Vũ Minh tách đám đông, bước đến bên cạnh Tiểu Băng. Anh choàng tay lên vai cô, kéo cô vào người mình rồi lớn giọng: Mọi người hãy nghe cho rõ đây! Hoàng Băng Băng là bạn gái của tôi, nếu ai dám động chạm đến cô ấy thì hãy chuẩn bị chờ chết đi!.
Anh vừa nói xong, đám đông ai ai cũng đều quay trở lại với việc của mình, chẳng còn ai dám tán chuyện về cô nữa.
Thế nào? Anh cười toe toét Bạn trai em có oách không?
À vâng, cảm ơn anh ạ... Tiểu Băng ngập ngừng trả lời.
Chúng ta là người yêu, em không cần khách khí như thế! Sau này ai chọc em thì hãy nói với anh, anh sẽ xử lí tên đó giúp em! Vũ Minh cười lớn, anh xoa đầu Tiểu Băng rồi ung dung bước đi.
Thiên chứng kiến một màn tình cảm này, trong lòng nổi lên cảm giác rất khó chịu. Tại sao, tại sao cô ấy lại thân mật với tên đó như thế!?
Hoàng Băng Băng, em giỏi lắm!
******************************************************
Tiểu Băng? Tiểu Băng? Tiểu Băng!
Giọng của Nhi vang inh ỏi bên tai khiến Tiểu Băng giật mình, vội từ chín tầng mây rơi mạnh xuống đất. Từ lúc kết thúc giờ ra chơi đến khi ra về, cô cứ như người mất hồn, làm gì cũng không tập trung được. Tất cả chỉ vì câu nói của Thiên, nó cứ ám ảnh mãi trong đầu cô khiến cô cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở.
Cậu làm sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ à? Hay chúng ta xuống phòng y tế nhé?
Nhi lo lắng nhìn bạn mình không có chút sức sống nào, cô biết Tiểu Băng đã bị ảnh hưởng cực kì lớn sau khi Thiên bảo cô hãy tránh xa anh ra. Nhưng, phải làm sao bây giờ? Dù rất muốn giúp bọn họ, thế nhưng Nhi lại chẳng biết mình nên làm gì cho đúng nữa. Ôi, có lẽ cô phải gặp Nam để bàn tính kế sách hàn gắn thôi!
Trong khi Nhi đang đau đầu vì Tiểu Băng thì bên Nam cũng không được vui vẻ gì.
Thiên, chúng ta...
Cái gì!
Nam vừa mở miệng muốn kêu Thiên đi về thì đã bị anh nạt thẳng vào mặt. Từ khi Thiên trông thấy Tiểu Băng và Vũ Minh ở bên nhau thì sắc mặt anh càng ngày càng kém, xung quanh toàn sát khí bao phủ khiến không có ai dám đến gần anh, thầy cô cũng chẳng dám gọi anh trả lời câu hỏi mặc dù trên mặt anh không biểu lộ cảm xúc khó chịu nào.
Sao tên đó lại dám ôm vai của cô chứ! Cô là của anh, chỉ có anh mới được quyền chạm vào cô mà thôi!
Mà tại sao, cô cũng chẳng thèm đẩy tên đó ra? Đồ ngốc này!
Nam lấm la lấm lét nhìn vẻ mặt như sát thần của thằng bạn, anh có hơi nghi ngờ về hoàn cảnh bây giờ. Có phải Thiên... đã thích Tiểu Băng rồi không? Sao nhìn nó có vẻ giống như đang ghen, mà còn là rất ghen nữa? Đây tuyệt đối không phải là tình cảm anh em, Thiên luôn lấy lí do này ra để phủ nhận tình cảm của mình, thế nhưng...
Không ngăn nổi dòng suy nghĩ đang hoành hành trong đầu mình, Nam buột miệng hỏi Thiên: Thiên, có phải mày thích Tiểu Băng rồi không?