Bối Phụ Dương Quang

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

Editor : kaori0kawa

Beta : mai_kari

Một đêm quậy nháo như thế, Giải Ý cũng chẳng còn buồn ngủ, liền đi xuống lầu tiếp tục vẽ. Đến tận hừng đông, khi cảm giác mệt mỏi xâm chiếm, hắn mới rã rời đi lên lầu ngủ.

Chỉ ngủ được một hồi, trong mông lung, một vật nặng ở đâu liền đè lên người hắn, hóa ra là gã Lâm Tư Đông vẫn còn say chuếnh choáng. Thần kinh bị rượu làm tê liệt tựa hồ có chút không thể khống chế được thân thể, y lâng lâng mà lục lọi trên người Giải Ý, thế nhưng xúc cảm ở tay thì tê dại không cảm xúc khiến y càng muốn tiếp xúc mạnh hơn.

Say rượu khiến cảm giác hưng phấn hơn, khí thế của hắn như hồng quân thẳng tiến, sức lực tràn trề mà công thành chiếm đất.

Giải Ý phải hít thở thật sâu, tận lực thả lỏng, cực lực nhẫn nại cái người đang vì say mà sức lực càng lúc càng lớn này.

Phảng phất như cả mấy thế kỷ trôi qua, khi chiến sự rốt cục đình chỉ thì mặt trời đã mọc lên rồi. Tiếng chim hót thanh thúy thỉnh thoảng vang lên, giọt sương đọng trên chiếc lá được mặt trời chiếu sáng cành thêm xanh tươi ướt át, cỏ cây dưới ánh ban mai tràn ngập sinh cơ phấn khởi.

Thế nhưng Giải Ý lại khác, mệt đến kiệt sức, thế mà điện thoại di động đặt ở đầu tủ lại không biết điều vang lên. Hắn dự cảm có chuyện không tốt xảy ra, đạp cái tên ngủ như chết Lâm Tư Đông ra khỏi người, xoay người cầm lấy điện thoại.

“A lô, ai vậy?” Thanh âm hắn vì giãy dụa thời gian dài mà thở dốc, nói như mất tiếng.

Trong điện thoại, giọng Tưởng Liên đang vô cùng lo lắng la lên: “ Giải tổng, ta đang ở công trường nhà trọ Lệ Đô. Ở đây xảy ra hoả hoạn, ngươi mau tới.”

Giải Ý ném điện thoại, gấp rút mặc quần áo, chạy vội xuống lầu.

Vừa định mở cửa, hắn bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, thân dưới một trận đau đớn như bị kim đâm, dao chặt xuyên qua cơ thể hắn, tựa hồ muốn xẻ hắn ra làm đôi. Hắn bất ngờ không phòng bị , hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì té luôn xuống đất.

Vội vàng chống tường, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc vài cái mới có thể tỉnh táo, đứng vững, Giải Ý nhào ra xe, chạy như bay.

Lâm Tư Đông chỉ cảm thấy toàn thân từng đều dễ chịu, thoải mái. Y trở mình, ôm lấy chăn, thì thào mà nói: “Tiểu Ý, chỉ có ngươi là tốt nhất…”

Trong không khí sáng sớm mát mẻ, y ngủ càng lúc càng trầm, say sưa như đứa trẻ.

———–

Giải Ý chạy như bay tới công trường nhà trọ Lệ Đô, lửa cháy bừng bừng thiêu trụi mọi thứ.

Trên nền trời vì khói bụi vần vũ mà đen kịt, lửa như những con rắn quấn lấy căn nhà, khói đặc cuồn cuộn, xung quang một mảnh hỗn loạn, tiếng “cứu người”, “cứu hỏa” lẫn với tiếng gãy đổ của tường, cột hòa lẫn với nhau càng khiến người ta thêm kinh tâm động phách.

Giải Ý xuống xe, nhìn một chút thế lửa hung hãn, lập tức hướng cửa mà xông vào.

Tưởng Liên ở nơi nào thấy vậy liền kéo hắn lại, đưa cho hắn nón bảo hộ.

Giải Ý một bên đội nón một bên nói lớn, cố át đi tiếng hoảng loạn xung quanh: “Mọi người trong công ty an toàn không?”

Tưởng Liên cũng cao giọng trả lời: “Tiểu Trinh, Tiểu Tân đều an toàn rút khỏi, chỉ có công nhân thi công thì chạy hỗn loạn, hiện tại có hai người còn đang hạ lạc bất minh (1).”

Giải Ý vừa nghe xong, lập tức chạy vào trong, nhưng vừa tới cửa thì liền bị chặn lại: “ Tiên sinh, bên trong lửa lớn lắm, rất nguy hiểm, không thể vào.”

Người này mặc thường phục, một thân khói bụi chẳng biết là nhân viên chỗ nào.

Giải Ý mặt trầm xuống: “Nhân viên công ty chúng ta còn ở, ta muốn vào xem bọn hắn an toàn không, ngươi tránh ra.”

Thanh niên kia liền sửng sốt, cũng không dám cản nữa, tránh ra.

Giải Ý vừa chạy vừa hỏi Tưởng Liên: “Làm sao cháy?”

“Ta đã hỏi rồi.” Tưởng Liên một bên chú ý an toàn của hắn một bên đáp. “Buổi tối hôm nay ở đây cúp điện, nhân viên công ty An Cư đốt nến đánh bài, lại hút thuốc, rồi không dập tắt lửa, lửa cháy túi ngủ. Gió tối nay lại lớn, lửa cứ thế lan ra. Công ty An Cư đang có vấn đề về tài chính, làm việc tắc trách, phòng cháy chữa cháy không đầy đủ, không có nước, không thể dập tắt lửa. Ta nghe nói, khả năng còn có có mấy người công nhân chết cháy ở bên trong, cứu ra cũng có một số bị thương nghiêm trọng nữa.”

Giải Ý gật đầu: “ Ngươi nói có hai người công nhân của ta còn đang mất tích, mau đi tìm xem. Mạng người quan trọng, đã là công nhân chúng ta đưa tới thì phải cố tìm cho ra.”

Tưởng Liên cũng biết thế, liền dặn dò hắn: “ Giải tổng, phải chú ý an toàn.” Sau đó liền chạy đi.

Giải Ý ngừng chạy, nhìn cảnh hỏa hoạn mà thần tình phi thường lãnh tĩnh.

Công trình ở đây vốn chỉ là phụ, bọn họ chỉ có lắp đặt đường dây điện nước mà thôi nên chỉ phái ra hai người nhân viên kỹ thuật cùng mấy người công nhân thi công từ chỗ khác đến. Bởi vì tiến độ dựa theo công ty An Cư nên cũng không bận rộn lắm, tài liệu mang đến cũng không nhiều. Trận hỏa hoạn này công ty hắn không tổn thất lớn, thế nhưng 5 trăm vạn cho công ty An Cư vay chắc không thu hồi được đúng hạn rồi.

Hắn đứng ở nơi đó, đối mặt ngọn lửa đang từ từ tàn lụi, suy nghĩ đối sách sắp tới.

Vài tiếng đồng hồ sau, lửa cuối cùng cũng tắt. Hiện trường một mảnh hỗn loạn, nơi nơi điêu tàn đổ nát, cảnh tượng thê lương, còn có công nhân bị thương nằm một chỗ không ngừng dùng ngôn ngữ địa phương mà rên rỉ nguyền rủa.

Giải Ý đi xung quanh quan sát công trường, tính toán tổn thất của công ty với công ty An Cư trong trận hỏa hoạn này.

Toàn bộ kiến trúc trên mặt đất cơ bản đều thiêu hủy, ngay cả đường ống dẫn nước mới làm cũng đều bị hủy không sót lại chút gì.

Công ty An Cư ngoại trừ cần làm lại kiến trúc trên mặt đất, còn phải đền tiền thuốc men cho nhiều công nhân bị thương như vậy, còn có phí mai táng cho công nhân tử vong, đây đều không phải số chi nhỏ. Công ty An Cư vốn nghèo rớt mồng tơi phải tới chỗ Giải Ý mượn tiền mới có thể làm tiếp công trình. Nay lại thêm trận hỏa hoạn này, thật sự là họa vô đơn chí. Hắn khẳng định công ty An Cư không thể nào tiếp tục thêm nữa, mà chính mình cũng không thể chịu tổn thất này.

Hay là mua lại cả công trình công ty An Cư? Hắn tính toán, lập tức nghĩ chính mình cũng thật mơ mộng hão huyền. Một công trình cao ốc như thế đâu phải chuyện nhỏ, nếu có cái gì sai lầm, nói không chừng công ty cũng tiêu luôn như An Cư thì toi. Vả lại, có một câu rất đúng: “Vàng cầu, bạc đường, đồng quy hoạch, sắt xây dựng”, làm ngành xây dựng lợi nhuận ít, mà chuyện thì không ít. Nghĩ tới đây, cả hắn cũng cảm thấy thật tội cho An Cư, chắc cũng không nên đòi họ bồi thường gì nhiều, làm thế chẳng khác nào ép người ta tới cùng đường mạc lộ.

Đang nghĩ ngợi, Tưởng Liên thở hồng hộc mà chạy tới: “ Giải tổng, hai công nhân kia tìm được rồi.”

Giải Ý quan tâm hỏi: “ Thế nào? Có bị thương không?”

“Một bị té bị thương chân, một bị bỏng cánh tay, thương không nặng.”

Giải Ý yên lòng: “Vậy là tốt, trước cứ đưa họ tới bệnh viện đã, ta lập tức bảo công ty xuất tiền xử lý thủ tục nhập viện ngay.”

Tưởng Liên cười nói: “Ta thấy thương thế họ cũng không cần nằm viện đâu, xử lý chút là được, tĩnh dưỡng tại công ty chúng ta một đoạn thời gian là xong, cùng lắm thì gọi người mỗi ngày lái xe đưa bọn họ đi bệnh viện thay băng, lấy thuốc.”

“Không cần nằm viện hay nhất, ngươi đi làm đi.” Giải Ý cười gật đầu. “ Ngươi nói cho họ, cứ yên tâm. Trong lúc dưỡng thương, ta vẫn phát lương đầy đủ, một đồng không thiếu.”

“Tốt.” Tưởng Liên có vài phần cảm động. Làm cho lão bản thế này, mới thật thống khoái. Tưởng Liên cấp tốc chạy đi làm công việc Giải Ý giao cho.

Giải Ý đi tìm quản lí bên An Cư, muốn cùng gã tham thảo một chút về vấn đề bồi thường. Thế nhưng, thấy gã vẻ mặt đen xì tro bụi, chật vật mà bị một đám công nhân vây quanh thì Giải Ý đành thôi, cũng không nên bỏ đá xuống giếng, lẳng lặng mà rời đi.

———————

Trở lại công ty, Giải Ý chỉ nhìn thấy Vu Minh Hoa, lúc này mới nhớ tới cư nhiên tại hiện trường sự cố không nhìn thấy Lê Vân An. Hắn có chút không vui. Đại sự như vậy, nhân viên quản lý đều cố sức, chạy ra công trường, trấn giữ công ty, người này khen ngược, cả bóng cũng không gặp.

Vu Minh Hoa nghênh đón lặp tức hỏi: “ Giải tổng, nghe nói công trường nhà trọ Lệ Đô cháy.”

“Ừ, ta mới từ đó về.” Giải Ý nhìn hắn một cái. “Ngươi có gì trong tay vậy?”

“Bản vẽ tường kính đã thiết kế, định giao cho bộ công trình tập đoàn Hoan Nhạc, chờ bọn họ ký tên. Nội tu sửa thì do ngươi tự mình thiết kế, ta coi như xong việc a.” Vu Minh Hoa thủy chung vẫn duy trì nho nhã, ôn hòa mà trả lời. “Có chút tiểu công trình ta cho bọn đàn em làm, ta không nhúng tay, coi như huấn luyện chúng một chút.”

“Cũng tốt.” Giải Ý gật đầu. “Trận hỏa hoạn này rất nghiêm trọng, ta xem Tưởng Liên sẽ bận rộn đây, ngươi qua công trường bên kia nhìn, tranh thủ hai ngày đưa tổn thất của chúng ta liệt kê thành biểu đồ. Mặt khác, ngươi tìm giùm ta Lê Vân An, kêu y làm điều khoản đền bù.”

“Việc này….” Vu Minh Hoa dáng vẻ thư sinh mười phần mà nói. “ Giải tổng, ta nghĩ cũng nên thử cách nhìn khác.”

______________

(1) hạ lạc bất minh: mất tích, chưa tìm thấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.