Uỳnh...uỳnh...chát...chát...bụp...bụp...
Mấy tên đó nằm la liệt dưới đất. Nó phủi tay, mặc cho tên kia ngơ ngác. Không ngờ nó mạnh thế. Toàn là mấy thằng sát thủ cấp D. Nhưng vẻ ngạc nhiên đó được thay bằng vẻ ngạo mạn ngay sau 5s. Nó đánh được cấp D, nhưng làm sao đánh được cấp C như hắn. Chưa kịp tấn công, nó lên tiếng.
-Ai lại mang một lũ cấp D đến đây đánh với tao vậy? Và cả một thằng cấp C nữa! Thật không biết lượng sức!
-Mày....-Hắn ta thật bất ngờ. Nó có thể biết được trình độ của từng đứa sao?
-Đừng ngạc nhiên quá! Bây giờ mày muốn tự cút hay để tao tiễn?
-Mày... Rốt cuộc mày là ai?
Nó thấy ngán cái cảnh đánh nhau với một đám dở hơi không biết lượng sức, nói luôn ra.
-Hey, về nói với đứa sai tụi mày. Bang chủ bang Angle đây không muốn chơi trò trẻ con với tụi bay!-Nó nói rồi đi mất, bỏ lại tên áo đen ngơ ngác. Bang Angle là bang nào? Sao hắn không biết nhỉ?(Đương nhiên là khôn biết vì hắn ta chỉ là loại sát thủ bình thường trong nước. Không biết đến ngoài thế giới!). Nhưng mà nó là bang chủ một bang thì cũng đáng lo ngại. Nhỡ đâu bang nó lại có quyền lực. Thôi thì cứ báo với cô chủ cái đã.
Hắn loay hoay nghĩ rồi rút điện thoại ra, nhấn số rồi áp lên tai.
-Alo, cô chủ!
-Sao rồi, giải quyết được nhỏ đó chưa?-Giọng nói quen thuộc lại vang lên. Không ai khác chính là Hoài Anh.
-Dạ... Chưa ạ!
Hoài Anh phẫn nộ.
-Có bắt một con bé mà làm ba lần bốn lượt cũng không xong, thế mà còn xưng là sát thủ cấp C với D đấy!
-Dạ, nhưng nó có lời muốn chuyển đến cô.
-Nói!
-Dạ, nó nói nó là bang chủ bang Angle, không muốn đánh nhau với một lũ sát thủ cấp C, D!-Hắn tự nói mà tự cảm thấy nhục vì bị một con bé sỉ vả, đã vậy còn phải nhắc lại.
-Cái gì?-Hoài Anh kinh nhạc tột độ.
-Nó nói không thích đánh nhau với...-Hắn bực bội vì phải nói lại lần nữa nhưng Hoài Anh chặn họng.
-Không phải câu đó. Câu trước đó cơ!
-Nó là bang chủ bang Angle. Mà không lẽ bang đó lớn lắm sao?
-Ngươi... Tự tra trên mạng đi!- Hoài Anh sợ hãi, run bần bật. Con bé nhà quê đó là bang chủ bang Angle, người mạnh nhất thế giới sao? Không biết nó còn có thân phận gì nữa! Chết rồi! Bao lâu nay chọc phải tổ kiến lửa mà mình không biết. Làm sao đây?
-Ngọc, Ngọc, Trần Bảo Ngọc!-Hoài Anh như mất bình tĩnh gọi Bảo Ngọc.
-Gì vậy chị?-Bảo Ngọc chạy vào.
Thật ra ngay từ đầu, Bảo Ngọc cấu kết với Hoài Anh hãm hại nó với Moon. Nhưng đương nhiên là bất thành. Bảo Ngọc còn đang nghĩ diệu kế để hãm hại nó cho Hoài Anh và tự nghĩ một kế hoạch thâm hiểm để hãm hại Moon. Bảo Ngọc đã biết thân phận thật sự của Moon nhưng không sợ. Vì nghĩ Moon đâu có gia thế gì, chỉ là một đứa bạn thân có võ của nó, một phó chủ tịch của công ty buôn bán vũ khí nào đấy.(Bảo Ngọc không quan tâm đến công ty đó lắm vì không am hiểu về kinh doanh. Bảo Ngọc sinh ra vốn là công chúa được cưng chiều, chỉ biết ăn chơi. Còn việc Moon là bang phó của bang Angle thì Moon vẫn giấu. Chỉ nói ra thế thôi nhưng cũng làm mọi người nể sợ, kể cả Hoài Anh)
-Em, đi điều tra thân phận của con Dương cho chị.-Hoài Anh vẫn bán tín bán nghi lời nó nói. Nếu như tra ra thì rõ là nó nói dối, còn không tra ra thì chỉ còn nước đi cúi đầu tạ tội với nó, và đương nhiên Hoài Anh không bao giờ muốn làm như vậy.
-Để làm gì ạ?
-Bảo thì em cứ làm đi, hỏi nhiều quá!
-Vâng!
Bảo Ngọc đi ra ngoài, gọi người của mình điều tra gấp thân phận của nó. Ở trong, Hoài Anh chỉ mong là sẽ tìm ra. Nhưng cái tin truyền vào làm Hoài Anh chết sốc.
-Lạ quá chị ơi! Người của em nói không thể tra ra thân phận của nó!
Hoài Anh suy sụp, ngã xuống ghế.
-Chị, chị sao vậy?
-Không, không sao. Em ra ngoài chút đi!
-Nhưng em muốn hỏi một chút!
-Nói!
-Công ty... À, M&M! Công ty đó lớn cỡ nào ạ?
-Em không biết thật hay giả vờ vậy? Đó là công ty buôn bán vũ khí xuyên quốc gia được kính nể nhất, lớn nhất thế giới đó! Giờ thì ra ngoài để chị yên tĩnh!
Bảo Ngọc mặt tái mét, xin phép chạy ra ngoài. Moon là phó chủ tịch công ty đó ư? Hoá ra lâu nay Bảo Ngọc không biết thân phận mà đùa dỡn với người có máu mặt như vậy ư? Không thể nào!
Ở bên nó, nó lết người về nhà. Vào đến nhà thì người như không còn chút sức lực, ngã luôn xuống ghế sofa ngoài phòng khách.
-Cô chủ, cô đã về!-Bác quản gia chạy tới.
-Vâng!-Nó mệt nhọc khi nói ra từ vâng đó.
-Dạ, từ tối hôm qua có cậu Sơn gửi cái này tới cho cô.-Bác quản gia đưa cho nó một tờ thiệp màu hồng thắm.
-Cảm ơn bác!
-Vâng! Tôi xin phép.-Bác lui xuống, đi vè phòng mình. Nó lật lật tờ thiệp ra xem.
-Cô dâu... Chú rể.... Mỗi cột có ba tên! Đám cưới cùng nhau. Không chịu đợi bạn.-Nó tự độc thoại một mình.
-Ấy khoan...-Nó dừng lại ở một phần trên tấm thiệp.-Có cả tên phù dâu phù rể ư?
Nhìn đến tên anh và cậu, nó mới nhớ ra. Nhìn lên đồng hồ. Bây giờ cũng 5h chiều rồi! Gọi cho hai người họ nói là đã về nhà vậy!
Nó rút điện thoại ra. Ôi không! Hết pin từ bao giờ vậy? Nó nhanh chân chạy lên phòng cắm sạc. Chết tiệt! Cái sạc mình mới làm hỏng hôm qua. Nó vò đầu. Làm sao đây?
Bên anh với cậu.
-Đã tìm thấy chưa?-Anh gọi điện cho cậu.
-Chưa! Tao tìm khắp quán ăn rồi! Không thấy!-Anh và cậu khi không đấu đá mồm miệng với nhau thì vẫn tao mày bình thường.
-Tao cũng tìm các khu trung tâm thương mại rồi, không có nốt.
-Thế mày đã gọi được cho cô ấy chưa?
-Vẫn không nghe máy!
-Thôi tìm tiếp đi! Để tao kêu mấy đứa đến tìm giúp!
-Ok!
Cúp máy. Không biết nó đi đâu nữa! Chỉ biết chạy lung tung.
Nó chạy xuống phòng khách, đi đến cái điện thoại bàn mà nó đã lãng quên từ khá lâu. Số lần nó dùng điện thoại bàn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
-Alo?
-Alo! Tôi đây!
-Em đang ở đâu đó?-Cậu sốt sắng. Nó không hiểu sao điện thoại bàn này lưu mỗi số máy của cậu. Của anh thì không. Mà trí nhớ nó kém, làm sao mà nhớ được? Nó nhớ mỗi số của bố mẹ nó, số máy bàn và số của nó. Chấm hết! Đành gọi cho cậu thôi.
-À, tôi gọi cho anh là muốn báo tôi về nhà rồi! Hai anh không cần tìm kiếm nữa đâu!
-Ai nói với em là bọn anh tìm em? Vớ vẩn!-Cậu thở phào nhẹ nhõm. Nó không sao là tốt rồi! Đột nhiên tâm trạng tốt lên, muốn trêu nó.
-Vậy hả? Biết thế tôi không gọi cầu cứu anh. Tôi đang ở một nhà kho nào đấy, và bị bọn nào đấy bắt, chuẩn bị chết đến nơi rồi đây này!-Nó cũng trêu cậu. Nó biết cả cậu và anh đều quan tâm nó lắm mà!
-Cái gì? Em sắp chết đến nơi rồi mà còn đùa được. Em ở đâu? Nói?-Cậu sốt sắng tưởng thật.
-Hahaa. Đùa anh thôi! Làm gì dữ vậy?
-Em đùa ác thế! Có biết người ta lo lắm không?
-Thế ai vừa bảo không lo, không đi tìm nhỉ?
-Ơ...-Cậu cạn lời. Đúng là không thể cãi nhau với nó mà!
-Thôi về nhà là tốt rồi! Nghỉ đi mai còn đi đám cưới nữa chứ?
-Đám cưới? Đám cưới nào?
-Ơ hay, em mau quên nhỉ! Đám cưới của bọn Bùm chứ còn đâu ra nữa?
-Mai ư?-Nó há mồm, vơ lấy tấm thiệp nhìn. Ngày mai!! Tuần sau của bọn nó là ngày mai sao?
-Hơ, em nhận thiệp mà không xem ngày à?
-Ai, ai bảo thế? Thôi tôi cúp máy đây!-Nó nói rồi cúp máy luôn. Chết tiệt! Nó còn chưa chuẩn bị gì!
Cậu cười cười nhìn tấm ảnh của nó.( hình nền điện thoại của cậu là nó). Rồi gọi cho anh.
-Cô ấy về rồi! Khôngg cần phải tìm nữa!
-Ừ!
~ Tại nhà nó.
-Chết thật! Làm sao đây? Chưa chuẩn bị gì cả!
Đang đi đi lại lại trong nhà thì Moon đến.
-Ơ, sao mày lại đến đây?
-À, mai đám cưới bọn Bùm rồi! Tao nghĩ mày chưa chuẩn bị gì nên chuẩn bị sẵn đồ cho mày rồi! Bây giờ tao mang qua!
-Ôi! Mày đúng là vị cứu tinh của đời tao!-Nó nhảy chồm lên ôm Moon.
-Thôi bỏ ra! Khiếp quá! Tao về đây! Anh yêu đang ở nhà ngóng!
-Thôi mày về luôn đi! Lúc nào cũng anh yêu!-Nó dỗi.
-Thôi đi cô nương! Thế nhé! Bai bai!
-Ừ bai!-Nó là cái loại giận dỗi xong 1s sau bình thường lại luôn!
Nó nhìn đống đồ Moon mang tới. Váy trắng xoè, giày cao gót trắng nốt, khăn tuban trắng luôn. Nó cảm giác như mình sắp đi đám tang không bằng. Nó lắc đầu. Con bé Moon chẳng hiểu gì cả. Biết nó không đi giày cao gót rồi mà! Liếc nhìn túi đồ, bên trong còn một đôi giày bánh mì trắng nữa! Ôi nghĩ sai cho Moon rồi! Tự nhiên nó cảm thấy yêu Moon quá đi mất. Trong cái túi còn có tờ giấy: “Trang điểm thì mai đến nhà tao lúc 6h tao làm cho. Tao hẹn cả Hoài An luôn rồi!”
Mày chu đáo thật!
Nó nghĩ rồi chạy lên phòng, ngủ luôn một giấc để sáng sớm mai còn dậy nữa chứ!
-Hết chương 38-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!