Bối Phụ Dương Quang

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

Editor : kaori0kawa

Beta: mai_kari

Dọc bờ biển là con đường Tân Hải rộng rãi vắng vẻ, đường thênh thang không một bóng xe. Giải Ý nỗ lực mở mắt tỉnh táo mà nhìn đường.

Đèn xe chiếu sáng một vùng sương mù dày đặc, sương đêm phiêu đãng.

Giải Ý bỗng nhiên cảm thấy mềm yếu bất lực.

Thế giới mênh mang này, chẳng đâu có được một tia ấm mà hắn khát vọng, chẳng ai là người hắn chờ đợi. Lúc này đây, hắn cảm thấy mình như lạc vào vùng hắc ám, vô biên vô hạn mà tràn ngập, bao phủ tất cả, không có một chút ánh sáng. Hắn không tin cảm tình, không tin vĩnh viễn, không tin tương lai…hắn lạnh, loại lạnh lẽo này không phải là loại lạnh của không khí đêm tối mà là loại lạnh lẽo trong sâu thẳm tận tim, lan ra khắp thân thể, từ chân cho đến tận ngọn tóc. Làm sao để thoát ra khỏi sự lạnh lẽo này đây?

————–

Rốt cục cũng trở về biệt thự ven biển, Giải Ý ngừng xe ở trước cửa, tắt máy nhưng rốt cuộc cũng không còn sức mà đi vào.

Về phía xa xa, trong bóng đêm tĩnh lặng, hoa cỏ theo gió đêm mà phiêu động, hắn cũng không chống chế được nữa, gục cả lên tay lái.

Lâm Tư Đông nghe được tiếng xe quen thuộc dừng lại trước cửa nhưng mãi vẫn không thấy Giải Ý đi vào. Y nhịn không được đứng dậy mở cửa, mắt nhìn qua chiếc BMW quen thuộc đậu trước cửa, nhìn như đặc biệt cô độc.

Y tiến đến gần, mở cửa xe liền thấy Giải Ý đang gục tại tay lái, cả dáng người mệt mỏi không nói nên lời. Y nhẹ nhàng nâng Giải Ý dậy lại nhất thời bị nỗi đau thương chưa kịp cất giấu của Giải Ý làm chấn động.

Giải Ý lẳng lặng mà nhìn y, không nói được lời nào, ánh mắt tràn đầy bất lực.

Lòng Lâm Tư Đông dâng lên một trận xót xa thương tiếc vô hạn, dịu dàng ôm hắn vào lòng.

“Làm sao vậy?” Y ôn nhu hỏi.

“Ta mệt, mệt cực kỳ…” Giải Ý thì thào tự nói, tựa như tiểu hài tử phải đón nhận mọi ủy khuất.

Lâm Tư Đông biết rõ hắn mệt mỏi rã rời, một bên ôm hắn xuống xe một bên dỗ dành: “Được rồi được rồi, đừng thương tâm, tất cả rồi sẽ tốt. Ngươi có ta, không phải sợ. Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi.”

Y ôm hắn đi vào trong phòng, không khí tràn đầy sự ôn nhu của y.

Hắn thật là gầy. Y thầm nghĩ.

Giải Ý vốn uể oải cực độ, cảm giác say thắm dần cùng với cái bụng trống không mà uống rượu làm hắn cảm thấy thật khó chịu, giãy dụa thoát ra, cả người đều bất an.

Lâm Tư Đông đặt nhẹ hắn lên giường, ôn nhu mà giúp hắn thay y phục.

Cởi áo ra, điều đầu tiên đập vào mắt y là bờ vai gầy gầy lẫn tấm lưng thon gọn của Giải Ý tràn đầy bầm tím cùng ứ thương, hiển nhiên tất cả đều do những vết cắn, bóp chặt cùng sự ôm ấp quá mạnh tay mà tạo thành. Lâm Tư Đông cũng cảm thấy kinh dị trước sự bạo ngược của chính mình, lòng rất áy náy. Y cẩn cẩn dực dực mà thay hắn lau khô toàn thân mồ hôi lạnh, ém kỹ chăn.

Giải Ý toàn thân trong ngoài đều bị dằn vặt hết sức thống khổ. Hắn lăn qua lật lại, cảm thấy không thoải mái lại chẳng thể tiến nhập cõi mộng. Cả người đều đau nhức, dạ dày đau, tim cũng đập quá nhanh, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống không ngừng.

Lâm Tư Đông cũng không biết làm sao để giảm bớt thống khỏ cho hắn, đau lòng không ngớt: “Ta đưa ngươi đi bệnh viện nhé.”

Giải Ý cắn môi lắc đầu. Đột nhiên, hắn bật dậy chạy ào vào nhà tắm ói. Một đêm chưa ăn thì có cái gì mà ói, càng ói người lại càng khó chịu.

Lâm Tư Đông cũng muốn theo vào, bị hắn sập cửa trước mặt.

Lâm Tư Đông chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Thật là một người quật cường a.

Giải Ý ói xong, mở vòi nước, đem nước lạnh hất lên mặt. Ngẩng đầu nhìn hình ảnh nhợt nhạt của mình, phiền muộn trong lòng vô pháp ức chế, đau đớn, tuyệt vọng,…những cảm xúc ấy không ngừng tràn ngập, hắn không tự chủ được mà đấm một cú vào mặt kính.

Lâm Tư Đông ở bên ngoài nghe được “rầm” một tiếng, đột ngột bị dọa kinh hồn, vội vã dùng sức phá cửa: “Tiểu Ý, ngươi làm sao vậy? Có việc gì vậy?”

Giải Ý mở cửa, ánh mắt mờ mịt nhìn y.

Lâm Tư Đông liếc mắt qua chỗ chiếc gương đã không còn tồn tại rồi lại nhìn người nam nhân đã khôi phục bình tĩnh này, nhất thời chẳng biết nói sao cho tốt. Chợt, y phát hiện tay phải Giải Ý máu tươi tuôn xối xả, nhất thời sợ hãi, lập tức chộp ngay cổ tay hắn.

“Ngươi làm gì thế?” Y một bên phẫn nộ mà rống một bên nỗ lực giúp hắn giúp hắn cầm máu.

Giải Ý có chút hỗn loạn đẩy y tránh ra: “Ta không sao, đừng đụng vào ta.”

Lâm Tư Đông không nói thêm gì, cố sức kéo tay hắn tới vòi nước. Giải Ý càng lúc càng giãy dục, liều mạng thoát khỏi y. Lâm Tư Đông cứng cỏi ép hắn lại, đè thẳng tay hắn vào vòi nước rửa sạch.

Mu bàn tay, các đốt ngón tay Giải Ý chỗ nào cũng là vết thương, máu tươi cứ theo dòng nước ồ ạt chảy ra. Máu loãng lẫn những mảnh gương vỡ chậm rãi chảy dọc theo làn nước, diễm lệ loá mắt, làm phiền muộn trong tâm hắn nhất thời giảm đi rất nhiều.

Lâm Tư Đông kéo một chiếc khăn mặt lại, bao lấy tay hắn, kéo hắn ngồi vào mép giường, lập tức chạy như bay đến phòng sinh hoạt, xách hòm sơ cứu trở lại.

“Đừng chạm vào ta.” Cảm giác say chưa tan, Giải Ý thủy chung vẫn nỗ lực đẩy y.

Lâm Tư Đông trầm giọng đe doạ: “Ngươi không để cho ta băng bó, ta trói ngươi lại bây giờ.”

Không để ý tới y, Giải Ý kế tục liều mạng khước từ, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của y.

Máu đỏ tươi theo động tác hắn mà rơi như nước xuống giường, sàn nhà, drap giường, trên người cả hai, nơi nơi đều là một mảnh máu tươi khiến người ta kinh hãi.

Lâm Tư Đông vừa vội vừa tức lại vừa yêu, cuối cùng đành phải đè hắn lại, dùng thân thể ngăn chặn sự giãy dụa của hắn, lúc này mới có thể nắm được bàn tay bị thương của hắn.

Giải Ý đã rất mệt mỏi, không hề giãy dụa nữa. Hai ngày một đêm không ngủ, lại một mực bôn ba mệt nhọc, còn bị Lâm Tư Đông giày vò, thể lực lẫn trí lực đều đã tiêu hao nhanh chóng. Hắn ngã ra giường, nặng nề ngủ.

Lâm Tư Đông tỉ mỉ xem xét vết thương hắn, biết chắc bên trong không còn mảnh vỡ mới dám dùng ô-xy già tiêu độc, rắc thuốc bột lên, sau đó dùng băng tiệt trùng băng bó cho tốt.

Thu dọn tàn cục xong, y mới thở phào nhẹ nhõm, nằm úp bên người Giải Ý, tỷ mỷ mà nhìn gương mặt trắng như giấy của hắn.

Y thương tiếc mà hôn nhẹ lên vầng trán cùng hàng lông mi dài kia, từ từ lần xuống mũi, lần xuống đôi môi không chút máu của Giải Ý.

Nhìn gương mặt toát ra vẻ đau thương lẫn thống khổ kia, trái tim kiên cường của Lâm Tư Đông không khỏi chùng xuống đau xót.

Con người tiêu trí mà lãnh ngạo này tuy rằng hàng đêm ngủ ở bên cạnh mình thế mà lại cách mình quá đỗi xa xôi. Tâm hắn đã đóng chặt, dù thế nào cũng không thể mở ra được.

Con người này khi tỉnh dậy thì kiên cường như thế, vậy mà giờ khắc này lại yếu đuối như thế, như đóa hoa tươi nở bừng trong lẻ loi, một làn gió đêm cũng có thể khiến nó tan tác thành trăm mảnh.

Y nhẹ nhàng nằm xuống, ôm người đang mê man vào lòng, giờ đây y chỉ mong thân thể nóng rực của mình có thể sưởi ấm chút nào làn da băng lãnh kia.

——————-

Mơ mơ màng màng ngủ một hồi, Lâm Tư Đông tựa hồ nghe di động của mình reo lên. Y nỗ lực mở mắt, nghiêng tai lắng nghe. Điện thoại di động của y ném ở phòng sinh hoạt đang reo liên tục.

Y nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng, không muốn đứng dậy nghe máy.

Thân thể Giải Ý cũng đã ấm hơn chút đỉnh, hiện tại ngủ rất trầm.

Tiếng chuông reo lên một lúc lâu cũng đã ngừng.

Lâm Tư Đông nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Đột nhiên, điện thoại đầu giường réo lên, đêm đang yên tĩnh khiến tiếng điện thoại đặc biệt chói tai.

Giải Ý giật mình, tựa hồ muốn tỉnh giấc.

Lâm Tư Đông nhanh chóng xoay người, chộp ngay microphone.

Tiếng chuông tắt đi, lúc này Giải Ý mới yên ổn, vô ý thức rúc vào lòng ngực ấm kia, mê man ngủ.

Lâm Tư Đông trong nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái, vô luận như thế nào cũng chẳng muốn rời, ngay cả nhúc nhích cũng không muốn. Y chỉ muốn nằm đây tiếp tục để giữa hơi ấm cho Giải Ý mà thôi.

Y nhét microphone vào tai, rất nhẹ mà nói: “A lô.”

Y không phát hỏa, người biết được số điện thoại này của y phi thường ít, nếu không phải chuyện thập phần quan trọng, tuyệt không sẽ không nửa đêm nửa hôm gọi điện.

“Tư Đông, là ta.” Là lão chiến hữu Văn Huy của y. Nghe được thanh âm của Lâm Tư Đông, lão hữu đại khái cũng biết được tình huống, thanh âm cũng rất nhẹ. “Chuyện ngươi nhờ ta làm xong rồi.”

Lâm Tư Đông thật cao hứng: “Thật ư?”

Huy là người Thượng Hải, xuất ngũ xong thì trở lại Thượng Hải, mở một sở điều tra dân sự nhỏ nhỏ, kỳ thực là làm thám tử tư, thay người ta tìm kẻ thụt két, tham ô, giúp đòi nợ hay tìm chứng cứ ngoại tình, trẻ đi bụi, người bị lừa bán đi, thậm chí cả sủng vật lạc đường các loại nho nhỏ cũng làm. Nói chung, mấy nghiệp vụ được học trong khi làm lính đều được vị lão chiến hữu này vẫn dụng vô cùng nhuần nhuyễn, kiếm cũng bộn tiền.

Sở của lão chiến hữu phần lớn đều là quân nhân xuất ngũ nhưng Lâm Tư Đông yêu cầu đích thân vị lão chiến hữu này làm việc y giao, không được mượn tay người khác.

Thoạt nhìn mặt ngoài, việc này cũng không phức tạp, không coi là cơ mật, bất quá Lâm Tư Đông muốn lấy lòng Giải Ý, lại không biết phải bắt đầu từ đâu nên mới ủy thác lão chiến hữu điều tra một chút tư liệu Giải Ý, xem hắn thích gì, yêu gì, tiện cho mình đúng bệnh bốc thuốc, nịnh nọt cho đúng chỗ.

Đây vốn là chuyện nhỏ, lúc đó Văn Huy nghe xong liền cười ha ha.

Bọn họ là anh em sinh tử có nhau, hiện tại tất nhiên là không kiêng kỵ, đối với việc Lâm Tư Đông thích đồng tính cũng không xem là khác thường, chỉ là vì vậy mà phải nhờ đến thám tử tư như mình điều tra sở thích đối phương thì đúng mà khôi hài buồn cười.

Lâm Tư Đông cũng cười: “Huynh đệ, ca ca lần này động chân tình rồi, ngươi phải để tâm nha, nỗ lực giúp đỡ.”

“Đương nhiên.” Văn Huy một ngụm đáp ứng. “Tiểu tử ngươi khó có được một lần động chân tình, đương nhiên là ta phải tự thân xuất mã, thay ngươi kiểm tra rồi.”

Không nghĩ tới, lão chiến hữu này làm việc nhanh nhạy như thế, mới đó đã có kết quả. Lâm Tư Đông cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Thế nào?”

Thanh âm của Huy đặc biệt không thoải mái, thần tình ngưng trọng: “Tư Đông, ta không tra ra hắn đặc biệt thích cái gì, nhưng ta biết hắn hận nhất là cái gì. Việc này rất nghiêm trọng, ta phải nói trước mặt ngươi, không thể nói qua điện thoại.”

Lâm Tư Đông ngẩn ra, dáng cười cũng tan đi, lập tức đáp ứng: “Tốt, ngươi lập tức lại đây.”

“Ta đã mua vé bay sớm nhất, 6 giờ cất cánh, ngươi đến sân bay đón ta.” Văn Huy vẫn mang tác phong quân nhân, mạnh mẽ vang dội.

“Tốt.” Lâm Tư Đông cũng không nói dài dòng.

Buông microphone, y ôm sát người trong lòng, ngực tràn đầy nghi hoặc, cũng ngủ không được nữa.

Trong gió đêm cuối mùa thu, hoa chậm rãi rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.