Từ sau khi nhận được tin tức Lý Ức đích thân tới chúc mừng, nhân vật chính của tràng hôn sự Liễu gia này, liền từ tân nhân phu phụ biến thành Ngũ cô nương Liễu Tuệ.
Bọn nô bộc như mắc cửi mà qua lại tiểu viện của Liễu Tuệ, dâng lên các loại phục sức quý trọng hoa lệ. Nhưng mà Liễu Tuệ được chúng tinh vây quanh, lại vui không nổi.
“Con ta, thử nhìn cái này xem.” mẫu thân của nàng, La thị phu nhân chọn một cái trâm phượng cắm ở bên cạnh tóc mai nàng.
Liễu Tuệ không đành lòng làm trái với hảo ý của mẫu thân, đành phải mỉm cười, nhìn gương soi trước mặt.
Nữ nhân trong gương, da trắng nõn nà, môi anh đào má đào. Đặc sắc nhất chính là một đôi mắt phượng, uy nghi nội liễm, ung dung thanh tao lịch sự. Từ nhỏ đến lớn, có biết bao nhiêu người khen nàng đôi mắt này thật đẹp, khen nàng bộ dáng như vậy, chỉ có mẫu nghi thiên hạ mới không tính là cô phụ.
Lời này nghe nhiều, nàng cùng người nhà cũng không tránh được lâng lâng. Thật ra dùng gia thế của bọn họ -- hoàng hậu nhà ngoại, dòng chính thế gia Liễu thị muốn nâng nàng lên vị trí kia vốn cũng không khó. Lý Mẫn cùng tuổi với nàng, bộ dáng lớn lên lại tốt như vậy, nàng từ nhỏ cũng thích biểu ca này.
Nào có thể đoán được nửa đường nhảy ra một đại tiểu thư Tấn Dương Hầu phủ mà nam nhi thiên hạ không ai có thể cự tuyệt.
Lúc Lý Mẫn cưới vợ Phương Cẩm An, Liễu Tuệ chán ngán thất vọng một hồi. Thế nhưng rất nhanh trong cung liền truyền ra Phương Cẩm An ốm yếu, sợ là sống không lâu, nhà bọn họ này vốn đã không chết tâm lập tức lại vui vẻ.
Thân là thế gia đệ nhất quốc triều, nữ nhi dòng chính nhà bọn họ, là không thể làm tiểu thiếp, coi như là làm thiếp Thiên Tử, cũng nhất định phải là chủ vị một Cung chủ mới có thể.
“Hãy an tâm đợi đi, Phương thị không có sống tới hai năm đâu.” Người nhà nàng liên tục lấy lời này an ủi nàng.
Nàng cũng lung lay lưỡng lự. Hoa kỳ của nữ nhi gia cứ như vậy vài năm, như thế nào đợi được? Thế nhưng tất cả loại trường hợp ở bên trong, cũng thường xuyên gặp mặt Lý Mẫn, Lý Mẫn nhìn đôi mắt nàng, mỗi lần đều khiến nàng tim đập thình thịch.
Vì vậy nàng lại đợi.
Nào có thể đoán được không đợi được đến lúc Phương thị qua đời, lại chờ được Lý Mẫn bị phế!
Khi đó nàng chỉ cảm thấy trời sập đất sụt, nhân sinh không còn hi vọng.
Chưa từng nghĩ tới người nhà của nàng lại nói với nàng, tân thái tử chưa cưới vợ, chẳng phải càng tốt hơn..
Làm sao có thể tốt! Lý Ức một thân sát khí, tiện tỳ sở sinh, như thế nào xứng đôi với nàng!
Dã vậy hắn còn không có chính thức thụ phong, liền dám trắng trợn chiếm đoạt phế Thái Tử Phi, quả thực nghe rợn cả người!
Oai hùng vũ phu, thấp hèn háo sắc, đây chính là ấn tượng của Liễu Tuệ đối với Lý Ức.
Nàng vốn nghĩ thà rằng xuất gia làm ni cô cũng không muốn gả cho một người như vậy! Thế nhưng mẫu thân của nàng một câu làm cho nàng đổi chủ ý: “Cũng đã chậm trễ nhiều năm như vậy, nếu không ngồi lên vị trí kia, chẳng phải khiến người khắp kinh thành chê cười? Ngẫm lại những tỷ muội kia của con, đám bạn bè thời thơ ấu, các nàng sẽ mắng con như thế nào, con cam tâm sao?”
Không cam lòng, nàng mới bất quá mười tám tuổi, cũng đã nếm trải tư vị không cam lòng..
Lúc này La phu nhân nhìn Liễu Tuệ, làm sao không biết tâm tư nữ nhi của mình, chỉ không vạch trần mà thôi, nói lảng ra chuyện khác: “Con ta, hai ngày này khí sắc nhìn không tốt lắm.” Bà từ trong lòng lấy ra một vật: “Nương cố ý đi theo Ô Mạn Ti Đại Vu cầu xin hộp son phấn này, con nhanh thử nhìn một chút.”
Liễu Tuệ nghe vậy nhíu mày: “Nương, vẫn là không nên lui tới Đại Vu này nữa. Mấy ngày nay ta càng nghĩ càng thấy Đại Vu này khả nghi -- chuyện phế Thái Tử mưu hại hoàng thượng, tám phần có hắn ở bên trong quấy phá!”
Người gọi là Ô Mạn Ti Đại Vu, nghe nói là từ Nam Cương đến, là một vị Đại Vu thần bí mà bộ tộc cung phụng. Hơi có phần thủ đoạn thần thần đạo đạo, làm việc cũng bí hiểm vô cùng. La phu nhân và mấy vị thế gia phu nhân khác không biết như thế nào chung đường với vị Đại Vu này, mấy năm này liên tục âm thầm có qua lại. Liễu Tuệ mơ hồ biết rõ, phế Thái Tử đã từng thông qua mẫu thân nhà mình làm quen với vị Đại Vu này.
“Nói mò gì đó!” La phu nhân cũng không để ý: “Nương chỉ biết là, đồ của hắn dùng tốt.” Bà giảm thấp thanh âm nói: “Phấn này, nương dùng rồi, sau khi dùng, cha con liền không nguyện đi tới phòng của những Tiểu hồ ly kia!”
“Đợi tới lúc thấy Thái Tử thì dùng!” La phu nhân lại nhét vào trong tay Liễu Tuệ.
Liễu Tuệ do do dự dự, cuối cùng vẫn tiếp nhận.
Đảo mắt chính là đại hôn ngày lành.
Liễu Tuệ ngày hôm đó trang điểm, mặc dù thanh lịch, nhưng so với đôi tân nhân càng ra vẻ yếu kém. Trên người mặc quần áo như màu khói ráng trắng trong, chính là tứ nguyệt sa tiếng tăm khắp thiên hạ. Tứ nguyệt sa này chỉ có một nhà Yến Châu biết dệt, kỹ thuật nhiều thế hệ truyền tử không truyền nữ, phải trải qua bốn tháng mới có thể dệt ra một thớt. Có thể nói có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Nàng mặc bộ quần áo như vậy vừa ra tới, lập tức liền hấp dẫn tất cả ánh mắt nữ quyến. Cũng có loại đui mù lại lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét hỏi nàng: “Tuệ tỷ tỷ, lúc này cũng nhập thu rồi, quần áo này của ngươi xinh đẹp thì xinh đẹp đó, nhưng không lạnh sao?”
Liễu Tuệ mỉm cười, cũng không đáp lời. Đều có thân cận tỷ muội thay nàng nói chuyện: “Thật là không có kiến thức. Nếu không nói tứ nguyệt sa này trân quý, tứ nguyệt sa này nhìn mỏng manh, nhưng rất ấm áp, không thể so sánh với áo kép lớn trên người của ngươi!”
“Tứ nguyệt sa có ba mùa, xuân sa thu sa ấm áp, hạ sa mát lạnh.” Lại có tỷ muội bổ sung.
Người hỏi trong lòng thất kinh, không dám tiếp tục âm dương quái khí, vội vàng nịnh nọt Liễu Tuệ: “Y phục này phối tới Tuệ tỷ tỷ! Phảng phất giống như Cửu Tiêu Huyền Nữ!”
“Đúng rồi đúng rối!” Chúng nữ quyến nhao nhao phụ họa.
Liễu Tuệ chỉ cười, cũng không nói lời nào. Tâm tư của nàng tự nhiên không ở nơi này.
Nôn nóng bất an ở bên trong, rốt cuộc nhìn thấy gia phó đến truyền, xa giá Thái Tử sắp đến rồi.
Liễu Tuệ vội đi theo phía sau mẫu thân, cùng nhau nghênh đón đi ra ngoài.
Hôm nay cũng không phải là triều chính đại sự, loại thế gia giống như bọn họ nhìn thấy Thái Tử, cũng không cần quỳ nghênh đón. Chỉ chờ Thái Tử đến, bái một cái là được. Vì vậy mọi người vây quanh tại trước cửa phủ, thong dong nói giỡn chờ đợi.
Chưa qua một giây liền thấy xa giá Thái Tử đến. Cửa xe vừa mở ra, Lý Ức đội Lý Ức y phục xanh biếc từ bên trong nhảy xuống. Liễu Thần đứng đầu nghênh đón hai bước, mới cúi người hạ bái, đã thấy Lý Ức tiêu sái xoay người lại, đưa tay tiếp được một cái tay nhỏ trong xe thò ra. Chốc lát, Phương Cẩm An được hắn cẩn thận từng li từng tí đỡ xuống xe.
Hắn cũng mang Phương Cẩm An đến. Liễu Thần trong lòng bất đắc dĩ thì còn mang một ít mừng thầm: Một chút cũng không hề bất ngờ.
Hắn không hề bất ngờ, còn lại mọi người đều bất ngờ, chính là mặt trời trên bầu trời lúc này rơi xuống, cũng không thể khiến bọn họ bất ngờ hơn.
“Đây chính là phế Thái Tử Phi?” “Đây còn thể thống gì gì nữa!” Bạo động vang lên, rất nhiều người lập tức liền muốn quét mặt mũi chuẩn Thái Tử, cất bước rời khỏi.
Bất quá bọn họ phải bận tâm Liễu Thần, mà Liễu Thần, lại làm sao có thể khiến Phương Cẩm An khó chịu nổi.
Lý Ức thằng nhãi ranh này nhất định là ăn chắc điểm này rồi. Liễu Thần trong lòng có chút căm tức: Làm Phương Cẩm An khó chịu nổi hắn không muốn, thế nhưng là trường hợp trước mắt này, mọi người chỉ sẽ cho rằng hắn là cho Lý Ức mặt mũi -- mặt mũi cho này quá lớn, thậm chí liên lụy triều chính..
Lý Ức không nói một lời, chỉ nắm tay Phương Cẩm An lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên -- lúc này dĩ nhiên là hắn ở trước mặt người ngoài biểu hiện tâm tình cực tốt.
Mà Phương Cẩm An, chỉ hiếu kỳ đánh giá mọi người sau lưng Liễu Thần -- ánh mắt kia làm sao lại có thể thanh tịnh đơn thuần như vậy, giống như một đứa bé con, làm cho không người nào có thể tưởng tượng, ánh mắt này từng ngưng kết thành băng đao, đoạt lấy vô số tính mạng..
Liễu Thần trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chậm rãi cúi người hạ bái: “Cung nghênh Điện hạ, nương nương.”
Quả nhiên, đám người khác thấy Liễu Thần như vậy, trình độ khiếp sợ giống như vừa rồi. Cuối cùng cũng đều quỳ lạy đầy đất.
“Chư vị miễn lễ.” Lý Ức tự mình nâng đỡ Liễu Thần.
Liễu Thần trong lòng đã phun máu chó mắng hắn, trên mặt vẫn phải thong dong trấn định, dẫn đường cho bọn họ, mời ngồi lên ghế đầu.
Chỗ ngồi của Lý Ức vốn đã chuẩn bị từ sớm. Vốn là chỉ chuẩn bị một chỗ ngồi thôi -- trong cung tin tức rõ ràng, bệ hạ ở trước mặt dặn dò Thái Tử thay ông ta đến chúc mừng, ý kia vô cùng rõ ràng, là để cho hắn gặp mặt Liễu Tuệ, như thế nào hắn liền dám dẫn phế Thái Tử Phi theo? Ý vị của nó, không cần nói cũng biết.
Mà cử chỉ Lý Ức, cũng một lần lại một lần đổi mới tầm mắt mọi người: Chỉ có một chỗ ngồi, hắn trước đỡ Phương Cẩm An ngồi xuống, đợi Liễu gia bổ sung chỗ ngồi mới, hắn mới ngồi xuống.
“Tiên hoàng hậu xuất phát từ Liễu thị, hiện tại Thịnh Huy quận chúa hạ thấp, có thể nói thân càng thêm thân..” Trên mặt hắn long trọng nói lời xã giao với Liễu Thần, nhưng trên tay lại một cách tự nhiên đoạt lấy quả cam mà Phương Cẩm An bốc lên từ trong mâm đựng trái cây, lưu loát lột ra, tách ra một múi, đút vào trong miệng Phương Cẩm An.
Liễu Thần bình thường tự xưng là da mặt dày, nhưng lúc này cũng cảm thấy không nhìn nổi.
Phương Cẩm An cũng cảm thấy rất là không ổn. Nhưng lúc ở trên xe Lý Ức đã dặn dò nàng: “Ta muốn mượn cơ hội đàn áp Liễu gia. Ta làm cái gì, nàng cũng đừng có quản, chỉ phối hợp ta là được rồi.”
Bởi vậy nàng chỉ được giữ im lặng ăn quả cam.
Vừa ăn vừa phóng tầm mắt nhìn các cô nương đang ngồi, A, cô nương được an bài ngồi cách Lý Ức gần như vậy, ăn mặc đẹp mắt như vậy, có lẽ chính là cô nương đó rồi! Nàng âm thầm suy nghĩ, lập tức lại phiền muộn: Ai nha, xiêm áo trên người sao na ná quần áo cô nương này vậy, đã nói không nên mặc bộ này rồi mà!
Trên người nàng mặc, cũng là một bộ tứ nguyệt sa.
Đây là trước đó không lâu Lý Ức vừa kêu người làm cho nàng. Nói nàng da thịt yếu ớt, mặc chất liệu quần áo này sẽ thoải mái một chút. Nàng hôm nay vốn không muốn mặc bộ này đâu, nàng chọn một bộ tơ lụa màu xám tro bình thường, tự cảm thấy trầm ổn không gây chú ý, rất là phù hợp, nhưng mà lại bị Lý Ức ghét bỏ: “Sao mặc chững chạc như vậy? Là muốn nói cho người bên ngoài ta khắt khe, khe khắt nàng sao?”
“Không có không có!” Nàng giải thích: “Ta chính là cảm thấy bộ này rất là phù hợp khí chất trưởng tẩu như mẹ của ta.”
Sau đó khuôn mặt Lý Ức liền đen thui, chết sống muốn nàng thay đổi.
Giờ thì đụng phải con gái người ta. Tứ nguyệt sa này không rẻ, con gái người ta nhất định là vì ngày hôm nay tỉ mỉ chuẩn bị, thật là có lỗi quá.. Phương Cẩm An trong lòng rất áy náy.
Lúc này Liễu Tuệ, hoàn toàn chính xác cũng tức giận vô cùng.
Đây là chuyện gì xảy ra! Đặc biệt làm nhục nàng sao?
Ngoài tức giận, cũng có ngạc nhiên.
Nàng vốn là nghĩ đến Lý Ức chiếm lấy phế Thái Tử Phi, là bản thân háo sắc, cũng là gian phu dâm phụ, cấu kết thành gian, tất cả có mưu đồ. Nhưng mà hôm nay gặp mặt, phế Thái Tử Phi khí độ cao hoa, phiên nhược như nhạn múa. Lý Ức thì sao, càng là phá vỡ dáng vẻ hung ác nham hiểm cường ngạnh trong trí nhớ, đúng là cẩn thận tỉ mỉ như vậy mà đối đãi Phương thị, quả thực ghen chết người bên cạnh!
Trong lòng Liễu Tuệ lại dâng lên một cỗ đắng chát.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
La phu nhân nhìn thấy, vội đuổi theo: “Con ta, con không nên tức giận, chung quy bọn họ không có kết quả..”
“Nương,“ Liễu Tuệ quay đầu cười cười: “Ta không sao, ta chính là nhớ tới nương hộp son phấn cho ta đã quên dùng, bây giờ trở về phòng trang điểm lại.”
La phu nhân nhìn thấy hai mắt nàng lóng lánh, vẻ mặt kiên nghị -- ý chí chiến đấu lâu ngày không gặp lại trở về trên mặt nữ nhi rồi! “Tốt, tốt, nương đi cùng con!” Bà vui mừng quá đỗi.
Lúc này người sai khiến đắc lực của La phu nhân cũng nghênh đón: “Phu nhân, vị Đại Vu kia bỗng nhiên đến đây, muốn gặp phu nhân.”
“Ồ?” La phu nhân và Liễu Tuệ liếc nhau: “Tuệ Tuệ con về phòng trước đi. Ta đi gặp nàng ta.”
La phu nhân bước chân nhanh hơn, quay về đến trong phòng mình, quả nhiên nhìn thấy một nam tử tóc dài che mặt mặc y phục hoa văn đã ở đó rồi.
“Ô Mạn Ti Đại Vu.” La phu nhân thành kính đối bái nàng ta một cái.
Sau một lát, La phu nhân dẫn vị Ô Mạn Ti Đại Vu này vào một cái mật đạo, sau ba rẽ hai quẹo, sau lại đi vào một cái cửa ngầm. Một bên kia cửa ngầm, chính là chánh đường cử hành hôn lễ. Từ hoa văn chạm rỗng trên cửa ngầm nhìn sang, tình hình trong nội đường nhìn một không sót cái gì. Mà người trong chánh đường, nếu không cẩn thận dụng tâm nhìn, sẽ không phát hiện được bên này đang có người ở rình coi.
Ánh mắt của Ô Mạn Ti, xuyên qua cửa ngầm, xuyên qua mọi người, đang rơi xuống trên người Phương Cẩm An.
“Đã lâu không gặp rồi, cửu đại quân hầu. Xem ra, ngươi còn sống rất thoải mái.” Môi hắn mấp máy, im lặng nói.