Bởi Vì Quân Hôn

Chương 22: Chương 22: Bỗng nhiên rất nhớ anh (3)




Nhan Thấm không ngủ được, trong lòng bàn tay cầm thuốc ngủ nhưng không dám uống, thật sự cô không thể giải thích rõ được, tại sao lại khéo như vậy, đây có phải là trời và đất đụng nhau hay không, đều nói con trai nhà họ Cố khó sinh nở, làm sao rơi vào trên người cô lại dễ dàng linh nghiệm như vậy, do dự hồi lâu, phát hiện ra thật sự cô không thể uống thuốc ngủ, coi như có lòng riêng muốn giết chết đứa bé này, nhưng cô cũng không dám, nếu Cố Diễn Sinh biết, nhất định sẽ đẩy cô vào chỗ chết.

Cuối cùng ném thuốc ngủ vào trong thùng rác, vỡ về thắt lưng đi vào trong phòng vệ sinh, trong gương tóc cô dài đen, dưới mái tóc đen là một khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới ánh đèn làn da cô càng thêm trắng nõn.

Hôn nhân giống như là một ván bài, với Nhan Thấm lại càng đúng, cô đánh cuộc, thua, đối phương thế nào cũng phải làm cô táng gia bại sản, đây là một cuộc bán dâm cao cấp, lưu oanh (gà móng đỏ) bán chính là thân thể (ý chỉ nói chỉ là gái bán dâm ó), cô bán chính là linh hồn.

Quả thật là một con đường không có lối về, ai cũng không thể quay đầu lại được, hoặc là chết, hoặc là trở nên hung ác, đến cuối cùng ai có thể bỏ qua cho ai, Nhan Thấm thấy mình trong gương, đột nhiên sợ hãi, che kín gương mặt, sau đó là một mảnh ướt át, cô quay mặt đi, thật sự là chán ghét mình như vậy.

Không bao lâu sau nhà họ Cố đã biết chuyện Nhan Thấm mang thai con trai, nhà họ Cố kiên trì gọi Nhan Thấm trở về nhà chính, Cố Diễn Sinh cũng cùng về, Cố Diễn Sinh cho là cô sẽ cự tuyệt, anh cũng nghĩ nhiều biện pháp để cho cô có thể một mình an tĩnh dưỡng thai, nhưng không hiểu sao Nhan Thấm chợt ngẩng đầu lên mỉm cười nói: "Được, có cái gì không thể."

Cô mang thai chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, nếu cô chăm sóc tốt khối thịt này là có thể muốn gió có gió, nhưng chính là cô thật sự không cách nào làm được, cô chỉ là muốn ly hôn, không muốn dừng lại việc ly hôn như vậy, chỉ cần thấy chiếc nhẫn năm đó của Mộ Lương, cô sẽ mơ thấy ác mộng cả đêm, sau đó rất nhiều rất nhiều thứ mở ra, cô cảm thấy tay người bên gối của mình nhất định là nhiễm rất nhiều máu tươi, tuổi trẻ sống rất tùy ý, cô có thể dễ dàng tha thứ nhiều chuyện, duy nhất chỉ có chuyện này, duy nhất chỉ có một kiện sự này, chỉ một kiện sự này, là có thể ép cô đến điên khùng.

Nhà họ Cố sử dụng quyền lực của mình làm cho Cố Diễn Sinh ở bên ngoài bớt phóng túng, tối thiểu cũng phải chờ đến khi đứa bé bình an sinh ra rồi lại tiếp tục ăn chơi đàng điếm thế nào cũng được, lúc này, là lúc mấu chốt, nếu còn như vậy thật sự là không tốt lắm.

Cố Diễn Sinh sống mơ mơ màng màng như người say, mỗi ngày đều sống trong một đám phụ nữ, sau đó ngẫu nhiên sẽ trở về nhà, bởi vì có cha mẹ Cố, Nhan Thấm cũng không có nói mấy lời như anh cút đi, chỉ có yên lặng ăn cơm, ngay cả ánh mắt cũng lười quay lại nhìn anh, chính là như vậy, Cố Diễn Sinh chợt nổi giận, chính là ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra, anh ném cái chén trong tay, ném ở bên cạnh Nhan Thấm, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, bể tan tành, người chung quanh đều giật nảy người, tay chân người giúp việc càng thêm luống cuống chạy đến bên cạnh Nhan Thấm, ngay cả xưa nay mặt lạnh như ba Cố cũng lên tiếng an ủi, sau đó dạy dỗ Cố Diễn Sinh, ai ngờ Cố Diễn Sinh lười biếng dựa vào trên ghế, liếc mắt nhìn Nhan Thấm ở phía đối diện, lấy ánh mắt mãnh liệt, phức tạp, không tình cảm nhìn chăm chú vào cô.

Nhan Thấm giống như hoàn toàn ngăn cách với thế giới, yên lặng ăn cơm, để chiếc đũa ở một bên, mỉm cười nói với người khác: "Con ăn no rồi, con lên lâu trước."

Cố Diễn Sinh quay mặt sang, đột nhiên cảm thấy mắt đau nhói, đưa tay lên che, chỉ là cảm giác ướt át, chưa nói tới tuyệt vọng, thật sự không phải tuyệt vọng, đây chẳng qua là một trò chơi, một tình yêu vô vọng, không hơn không kém.

Vừa lên lầu người giúp việc đã bưng tổ yến tới, hình như là huyết yến, cho dù Nhan Thấm không thích, cũng phải kiêng dè mặt mũi nhà họ Cố, cô từ từ nuốt xuống, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo không có vị gì, nhưng cũng không thể không cẩn thận nuốt xuống, sau đó trong cổ họng chính là một hồi đau đớn, giống như là rắn lột da, bắt đầu từ cổ họng, một đường đi xuống, tê tâm liệt phế tới cực điểm.

Hi vọng, không hẳn là không thể.

Lông mi Nhan Thấm dính lại một chút, từ rất lâu rồi cô không còn mang lông mi giả, nhưng cũng là thật dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, cũng may, cũng may, tất cả đều có thể thay đổi.

Chuyện Cố Diễn Sinh ở bên ngoài lêu lổng làm cho mẹ Nhan Thấm không thể nào bình tĩnh, nhà họ Cố giao thiệp rộng rãi, Lâm Thanh cũng không phải là đèn đã cạn dầu (không phải dễ bắt nạt), thường xuyên qua lại với nhau, thực sự đầu Nhan Thấm đau đến mức muốn nổ tung, Cố Diễn Sinh vẫn bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon như cũ, chỉ là tầm mắt thỉnh thoảng lại rơi vào trên người Nhan Thấm, sau đó sẽ nhanh chóng dời đi, thực sự Nhan Thấm không thoải mái, không phát ra được âm thanh nào, cứng ngắc ngồi trên ghế sofa: "Cố Diễn Sinh phóng đãng cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, mẹ, mẹ cần gì vào lúc này, mẹ có thế để cho con yên tĩnh một chút không."

Sau một loạt tiếng tranh cãi, Nhan Thấm không có chú ý, ngược lại Cố Diễn Sinh không lo lắng nói mấy câu nói, làm cho gương mặt Nhan Thấm không còn chút máu, sau đó không còn người nào đến quấy rầy Nhan Thấm nữa.

Sự tình chuyển biến ở chỗ, Nhan Thấm đi tìm Nguyễn Miên, nhà Nguyễn Miên cực lớn, nhưng là không cần người giúp việc, mỗi ngày sẽ có người giúp việc theo giờ tới lau quét dọn dẹp, thời gian cố định, tận lực không quấy rầy đến Nguyễn Miên, nếu không cô sẽ phát điên, Nhan Thấm mang thai ba tháng, vẫn không nhìn thấy bụng như cũ, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng ngày càng giống tiểu thư khuê các .

Nhan Thấm tự nhiên đi lên, đẩy cửa ra, sau đó không ngừng thở dốc, cô chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ này của Nguyễn Miên, mái tóc màu đen rối loạn, người ở phía trên là người Nhan Thấm không thể quen thuộc hơn được, Nhan Thấm từng nắm tay, lên giường, thanh mai trúc mã, cái gọi là thuở nhỏ hồn nhiên vô tư, cũng không biết được người này lúc lên giường lại có thể hấp dẫn như vậy, cô nhắm mắt lại, sau đó xoay người sang chỗ khác, phòng ngủ Nguyễn Miên ở lầu hai, lầu một đến lầu hai, 17 bước cầu thang, ngay cả trên lan can cũng nạm thủy tinh, đúng là ăn tiêu hoang phí, thần kinh Nhan Thấm hoảng hốt, chân liền đạp hụt, từ lầu hai lăn xuống lầu một, giữa hai chân là một mảng lớn máu tươi, sau đó, trước mắt Nhan Thấm một mảnh đen kịt.

Đợi đến khi tỉnh lại, Cố Diễn Sinh ngồi bên giường, anh giống như đã canh giữ thật lâu, râu cũng đã mọc ra, Nhan Thấm nghiêng đầu hỏi: "Tại sao là Nguyễn Miên?"

Cố Diễn Sinh cúi đầu, không thể tưởng tượng được, thực sự không biết vì sao lại biến thành như vậy, anh đã khóc, thực sự Nhan Thấm rất dễ dàng nhìn ra, ngay cả mắt cũng là màu đỏ, người giống như anh vậy, lại có thể biết khóc, đã là kỳ tích, hôm nay quỳ gối bên giường Nhan Thấm, nhưng không cách nào nói ra điều gì, dáng vẻ thận trọng.

Nhan Thấm quay đầu: "Mất rồi hả?"

Cố Diễn Sinh lung tung gật đầu.

"Như vậy, có thể ly hôn chứ?" Nhan Thấm hỏi anh, có thể cứ như vậy nói kết thúc hay không, cô có thể cứ rời đi như vậy, có thể ly hôn, chỉ cần anh nguyện ý buông tay.

Cố Diễn Sinh lắc đầu.

"Ngươi có phải vô cùng ích kỷ hay không? Anh phóng đãng, ở bên ngoài không ngừng có tin tức lan truyền, tôi có thể mặc kệ, nhưng Nguyễn Miên là ai, là người lớn lên với anh, anh lại chơi cô ấy, ai cũng có thể, thế nào lại là cô ấy, năm đó trong trường quân đội chuyện cô ấy vì anh cắt cổ tay ai không nghe thấy, cho dù tôi bỏ qua cho anh... cha mẹ anh cũng sẽ không bỏ qua cho anh, thực sự tôi muốn đứa bé này, thật sự tôi có suy nghĩ muốn làm mẹ, tôi mua rất nhiều sách, gộp lại còn muốn nhiều hơn anh, tất nhiên là tôi không thể tiếp nhận anh lần nữa, thực sự từng nghĩ muốn chung sống hòa bình với anh, nhưng anh cho tôi cái gì." Nhan Thấm nháy mắt, thực sự cô rất mệt mỏi, nói thêm một chữ đều sẽ cảm thấy mệt mỏi, thấy nét mặt Cố Diễn Sinh, hiện tại quả thực cảm thấy không thú vị, quay mặt sang, cả người giấu ở trên giường trắng tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.