Bồi Tẩm Thừa Tướng

Chương 17: Chương 17: 2




CHƯƠNG 8.2

“Thiên Thương tạ ơn hoàng thượng ngài đã tiếp đãi, thế nhưng Thiên Thương tự nhận là chính mình là một người thích khổ cực, cho nên Thiên Thương nghĩ thống trị Vũ Trạch tuy rằng mệt, thế nhưng, Thiên Thương vẫn rất cao hứng mà làm. Bởi vậy, tạm thời không muốn đến nơi khác. Nếu như, tương lai …..” Lãnh Thiên Thương vừa nói, vừa quay đầu lạnh lùng nhìn Vũ Quân Kỳ đang biểu hiện như 1 con cún. Nghe được hắn trả lời như thế, càng thêm lộ ra bộ dáng chó vẩy đuôi mừng chủ.

                Thế nhưng, Lãnh đại thừa tướng đến nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hoàng đế Vũ Trạch của bọn họ, hướng về phía Huyền Trọng Thiên lãnh đạm mà gật đầu một cái, xoay người đi ra khỏi đại điện. Vũ Quân Kỳ vẫn còn đang 1 bộ dạng ngốc lăng, thấy thế Huyền Trọng Thiên liền cảm thấy bực mình, thực sự là vô cùng bất đắc dĩ.”Còn không đuổi theo!” Huyền Trọng Thiên nhắc nhở người nào đó đang thất hồn lạc phách tận đâu đâu. Sau đó liền thấy Vũ Trạch hoàng thượng giống như bị điện giật, xoay người chạy theo.

                “Uy, Lãnh Thiên Thương ngươi chờ ta một chút a.” Vũ Quân Kỳ khinh công vốn rất cao, y kỳ thực rất nhanh đã có thể đuổi kịp Lãnh Thiên Thương, thế nhưng Lãnh đại thừa tướng đang trong cơn thịnh nộ không biết phải vì vậy mà không để ý tới hắn hay không.

                Vũ Quân Kỳ ở phía sau giống như người vợ nhỏ mà đi theo Lãnh Thiên Thương, thế nhưng người phía trước hình như không có chú ý tới sự tồn tại của Vũ Quân Kỳ, vẫn tiếp tục đi nhanh về phía trước, thế nhưng có thể từ hàn khí xung quanh người hắn cũng biết được, Lãnh Thiên Thương hiện tại tuyệt đối là đang cực kỳ nổi giận.

                “Ách, cái kia … ta …. ách.” Vũ Quân Kỳ mở miệng vài lần ý muốn giải thích, thế nhưng vô cùng bất đắc dĩ rằng người trước căn bản là không để cho y có cơ hội nói. Nhưng ngay lúc y không biết nói cái gì cho phải, Lãnh Thiên Thương đột nhiên xoay người lại sau đó lạnh lùng nhìn y.

                “Ta ….” Vũ Quân Kỳ không biết phải giải thích chuyện này thế nào, y lẽ nào lại nói cho hắn, y là vì muốn đem mỹ nhân kia trở về thị uy với hắn cho nên mới muốn có được Thiên Chiêu Tễ sao? Hay là y nói với Lãnh Thiên Thương, y cùng Thiên Chiêu Tễ kỳ thực chỉ có tán thưởng, hẳn là sẽ trở thành bằng hữu a?

                “Ngươi, đây là mục đích ngươi muốn tới tham gia hội nghị sao?” Ánh mắt sắc bén của Lãnh Thiên Thương nhìn chằm chằm vào người đang không biết làm sao kia, vì sao y có thể nhanh như vậy liền thích thượng một người khác chứ. Tại kinh đô, không phải đều là cùng cái tên tiểu quan họ Lãnh kia thân nhau sao? Thế nào nhanh như vậy lại cùng Huyền Trọng Thiên tranh giành nam nhân đó?

                Khi hắn ở Vũ Trạch nghe bọn Huyền Vũ truyền tin tức về, liền tại chỗ tựu ném đi việc nghị sự đang diễn ra trong ngự thư phòng, sau đó không để ý đến các đại thần trợn mắt, đem toàn bộ tấu chương đánh rơi hết xuống đất. Sau đó hắn lập tức cưỡi bảo mã (*) của mình, một đường cấp tốc đi tới Thiên Triệu.

                Mới vừa rồi, hắn vốn có ý muốn ngay tại chỗ bóp chết cái tên nam nhân vô lương tâm này, thế nhưng hắn phát hiện bản thân không nào hạ thủ được. Mặc kệ Vũ Quân Kỳ ở bên ngoài làm cái gì, mặc kệ tâm của hắn hiện tại có bao nhiêu đau đớn những vẫn không cách nào hạ thủ được.

                “Không phải, không phải, đều không phải …” Vũ Quân Kỳ lập tức cật lực lắc đầu biểu thị bản thân trong sạch, nếu như y biết trong cung sư huynh có người như vậy, y đã sớm chạy tới rồi. Bất quá những lời này, y đương nhiên là không dám nói với Lãnh Thiên Thương, y dù có mấy cái mạng nhỏ cũng không đủ cho hắn chém a.

                “Hừ.” Lãnh Thiên Thương nghe Vũ Quân Kỳ gấp gáp biện giải như vậy, rốt cục sắc mặt âm trầm cũng hòa hoãn đi nhiều, bất quá hắn vẫn tức giận, bởi vì hắn biết Vũ Quân Kỳ sẽ không thẳng thắn như thế, y nhất định là sợ hắn đem Vũ Trạch vứt hết cho y, cho nên mới đối đãi với hắn như thế.

                “Ai nha, thực sự là buồn chán a.” Vũ Quân Kỳ ngồi ở long ngai xa hoa của mình, mặc long bào bằng chỉ vàng ngồi đó mà ai thán số phận bản thân. Thế nào lại buồn chán như thế a, quốc sự buồn chán, sinh hoạt buồn chán, cuộc sống tất cả đều là cảm giác buồn chán.

                Thế nhưng y không dám đi ra ngoài, người nào đó hiện tại đang nổi cơn thịnh nộ, nếu như lại bị hắn biết y ngang nhiên đi ra ngoài lêu lổng, vậy y nhất định sẽ chết rất thảm a. Thế nhưng, cái loại quan cảnh nghiêm túc hàng ngày này thực sự là rất buồn chán.

                Vũ Quân Kỳ đã trở về Vũ Trạch được hơn nữa tháng rồi. Nghĩ đến lúc đầu, Lãnh Thiên Thương là 1 bộ dạng muốn đoạn tuyệt, y nghĩ cũng cảm thấy sợ. Lãnh Thiên Thương bảo y trở về. Vũ Quân Kỳ đương nhiên là không dám có bất luận dị nghị gì, trái lại luôn theo đuôi Lãnh Thiên Thương 1 cách sát sao mà trở về Vũ Trạch của y.

                Không biết sư huynh ở Thiên Triệu như thế nào rồi? Y lúc trước khi ly khai Thiên Triệu, buông 1 câu thông báo lớn mật như vậy, hiện tại Thiên Triệu nhất định là long trời lở đất a. Bất quá y sẽ không cảm thấy hối hận, ai bảo sư huynh không cho y mang theo Thiên Chiêu Tễ trở về.

                “Ai nha, hoàng thượng đại nhân của chúng ta sao lại rãnh rỗi như thế a?” Lâm Trạch Tú vốn mang theo rất nhiều văn kiện, thế nhưng vừa tiến đến liền thấy hoàng đế đại nhân bọn họ đang ở đây mà nằm úp sấp, công vụ trên bàn đều đã xếp thành núi, mà y cũng không thèm xử lý.

                Bất quá người nào đó rảnh rỗi lại đi gây sự, ở Thiên Triệu không làm được việc gì đàng hoàng đã vậy hết lần này tới lần khác lại muốn cùng hoàng đế nhà người ta tranh giành nam nhân, kết quả lại còn chọc giận thừa tướng đại nhân nhà bọn họ, đến nỗi, thừa tướng đại nhân hồi phủ xin nghỉ phép.

                Lãnh Thiên Thương sau khi quay về liền mượn cớ nói bản thân sinh bệnh, cho nên mới từ trong cung hồi phủ Thừa tướng. Sau đó ở luôn trong nhà dưỡng bệnh cho tới bây giờ, thần tử Vũ Trạch đều chờ đợi trong lo lắng, bọn họ sợ rằng thừa tướng đại nhân thực sự từ nay về sau sẽ mặc kệ mọi chuyện, vậy bọn họ chẳng phải là sắp vong quốc rồi sao?

                Nhìn tình trạng Vũ Trạch hoàng đế vào triều mấy ngày nay, các đại thần chỉ biết không có Lãnh Thiên Thương Vũ Trạch bọn họ căn bản chính là không xong a. Chuyện khác không nói, chỉ nói đến hoàng thượng bọn họ, mỗi lần vào triều đều là không yên lòng, cứ như đi vào cõi thần tiên.

                Thần tử trình báo quốc vụ, y luôn luôn nghe một cách đại khái có lẽ căn bản là vào lỗ tai bên phải thì ra lỗ tai bên trái, làm cho tất cả mọi người không muốn tiếp tục vào triều nữa, cứ trực tiếp cùng nhau xin về nhà nghỉ ngơi cho rồi.

                “Người tên yêu tinh chết tiệt đã đến rồi a.” Vũ Quân Kỳ thấy Lâm Trạch Tú vào cửa nhưng vẫn tiếp tục duy trì tư thế vốn có, y hữu khí vô lực làm cho Lâm Trạch Tú thấy lại càng muốn tiến lên đá cho y 2 cước.

                “Hừ, đây là tư liệu khoa cử lần này, ty chức thỉnh hoàng thượng xem qua.” Lâm Trạch Tú không để ý việc Vũ Quân Kỳ gọi hắn là yêu tinh, dù sao y hiện tại cũng đang mặc long bào, đầu đội kim quan. Hơn nữa, y bộ dáng ủ rũ y như chó con cho nên mới bỏ qua cho y.

                Nói cho cùng nếu tâm hắn thụ thương, sẽ có binh mã đại nguyên soái của hắn vì hắn mà an ủi.

                “Trẫm không muốn xem!” Vũ Quân Kỳ nhìn Lâm Trạch Tú ôm tới nhiều hồ sơ như vậy, y chỉ có 1 cái đầu chứ đâu phải 2. Nhiều như vậy mà muốn y xem, y cũng không biết làm thế nào mà còn sống sót a.

                “Cái này hoàng thượng ngày mai vào triều là phải bàn luận, cho nên thánh thượng ngài nội trong hôm nay cần phải xem hết a.”

                “Cái gì? Ngày hôm nay?” Vũ Quân Kỳ nhìn hồ sơ trước mắt chấc cao như núi, làm sao có thể trong một buổi tối xem xong nhiều như vậy a.

                “Cái này chỉ là bình thường, thừa tướng đại nhân hắn thế nhưng không đầy hai canh giờ sẽ xem hết.” Lâm Trạch Tú vẫn không quên chỉ cho hoàng thượng đại nhân 1 con đường thoát, chính là tự mình đi tìm thừa tướng đại nhân.

                Phu thê cãi nhau nào có tức giận lâu như vậy a, không phải đều là đầu giường cãi nhau cuối gường hòa sao. Thật không biết bọn họ hai người lại xảy ra chuyện gì, đã nhiều năm như vậy, hắn nhìn thôi cũng đau cả đầu. Thế nhưng hai người kia giống như vẫn cứ độc lập mà kiên trì a.

                “Hừ, ta mới không cần chủ động đi tìm hắn.” Vũ Quân Kỳ tức giận mà nói, y mới không cần chủ động đi tìm Lãnh Thiên Thương, nếu vậy sẽ không còn mặt mũi nào a, hơn nữa y cũng không có phạm sai lầm gì lớn không phải sao? Tuy rằng y biết chính mình có chút quá phận, giao hảo thất bại ở hội nghị quân chủ lục quốc, sau đó quậy phá cho thiên hạ đều biết.

                “Cáp … tốt lắm … vậy bệ hạ ngài nên xem cho hết những thứ này… đã thế, thứ cho tiểu thần xin phép cáo lui.” Thực sự là 1 tên không biết tốt xấu, hắn không tin mặt mũi so với mạng của chính mình lại quan trọng hơn a?

                Nếu y không đi tìm, vậy thì cùng hắn có quan hệ gì đâu, hắn phải về nhà bồi vợ nga.

Chú giải:

(*)cái này nghĩ cũng buồn cười, Qt đại nhân ghi như vậy: BMWs, ta thề luôn a, mấy hôm trước ta quên nói, giờ nhìn lại đúng là bó tay, chết cười thật mà.

=======================

ta phải nói 1 câu là em nó điếc không sợ súng mà, Thương ca đã ghen thế kia mà vẫn không biết hối cải là thía lào chứ=.=!, kiểu này có ngày Thương ca tức mà chết thui. Lần nay Thương ca giận đến thế chắc còn lâu mới hết, để cho em nó biết thía lào mà mùi vị khổ sở của anh khi phải ôm hết mọi việc^^, post xong ta lại tiếp tục lặn a^^, hy vọng sẽ sớm gặp lại cái nàng^^(chắc tầm mấy ngày nữa^^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.