Bởi Vì Quân Hôn

Chương 37: Chương 37: Biệt ly, là vì sự theo đuổi tốt hơn (3)




Bìa ngoài lá thư thứ hai màu trắng, phía trên có một đóa hoa sen trắng như tuyết, xinh đẹp nở rộ, tuyệt vọng mà lại cô độc, đầu ngón tay Nhan Thấm chợt đau đớn một trận, sau đó là một loại tuyệt vọng kỳ lạ, rốt cuộc cô xé ra, bên trong rơi ra một chùm tóc, dùng sợi dây màu đỏ buộc chặt.

“Nông ký tiễn vân tấn, lang diệc phân ti phát. Mịch hướng vô nhân xử, oản tác đồng tâm kết.”

(*Nàng vừa cắt tóc may, chàng cũng cắt tóc. Tìm kiếm chỗ không người, cùng tết thành đồng tâm kết.

Dùng tóc của nam và nữ, quấn lấy rồi dùng sợi tơ đỏ quấn bên ngoài, tạo thành đồng tâm kết.)

Nhan Thấm nắm chặt ngón tay, cô cố ý làm móng tay, cực kỳ xinh đẹp, cũng không phải cô thích, hôm nay hơi dùng sức lớn một chút, móng tay đã bị bẻ gãy, chữ viết anh uốn lượn, không đẹp như lá thư thứ nhất, mà vô cùng uốn lượn, đoán chừng trong lúc nhất thời tâm trạng không yên, cứng rắn có một vết lớn mực nước, đen nhánh, giống như đã ươn ướt một mảnh.

“Khi tôi rốt cuộc quyết định ly hôn, đó không phải tự do, thật sự không phải, tôi không có cách nào để cô ấy thật sự tự do, tôi chắc chắn yêu cô ấy, thậm chí tôi dùng sức yêu cô ấy nhiều năm như vậy, chính là yêu hai mươi lăm năm, trên dưới tính toán, từ nhỏ đến lớn, từ chảy nước dãi đến sinh một đứa bé.

Như vậy là một sự thật đáng sợ vô hạn tuần hoàn, giống như, hoa Anh Túc, tôi có thể đứng nhìn ở phía xa, nhưng không cách nào đến gần, giống như hoa sinh đôi Bỉ Ngạn, thấy hai phần xinh đẹp, cô ấy có thể biết vâng lời, có thể ôn hòa mỉm cười, lại thỉnh thoảng giống như con nhím đâm tới, mười sáu tuổi, lấy sách của cô ấy để trên mặt mình, khi đó cô vẫn dịu dàng, sẽ thỉnh thoảng nho nhỏ ngọt ngào một chút, theo từ trong đáy lòng bắt đầu mỉm cười, từ từ lưu chuyển đến trên mặt, tôi nhìn cô ấy chảy nước miếng đến khóe miệng, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào, gương mặt của cô ấy bao phủ một tầng ánh sáng nhạt, lúc ấy nhịn không được, lập tức cố định lại hôn từng chút từng chút một.

Sau khi đính hôn, cô ấy có thể không sao cả, có thể không quan tâm, tôi sẽ nhìn lịch, sẽ nhớ ngày cô ấy đính hôn, sẽ thỉnh thoảng không thèm để ý nhắc nhở, nhưng tôi chưa bao giờ hiểu được, giống như bạn không phải hiểu được, tôi cũng như thế, cô ấy cúi đầu, ngẩng đầu lên, mắt bắt đầu tỏa sáng: “Anh Diễn Sinh, em muốn hủy hôn với anh.” Là giọng điệu vô cùng thoải mái, ở trong mắt cũng có một chút ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, uyển chuyển bên trong, mang theo từng chút từng chút xinh đẹp.

Nhìn xem, cho dù oán hận, tôi cũng vậy, chỉ biết không biến sắc đồng ý.

Nhan Thấm, tôi đã từng thật sự nghĩ tới buông tha.

-- Cố Diễn Sinh.”

Nhan Thấm làm rơi tờ giấy trong tay, một chồng thư kế tiếp cô thật sự không muốn tiếp tục mở ra, Cố Ngôn chân không chạy tới, âm thanh đầy tinh tế: “Mẹ. . . . . . Con muốn ba. . . .”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

“Vậy sao?” Nhan Thấm kéo hộc tủ ra, sau đó nhét đống thứ vào trong đó.

Mộ Thanh gọi điện thoại nói cho Nhan Thấm biết, đã bắt được hung thủ, cũng chỉ là một nhân vật không có danh tiếng gì mà thôi, muốn đi nhìn một chút hay không, Nhan Thấm ở chỗ này cười lạnh: “Rốt cuộc là ai làm, trong lòng anh và tôi biết rõ, tội gì hùng hổ dọa người như vậy, không hiểu được anh đang làm cái quái gì nữa.”

“Nhan Thấm, em thông minh hơn người như vậy, chẳng lẽ còn không biết được tôi là ai?” Giọng nói của Mộ Thanh chợt trầm xuống, sắc bén, sợi dây đàn trong lòng Nhan Thấm rốt cuộc trong nháy mắt nổ tung, giống như đau khổ chờ đợi nhiều năm, như vậy cái gọi là ngây thơ, tín ngưỡng tốt đẹp, trong nháy mắt trở nên tối đen.

“Mộ Lương, đã lâu không gặp.” Một giây đồng hồ cuối cùng, cô nói ra lời nói kỳ lạ nhất.

Mày có trải qua cảm giác như vậy không, mày cho rằng lòng dạ mày mềm yếu nhất, mày cho rằng, thiếu niên kia không thể xâm phạm, hôm nay lại khéo léo đứng ở bên cạnh cô ấy, xinh đẹp mà lại dịu dàng, rất quyến rũ, sau đó không chút để ý nhìn mày vì cô ta muốn chết muốn sống, thế nhưng anh ta lại mỉm cười biến mất khỏi trái đất.

Nếu như nói cho mày biết, Mộ Thanh chính là Mộ Lương, mày sẽ làm sao đây?

Cặp con trai sinh đôi nhà họ Mộ, con trai thứ chết non, cho nên vừa nuôi dưỡng Mộ Lương thành Mộ Thanh, lại vừa nuôi dưỡng Mộ Lương, làm cho tính cách của MỘ Lương bị tách ra, thỉnh thoảng ánh mặt trời như Mộ Lương, thỉnh thoảng xinh đẹp như Mộ Thanh, qua lại với cô cho dù là Mộ Lương hay Mộ Thanh, Nhan Thấm cũng không chảy nước mắt, từng chút một lấy lại nước mắt đã chảy ra: “Mộ Lương, tôi đã từng thích anh như vậy.”

Mộ Lương nắm chặt ngón tay, ngẩng đầu lên nhìn, anh ta có gương mặt rất xinh đẹp, đúng vậy, là một thiếu niên ấm áp mà xinh đẹp, tốt đẹp mà dịu dàng, anh ta cho rằng năm đó anh ta làm đúng, anh ta cho rằng năm đó vứt bỏ Mộ Lương, làm Mộ Thanh, buông tha tất cả tốt đẹp của Nhan Thấm, buông tha tất cả thoải mái đã từng có, anh ta không thể, cũng không thể quay đầu lại lần nữa, năm đó anh ta thật sự nghĩ tới chiếc nhẫn đeo trên tay Nhan Thấm, nếu như, nếu như, một năm kia không có động đất, anh ta sẽ không vứt bỏ Mộ Lương, Mộ Lương và Mộ Thanh đều ở trong cơ thể anh ta, không phải không oán hận, nếu như không phải ba mẹ, anh ta sẽ không trở thành bộ dạng này, có lẽ là vì gia đình, gia đình, bóng tối, hơn nữa nguyền rủa kỳ lạ, cho nên, anh ta bỏ qua, rốt cuộc bỏ qua, bỏ qua tất cả mọi thứ, giống như một thứ rất đáng sợ, từ chỗ bóng tối xuất hiện ra bên ngoài.

Hi, đã lâu không gặp. . . .

Mỗi ngày trôi qua, rốt cuộc Nhan Thấm thay đổi từ từ lãng quên, chỉ là đáng tiếc, vẻ mặt dứt khoát trên mặt cô gái kia, giống như nếu thật sự đi chết, Nhan Thấm thật sự rất mệt mỏi, ngồi vào bên trong xe hơi híp mắt lại, ở trong đêm tối, gương mặt đó giống như có thể xuất hiện ánh mắt quỷ dị.

Thật may tài xế kịp thời dừng xe, cũng không làm bị thương cô gái kia, hạ cửa kính xe xuống, Nhan Thấm thò đầu ra: “Cô đang làm cái gì? Tự sát? Vẫn muốn giá họa đến trên đầu của tôi, khiến hai ta đồng quy vu tận, tôi cũng vậy, không sợ đàng hoàng nói cho cô biết, không sai, người bị bắt kia không phải hung thủ giết đứa bé, nếu cô muốn biết là ai, thì chính mình đi tìm, chớ không giải thích được đứng ở trước mặt tôi mù quáng dây dưa, nếu như không phải cô lòng tham không đáy rắn nuốt voi mà nói, tội gì còn tiếp tục đến sau này.”

Từng chữ từng câu Nhan Thấm nói đều độc ác vô cùng, giống như đang mài răng đến cắn nát răng bạc, lần lượt giao thoa bên trong bóng tối và ánh sáng, cô nhìn thấy tiểu tam đó, bị đụng chết ở trước mặt cô, máu màu đỏ, nhuộm đỏ một mảng lớn, Nhan Thấm lập tức kinh hãi, sau đó thét chói tai, ở bên trong bầu trời tối đen, yên lặng biến hóa ra một đạo quỹ tích: “Đừng!!!”

Sau đó một chiếc xe cứu thương chạy đến, sau đó nữa là tiếng còi xe cảnh sát, sau đó nữa là tất cả đều hỗn loạn, bởi vì do máy ghi hình, kiểm tra ra quả thật không liên quan gì đến Nhan Thấm, vì thế chỉ nói đôi câu, đúng lúc liếc nhìn thấy Mộ Thanh vội vàng tới, vẫn dáng vẻ “xinh đẹp” ấy, không chút để ý chào hỏi: “Ôi, đã lâu không gặp.”

Nhìn thấy anh ta không có gì không bình thường, Nhan Thấm nghiêng đầu, kéo lại áo choàng màu trắng, mái tóc dài bóng mượt của cô đã phủ xuống hai bên, lười nhác cười: “Đã lâu không gặp.”

Cho dù gặp nhau, cũng không bằng không thấy, giống như trước kia có từng cùng nhau xuất hiện, không đại biểu chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, anh xem, Mộ Lương, cũng có một ngày, chúng ta cũng biến thành như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.