Thiên mỉm cười bước đến bàn của Linh, hơi ngạc nhiên khi thấy cô chỉ ngồi một mình.
Lâu quá không gặp, Thiên! Linh khuấy ly trà sữa của mình, nhìn anh cười nói.
Lâu rồi không gặp. Cậu dạo này thế nào rồi? Anh ngồi xuống ghế đối diện cô.
Tớ vẫn bình thường thôi, vừa chia tay bạn trai xong nên đi uống trà sữa cho khuây khoả. Còn cậu? Sao lại đi một mình thế này? Linh ngước nhìn Thiên, theo như cô biết thì anh không phải kiểu người có nhã hứng đi chơi một mình như thế này.
À, không. Anh bất giác nhìn xung quanh Tớ có hẹn.
Linh nhìn anh bằng một ánh mắt khó hiểu, sau đó cô cười cười, nụ cười phảng phất chút tổn thương: Vậy cậu đi đi. Để muộn giờ hẹn thì không hay đâu!
Thiên không chú ý đến Linh nên không nhận ra sự khác thường trong ánh mắt của cô khi cô nhìn anh, chỉ chào tạm biệt cô rồi lại đi tìm bàn của mình.
Ở một góc khuất của quán, Tiểu Băng đã nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện từ nãy đến giờ. Tim cô khẽ nhói, cảm giác ấy từ từ lan rộng ra toàn thân cô...
Không! Cô không thích như thế này! Cô không muốn mình đau lòng vì anh thêm một lần nào nữa đâu!
Khẽ lắc đầu, cô vẫy vẫy tay: Anh Thiên!
Giọng nói trong trẻo của cô đánh thẳng vào tim anh khiến mặt anh hơi nhuốm sắc hồng, anh quay người bước về phía phát ra giọng của cô.
Xin lỗi, tớ đến hơi trễ. Anh kéo ghế ngồi xuống.
Chỉ hơi thôi á!? Nam rướn mày lên hỏi.
Thiên lườm anh một cái, sau đó gọi nhân viên phục vụ để chọn đồ uống.
Trong lúc đó, Tiểu Băng và Nhi đang xem xem facebook của cô có gì hay.
Ủa, Tiểu Băng, đây chẳng phải là hotteen đang nổi trên mạng học cùng trường nhưng hơn chúng ta một lớp sao? Anh ta kết bạn với cậu này?
Nhi chỉ vào danh sách chờ phản hồi kết bạn của cô ngạc nhiên nói.
Ồ Cô gật đầu một cái rồi bấm xác nhận bạn bè. Ngay sau đó, người ấy liền nhắn tin cho cô.
Trần Nguyễn Vũ Minh: Hi em!
Anh ấy nhắn tin cho cậu kìa! Mau trả lời đi! Thích thật, tớ cũng muốn như thế! Nhi thích thú giục Tiểu Băng rồi làm ra vẻ tiếc hùi hụi. Ngay sau đó, cô nhận được một cái lườm toé lửa của Nam, hừ, xem anh là chậu cây cảnh chắc?
Tiểu Băng hết nhìn Nhi lại nhìn màn hình điện thoại, phân vân xem có nên trả lời tin nhắn hay không.
Tiểu Băng: Em chào anh ạ!
Nhanh như chớp, người kia liền nhắn lại cho cô.
Trần Nguyễn Vũ Minh: Em là học sinh trường Thanh Dương đúng không? Anh học trên em một lớp đấy!
Tiểu Băng: Dạ *icon cười tươi*
Ở hiện tại, Nhi và Nam đang nháo nhào hết cả lên vì sự xuất hiện của nhân vật mới này. Lẽ nào định 'tán' Tiểu Băng của chúng ta sao?
Thiên! Nam làm vẻ hốt hoảng quay sang anh Có người định 'cưa' Tiểu Băng kìa!
Cha! Còn hẹn mai lên trường gặp mặt nữa kìa! Nhi tốt bụng nói thêm vào.
Mặt Thiên thoáng âm trầm, anh cầm ly trà sữa lên hút, mắt nhìn chằm chằm vào cô bé đang ngồi nhắn tin đối diện mình. Có cần phải làm vẻ chuyên chú như vậy không hả?
Cảm giác khó chịu từ từ dâng lên trong lòng anh.
Tên gì? Anh lạnh giọng hỏi.
Trần Nguyễn Vũ Minh ạ!
Nhi nhìn ra được dáng vẻ không mấy dễ chịu của Thiên, cô cười gian xảo đáp. Chắc là anh đang ghen, hi hi!
Quen. Cái tên này anh đã từng nghe qua ở đâu đó rồi. Hình như là...
Ối!
Đúng lúc Thiên sắp nhớ ra thì đột nhiên Tiểu Băng thốt lên một tiếng kinh ngạc cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.
Sao vậy? Nam, Nhi và Thiên cùng hỏi cô.
Anh ấy... Tiểu Băng nhíu mày cười khổ sở Nói muốn hẹn hò với tớ!
Lời nói của cô như tảng đá một trăm, một ngàn tấn đè mạnh lên tim của Thiên.
Anh tối sầm mặt lại.