Thủ tục ly hôn tương đối đơn giản, thậm chí ngay cả bên phía nhà họ Cố cũng không thông báo. Ngày đó Nhan Thấm đến hơi muộn một chút, Cố Diễn Sinh đã đến, bên ngoài chính là cửa sổ, bên trên là bầu trời màu lam và những áng mây trắng. Nhìn thấy Nhan Thấm, anh chỉ nở nụ cười ôn hòa. Nhan Thấm cởi khăn quàng cổ, từ trên nhìn xuống, tài sản phân chia, về điểm này thì anh coi như là một người đối xử tốt nhất với vợ cũ, không tìm ra một chút thiếu sót nào, số lượng tài sản lớn khiến cho Nhan Thấm cũng phải sửng sốt. Sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm số và bất động sản, cô muốn nói gì đó nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó lại mím môi.
Sau đó là Cố Ngôn, thằng bé được giao cho nhà họ Cố, đầu ngón nay của nàng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn kì lạ, con trai và tự do, chỉ có thể chọn một. Nhan Thấm ôm mặt nhìn ra bên ngoài, cô và Cố Diễn Sinh cách nhau rất xa, luật sư nho nhã lễ độ nói rõ từ cái lợi cái hại, đương nhiên Nhan Thấm không hiểu vụ ly hôn này có cái hại gì.
Thực ra, trên thực tế đây mới là lần ly hôn thực sự của họ. Năm đó Nhan Thấm kéo tay Cố Diễn Sinh bắt anh kí tên nhưng đó không phải là do anh tự tay kí, hơn nữa anh không muốn ly hôn, sau đó chuyện ly hôn liền không được giải quyết. Tuy rằng Nhan Thấm không ở bên cạnh anh nhưng ai cũng biết cô chính là Cố phu nhân.
Cố Diễn Sinh kí tên trước, Nhan Thấm ngồi trên ghế nhìn anh hạ bút viết tên mình xuống, anh dùng lực rất lớn, Nhan Thấm cảm thấy ngay cả giấy cũng sắp bị đâm thủng. Cô nhìn thấy gò má của anh trắng như tuyết vô cùng đẹp đẽ, sợi tóc đen bóng hơi xòa xuống trước trán, đôi môi mím rất chặt, đồng tử và con ngươi sâu thẳm u ám đến nỗi không nói lên lời. Anh chỉ mới viết đến chữ Cố thì cây bút đã rơi xuống, lăn đến bên chân Nhan Thấm.
Nhan Thấm định cúi đầu xuống tìm thì nghe thấy Cố Diễn Sinh nói không cần, sau đó luật sư lại đưa cho anh một cây bút khác. Dù vậy, Nhan Thấm vẫn cúi người xuống nhặt, ngòi bút đâm vào lòng bàn tay cô, từng cơn đau và mực nước thấm vào cơ thể biến thành một vùng đen, cô siết chặt ngón tay.
Chữ Diễn làm thế nào cũng không thể viết ra, anh nghiêng đầu nhìn Nhan Thấm một chút, phát hiện khuôn mặt cô vẫn đẹp đẽ, dường như vẫn ở độ tuổi 20, xinh đẹp đến khó tin. Nhìn xuống chút nữa là cần cổ trắng mịn, bên trên không đeo bất kì đồ vật gì. Cổ của cô rất đẹp, dường như có thể phát sáng trong bóng tối, thời điểm thân mật, Cố Diễn Sinh yêu thích nhất là cần cổ của cô, miệng vừa hạ xuống liền liều chết muốn làm cô.
Thời gian quá lâu, ngay cả Nhan Thấm cũng phải nghiêng đầu nhìn lại thì Cố Diễn Sinh mới viết những chữ cuối cùng xuống, bên cạnh có vô số giọt mực vô tình bị rơi xuống. Sau đó là Nhan Thấm kí tên, cô cúi đầu kí tên của mình xuống, chữ viết bay lượn trên nền giấy, hung hăng càn quấy. Da mặt Cố Diễn Sinh rất trắng, ngay cả đôi môi đỏ tươi ngày thường cũng trở nên trắng bệch.
“Chăm sóc tốt cho Cố Ngôn, lúc thằng bé phát bệnh, em...” Nhan Thấm bỗng nhiên nói không nên lời, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, hơi không cẩn thận liền rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, cuộc sống hôn nhân trước sau kéo dài năm năm, trong đó có hơn ba năm không ở cùng nhau, nhưng trước đó lại là hai mấy năm dường như chưa hề cách xa nhau. dien@$dan@%@$l3qu4d0n
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ họ đương nhiên sẽ bước vào cung điện hôn nhân, chỉ tại cô ngụy trang thành đứa bé thanh thuần vô tội. Hai người không hợp ở bên nhau, sự khó khăn như vậy quả thực giống như một cây đao ở trước ngực, rút ra hay không rút thì cũng là chết.
Sau khi Cố Diến Sinh về nhà, mọi người đều chen chúc tới, anh mệt mỏi, nói là đi thăm Cố Ngôn. Hắn vừa nói xong thì Cố Ngôn đã đi từ trên lầu xuống, Cố Ngôn không phải là người thích đi bộ. Trước đây, trong sân cỏ, khi chơi đùa với Nhan Thấm thì thích lăn, bây giờ lại thích bò, trái lại càng ngày càng ngốc nghếch.
Khi cậu bé thông minh sẽ biết điệp từ, toán học cũng tiếp thu rất nhanh, chỉ là lúc ngốc nghếch thì ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, nhưng cậu bé đã sắp được ba tuổi rồi.
Cố Diễn Sinh nhìn Cố Ngôn, đứa bé vô cùng xinh đẹp, sao có thể xinh đẹp như vậy chứ?
Cực kỳ giống Nhan Thấm