Lá thư thứ năm
Khi nhìn thấy em mỉm cười, sẽ lộ ra răng trắng như tuyết, rõ ràng hiểu được đó là chuyện không tốt, nhưng lại nguyện ý vui vẻ chịu đựng em, mọi người đều nói tôi thông minh nhất, em ngu ngốc, sao mà bọn họ hiểu được, trong cuộc sống của tôi và em, rõ ràng em là người chiếm ưu thế, em chỉ cần khẽ vừa mở miệng, chỉ hơi cười, chỉ cần nhẹ nhàng nhận lỗi cầu xin tha thứ, lòng tôi cũng đã mềm nhũn, nơi nào còn hung dữ với em, phương diện này em thông minh nhất, bắt được nhược điểm của tôi đi đối phó tôi, trong lòng tôi hận, nơi nào cho phép em chà đạp tôi như vậy, nhưng mà em cười một tiếng, tôi đã không chịu được.
Khi kết hôn rõ ràng vẻ mặt em không cam lòng, híp mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, lúc ấy tôi đứng cách em ở chỗ rất xa, trong trí nhớ em rất ít khóc, nhưng ngày đó, tôi rõ ràng nhìn thấy nước mắt của em từ trong vành mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt, rơi xuống đất, tôi chợt phát hiện, thật ra thì em đã cách tôi rất xa, chỉ là tôi không biết được mà thôi, từ trong đầu ngón tay sẽ chạy đi đâu chứ? Rõ ràng tôi dùng sức lực bắt được, coi như tôi bể đầu chảy máu cũng không muốn buông tay, coi như em ngay cả một bước cũng không bước ra, tôi cũng sẽ đi tới bên cạnh em.
Rất nhiều người hỏi tôi, tại sao cố chấp với em như thế, em chỉ xinh đẹp, nhưng người xinh đẹp hơn em có cả khối người, lúc ấy tôi suy nghĩ thật lâu, thật sự nỗ lực suy nghĩ lại, tôi phát hiện em thật sự không có ưu điểm gì nổi trội, hơn nữa còn coi như là nửa nữ cường, cô gái như thế, rốt cuộc đáng để tôi yêu ở chỗ nào.
Có lẽ chỉ là: Một cây củ cải, một lý do mà thôi.
—— Cố Diễn Sinh
Thời gian đến, Cố Diễn Sinh ở trong xe chờ, tài xế quay đầu lại, Cố Diễn Sinh chỉ ra dấu tay để cho anh ta xuống xe, Nhan Thấm ngủ giống như rất say, nằm ở trên người cô vô cùng không có hình tượng, chảy nước miếng ở trên môi, còn suýt rớt xuống, Cố Diễn Sinh dựa vào cửa sổ xe khẽ mỉm cười, muốn vươn tay trêu chọc cô hai cái, lại sợ cô tỉnh dậy lại bắt đầu tức giận, vì vậy quy củ nhìn tướng ngủ của cô.
Cô gái vô cùng xinh đẹp, rất ít có người xinh đẹp đơn thuần như vậy, lông mi vừa dài vừa cong, mặt cũng trắng, hôm nay cô mặc áo khoác ngoài, cả người bao phủ ở bên trong một loại khí chất lạnh lùng thần bí, Cố Diễn Sinh nhìn cô, mặt mày cũng cười đến cong lên, như trăng lưỡi liềm.
Nhan Thấm chợt tỉnh, ánh mắt Cố Diễn Sinh hơi hạ xuống, sau đó là giọng nói quen mang theo đùa giỡn: “Đang sợ nước miếng của em chảy vào trên áo khoác của anh đây, cũng nên tỉnh rồi, vốn đang suy nghĩ nên trừng phạt em thế nào.” Nói đến trừng phạt, còn cố ý nhấn mạnh, giọng nói mập mờ thả **, sắc mặt Nhan Thấm trong nháy mắt thay đổi, anh đấy tại sao có thể sắc như vậy, sao trong đầu anh toàn là H thế?
Anh, anh, anh, sau khi lượt bớt bao nhiêu từ anh, Nhan Thấm lập tức che miệng cười, đúng lúc Cố Diễn Sinh xoay đầu lại, nhìn thấy cô cười, đương nhiên bị cuốn hút, vì vậy nhấp môi khẽ bắt đầu cười, Nhan Thấm ngẩng đầu lên, nước mắt trong hốc mắt, thật ra thì như vậy thật sự không có gì không tốt.
Nếu nói những thứ kia đi qua, không sạch sẽ, dơ bẩn, cũng chết đi, nhưng mà mình, mình như vậy, cuộc sống như thế, thật ra thì cô cũng cảm thấy rất tốt, không muốn trong khó khăn như vậy mà chấp nhận, Cố Diễn Sinh là một đàn ông tốt, lúc đầu ở trước mặt cô, anh thật sự là một đàn ông tốt, Nhan Thấm cúi đầu, lộ ra bộ dạng ôn thuận, chợt nhớ tới khi còn bé thích nhất một câu: Nhất triêu xuân khứ hồng nhan lão, hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri.*
(*Hai câu thơ này nằm trong 2 câu cuối của bài thơ Táng hoa từ, trong hồi 27 của Hồi Lâu Mộng. Dịch: Hồng nhan thấm thoắt xuân qua, Hoa tàn người vắng ai mà biết ai! Theo thivien.net.)
Cô cũng không biết tại sao mình lại nghĩ đến câu này, giống như trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy, ngay trong hơi thở nguy hiểm bắt đầu lên men, được rồi, chính là cảm giác này.
Nhan Thấm đẩy Cố Diễn Sinh tiến vào sân bay, không bao lâu đã nhìn thấy Hạ Xuân Đông và Vương Tiểu Tiện, bọn họ thật sự là một đôi rất nổi bật, khi đó Vương Tiểu Tiện đang cúi đầu giúp cô ấy tháo khuy áo, cô ấy mặc một cái áo khoác ngoài màu tươi, sau đó là tóc ngắn mạnh mẽ, ánh mắt vô cùng có thần, Vương Tiểu Tiện là một người có diện mạo lịch sự, sạch sẽ, sau khi tháo khuy áo, tự nhiên cầm lấy một chút tóc của Hạ Xuân Đông, sau đó khẽ cười lên, một nụ cười vô cùng trang nhã, chỗ trí mạng của người đàn ông này là ở anh ấy quá sạch sẽ, không có một chút dơ bẩn và thuần khiết, giống như người của thế giới khác khác với Cố Diễn Sinh, người như vậy cũng có thể thành bạn bè, thật sự cảm thấy kỳ lạ.
Hạ Xuân Đông nhìn thấy Cố Diễn Sinh, phất tay cười to: “Hi, chị dâu!” Ánh mắt cũng đang nhìn Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm bị làm cho không giải thích được.
Cố Diễn Sinh ngẩng đầu: “Xưa nay cô ấy vẫn cái tính đó, chính cô ấy luôn cho là đúng, người bên cạnh cũng gọi cô ấy NC (não tàn, óc lợn), chỉ cần em không thèm để ý là được, con bé điên kia vùng lên là không ai có thể trông nom, thật không biết được, làm thế nào mà Hạ Thành Tây chịu được cô ấy nữa.”
Hạ Thành Tây là tên đi học của Vương Tiểu Tiện, trên hộ khẩu và thẻ chứng minh đều mang tên Hạ Thành Tây, vừa nghe là thấy tên của một làn điệu đặc biệt, nhưng cũng không biết tại sao, từ nhỏ Hạ Xuân Đông đã cảm thấy Hạ Thành Tây là một tiện nhân, mà khi đó biết được mẹ của Hạ Thành Tây họ Vương, nên cả ngày gọi anh ấy là Vương Tiểu Tiện, như vậy sau đó người tới cũng cho rằng anh ấy thật sự gọi là Vương Tiểu Tiện.
Khi Hạ Xuân Đông vươn tay ra, Nhan Thấm chần chờ một chút: “Là một nhân vật trong《 Hậu cung. Chân Huyên truyền 》? Phim truyện này đang rất nổi.”
Vương Tiểu Tiện nhịn không được, quay đầu cười, Hạ Xuân Đông liếc mắt qua, kéo lỗ tai của anh ấy, ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh cười một cái nữa thử xem, thế nào, lại muốn quỳ bàn giặt quần áo có đúng không? Trước đó vài ngày còn không được dậy dỗ à! Anh còn nói là đôi chân của người phụ nữ nào đó đẹp hơn bà đây nữa?”
“Anh có chuyện thì về nhà nói, lần sau anh tuyệt đối không phạm vào loại sai lầm thấp nhất này nữa, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi.” Đến bây giờ Vương Tiểu Tiện còn cảm giác mình rất oan, rõ ràng là Hạ Xuân Đông tự mình hỏi đôi chân của người phụ nữ kia và mình ai nhìn đẹp hơn mà, lúc ấy mình còn cố ý hỏi một chút là nói thật hay nói dối, rõ ràng cô muốn anh nói thật, kết quả anh nói, thì bị phạt vào trong thư phòng, quỳ trên sầu riêng, nói mười ngàn câu anh sai rồi, lúc đó anh cảm thấy sụp đổ, phụ nữ nói quả thật không thể tin, hiện tại chính là ví dụ sống sờ sờ.
“Được, nhìn hai người các người một chút, ở trước mặt chúng tôi liếc mắt đưa tình, không phải là tự tìm phiền phức cho tôi sao, biết tình cảm tốt, quay đầu lại dạy dỗ chị dâu cô.” Cố Diễn Sinh nói đùa, ánh mắt lại liếc về Nhan Thấm, giống như thật, trong lúc nhất thời Nhan Thấm không biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là cười khô khốc.
Hạ Xuân Đông nhíu lông mày, nói chuyện không khách khí: “Đã tới giờ này rồi mà còn chưa bắt tới tay?”
Giống như Cố Diễn Sinh cảm thấy lúng túng, lập tức câm miệng không nói.
Vương Tiểu Tiện kéo Hạ Xuân Đông lại.
Nhan Thấm nhấp môi, không nói lời nào.