Nụ hôn rất dịu dàng, không vội vàng tiến sâu mà chỉ đơn giản là hai đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Tiểu Băng kinh ngạc mở to mắt, cô nhìn chăm chú khuôn mặt điển trai đang phóng đại ngay trước mặt. Hình như... lông mi của anh còn khẽ cọ cọ vào mặt cô, có cảm giác ngưa ngứa.
Làm, làm, làm, làm sao lại có thể xảy ra cái tình huống này!? Cô thích anh đến vậy còn không dám 'manh động', anh như thế nào lại đi cưỡng hôn cô?
Mà đây lại là... Nụ hôn đầu...
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Tiểu Băng chẳng biết nên làm thế nào ngay lúc này, khuôn mặt cô dần dần đỏ ửng cả lên.
Mặc kệ đi! Chỉ lần này thôi chắc sẽ không sao đâu! Nghĩ như vậy, cô nhón chân, ngẩng đầu lên hòa mình vào nụ hôn của anh...
Nhẹ nhàng như gió thoảng, ấm áp như ánh trăng, nóng bỏng như mặt trời, êm dịu như một khúc nhạc vang lên từ chiếc đàn piano hoàn mỹ...
Không biết qua bao lâu sau, anh từ từ rời khỏi môi cô, khuôn mặt xinh xắn hiện tại đã đỏ hơn cả quả cà chua.
Anh... Tiểu Băng mấp máy môi, gọi Thiên một tiếng rồi lại không biết nên nói gì.
Xin lỗi. Tôi không kìm lòng được. Thiên cúi mặt.
Anh nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, rồi lại nhìn sang đôi môi đỏ hồng vừa bị mình hôn, hay nói chính xác hơn là cưỡng hôn, nhất thời không tìm được cái cớ nào để giải thích cho hành động của bản thân khi nãy. Anh bị sao vậy? Anh... Tiểu Băng... Sao lại thế này?
Cả hai cùng rơi vào một khoảng im lặng, mỗi người có một suy nghĩ riêng, không gian xung quanh họ như ngừng lại ngay tại thời điểm này.
Chúng ta quay lại quán trà sữa thôi, Nhi và Nam chắc vẫn đang đợi anh và em! Tiểu Băng bỗng nhiên tươi cười, gạt đi sự ngại ngùng giữa cô và Thiên.
Được.
Trên đường đi, họ không nói với nhau một câu nào, chỉ thỉnh thoảng len lén liếc trộm đối phương rồi lại chìm vào những tâm tư của chính mình.
...
Vừa nãy hai người đi đâu thế? Nhi và Nam cười gian manh nhìn cặp đôi vừa mới quay trở lại.
Đi dạo gần đây thôi.
Câu trả lời của Thiên có vẻ hơi khó tin, nhưng thật bất ngờ rằng hai người kia đã tin đến sái cả cổ. Họ thất vọng thở dài một hơi, cứ tưởng sẽ có chuyện hay để hóng chứ!
Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi, mai còn đi học nữa! Nam liếc nhìn đồng hồ, quay sang gọi chị nhân viên gần đó để tính tiền.
Tiểu Băng, cậu chờ mẹ đến đón hả?
Ừ, chắc vậy.
Đứng trước cửa quán, Tiểu Băng vừa định rút điện thoại ra gọi cho mẹ thì Thiên đã đưa tay ngăn cô lại, anh nhìn nhìn rồi ung dung nói: Để anh đưa em về!
Một câu của anh đã thành công khiến Nhi và Nam há hốc mồm. Thiên mà đồng ý cho ai đó ngồi trên xe đạp của mình sao!? Phải biết, từ trước đến giờ, chưa một ai có 'vinh hạnh' được đặt mông của mình lên yên xe của anh, chứ đừng nói đến chuyện đưa người nào về đến tận nhà! Vậy mà...
Còn Tiểu Băng của chúng ta, sau khi nghe anh nói xong liền đần mặt, nhìn Thiên như nhìn sinh vật lạ.
Ơ... Thôi ạ! Anh cứ về trước đi, em gọi mẹ... Sau khi tỉnh ra, cô vội xua xua tay nói.
Anh đưa em về! Vẫn là giọng nói bá đạo đó, anh không cho cô cơ hội từ chối, kiên quyết với ý định của mình.
Khí thế của anh áp đảo chú mèo nhỏ Tiểu Băng nhà ta, khiến cô đành phải ngoan ngoãn leo lên xe anh, mặt đỏ lựng như quả ớt.
Ngó theo bóng chiếc xe đạp xa dần, Nhi bỗng quay sang Nam, Nam cũng quay sang Nhi, hai người quay sang nhau, rồi nhìn nhau đắm đuối con cá chuối.
Họ vừa thấy một màn quá là không thể tin nổi!
Đột nhiên, Nam giật mình một cái, mặt mày méo mó hết cả lại: Anh quên nhắc Tiểu Băng, thằng Thiên nó lái xe 'lụa' lắm đấy...! Ha ha...
Cái gìiii!?
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
A a a a a a !!! Thiên, anh lái xe bình thường một chút có được không?
Tiểu Băng ngồi sau xe hét ầm trời. Hu hu! Từ nãy đến giờ, anh hết lạng bên này rồi lại lách bên kia, nom giống như chơi X-Game khiến cô mém chút nữa là ngất xỉu tại chỗ!
Má ơi! Cô không muốn rớt xuống xe đâu mà!
Thiên giống như không nghe được lời cầu khẩn 'thống thiết' của cô, tay lái của anh ngược lại còn ghê hơn gấp đôi!
Tiểu Băng bị anh dọa cho sợ mất mật, hai tay nhỏ nhắn không biết từ khi nào đã vòng ra đằng trước, ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh. Mặt của người nào đó nhanh chóng đỏ rần rần.
Không ý thức được hành động của mình, cô tiếp tục vùi mặt vào lưng anh, cả người khẽ run lên, vòng ôm theo đó cũng siết chặt hơn.
Nội tâm của Thiên ngay lập tức xuất hiện một ngàn chữ 'bình tĩnh'. Hết sức bình tĩnh!
Đến nhà em rồi!
Hả? Tiểu Băng ngẩng mặt lên, ồ, đúng là nhà cô rồi. Hu hu! Cuối cùng cũng về được đến nhà một cách an toàn! Cô mừng rớt nước mắt, nhanh chóng bước xuống xe rồi nhìn Thiên cảm kích: Cảm ơn anh đã đưa em về! Em vào nhà đây, anh về cẩn thận, mai gặp lại nhé! Bye anh!
Nhìn cô gái nhỏ nhắn lảo đảo tìm cách đứng vững trên mặt đất, Thiên phì cười rồi nói: Sáng mai anh đến đón em.
Hả?
Không phải sáng nào Nam với Nhi cũng qua rủ em đi học sao?
À... Dạ, vâng. Thế mà cô cứ tưởng...
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô, mái tóc mềm mại làm anh có cảm giác thật thoải mái.
Thế nhé! Em vào nhà đi. Ngủ ngon!
Anh ngủ ngon...
Tiểu Băng cười, hạnh phúc nhìn bóng lưng của Thiên rời đi. Hôm nay quả là một ngày may mắn!
Đêm hôm đó, mặt trăng tỏa sáng rực rỡ, sự ấm áp lan tỏa cả một vùng trời đen tuyền rộng lớn...