Sau đó Cố Diễn Sinh cũng không dám hỏi bậy gì: “Thực ra thì năm đó anh biết được em muốn rời khỏi anh, cho nên anh bắt tay với Mộ Thanh để Mộ Thanh dẫn em rời đi, để cho em đi phẫu thuật tử cung, sau đó em nhất định sẽ
sinh hạ Cố Ngôn, sau đó nữa là trở về bên cạnh anh cũng là chuyện thuận
nước đẩy thuyền, chính là như vậy.”
Nhan
Thấm đứng dậy, sau đó trực tiếp trở về gian phòng của mình: “Cố Diễn
Sinh, trong vòng ba tháng tôi không muốn phải nhìn thấy anh nữa, có nghe hay không.” Nhan Thấm thật sự gằn từng chữ từng câu một, Nhan Thấm dùng sức xoay tròn để giày xuống, vẻ mặt cũng độc ác một chút, giọng nói
từng chút từng chút một lạnh lùng: “Tôi nói thật.”
Cố Diễn Sinh ở sau lưng cô cào tường, anh thật sự không yên lòng với Nhan Thấm, Nhan
Thấm được nhiều người thích, nếu không cẩn vứt suy nghĩ chơi đùa trong
bụng ra, Cố Diễn Sinh phải tìm người nào đau khổ chảy nước mắt đây, lúc
này Cố Diễn Sinh bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào, làm thế nào đây, sau đó
bảo người đi mua sầu riêng, Cố Diễn Sinh ở trong thư phòng bắt đầu viết
thư, vò lại rồi viết, lại vò rồi lại viết, khi Nhan Thấm ở trong phòng,
bắt đầu cảm thấy một chiêu này của Cố Diễn Sinh thật sự quá cao thâm,
nếu không phải chuyện chiếc nhẫn mà nói, cô sẽ không chú ý tới gần đây
mình không hiểu sao mập lên, bởi vì cô cũng không phải cắt bỏ hết tử
cung, khi cắt tử cung đã giữ lại một bộ phận tử cung và cổ tử cung【Lời
tác giả: Lên baidu, không nên hỏi tôi nó là cái gì. . . . . . . Lời
Editor: Lên google, đừng hỏi bạn nó là cái gì ^^】
Mang thai, Nhan Thấm nắm chặt ngón tay, chiếc nhẫn vẫn còn ở trong lòng bàn tay, sau
khi dùng sức ném ra ngoài, lúc này Cố Diễn Sinh vừa lúc đi tới nhìn
thấy, ngồi chồm hổm xuống nhặt chiếc nhẫn lên, thận trọng không dám nói
thêm một câu nào, Cố Diễn Sinh đang cầm sầu riêng trong tay: “Chuyện đó. . . Anh biết lỗi rồi, thật sự.” Đưa thư vào trong tay Nhan Thấm, sau đó tự mình nâng quả sầu riêng qua đầu mình, đứng ở trong góc tường, vẻ mặt vô cùng đau khổ hơn nữa còn quẫn bách 囧, Nhan Thấm nhìn thư trong tay,
sau đó nhìn một màn trong góc tường kia.
Cuối cùng thật sự không
nhịn được, sau đó nở nụ cười, Nhan Thấm mở thư xem, cảm thấy những chữ
này thật sự quá không có trách nhiệm, vừa nhìn thấy thư xin lỗi thì biết là Baidu, lúc nào thì Cố Diễn Sinh có thể viết ra được những chữ khôi
hài mà còn mủi lòng như vậy chứ, Nhan Thấm nheo mắt lại, đầu ngón tay có chút dáng vẻ quyến luyến, sau đó mím môi bắt đầu cười, liên tục đọc lên những câu kia: “Ánh nắng tươi sáng, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời như vậy, để cho anh gặp được em.” Vốn là một câu nói có nghệ thuật, Nhan
Thấm nở nụ cười, khi nào thì Cố Diễn Sinh sẽ nghệ thuật như vậy, rất giả dối, dòng chữ sau đó mới là của anh viết. ‘Nhan Nhan, anh biết sai rồi, anh thật sự biết lỗi rồi, từ khi vừa mới bắt đầu thì anh không nên lừa
em, coi như lừa em, cũng không phải chờ em sau khi mang thai mới nói,
nhưng anh sợ, thật sự, em yêu, anh thật sự không nên cảm thấy đã nắm
được nhược điểm rồi nên có thể không chút kiêng kỵ, Nhan Thấm, mỗi một
lần anh thấy được dáng vẻ của em và Cố Ngôn, anh đều đang suy nghĩ, nếu
như có thêm một bé gái giống em thì như thế nào, cũng xinh đẹp, đáng yêu y như em, anh sẽ ôm nó vào trong ngực an ủi, nhìn thấy bộ dạng này em
cũng sẽ không nói, anh không yêu Cố Ngôn nữa.'
Nhan Thấm châm
chọc ở trong lòng, rõ ràng chính là anh không thích đứa bé, rõ ràng chán ghét đứa bé, nếu không phải bởi vì sợ chính cô phát hiện không làm phẩu thuật cắt tử cung mà nói, anh mới sẽ không cố ý để cho cô sinh hạ đứa
bé lần nữa, mang thai cái gì, giống như bộ dạng Cố Diễn Sinh quen thuộc, thật ra thì Nhan Thấm đã sớm hiểu rõ Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh ơi Cố
Diễn Sinh, một bé trai phúc hắc như vậy, giống như dùng toàn bộ tâm kế ở trên người cô, thiếu chút nữa tức chết cô, thật sự, chỉ kém một chút
như vậy, nhưng hôm nay thấy bộ dạng Cố Diễn Sinh làm nũng giả bộ ngoan,
ngoan ngoãn đứng ở góc tường, trong tay còn đang cầm sầu riêng, dù là
gai trên quả sầu riêng có bị mài mòn một chút, chỉ là vẫn bén nhọn, dù
sao Cố Diễn Sinh tham gia quân ngũ, cho nên năng lực chịu đựng rất lớn,
Nhan Thấm cũng không sợ, nhưng thật ra trong lòng đã ngọt ngào hơn tức
giận, lúc ấy khi ở trên xe vẻ mặt trở nên rất đáng sợ, cũng chỉ cho rằng lịch sử lại lập lại, người vẫn luôn thân thiết lại phản bội mình, đó
chuyện rất đáng sợ, trong lòng Nhan Thấm sợ hãi, vô cùng sợ, chỉ là thấy bộ dạng của Cố Diễn Sinh, coi như trong lòng có chút sợ hãi nho nhỏ
cũng đã bị mài phẳng, bộ dạng như vậy rất tốt, nhưng Nhan Thấm cũng
không muốn nói ra, trong hệ điều hành trái tim nghĩ: Lần này không dọa
Cố Diễn Sinh một chút, làm sao biết được, nhất định phải hù dọa Cố Diễn
Sinh vào chỗ chết mới được.
Cố Diễn Sinh nheo mắt, nhìn bả vai
Nhan Thấm run rẩy, hiểu được Nhan Thấm đã tốt hơn rồi, vì vậy để quả sầu riêng xuống lén lén lút lút đi tới, Cố Diễn Sinh đi đến thật sự rất
đáng sợ, lập tức ôm Nhan Thấm, Nhan Thấm không phòng bị, lập tức kêu “á” một tiếng, Cố Diễn Sinh giam cầm cô vào trong ngực: “Không được lộn
xộn, cẩn thận anh đập trúng em.”
Nhan Thấm lập tức tỉnh táo lại: “Anh có ý gì, Cố Diễn Sinh, cơn giận của em còn chưa tan đâu, có biết hay không.”
Cố Diễn Sinh lập tức cắn lỗ tai Nhan Thấm, sau đó bắt đầu từng chút từng
chút một hôn xuống, đầu lưỡi đưa ra ngoài, Nhan Thấm dùng tay nắm chặt
quần áo của Cố Diễn Sinh, không cẩn thận kêu ra tiếng, trong lòng Cố
Diễn Sinh rất vui vẻ, càng thêm vui vẻ sỗ sàng, Nhan Thấm chợt nhớ tới
cục thịt trong bụng, kiên quyết từ chối Cố Diễn Sinh: “Em mặc kệ người
khác như thế nào, em cho anh biết Cố Diễn Sinh, đứa bé của em, em mang
thai mười tháng, không cho phép anh chạm vào em, tự mình giải quyết, nếu dám giải quyết đến trên giường người phụ nữ nào khác, anh nhất định sẽ
chết.” Lúc bắt đầu Nhan Thấm còn nở nụ cười, kết quả cuối cùng cắn răng, gằn từng chữ ra ngoài.
Cố Diễn Sinh nào dám nghĩ tới những phụ
nữ khác, trái tim đã bị người phụ nữ này lắp đầy, không có một chút khe
hở nào, Cố Diễn Sinh nheo mắt cười, hàm răng màu trắng bắt đầu lóe lên,
từng chút từng chút một, sau đó cúi đầu, hôn Nhan Thấm, Nhan Thấm rất
mềm, rất ngọt, có lúc cũng sẽ rất khùng. Nhan Thấm ngẩng đầu lên, đầu
lưỡi cũng đưa ra bắt đầu hôn Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh sợ hết hồn, sau
đó rống lên, lại dùng sức hôn xuống, càng thêm bắt đầu dùng sức.
Nhan Thấm giữ chặt ngón tay Cố Diễn Sinh, còn thở hổn hển: “Cố Diễn Sinh,
không được.” Sau đó một người rất vui vẻ đứng lên, bắt đầu phân phó
người giúp việc chuẩn bị cơm tối, nói mình rất rất đói bụng, Cố Diễn
Sinh nhìn tay phải và tay trái mình, xem ra thời điểm mấu chốt, vẫn là
tay trái tay phải mình thân mật nhất, vợ cái gì, một khi mang thai thì
đều...., Cố Diễn Sinh yên lặng, cởi quần xuống, sau đó cầm chặt. . . .
Thật đồi trụy. . . .
Cố Diễn Sinh im lặng nhìn trời, mẹ nó, chờ Nhan Thấm sinh đứa bé xong, xem anh trừng trị cô thế nào.【 Kỳ Vãn chen vào nói: Này, mỗi lần anh cũng
nói như vậy, nhưng mỗi một lần thấy Nhan Thấm, không phải trái tim mềm
nhũn, tôi thấy anh. . . Đời này đã bị Nhan Thấm ăn sạch sành sanh rồi.
Vẻ mặt Cố Diễn Sinh quyến rũ: có ý gì. Tác giả 囧: Cây gỗ, bộ dạng tốt
như vậy, anh hồi xuân cả một vùng đất, chim hót hoa thơm . . . .
】dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Nhan Thấm ăn rất vui vẻ, cô thích tôm,
thích vô cùng, trước kia thích tôm nõn nấu ngô, sau đó thích tôm cay, Cố Diễn Sinh không cho phép cô ăn, sau khi mang thai cấm khẩu vị, mỗi một
ngày Cố Diễn Sinh đều bảo người ta nấu canh, cái gì mà gà hầm người nào
thích chứ, cái gì mà thuốc bổ linh tinh ..., dù sao tất cả ăn không
ngon, nếu nói bữa ăn dinh dưỡng, có lẽ rất đẹp mắt, sau đó khi ăn lập
tức muốn ói, Nhan Thấm thích nhất khi ăn thức ăn còn có một ít đồ vật
đùa giỡn, cầm rất nhiều ngọc thạch phỉ thúy, mỗi một lần trên bàn ăn
cũng sẽ chuẩn bị đôi đũa bằng bạc cho mình, vẻ mặt dịu dàng, lau đôi
đũa, sau đó nhai kỹ nuốt chậm, có lúc Cố Diễn Sinh cảm thấy, người phụ
nữ này, ở một phương diện khác, vẫn rất giống như nữ vương, dĩ nhiên trừ lúc đang làm nũng, có đôi khi vô lại ....
Cố Diễn Sinh phát hiện gần đây Nhan Thấm có một tật xấu, chính là sau khi mang thai không xoi
mói lúc ăn cơm, trước kia thịt bò bít tết bào ngư tôm hùm ... Đều không
đạt tới tiêu chuẩn hoàn toàn cấm dùng, nhưng mà Nhan Thấm bây giờ ngay
cả rau xanh cũng có thể ăn rất vui vẻ, hơn nữa gần đây còn si mê củ cải, Cố Diễn Sinh lo sợ, hỏi bác sĩ, hỏi những người khác, bác sĩ cũng không biết, thật sự không biết được chuyện này. . . Chứng tỏ cái quái gì.
Cho nên Cố Diễn Sinh cũng không trông cậy vào Nhan Thấm sinh ra một cô bé
đáng yêu mê người như cô hồi nhỏ, chỉ cần không sinh ra một tiểu khốn
kiếp, hoặc yêu quái gì, anh đã cám ơn trời đất rồi, thật sự, Cố Diễn
Sinh mặc niệm, vươn tay ra bắt đầu mặc niệm, đừng sinh ra Nhan Thấm thứ
hai là tốt.
Bây giờ Nhan Thấm càng ngày càng thích ăn củ cải, cà
rốt, còn có củ cải trắng, trước còn nói dì cắt từng củ cải thành mảnh
vụn, sau đó không có việc gì ngồi ăn, phát triển đến bây giờ một ngày
không ăn sẽ lăn lộn đầy đất, Cố Diễn Sinh lo sợ, ở sau lưng Nhan Thấm
bắt đầu dọn dẹp, giọng nói ấm áp: “Bảo bối. . . . Đừng ăn nữa, có được
hay không.”
Nhan Thấm để củ cái trong tay xuống trước mặt, vẻ mặt không thay đổi, làm bộ đáng thương nhìn Cố Diễn Sinh: “Đừng. . . . Cố
Diễn Sinh. . . . Cố Diễn Sinh, em muốn ăn củ cải.” Ba chữ Cố Diễn Sinh
gọi vô cùng dịu dàng, thật ra thì Cố Diễn Sinh vẫn còn rất hưởng thụ,
nhưng sau khi nghe hai từ ‘củ cải’, mặt lập tức đen lại, củ cải củ cải
củ cải, còn ăn nữa, Nhan Thấm sớm muộn cũng sẽ biến thành củ cải.
”Bảo bối, em không ăn củ cải có được hay không.” Cố Diễn Sinh lệ rơi rồi,
Nhan Thấm trước kia đi đâu, nói thế nào Nhan Thấm cũng là người biết ăn
ngon, thích thu thập đồ vật xa xỉ ..., nhưng mà bây giờ đã thành con
thỏ, mỗi ngày vây quanh củ cải, Cố Diễn Sinh mãnh liệt hoài nghi, đứa bé sinh ra sau này có phải là con thỏ hay không, Cố Diễn Sinh bi ai, Nhan
Thấm làm khó như vậy, nếu lại sinh ra con thỏ nhỏ thì làm thế nào mới
tốt, trước khi Cố Ngôn sinh ra, Cố Diễn Sinh luôn vô cùng hối hận, không ở cùng với Nhan Thấm khi sinh con trai đầu của mình, rất đau xót, cảm
thấy đó là tiếc nuối, bây giờ nhìn lại, anh cảm thấy năm đó không ở bên
cạnh Nhan Thấm, có lẽ là một quyết định sáng suốt, thật sự = =.
”Không muốn không muốn!!!” Sau đó Nhan Thấm và Cố Diễn Sinh đều bắt đầu vây
quanh hai chữ củ cải này, Nhan Thấm luôn làm nũng, muốn ăn củ cải, Cố
Diễn Sinh chỉ có thể lấy tình để cảm động lấy lý lẽ nói rõ, nói ăn quá
nhiều củ cải thật sự không tốt lắm, bởi vì Cố Diễn Sinh đã đi xin ý kiến của bác, lúc đó bác sĩ rất ngẩn người, chỉ là cũng không thể không nói
‘củ cải. . . Rất ít khi thấy có người trong thời gian mang thai lại
thích ăn củ cải như vậy . . . . Thật ra thì vẫn nên ăn ít thôi.’ Lúc đó
trong nháy mắt mặt của Nhan Thấm tối sầm, Cố Diễn Sinh chỉ thiếu chút
nữa không bắn pháo hoa ..., như vậy là tốt nhất, thật tốt, thật may,
không ăn củ cải tốt nhất không ăn củ cải gì hết, hiện tại mỗi ngày Cố
Diễn Sinh đều mơ thấy củ cải, thật sự bắt đầu hoài nghi sẽ có một ngày
Nhan Thấm biến anh thành củ cải mà gặm.
Nhan Thấm bị cấm hoàn
toàn không được ăn củ cải, Nhan Thấm buồn bực, Nhan Thấm không vui, Nhan Thấm muốn giết người rồi, Cố Diễn Sinh là đối tượng khai đao tốt nhất,
cho nên mỗi một ngày Cố Diễn Sinh cũng thấy dáng vẻ Nhan Thấm ở trong
phòng bếp mài dao, sau đó từ từ xoay người lại, Cố Diễn Sinh dám chỉ lên trời phát thề, trong nháy mắt đó, con bà nó, con bà nó, con ngươi Nhan
Thấm đang phát sáng, Cố Diễn Sinh kinh sợ, Nhan Thấm ở sau lưng cười
trộm: Hắc hắc. . . . . . Xem lần sau anh còn gạt em nữa không, hù chết
anh, hù chết anh.
Cố Diễn Sinh ôm Nhan Thấm, Nhan Thấm đang ngủ,
vẻ mặt vô cùng dịu dàng, cười như vậy, Cố Diễn Sinh sửng sốt một chút,
hiểu được Nhan Thấm cố ý chỉnh anh, nếu như không làm bộ lập tức mà nói, chỉ sợ muốn Nhan Thấm nôn ra máu, Cố Diễn Sinh vươn tay ra, vuốt mái
tóc của Nhan Thấm, tóc của cô đã rất dài, mấy ngày trước còn đòi muốn đi cửa hiệu cắt tóc, vẻ mặt của Cố Diễn Sinh đã dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn được nữa, không nhịn được cúi đầu, hôn cằm Nhan Thấm, sau đó
nhẹ nhàng cắn cằm của cô, thật không hiểu được ngày mai cô gái nhỏ này
còn nghĩ ra biện pháp gì để chỉnh anh nữa, nên cố ý giả vờ sợ, hay không giả vờ đây? Cố Diễn Sinh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một chút. . . . .
Chỉ là thật may, ngày hôm sau Nhan Thấm khôi phục lại bình
thường, khi Cố Diễn Sinh đi ra ngoài, hết sức chăm chú dặn dò Nhan Thấm
vài câu, lúc đó Nhan Thấm rất biết điều ngồi ở phía trên ghế sa lon, vốn chỉ mang thai mới hai tháng mà thôi, Nhan Thấm cũng không cảm thấy cơ
thể cồng kềnh, còn nữa là thai thứ hai, cho nên càng thêm không có áp
lực tinh thần, thật ra thì Nhan Thấm có một loại dự cảm, cái thai này
nhất định là bé gái, thật sự, bởi vì Nhan Thấm cảm thấy nếu như lại sinh thêm một bé trai mà nói, nhà Nhan Thấm sẽ bị nam vây quanh, tối thiểu
trong nhà cũng phải có một bé gái trung hòa chứ.
囧.
Cố
Diễn Sinh không nhịn được hôn rồi lại hôn, cái trán của cô, ánh mắt của
cô, gương mặt của cô, cằm của cô, từng chút từng chút một đi xuống tiếp
đó là gặm cắn, Nhan Thấm thật sự cảm thấy Cố Diễn Sinh quá mức, không
nhịn được hừ một tiếng, giọng hơi khàn khàn, Cố Diễn Sinh thiếu chút nữa lại cho rằng mình kiềm chế không được phải cần đến đôi tay, Nhan Thấm
cảm thấy anh nhịn rất khổ, sau đó khom người bắt đầu cười: “Trước đó vài ngày có người mời em trở về trường A, nhìn khóa học sinh mới, dựa vào
trách nhiệm của người giáo viên, vì vậy em đồng ý, vốn là muốn cùng đi
với anh, kết quả hôm nay anh có chuyện, cho nên em đi cùng người giúp
việc là được rồi, chừng ba giờ chiều tới đón em, chúng ta cùng đi bệnh
viện nhìn ba em, biết không?”
Nhan Thấm gằn từng chữ từng câu đều ở trong tình có lý, trong lúc nhất thời Cố Diễn Sinh không tìm được lời phản bác, vì vậy lại nói một ít lời tỉ mỉ dặn dò cô, Nhan Thấm đều đồng ý, sau khi vừa ra khỏi cửa, Cố Diễn Sinh phát hiện có chút lạnh, mấy
ngày nay Nhan Thấm cảm thấy nóng, cho nên chỉ mặc áo len rất mỏng, Cố
Diễn Sinh nhíu mày, lập tức bảo người lấy áo khoác ra, Nhan Thấm không
có cách nào, chỉ có thể nhìn áo khoác phủ ở trên người mình, nhìn anh tỉ mỉ chuẩn bị xong từng chuyện một, trong lòng Nhan Thấm rất ấm áp, nóng
giống như chocolate đường, hơi mở một chút, sẽ nóng hổi chảy ra.
Trước khi Cố Diễn Sinh nhìn cô đã chuẩn bị xong tất cả bước lên xe, sau khi
xe đã đi được một đoạn xa, Cố Diễn Sinh lập tức thu lại nụ cười, hương
vị quyến rũ bắt đầu tản ra, anh cúi đầu, người giúp việc đưa tới bó hoa
Tường Vi lớn, là màu đen thùi lùi, Cố Diễn Sinh nở nụ cười: “Đây coi là
cái gì, bắt chẹt hay tiểu thuyết kinh khủng?” Anh lớn tiếng gằn từng chữ từng câu, người giúp việc lặng lẽ nói một câu: “Tiếp theo mà đến, còn
có ảnh chụp của tiểu thiếu gia.”
Dáng vẻ Cố Diễn Sinh cười như
không cười: “Vậy thì nói cảm ơn cô ta, ít nhất còn giúp tôi trừ khử tai
họa, dù sao tôi muốn chỉ có Nhan Thấm.” Cố Diễn Sinh không chút để ý cầm đóa hoa Tường Vi lên, xoay tròn hoa Tường Vi, nụ cười không thay đổi,
là mỉm cười, khóe miệng nhếch lên một chút, bộ dạng kia, quả thật cực
đẹp, đột nhiên anh cảm thấy nhàm chán, ném hoa Tường Vi xuống đất, tùy ý đạp lên, vào trong xe lười biếng ngồi.
”Tiểu thiếu gia bị bên kia bắt, những người đó tôi đều dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là. . .”
”Cứ như vậy, còn có thể thế nào, bình tĩnh chút mới phải.” Cố Diễn Sinh
nhấp môi một cái, dùng ngón tay chống lên huyệt Thái Dương, từ từ xoa
bóp: “Đi trường A xem một chút trước, sau đó mới đi chỗ Mộ Thanh.” Gần
đây đang làm một vài thủ tục, Cố Diễn Sinh nhất định sắp bị chôn sống,
nói gì không để cho anh đi, Đảng cà vạt*, cầm đảng quốc gia tới uy hiếp
mày cái gì, vẫn còn may không phải bộ đội đặc chủng, ít nhất không cần
chết nên cái gì cũng không có.
(Đảng cà
vạt: theo mình nghĩ là màu cà vạt biểu trưng cho một đảng nào đó, màu đỏ biểu trưng cho Đảng cộng sản, màu xanh biểu trưng cho Quốc dân đảng.)
Tài xế chậm rãi quẹo một chỗ, đến trường A, Cố Diễn Sinh không xuống xe,
Nhan Thấm đang từ từ đi vào trong, vẻ mặt không thấy rõ, nhưng cực kỳ
xinh đẹp, Cố Diễn Sinh mỉm cười từ trong đáy lòng: “Anh nói xem, nếu để
cho phu nhân biết được con trai của cô ấy bị bắt đi, phu nhân nhà anh sẽ làm gì?”
Tài xế nào dám nói nhiều một câu gì, chỉ dám mím môi, không lên tiếng.
Cố Diễn Sinh nheo mắt cười: “Được, trở về thôi, không phải chỉ một Thiếu
tướng lục quân thôi sao, tôi còn không khống chế được sao, tôi lại muốn
xem một chút, trường hợp đối kháng với chính quyền trung ương là gì,
càng nghĩ càng khôi hài đấy.” Cố Diễn Sinh duỗi ngón tay ra xoa môi mình một chút, một người là cục trưởng cục cảnh sát, một là cô gái thiên tài tài chính, đến tột cùng muốn làm ra biến cố gì đây? Ngược lại anh thật
sự rất hiếu kỳ.
Tài xế ngừng một lát, ngay cả bóng lưng của Nhan
Thấm cũng không nhìn thấy nữa, Cố Diễn Sinh mới để cho tài xế đi, quẹo
khúc quanh, trực tiếp thả chim bồ câu Mộ Thanh, Mộ Thanh đợi mười phút
sau đó lập tức rời đi, người khác hỏi, không đợi nữa sao? Mộ Thanh cười
nhàn nhạt, giống như một đóa hoa: Cố Diễn Sinh này, còn âm hiểm hơn cả
tôi.
Mộ Thanh vừa đi phía sau lập tức đi theo một đoàn người, vốn Nguyễn Miên ngồi đối diện Mộ Thanh, nhìn thấy trường hợp này, Nguyễn
Miên xưa nay luôn làm người phản diện, hôm nay tính khí tốt cũng bị ép
lật mặt, ngược lại Cố Diễn Sinh thật sự không phải người thường.
Tác giả có lời muốn nói: - - nhìn ra chưa, tôi bộc phát.