình, Lâm Tư Đông, Trình Viễn.
Nhân viên công tác dùng máy móc đem quan tài đưa vào lò thiêu. Sau đó hỏi bọn hắn: “Có muốn nhìn một lần nữa không?”
Giải Ý yên lặng gật đầu.
Nhân viên công tác liền mở quan.
Giải Ý nhìn gương mặt mỉm cười của Dung Tịch, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve. Một lát sau, hắn lấy tay ra, rồi cầm chặt hai tay đã băng lãnh cứng ngắc của y, nước mắt lại rớt xuống.
Nhìn thần tình đau thương gần chết kia. Người người ai cũng đều thở dài trong lòng, Ly Đình cùng Đái Cẩm đã rơi lệ, vành mắt Giải Tư cũng đỏ.
Nhân viên công tác phi thường nhân tính, đứng ở một bên, không thúc giục.
Rốt cục, Giải Ý buông tay Dung Tịch ra, quay đầu hỏi người nhân viên: “Có thể đem bức tranh này để cùng chỗ với y không?”
Tiểu tử tuổi trẻ kia nhìn thoáng qua tranh sơn dầu trong tay Giải Tư, gật đầu: “Có thể.”
Giải Ý cầm lấy bức tranh, nhẹ nhàng đặt trên người Dung Tịch, thấp giọng nói: “Tịch, để nó đi cùng ngươi nhé, ngươi ở bên kia sẽ không cô đơn nữa.”
Nghe được lời này, Đái Cẩm cùng Ly Đình nhất thời khóc không thành tiếng, Giải Tư cùng Đái Hi nhịn không được rơi lệ, Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn cũng cảm thấy mũi xót xót.
Giải Ý nhìn nhân viên ấn nút khởi động, đem Dung Tịch chậm rãi tiến vào lò hỏa thiêu, rồi đóng cửa. Hắn không nhúc nhích, căn bản không muốn ly khai.
Thanh niên kia hòa ái nói với bọn họ: “Mời mọi người ra bên ngoài chờ được không?”
Vài người liền ôm lấy Giải Ý, cùng nhau đi ra, ngồi ghế bên ngoài.
Trong lò, thanh âm ầm ầm vang lên, bên ngoài tiếng nổ pháo lách tách kêu. Đây là tập tục, là công nhân tập đoàn Đại Năng phóng, tiễn đưa Dung Tịch một đường thuận lợi.
Tháng tư Bắc Kinh, là lúc xuân về hoa nở, gió nhẹ phe phẩy, ánh nắng tươi sáng, trong không khí tràn ngập phấn hoa. Bọn họ ngồi ở chỗ kia, nhìn ra xung quanh một mảnh xanh rì. Toàn bộ thế giới đều rất an tĩnh, không có một tia khí tức bi thương.
Giải Ý lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, cảm thấy có chút thoải mái. Dưới bầu trời này mà ra đi, Dung Tịch nhất định sẽ hài lòng.
Không được một giờ, nhân viên công tác kia mở cửa, hỏi bọn hắn: “Hủ tro cốt có mang đến không?”
Giải Tư lập tức đáp: “Có mang.”
“Vậy lấy cốt đi.”
Giải Ý đứng dậy đi vào.
Dựa sát tường là một cái bàn ánh kim, trên mặt là một đám tro cốt màu xám, thỉnh thoảng còn có một vài mẩu xương cốt vụn cùng vài miếng vụn gỗ màu đen và tro tàn mảnh vải vẽ.
Cái hũ tro cốt rất lớn này là do Giải Ý đi mua, gỗ đàn hương, mặt trên có hoa văn theo phong cách Ấn Độ cùng Pakistan, có voi cùng cây sinh mệnh, phảng phất phong cảnh thiên đường, nhìn qua thập phần ấm áp.
Hắn quỳ xuống, mở nắp hộp, trải mảnh vải vàng ra, cẩn thận lấy tay đem tro cốt bỏ vào hủ.
Giải Tư ngồi xổm xuống, đưa tay giúp hắn. Hắn cúi đầu nói: “Cứ để ta làm.”
Mấy người kia liền không hề nhúng tay, chỉ ngồi chồm hổm ở bên cạnh, nhìn hắn đem tro tàn cùng xương bỏ vào hũ, sau đó buộc lại mảnh vải, thắt nút lại rồi đóng nắp lại, cầm trên tay, đứng lên, toàn thân hắn đều là vết thương, khí lực chưa đủ, khẽ động như thế, liền ra một thân mồ hôi lạnh. Bọn Giải Tư rất lo lắng, nhưng cũng không dám giúp hắn cầm, chỉ có thể cố sức đỡ hắn.
Đi tới bên ngoài, công nhân tập đoàn Đại Năng đều bị Lộ Phi gọi trở về, chỉ để lại luật sư cùng người của Dung gia.
Kế mẫu Dung Tịch là một lão thái thái có ánh mắt lợi hại, gương mặt đường cong kiên cường, vừa nhìn đã biết là người không dễ đối phó, lúc này từ trên xuống dưới mà quan sát Giải Ý, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai a? Tro cốt Dung Tịch nhà chúng ta thế nào lại là do ngươi cầm?”
Giải Ý tâm thần mệt mỏi, thực sự không tinh lực ứng phó, cũng may bên cạnh cao thủ nhiều như mây, Giải Tư lập tức đứng ra, cười với bà: “Bá mẫu, ca ta cùng Dung tổng là bằng hữu, lần này cùng nhau gặp nạn tại Pakistan, hắn băn khoăn, sở dĩ, muốn giúp một chút.”
Phụ thân Dung Tịch đã hơn bảy mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, có vẻ thập phần già yếu, nghe xong lời này, ông gật đầu: “À, vậy cũng tốt.”
Luật sư Dung Tịch lãnh tĩnh: “Dung tổng từ lâu đã mua mộ địa ở tại Thượng Hải, nguyện vọng y là táng tại Thượng Hải.”
Trong mắt Giải Ý rưng rưng, cúi đầu không nói.
Dung Gia Bảo căn bản không thèm liếc hũ tro cốt một cái, chỉ nhìn chằm chằm luật sư: “Dung Tịch rốt cuộc có bao nhiêu tài sản? Lúc nào chuyển giao a?”
Dung Gia Kiệt cũng nói: “Đúng vậy, hay nhất nhanh lên một chút xử lý thủ tục, trong nhà ta có lão bà hài tử, còn phải trở lại chiếu cố a.”
Giải Ý thực sự không muốn nghe những thứ này, liền nói với Lộ Phi: “Chúng ta đi trước vậy.”
“Được.” Lộ Phi lập tức gật đầu. “Ta cùng Trần luật sư qua hai ngày sẽ tới Thượng Hải, hạ táng cho Dung tổng.”
Giải Ý đáp ứng một tiếng, liền xoay người lên xe.
Buổi tối, bọn họ dùng máy bay thương vụ của Đái thị bay trở về Thượng Hải.
Giải Ý vẫn ôm hủ tro cốt của Dung Tịch, ngồi như một pho tượng, gương mặt tái nhợt không có một tia biểu tình.
Giải Diễn cùng Lô Vân chờ ở sân bay Hồng Kiều, nhìn Giải Ý thương tích đầy người, đau lòng đến rớt nước mắt.
Giải Diễn cẩn thận mà ôm lấy hắn, ôn nhu nói: “Nhi tử, theo chúng ta về nhà đi.”
Giải Ý nhẹ giọng nói: “Ba, ta có nhà, là nhà của ta và y, ta phải về đó.”
Giải Diễn nghe xong, liếc nhìn Lô Vân rồi thở thật dài.
Kết cục B