Edit: Fuly
Về đến thành phố G, chuyện đầu tiên Nhan Thấm làm là mở máy tính lên xem cổ phiếu, quả nhiên vẫn là một mảnh xanh lá, người khách hàng kia vì cô đổi số điện thoại nên đem chuyện này báo lên cấp trên của cô. Cô chẳng sợ, cô vốn không làm gì sai, cô ta muốn tìm chết thì liên can gì tới cô chứ? Nhan Thấm không muốn trở về làm giảng viên đại học nữa, không liên quan đến việc mệt mỏi hay không, mà là cô muốn hòa nhập với cuộc sống của Cố Diễn Sinh. Cuộc sống của anh vốn lộn xộn không có quy luật, Nhan Thấm híp mắt, đột nhiên cảm thấy công sức học hành nhiều năm qua của mình thật uống phí, ngành tài chính vốn rất dễ tìm việc làm, cộng thêm đại học của cô lại là một trường có danh tiếng, là một dân văn phòng đi lên từ từ, đoán chừng chỉ 3 năm là đã lên được chức quản lý, Nhan Thấm cảm thấy nghề nghiệp như vây chưa phải là cái bản thân thật sự muốn, suy nghĩ một lúc lâu, cô chợt phát giác, bản thân mình muốn nhất là gì cô cũng không biết.
Cô chưa chắc đã thật sự muốn thâu tóm Nhan gia, cũng không hận Nhan Sinh đến mức ép ông ta đến đường cùng, cô cũng không hiểu được rốt cuộc mình đang không cam lòng vì điều gì, có lẽ là vì phản bội, có lẽ là vì quá nhiều anh chị em khiến cô cảm thấy không chịu nổi.
Mười ngày sau quả nhiên Cố Diễn Sinh trở về, lúc ấy Nhan Thấm đang nhìn máy tính ngẩn người, Cố Diễn Sinh nhìn thấy trên màn hình đầy vệt màu xanh thẫm, cô vốn là sinh viên xuất sắc của khoa tài chính, nên anh chẳng cảm thấy quá lo lắng, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cô, anh đột nhiên cảm thấy trái tim nhộn nhạo, giống như có ai đó đang dùng móng vuốt khẽ cào.
Sao lại là cô? Cố Diễn Sinh không chỉ một lần nghĩ tới, nếu nói theo dân gian, Nguyễn Miên xinh đẹp, thông minh, tốt hơn một Nhan Thấm ngốc nghếch rất nhiều, sao anh lại yêu cô?
Nhan Thấm hỏi anh: "Có ai hy sinh nữa không?"
"Không có." Cố Diễn Sinh vươn tay ra, đè chặt khuôn mặt Nhan Thấm cả vào lồng ngực mình sưởi ấm.
Nhan Thấm cảm thấy mắt chóng mặt, hơi đau, hơn nữa khi Cố Diễn Sinh cúi đầu dùng phương thức ngang ngược tách răng cô ra, hôn xuống cô càng thêm đau đớn, nhắm mắt lại, trong óc Nhan Thấm là một mảnh trắng xóa, từng đốm sáng lóe lên, sau đó phát ra tia lửa.
Cố Diễn Sinh quả thực là muốn nuốt sống cô, từng chút từng chút đi vào, sau đó nhanh chóng rút ra, rồi lại dùng sức đi vào. Nhan Thấm cảm thấy đau bụng, vươn tay nắm chặt quần áo Cố Diễn Sinh, cong người thành đủ hình dạng.
Cố Diễn Sinh vươn nắm lấy tay cô, gần như dùng sức hôn lấy, sau đó một đường đi xuống, Nhan Thấm cảm hai luồng nhiệu lưu nóng lạnh, âm thanh mềm yếu: "Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh. . . ." Từng chữ từng câu giống như mèo nhỏ đang kêu, tim Cố Diễn Sinh mềm lại, cảm thấy tiếng kêu của cô gái này thật quá dễ nghe, anh không nhịn được muốn nhiều hơn, càng muốn trêu chọc để cô phải kêu lên.
Hành hạ đến khi cô cầu xin tha thứ, trên khuôn mặt điển trai của Cố Diễn Sinh hiển lộ vẻ thâm tình yêu mị bình thường khó thấy: "Nhan Nhan, anh yêu em."
Nhan Thấm cắn môi dưới, gần như bật khóc, Cố Diễn Sinh che ánh mắt của cô lại. Trong lòng Nhan Thấm lòng tràn đầy uất ức, cảm thấy Cố Diễn Sinh thật quá khốn khiếp, thời điểm môi anh phủ xuống, cô liền dùng sức cắn chặt, Cố Diễn Sinh cười mắng cô là một con “sói mắt trắng”.
Bởi vì bị che mắt, cảm giác bất an càng lộ rõ, Nhan Thấm chỉ có thể cầu xin tha thứ, nào còn để ý đến những thứ khác, Cố Diễn Sinh cảm nơi đó của cô ngày càng chặt chẽ, anh không có cách nào, đàng phải nộp vũ khí quy hàng.
"Nhan Nhan." Nhan Thấm nhu thuận gối đầu lên ngực anh, mấy ngón tay Cố Diễn Sinh chơi đùa với mái tóc cô, uốn thành lọn, tựa như một đóa hoa đang nở. Nhan Thấm cảm thấy cả người dớp dính mồ hôi rất khó chịu, nhưng thời điểm được Cố Diễn Sinh nhẹ nhàng hôn xuống, cô cảm thấy được an ủi, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Mộ Thanh vừa ngồi tán gẫu với mấy người bạn vừa nghĩ lại những thay đổi gần đây của Nhan Thấm, lúc nhận được điện thoại chỉ mím môi nhẹ nhàng cười, trong mắt có chút ánh sáng thoáng qua, trong tiếng trêu chọc của moi người nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu, một cánh tay của phụ nữ nhân tuần du trên ngực anh ta, Mộ Thanh tóm lấy, cúi đầu hôn xuống, dưới bầu không khí ồn ào, đổ từng giọt rượu xuống người cô ta, nhẹ nhàng nói: "Cái gọi là kỹ nữ, quả thực ý ở ngôn từ."
Nguyễn Miên là một người phụ nữ theo phong cách nữ quyền, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một màn này, liền nở nụ cười phát ra âm thanh bén nhọn: "U, Mộ đại cục trưởng đang tức giận chuyện gì thế. Không phải chỉ đơn giản là Nhan Nhan cảm thấy Cố Diễn Sinh tốt, thích hợp làm chồng mình thôi sao, xem anh tức giận đến mức nào kìa." Cô đang cười, âm thanh nhẹ nhàng, dung nhan xinh đẹp từ nhỏ, có đôi mắt xếch giống Cố Diễn Sinh, vừa yêu mị lại vừa diễm lệ.
"Ngọn gió nào thổi cô Nguyễn tới đây vậy." Anh ta quay đầu cười với đám phú nhị đại: "Đây là cô hai nhà họ Nguyễn, quen thuộc với xác chết còn hơn tôi nhiều." Bên trong đang có người hút ma túy, khói trắng bay lượn, mờ mờ ảo ảo.
"Cục trưởng Mộ nói quá lời rồi, đường đường là cục trưởng cục cảnh sát, nhìn thấy có người đang hút ma túy mà vẫn thờ ơ được, không phải đã lãng phí tiền đóng thuế của người dân hay sao." Nguyễn Miên thấy này sắc mặt tươi cười của người trước mắt chợt biến đổi, ánh mắt như đao, một đường như muốn đâm thẳng vào tim Nguyễn Miên.
"Cô Nguyễn nói những lời này là có ý gì." Mộ Thanh kéo dài âm cuối, giọng nói cực kỳ mập mờ, những chỗ như thế này vốn đã ít ánh sáng, sắc mặt của anh ta trắng bệch, thậm chí Nguyễn Miên còn nhìn thấy cả mạch máu dưới da anh ta, lạnh lẽo thấu xương.
Nguyễn Miên quay đầu bật cười, trong không gian ánh sáng cùng bóng tối giao hòa, khuôn mặt tuyết trắn, trong mắt thậm chí còn hiện lên mày đỏ quỷ dị.
Nhan Thấm bị dày vò không động đậy nổi, Cố Diễn Sinh mắng cô quá yếu ớt, chỉ mới hoạt động vài cái đã phải nằm trên giường mấy ngày, , Nhan Thấm tức giận: "Anh cho rằng ai cũng trâu bò giống anh sao, lưu manh." Cô mắng, Cố Diễn Sinh không thèm chấp nhặt với cô, xoay người để cô tựa lưng vào mình.
"Anh còn có thể làm gì em hả." Cố Diễn Sinh đánh nhẹ lên mông cô, Nhan Thấm khẽ cáu, gương mặt đỏ hồng.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người lại, Cố Diễn Sinh hạ tay mát xa dọc theo phần hông đi xuống, Nhan Thấm cảm thấy thoải mái hơn không ít, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn anh, Cố Diễn Sinh đang cúi đầu, trên trá có một vài sợi tóc rủ xuống, Nhan Thấm nhìn không rõ mặt anh, chỉ mơ hồ thấy anh tựa như đang cười, khóe môi nhẹ nâng lên thành hình cung, động tác trên tay cũng đầy trúc trắc.
Có lẽ là ánh mắt của Nhan Thấm quá mức trần trụi, Cố Diễn Sinh ngẩng đầu cười như không cười nhìn cô, Nhan Thấm nhẽ nâng môi: "Cố Diễn Sinh, ngựa tre."
Cố Diễn Sinh cúi đầu hôn cô, Nhan Thấm nheo mắt, cũng may.
Cũng may cô còn trẻ, cũng may Mộ Lãnh đã chết, cũng may, cô nguyện ý thử một lần nữa, không liên quan tới yêu cùng không yêu, chỉ mong là những ngày tháng sau này có thể trôi qua thoải mái.
Cố Diễn Sinh hiểu trong lòng cô có muôn ngàn suy nghĩ, chỉ là còn trẻ, có rất nhiều cơ hội cùng sức chịu đựng, nhiều năm như vậy cũng chờ được, huống chi là hai năm.
Thân phận của Cố Diễn Sinh đặc biệt, thời kỳ hòa bình có một chỗ tốt là, mỗi ngày anh đều có thời gian về nhà, gần đây Nhan Thấm đang nghiên cứu thị trường chứng khoán, việc này Cố Diễn Sinh không thông thạo bằng Nhan Thấm, cô liền dùng chuyện này lúc có lúc không chế nhạo anh, Cố Diễn Sinh cũng không nổi giận, không thèm tranh chấp với cô.
Tất cả đều rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức Nhan Thấm cảm thấy giờ mà có con, cũng nguyện ý sinh ra; hoàn mỹ đến mức, một ngày 24 giờ có hơn 18 giờ Cố Diễn Sinh ở cạnh Nhan Thấm, không có chuyện gì liền ôm cô lên giường hoạt động; hoàn mỹ đến mức, bà Tần phu nhân cố ý đến thăm cô, cười nhẹ nhàng nói vài lời.
Nếu như không có cuộc điện thoại này.
Lúc Cố Diễn Sinh trở về Nhan Thấm đang ngồi trên đất, tóc đen xõa đến eo, Cố Diễn Sinh nghĩ là cô lại tức giận, chuẩn bị lên trêu chọc cô, Nhan Thấm lại ngẩng đầu lên, nước mắt còn chưa lui đi, đôi mắt vô hồn.
Cố Diễn Sinh đau lòng.
Nhan Thấm có một đôi tay vô cùng xinh đẹp, ngón tay mảnh khảnh thon dài, hôm nay cũng chính đôi tay này, kéo lấy tóc của mình, tròng mắt đỏ bừng, ôm người cuộn tròn trên nền đất.
Cố Diễn Sinh chỉ ác liệt khi Nhan Thấm nhắc đến hai chữ Mộ Lãnh và anh trai, còn lại luôn vô cùng cưng chiều Nhan Thấm, hôm nay vừa nhìn anh liền hiểu không phải vì ‘ Mộ Lãnh ’, anh cầm tay Nhan Thấm, tỉ mỉ an ủi, Nhan Thấm cắn môi dưới, mới đầu không cảm nhận được, nhưng dần dần lòng bàn tay trở nên ấm áp, cô đánh khẽ rùng mình, nhìn thấy Cố Diễn Sinh, uất ức trong lòng chợt dâng lên, cô chỉ biết khi còn bé Cố Diễn Sinh là người thương cô nhất , những người bắt nạt cô, đều bị anh thẳng tay trừng trị.
Hôm nay bị uất ức như thế, cô lập tức bật khóc, nhào vào trong ngực Cố Diễn Sinh: "Anh Diễn Sinh, anh Diễn Sinh . . ." Cô có cảm giác mình như trở lại mười mấy năm trước, khi đó cô chỉ biết ngoan ngoãn sống ở sau lưng Cố Diễn Sinh nắm lấy quần áo của anh ngọt ngào gọi ‘anh Diễn Sinh ’. Dù bây giờ Cố Diễn Sinh cực kỳ hận tiếng ‘ anh ’ này, nhưng thấy bộ dạng cô như thế anh biết giờ không phải là lúc tức giận. Nhan Thấm vốn rất mạnh mẽ, vẻ yếu ớt thế này là rất hiếm thấy
Cho nên anh mới thích dùng phương pháp củ cà rốt và cây gậy kia.
"Anh Diễn Sinh, em không biết mẹ em mới là kẻ thứ ba." Cô há miệng, cố hút lấy không khí: "Nhan Thanh không phải em trai em, anh ta là anh trai em, anh ta lớn hơn em hai tuổi, lại bị ba em đổi thành nhỏ hơn em 5 tuổi, học lại lần nữa, anh biết không, ba em đã hao phí rất nhiều công sức trên người anh ta, em không trách, chuyện này đối với em mà nói không tính là gì, em không có dã tâm như vậy. Cái em hận chính là, Nhan Thanh lớn hơn em hai tuổi, cái mà em nghĩ là có một không hai, em cứ nghĩ cho có mới nới cũ, kết quả là bởi vì thân phận của mẹ em lấn át người trước!" Nhan Thấm cúi đầu, mái tóc màu đen rũ xuống.
Cố Diễn Sinh ôm lấy eo cô: "Ngoan, Nhan Nhan đừng khóc, anh giúp em, nhé?" Âm thanh anh nhẹ nhàng mềm mại: "Mặt lấm lem hết rồi, ngày mai Nhan Nhan sẽ bị đau họng đấy."
Nhan Thấm khóc không thành tiếng, Cố Diễn Sinh cúi đầu, ôm cô vào trong ngực an ủi, Nhan Thấm không muốn nói, Cố Diễn Sinh cũng không ép cô, cắn cằm của cô trêu chọc cô.
Giữa hai màu tối sáng, Nhan Thấm nhìn thấy, gương mặt của Cố Diễn Sinh trắng nõn như ngọc, nhưng huyết sắc trên mặt lại không thấy rõ, hồi lâu, âm thanh của Cố Diễn Sinh rốt cuộc truyền đến, sắc bén như một cây đao: "Ai dám khi dễ Nhan Nhan anh đều sẽ không buông tha."
Cả anh cũng chưa từng bỏ qua cho bản thân mình, huống chi người khác.