Bởi Vì, Em Thực Sự Rất Yêu Anh

Chương 5: Chương 5




Thời gian thấm thoắt trôi, mới đó mà kì thi học kì một đã đến gần.

Dạo gần đây bộ tứ chẳng có thời gian để gặp nhau nữa, bởi vì ai cũng đều bận rộn với phần ôn thi của mình. Chỉ thỉnh thoảng vào giờ giải lao họ mới tranh thủ trò chuyện cùng nhau, còn những thời gian còn lại đều ở trên lớp vùi đầu vô tập đề cương dày cộp. Mười môn, tận mười tập đề cương cơ đấy! Mà mỗi tập đề cương cũng không nhiều lắm đâu, có bốn trang giấy A4 thôi mà! A hi hi!

Bây giờ, ở các lớp đang là tiết tự quản.

Nhi Nhi! Cậu ôn tập đến đâu rồi? Tiểu Băng vừa vươn vai mệt mỏi vừa hỏi bạn mình.

Tớ mới học được có ba tập đề cương à! Nghe giọng Nhi khá là bức xúc.

Tiểu Băng khẽ thở dài liếc nhìn đống đề cương rải lung tung trên bàn. Những ngày này đối với cô đúng là địa ngục! Tối thì phải thức khuya ơi là khuya, sáng thì dậy sớm thật là sớm, đối với con heo như cô, điều này quá ư là kinh khủng! Mặc dù cô học bài rất nhanh thuộc, nhưng mà… Đã vậy… mỗi ngày chỉ được gặp Thiên có chút xíu… Cô hận!

Về phần Nhi, cô quả thật không hiểu, cho nhiều câu hỏi như vậy để làm gì? Cô học thuộc lòng đã không giỏi rồi, mà mỗi đề còn tận mười câu, mười đề là một trăm câu! Ôi… Đời cô… Nhi thật sự rất muốn đập đồ nha! Nhưng mà cũng may, cô còn có thể gặp được Nam, nhờ vậy mà mệt mỏi cũng giảm đi phân nửa. Nếu như không cho cô gặp anh, cô… cô… Oài, không nói thành lời được…

Trong khi hai cô gái đáng yêu của chúng ta đang khổ sở như vậy thì tại lớp 7/8, hai mỹ nam nào đó đang rất thong thả…

Mày học đến đâu rồi? Nam vắt hai tay ra sau ghế, tò mò hỏi Thiên.

Gì chứ đối với anh thì chuyện học bài dễ như ăn cháo, một tập đề cương anh chỉ cần mười đến mười lăm phút là đã thuộc làu làu.

Đề thứ 9. Thiên trả lời.

So với Nam thì anh học bài kém hơn một xíu, nhưng về khoảng soạn đề cương thì anh đúng là siêu việt. Tập đề cương nào anh soạn ra cũng được giáo viên lấy cho cả lớp học, chỉ chỉnh sửa có chút xíu. Khổ cái là tuy anh soạn ra đó, nhưng mà anh chẳng thể nhớ được chút xíu gì trong lúc đánh máy cả. Kiểu người gì kì ghê!

Này! Nam khẽ kêu anh.

Làm sao? Thiên nhíu mày. Thằng bạn anh rảnh ghê, nói chuyện mãi.

Mày nhìn kìa! Nam cười gian gian chỉ chỉ tay.

'Cái gì vậy?' Thiên nghĩ, nhìn theo hướng chỉ của Nam. Và… tim anh bỗng đập nhanh hơn…

Ở góc phòng có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang chuyên tâm soạn bài… Thỉnh thoảng, đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu, xem chừng cô đang gặp phải một chút rắc rối nào đó. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng lâu lâu lại khẽ mấp máy, rồi lại mỉm cười…

Thật đẹp… Thiên chăm chú nhìn theo từng hành động của cô, anh tập trung đến mức gần như quên cả thở…

Cô gái đó tên Linh, là bạn thanh mai trúc mã của Thiên. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, học chung từ mẫu giáo lên đến cấp 2, mà lại còn lúc nào cũng cùng lớp nữa chứ. Người ta thường bảo, bạn thanh mai trúc mã khác giới thì khả năng yêu đơn phương là rất cao. Và đúng như vậy thật! Thiên đã thích thầm Linh từ lúc còn nhỏ xíu cho đến tận bây giờ… Đối với anh, Linh giống như một thiên thần đã sưởi ấm cho trái tim băng giá của anh… Anh biết, cô đã thích một người khác, không phải anh. Nhưng vậy thì sao nào? Anh chẳng quan tâm! Chỉ cần một mình anh thích cô, chăm sóc cô là đủ!

Mỉm cười, Thiên bước đến bàn của cô.

Cần giúp không?

Linh ngẩng đầu lên, cười tươi, vui vẻ nói: “Tất nhiên là có! Vừa định hỏi cậu thì cậu đã qua đây rồi! Bài này khó quá, nghĩ mãi không ra!”

Chỗ này cậu dùng công thức này, sau đó rút gọn là được thôi! Dễ mà!

Ừ nhỉ! Tớ ngốc thật! Cảm ơn cậu nhiều nha! Linh lè lưỡi, gõ nhẹ vào đầu mình.

Thiên nhìn điệu bộ của cô, phì cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.

'Tóc cô ấy thật mềm!' Thiên thầm nghĩ.

Trong lúc Thiên và Linh đang cười nói vui vẻ thì có hai người lại nhìn họ với ánh mắt phức tạp. Một là Nam, còn hai là… Tiểu Băng…

Nam thì không có ý gì, anh chỉ là đang nghĩ đến Tiểu Băng. Cô bé thích Thiên, mặc dù chính cô cũng không nhận ra điều đó. Nhưng mà… Nam khẽ thở dài, chuyện này tốt nhất không nên để cho cô bé biết!

Nhưng Nam không ngờ rằng Tiểu Băng đã chứng kiến hết tất cả! Cô nhìn thấy được nụ cười vui vẻ của Thiên, thấy được cách anh quan tâm cô gái đó, thấy được sự hạnh phúc trong mắt anh khi nhìn thấy nụ cười của Linh!

Xem ra lần đi này của cô là một sai lầm lớn rồi. Mới nãy ngồi học đề cương mệt quá nên cô và Nhi bỏ xuống phòng Hội đồng chơi. Đang nói chuyện thì thầy nhờ cô lên các lớp nhắc nhở vài việc. Cô hào hứng chạy đi, đi một vòng, lớp anh là lớp cuối cùng. Nhưng không ngờ vừa mới đặt chân tới cửa, cô đã thấy anh cùng một cô gái xinh đẹp trò chuyện vui vẻ!

Cô khóc, nước mắt rơi lã chã… “Băng Băng! Mày điên à? Khóc cái gì cơ chứ?” Cô trách chính bản thân mình. Nở một nụ cười buồn, cô lấy tay lau nước mắt trên mặt rồi loạng choạng đi xuống cầu thang.

Cô nhận ra rằng...

'Nguyễn Hàn Thiên! Có lẽ, Hoàng Băng Băng em, đã thích anh mất rồi!'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.