Bối Phụ Dương Quang

Chương 115: Chương 115




CHƯƠNG 115

Editor : Kaori0kawa

Beta : Mai_kari

Giải Tư không biết cái tiết mục này, sau khi xuất một trăm vạn đó ra, cậu nhìn người nhận là tỷ đệ Dung thị, cũng chỉ nghĩ ca ca muốn biểu thị cho bọn họ một ít tâm ý, liền cho qua không hỏi han gì.

Lúc này, nhân sự cao cấp trong tập đoàn Đại Năng xuất hiện biến động trọng đại, bất động sản Vĩnh Cơ cùng tập đoàn nội thất Viễn Đại có quan hệ hợp tác mật thiết với Đại Năng cũng bị ảnh hưởng lớn, Lộ Phi cùng Trình Viễn đều kẹt tại Bắc Kinh cùng Thành Đô, một thời không rảnh an ủi Giải Ý.

Nhưng Đái Hi ở lỳ tại Thượng Hải vài tuần, mượn cớ thị sát khách sạn Tinh Thần, hay cân nhắc mở mang sinh ý tại đại lục Trung Quốc, bởi vậy cần khảo sát phân tích nghiêm túc. Y chiều nào cũng đến thăm Giải Ý, cùng hắn nói chuyện. Giải Ý cũng không muốn làm lỡ công tác của y, uyển chuyển mà khuyên y quay về Singapore.

Đái Hi không nỡ ly khai hắn, liền thành khẩn mà mời hắn đi Singapore giải sầu, nhưng Giải Ý căn bản không muốn ly khai căn nhà đó, khéo léo cự tuyệt. Đái Hi do dự mãi, cuối cùng cũng thất vọng trở về.

Nhìn nhãn thần phụ mẫu lo lắng thế, Giải Ý bảo chứng với bọn họ, sau này nhất định cố mà sống tốt, mới khiến hai người yên tâm đôi chút.

Hắn cũng nói với Giải Tư như thế, bảo cậu không cần thường xuyên chạy tới chạy lui lo cho hắn. Gần nhất, lượng công việc của Giải Tư rất lớn, phát triển rất khá, xác thực bận tối mày tối mặt, nghe hắn nói như vậy, cũng đành đáp ứng.

Rốt cục, hắn khả dĩ đơn độc mà ở nhà. Biểu hiện ra ngoài, hắn hình như đã khôi phục lại cuộc sống năm ngoái tại Thượng Hải, ru rú trong nhà, thỉnh thoảng vẽ tranh. Giải Tư vẫn mang mấy bức tranh hắn nguyện ý bán cầm đi, đặt tại một chỗ triển lãm tranh nhỏ, hoặc trực tiếp bán cho họa thương.

Mỗi ngày, Giải Ý đều đúng hạn đi bệnh viện thay thuốc, cũng không muốn người khác đưa đi, tự mình lái xe về. Tại trong mắt thân nhân bằng hữu hắn, tâm tình hắn rất ổn định, cuộc sống cũng thập phần nề nếp.

Thế nhưng, chỉ có mình hắn biết. Trong lòng hắn vẫn là một mảnh băng giá, vô cùng lạnh lẽo, vô cùng đau đớn, hoàn toàn trống rỗng.

Đêm đến chẳng khi nào hắn có thể ngủ yên, chỉ ôm gối đầu Dung Tịch, nằm trên giường, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ.

Nghĩ tới thời gian tốt đẹp lúc trước, Dung Tịch đã từng ở chỗ này nhiệt tình mà ôm ấp hắn, nước mắt bất tri bất giác lại chảy dài.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẽ một loạt tranh sơn dầu có liên quan đến Pakistan, bên trong tất cả đều là màu sắc rực rỡ, mọi người vui cười, vũ đạo nhập hồn, nghệ nhân ca xướng, dường như vẫn tràn ngập quang minh, ấm áp, khát vọng như trước. Nhưng lại có chuyên gia bình luận, ngoại trừ tán dương đặc biệt của hắn đã tiến thêm một bước tới sự hoàn mỹ, còn nói tranh hắn “tràn ngập cảm giác đau đớn”.

Hắn đem tất cả đều ảnh chụp tại Pakistan tráng ra, phóng đại. Những bức ảnh Lô Nhất Phàm chụm chung cho hắn cùng Dung Tịch có 10 bức, đều rất đẹp, ảnh thập phần tinh chuẩn.

Hắn từng tấm từng tấm mà ngắm nghía. Nghĩ về lúc trước, bọn họ đã từng khoái nhạc, vui sướng như thế, như thế gắn bó thân mật, cùng nhau ngao du, cùng nhau ăn, cùng nhau sống một cuộc sống, nghĩ đến đó nước mắt lại rơi.

Có lần Giải Tư đến xem hắn, nhìn thấy những bức ảnh này, không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn: “Ca, ngươi cùng y một chỗ, xác thực rất hạnh phúc. Khi đó, ta vẫn nghĩ không ra y có cái gì tốt, hiện tại ta mới hiểu được.”

Giải Ý chỉ mỉm cười. Tình cảm hắn cùng với Dung Tịch, căn bản không cần nói ra, chỉ cần hai người bọn họ minh bạch trong lòng, thế là đủ rồi.

Về sau, Lâm Tư Đông tìm đến hắn vài lần, y không nhắc lại quá khứ, cũng không nói về tình cảm, chỉ là nhìn hắn, ngồi uống chén trà, trò chuyện một chút. Giải Ý thực sự không có tinh thần ngồi với y, thập phần uyển chuyển mà nói: “Gần nhất ta tâm tình thật sự không tốt, muốn ở một mình. Tư Đông, ngươi có thể cho ta sự tự do này không?”

Lâm Tư Đông nghe thế, cảm thấy lòng đau đớn vô cùng, thế nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời cơ tốt nhất để thổ lộ nỗi lòng, y cũng chỉ biết nhượng bộ lui binh, chờ Giải Ý từ thống khổ khôi phục lại.

Đối với thành tựu những năm gần đây của Dung Tịch, quốc gia đánh giá rất cao. Mà lần này y không sợ gian hiểm, sau khi phát sinh hai sự kiện nhân viên kỹ thuật công trình Trung Quốc gặp phải tập kích xe hơi tại Karachi hay chuyện kỹ sư Trung Quốc bị bắt cóc tại Peshawar, vẫn tự thân đi tới Pakistan, cuối cùng lấy thân hy sinh vì công tác, vì quốc gia tạo cống hiến kiệt xuất, trở thành tấm gương sáng cho mọi người học tập. Rất nhiều phóng viên đều vô cùng trắng trợn tuyên dương nụ cười lúc lâm chung của y, cho rằng y vì không thẹn với sự nghiệp mà cảm thấy vui mừng. Điều này càng làm tăng thêm uy tín của Dung Tịch. Giải Ý không biết toàn bộ chuyện này, mà hắn căn bản cũng không quan tâm. Trên cơ bản, hắn không xem TV, không báo, không lên mạng, cứ như vậy lặng lẽ ngồi nhà một mình, chậm rãi vượt qua mùa đông giá rét nhất trong sinh mệnh, hoàn toàn không phát giác ra thời gian đang trôi, tựa như sống trên núi một ngày, trần gian đã trải qua một ngàn năm.

Tại lúc hắn hầu như đi vào “Ngủ đông”, xảy ra một đại sự.

Chuyện này còn bị thổi phồng hơn của chuyện Dung Tịch bị tập kích bỏ mình, bởi vì đương sự là siêu cấp ngôi sao Mã Khả trước đây từng tạo ra rất nhiều scandal.

Năm ngoái vị bạn trai trước đây của Kim huyên sôi sục báo chí, dưới giật dây một số phóng viên tung tin vịt khắp nơi, nhưng cũng không khiến Kim quay đầu lại, cũng không có khả năng phá hư tình cảm Mã Khả cùng Kim. Hai người bọn họ cứ cãi nhau, phân phân hợp hợp nhưng cuối cùng vẫn là cùng một chỗ. Truyền thông cũng thích bọn họ, thời gian chia tay phát một trận tin tức, thời gian hợp lại cũng trắng trợn vẽ chuyện, Tiểu Cổ bất quá chỉ là một khúc nhạc đệm thêm, một nhân vật làm nền mà thôi. Trên mạng cái gì đều có, có một số lời nói vô cùng khó nghe. Dần dần, Tiểu Cổ từ một người bị hại, bị người khác bội tình bạc nghĩa biến thành con cóc muốn ăn thịt thiên nga.

Thanh niên nhân này đường đi rất không thông thuận, lòng dạ nhỏ nhen, dần dần trở nên âm hiểm. Vì vậy, tại một buổi tối, người này theo dõi Mã Khả cùng Kim, rốt cục tìm được cơ hội, tại lúc bọn họ đơn độc từ quán bar đi ra, chuẩn bị lên xe thì tạt một lọ axit vào hai người.

Giờ là mùa hạ, ăn mặc ít, gương mặt, vai cổ, cánh tay Mã Khả cùng Kim tất cả đều bị phỏng cháy vô cùng thê thảm, lại thêm hai người theo bản năng đưa tay ra cản nên ngay cả hai tay cũng không thể tránh khỏi.

Tiểu Cổ lúc này bị bảo an quán bar túm lấy, sau đó bị cảnh sát mang đi. Có người nói lúc đó gã còn đắc ý vênh váo mà nhìn Mã Khả cùng Kim đau đến té lăn lộn trên mặt đất, vẻ mặt mang dáng cười dữ tợn, thập phần đáng sợ.

Thảm án máu chảy đầm đìa này khiến cho oanh động cực đại. Các loại tin ào ào tuôn, các phóng viên chen chúc tới bệnh viện, Mã Khả ở lại khu nhà cấp cao cùng công ty giải trí.

Bởi vì công ty này Mã Khả có cổ phần khá lớn, nên cậu vẫn không đi ăn máng khác, thủy chung làm ở đây, mấy năm gần đây công ty vì có cậu cấp tốc phát triển, dần dần trở thành công ty nhất lưu số một số hai trong giới giải trí, mà cậu lại là trụ cột nên được mọi người sủng ái bội phần.

Lúc này đây, Mã Khả đột nhiên bị tai bay vạ gió, công ty vẫn chưa vứt bỏ, mà cấp tốc triển khai hành động, phái người đến bệnh viện thủ hộ Mã Khả cùng Kim, lại phái ra rất nhiều viên chức toàn lực ứng phó truyền thông, sau đó tự mình cùng các thương nghiệp quảng cáo cùng nhà sản xuất phim đàm phán vấn đề giải ước cho Mã Khả. Mấy thương nhân này thấy Mã Khả bị hại thảm như vậy cũng đều biểu hiện ra một chút nhân tính, chỉ yêu cầu trả lại toàn bộ tiền đặt cọc đã đưa liền hòa bình giải ước, không bắt đền công ty.

Lúc này là giữa hè, Dung Tịch đã qua đời hơn một trăm ngày, Giải Ý vẫn ru rú trong nhà, không để ý đến chuyện bên ngoài, căn bản không biết vụ án ngôi sao bị hủy dung chấn động một thời này.

Kết cục B

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.