Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 46: Chương 46




Bắc chỉ Tế Thiên giày vò một trận này, khiến nhiệt độ công kích trong triều đối với Lý Ức rơi xuống không. Lúc tình hình cụ thể tỉ mỉ truyền tới tai Lý Ức ở tiền tuyến, Lý Ức trước sững sờ trong chốc lát, chợt mệt mỏi mấy ngày đều không thấy nữa, mặt mày tỏa sáng, cười lộ nguyên hàm răng trắng.

Làm cho Bạch Dĩ Sơ tới truyền tin nhìn thấy lại càng hoảng sợ: Ức Thái Tử hắn, hắn nở nụ cười? Lúc này so với sao rơi ban còn hiếm hơn!

“Điện hạ cũng đừng cao hứng quá sớm.” Ngoài kinh hách, Bạch Dĩ Sơ nhắc nhở hắn nói: “Bệ hạ cũng hạ xuống tử lệnh, chính là lấy thân thể của mình ngăn cản, Điện hạ cũng phải ngăn chặn được tình hình hỏa hoạn ở núi Thương Kinh phía bắc ngoài kinh thành trăm dặm. Ý chỉ chắc hẳn lập tức liền sẽ tới.”

“Không cần đến núi Thương Kinh.” Lý Ức xoay người lại chỉ: “Cô sẽ ngăn lửa tại đó, Du Khẩu Quan!”

Bọn họ lúc này đang đứng trên tường thành của một thành nhỏ. Bạch Dĩ Sơ thuận theo Lý Ức chỉ nhìn chân trời mênh mông ở phía Nam, mây giăng che tầm nhìn, hắn nhìn không ra cái gì. Nhưng mà hắn biết rõ, cái gọi là Du Khẩu Quan, là di tích của một tòa cổ thành xa xưa, cách đây khoảng năm mươi dặm.

“Điện hạ, không được phô trương!” Bạch Dĩ Sơ khuyên nhủ. Phía chân trời phương bắc, hỏa hoạn vẫn đầy trời, không có xu thế giảm bớt, giờ cháy tới Du Khẩu Quan, thời gian không tới nửa ngày đâu!

“Cô không có phô trương.” Lý Ức cắn răng nhìn Du Khẩu Quan: “Cô và Du Khẩu Quan cùng tồn tại!”

Bạch Dĩ Sơ nghĩ hắn quyết chí đi như vậy, nhất định là có tính toán trước. Nhưng hắn sẽ thay đổi thế cục như thế nào đây? Vấn đề này đã quấy nhiễu Bạch Dĩ Sơ đã lâu.

Hắn đang nghĩ đến đau đầu, bỗng nhiên nghe trong gió đưa tới một chuỗi tiếng cười thanh thúy của nữ nhân.

Tiếng cười như vậy, hiện tại ở nơi đang hỏa hoạn thế này ngược lại là hiếm thấy. Bạch Dĩ Sơ không khỏi theo tiếng nhìn lại.

Đó là trên đường con đường phía dưới, trong một buổi sáng mát mẻ, một nữ nhân mặc y phục trắng cắp một cái giỏ, vừa đi vừa phân phát bánh hấp trong giỏ cho dân chúng và quan binh ngồi rải rác bên đường. Nàng đeo mạn che mặt màu trắng, thấy không rõ dung nhan, mặc dù dáng vẻ tinh tế thướt tha, cảnh đẹp ý vui. Mà gió sớm thỉnh thoảng lay động màn che, lộ ra một góc cằm tinh xảo, thật là rung động lòng người.

Người đẹp như vậy, lại là loại tâm địa Bồ Tát, Bạch Dĩ Sơ nhìn một chút, liền cảm thấy nữ nhân này ở trong nắng ban mai rạng rỡ tỏa sáng. Hắn nghĩ trong tình cảnh này, chi bằng làm thơ một chút, mới không coi là phụ..

“Nàng ta sao lại quay lại rồi!” Nào có thể đoán được bên tai truyền đến giọng nói không nhịn được của Lý Ức: “Thân binh! Nhanh chóng đuổi nàng ta đi cho ta!”

Bạch Dĩ Sơ lại càng hoảng sợ: Điện hạ đây là thế nào, cho dù là trên trời dưới đất chỉ tốt với vị kia nương nương kia, đối với nữ nhân khác đều không có lòng thương hương tiếc ngọc, cũng không cần phải làm loại hành động phá hoại phong cảnh này chứ? Thầm nghĩ, liền uyển chuyển hỏi.

“Đó là Ngũ tiểu thư Liễu Tuệ của Liễu gia.” Lý Ức cũng không thèm nhìn: “Mua danh chuộc tiếng, làm bộ làm tịch! Nói là đến đại biểu Liễu gia giúp nạn thiên tai, cô đi tới chỗ nào nàng ta liền theo tới chỗ đó!”

“Đây, vốn là là nhân gia một lòng say mê, Điện hạ dù không muốn tiếp nhận, cũng không cần trách móc nặng nề nha, dù sao cũng là nữ nhi gia nũng nịu, có thể đi tới nơi hỏa hoạn này, đã là mạnh mẽ hơn vô số nam nhi rồi.” Bạch Dĩ Sơ ngược lại là dâng trào tình cảm thương hương tiếc ngọc.

Lý Ức lạnh hừ một tiếng: “Nếu chỉ như vậy thì nói làm gì, nàng ta chỉ toàn thêm phiền phức cho cô! Chỗ Cô ở, là tiền tuyến, dân chúng đều phải sơ tán hết, nàng ta lại mang theo gia phó rơi vãi tiền tài đồ ăn nước uống khắp nơi, phụ nữ và trẻ em yếu ớt thích tiện nghi ham của rẻ cũng đều câu dẫn trở về, vậy cũng không sao đi! Hai ngày trước, cũng bởi vì nàng ta, một vị lão phu nhân lạc đường, đến bây giờ cũng sống không thấy người chết không thấy xác. Cô e ngại thể diện Liễu gia, chỉ răn dạy một phen, chỉ thị nàng ta không thể lại quay về tiền tuyến, nàng ta trên miệng đáp ứng hay lắm, chớp mắt một cái, lại quay về rồi!”

Hắn lúc này đang khi nói chuyện, thân binh đã xuống dưới ngăn cản Liễu ngũ tiểu thư. Đáng thương cho thế gia tiểu thư cao sang quyền quý này, bị những người thô kệch này xô đẩy một hồi, đuổi đi.

Bạch Dĩ Sơ: “A.. Ha ha..”

Tin tức Lý Ức quyết chí tử thủ Du Khẩu Quan đưa về trong kinh, lại là một trận phong ba.

Hắn xưa nay làm việc mặc dù quả quyết tàn nhẫn, nhưng ít khi lỡ lời. Sùng Nguyên Đế nghiên cứu dư đồ đám cháy hồi lâu, bất đắc dĩ bẹp miệng. “Trẫm cho hắn hạn định trăm dặm, hắn không chỉ không mặc cả, ngược lại còn siết chặt cổ mình -- tính tình này giống trẫm phải không?” Ông ta hỏi Đức Sinh.

“Bệ hạ tất nhiên là quân tử thẳng thắn.” đôi mắt ti hí của Đức Sinh đảo đảo, đáp.

“Ngươi rất biết nói chuyện!” Sùng Nguyên Đế cười chửi một câu, lại sai người đi tìm hiểu tình huống.

Lại nói tới tình huống hiện tại, Lý Ức đã lui đến Du Khẩu Quan, thế lửa cũng đã lan mạnh đến Du Khẩu Quan mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

“Tiểu tử này thật cố chấp như vậy?” Sùng Nguyên Đế bán tín bán nghi, liên tục phái mấy kỵ binh tìm hiểu.

Trong kinh chúng thần cũng không dám tin: “Ức Thái Tử quả thật là tử thủ? Không thể nào, nói một chút thôi mà, loại thiên tai này, nào có đạo lý chết Thái Tử?”

Nhưng mà từng đợt vó ngựa tìm hiểu tin tức trở về cho thấy, Lý Ức quả thật chưa từng thối lui nửa bước.

“Du Khẩu Quan trước đó đào liền mười cái mương, một cơn gió nổi lên, toàn bộ không có tác dụng gì! Điện hạ không chịu lui.”

“Gió thổi hơi yếu, thế lửa hơi giảm tí. Điện hạ cố thủ tại chỗ!”

“Hướng gió hơi chuyển sang phía đông, lửa vòng qua Du Khẩu Quan, đi sang hướng đông rồi! Điện hạ tách ra mà đi.”

“Gió thổi mạnh rồi, Du Khẩu Quan nguy cấp! Một đám đi theo thần công khổ khuyên thái tử điện hạ lui về phía sau, Điện hạ lại sai người đưa đến ghế dựa ngồi thiền ở trước cửa khẩu!”

Rốt cuộc là cha ruột, Sùng Nguyên Đế trước chịu không được, sai người truyền lời qua: “Cái đồ cứng đầu! Nhanh chóng lui về phía sau!”

Lúc đó, giữa trời chiều mênh mông, trước cánh cửa đất loang lỗ, Lý Ức ngồi nghiêng trên ghế dựa được tìm thấy trong một gia đình giàu có nào đó, một chân giẫm lên giường nhỏ, một tay cầm quạt. Hình dáng ngược lại là phong lưu mãn nguyện vô cùng. Y quan tuy là ở trong lửa mất đi vẻ xuất chúng, nhưng lại có một cỗ khí khái hào hùng không bị trói buộc. Lại phối hợp với ánh lửa ngút trời cách đó không xa, quả thực có một loại khí phách anh hùng hào kiệt đỉnh thiên lập địa.

“Trở về trả lời phụ hoàng.” Hắn lúc này mới mở miệng, tiếng nói khàn giọng khó nghe, cuống họng sớm bị khí nóng hun hư mất: “Cô nguyện với trời xanh! Đều nói lửa này là trời xanh giáng tội Cô, nếu như Cô thật sự làm ra chuyện thiên lý bất dung, thì lửa này nhất định thiêu tới, thiêu Cô hồn bay phách tán, để hóa giải cơn giận dữ của trời xanh! Nếu như Cô trong sạch, thì cầu trời xanh rơi xuống Cam Lâm (trời hạn gặp mưa), giải cứu bá tánh, rửa sạch oan khuất cho Cô -- Cô ở nơi Thiên Địa trong sáng vô tư này chờ trời xanh phán xét!”

Lời này truyền trở lại kinh thành, cũng như như giọt nước rán chảo dầu. Ngoài nghị luận, người ủng hộ hắn, người phản đối hắn, cũng không khỏi phải nhao nhao nhìn lên trời.

“Du Khẩu Quan chỗ đó, có dấu hiệu mưa xuống chưa?” Liễu Thần hỏi người của mình.

“Bầu trời giống y như kinh thành thôi, không có tí mưa nào đâu.” Cấp dưới trả lời.

“Thế à,“ Liễu Thần cười nhạo: “Một người rồi hai người, đều cùng cầu xin trời xanh chứng minh trong sạch! Thông đồng hay lắm!”

Lại nghĩ một chút: “Thật là có khả năng.. ~bất quá mấu chốt là ở, lúc này nếu không có mưa, kết cục của Lý Ức hắn như thế nào a?”

Sùng Nguyên Đế cũng đang suy nghĩ chuyện này. “Đi đi đi, truyền chuyện này tới trong lỗ tai Chương Hoa điện đi!” Ông ta nâng trán, giống như đuổi ruồi mà đuổi Đức Sinh.

Khi tin tức truyền tới, Phương Cẩm An đang mệt mỏi uống thuốc.

“Nhìn bộ dạng nương nương như vậy, sợ là lại phát bệnh rồi. Đã vậy Hoàng Phủ đại phu đi tới nơi hỏa hoạn rồi.” Tạ Tụ lo lắng không thôi: “Hôm qua đi tế trời quỳ hồi lâu, đã nói thân thể nương nương chịu không nổi rồi!”

“Ài, cho nên á, đều tại nguyên một đám các ngươi không để cho ta bớt lo.” Phương Cẩm An hữu khí vô lực nói.

“Nguyên một đám hồi nào? Chỉ có mình nương nương nguyện ý quan tâm thôi, đừng loạn lôi kéo người khác.” Tạ Tụ miệng lưỡi bén nhọn.

Phương Cẩm An chỉ có thể bất đắc dĩ cười làm lành.

Đúng lúc này Sở Loan thông truyền đi vào: “Nương nương có từng nghe nói? Phương Bắc truyền đến tin tức, Điện hạ quyết ý tử thủ Du Khẩu Quan.”

“Nói rõ xem nào.” Phương Cẩm An lập tức để chén thuốc xuống, lên dây cót tinh thần.

“Đây không phải là hồ đồ đi!” Nghe xong Phương Cẩm An xoa xoa cái trán: “Mà thôi, tiểu Loan, ngươi tự mình đi Du Khẩu Quan một chuyến, thay ta hỏi hắn một chút, rốt cuộc dự định như thế nào. Nếu là thấy tình hình không đúng, dù là dùng sức mạnh, cũng đem người trở về!”

Ngựa của Sở Loan, chính là Thiên Mã Tây Vực, ngày đi nghìn dặm. Thời gian đến Du Khẩu Quan so với bất kỳ kẻ nào cũng đều ngắn hơn.

Mặc dù màn đêm đã buông xuống, ánh lửa gần trong gang tấc hắt lên Du Khẩu Quan. Sở Loan lúc này vừa tới, liền cảm thấy da mặt bị nướng như muốn nứt ra, miệng mũi cũng đau xót khó chịu.

Mà Lý Ức quả như trong truyền thuyết nói, ngồi trước Du Khẩu Quan. Lúc này có lẽ mệt mỏi, tùy tùng cùng chúng thần công đều bị hắn đuổi đi hết, một mình hắn rúc ở ghế nhỏ trên giường, cúi đầu ngủ gật.

Sở Loan nhìn lửa ngút trời trước mặt, lại nhìn Lý Ức vậy mà có thể ngủ, quả thật trong lòng sinh thêm vài phần bội phục.

Dưới con mắt của công chúng, Sở Loan đứng ở bên cạnh cách Lý Ức khoảng hơn một thước, Lý Ức cũng không có phản ứng.

Sở Loan không thể không trùng trùng điệp điệp ho khan một tiếng.

Lý Ức lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, toàn cảnh là khốn cùng.

Song khi hắn đảo mắt, lúc nhìn thấy Sở Loan, trong vẻ khốn cùng này bỗng nhiên tóe ra ánh sáng.

“Sở Loan ngươi đến rồi!” Hắn nhảy lên một cái, hướng ngay ngực Sở Loan nện một phát, trên mặt cũng cười như nở hoa.

Lần này đổi thành chúng thần công chung quanh lại càng hoảng sợ dùm hắn: Chưa từng thấy vị này cười! Vị thống lĩnh này, tất nhiên là cực quan trọng hơn người. Ánh mắt bọn họ nhìn Sở Loan, càng thêm ngưng trọng.

Mà trong bóng mờ xa xa, Liễu Tuệ đẩy ra màn sa mỏng, khiếp sợ, si mê nhìn Lý Ức.

Thì ra, hắn cười rộ lên đẹp như vậy..

Vừa bội phục hắn xong, lập tức liền làm như không có gì. Sở Loan tằng hắng một cái, trên mặt là ngạo khí theo thói quen. “Tiểu thư nhà ta sai ta hỏi Điện hạ, Điện hạ hiện tại rốt cuộc có dự định gì?” Sở Loan dừng lại, không tình nguyện tiếp tục nói: “Tiểu thư nhà ta lo lắng vô cùng, khuyên Điện hạ tuân theo thánh chỉ, nhanh chóng lui lại.”

“Ngươi giúp ta chuyển lời cho nàng.” Lý Ức cười càng sáng lạn, giọng nói khàn giọng khó nghe, lại cứ muốn làm ra thái độ ôn nhu: “An An nhớ ta không? An An muốn ta trở về sao?”

“...”

Sở Loan tiểu tướng quân chỉ cảm thấy một hơi lão huyết vọt tới ngực.

“Tiểu thư nhà ta còn nói, nếu Điện hạ không phối hợp, cũng đừng trách ta dùng sức mạnh!” Sở Loan nghiến răng, nắm các đốt ngón tay.

“An An mới sẽ không nhẫn tâm như thế, nhất định là ngươi giả truyền thánh chỉ.” Lý Ức vẫn vui vẻ như cũ.

“Mẹ nó lão tử không chịu nổi!” Sở Loan giận dữ hét lên: “Ngươi còn có thể nói chuyện đàng hoàng không hả? Không nói được thì ta đi đây!”

Đám người xung quanh cũng không biết tiền căn hậu quả, chỉ thấy tiểu tướng này quân dám cường ngạnh bùng nổ nói tục với Thái Tử, mà Thái Tử chẳng những không chút phật lòng, trái lại khúm núm nịnh nọt, lúc này ánh mắt ngưng trọng nhìn Sở tiểu tướng quân lại càng thêm kính nể.

“Ngươi đây nóng nảy không nhỏ a.” Lý Ức thật cũng không muốn Phương Cẩm An lo lắng cho hắn -- biết rõ nàng vẫn nhớ mong hắn là đủ rồi, nhưng lo lắng quá mức sẽ không tốt, thân thể nàng yếu như vậy. “Ngươi nói cho nàng biết,“ hắn ghé sát vào, thấp giọng nói: “Không cần lo lắng, hảo hảo tĩnh dưỡng. Ta rất nhanh liền trở về -- lúc trời sáng, nơi đây sẽ rơi một trận mưa như trút nước, dập tắt thế lửa.”

Sở Loan hoài nghi nhìn hắn, Lý Ức gật đầu.

Sở Loan lòng tràn đầy nghi ngờ phóng ngựa rời đi: Bản lãnh quan sát đo đạc thiên tượng của tiểu thư nhà ta gần như có thể nói Thông Thần, nàng nói, kinh đô và vùng lân cận này trong vòng ba trăm dặm, trong mấy ngày tuyệt dôi không có nửa giọt mưa, ngươi từ chỗ nào làm được mưa!

Quá nửa đêm, hắn trở về cung điện.

Ở bên trong Chương Hoa điện, đèn đuốc sáng trưng. Những người liên can đều đang chờ đợi hắn.

Sở Loan liền chuyển đạt lời nói.

“Tốt rồi, nương nương dù sao cũng nên an tâm đi ngủ nhé?” Tạ Tụ nhẹ nhàng thở ra. Thật đúng là mưa rơi bất chợt.

“Tốt, vậy liền nghỉ ngơi đi.” Phương Cẩm An cười nói.

Nói nói như thế, nhưng mà sau khi đi ngủ, nàng lại chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ.

Dứt khoát đứng dậy, đến trước bàn trang điểm, một hồi tìm kiếm, lấy ra một chuỗi vòng tay ngọc trai bảy màu.

“Tinh Túc cô cô, nếu như ngươi có thể nghe thấy, cần phải trợ giúp Tiểu Ức, đổ mưa to nhé, cầu van ngươi..” Nàng nâng vòng tay ngọc trai ở trong lòng bàn tay, cúi đầu thành kính khẩn cầu.

Du Khẩu Quan ngoài mấy trăm dặm, Lý Ức đang bị đám tùy tùng cùng thần công ôm eo ôm chân nắm kéo: “Điện hạ, lửa lại không ngăn được, cầu bệ hạ rút lui đi!”

Bên cạnh bọn họ khắp nơi đều là đại hỏa ngập trời, đại đa số quan binh cứu hỏa đã rút lui, chỉ còn lại có thân binh của Lý Ức và thần công đi theo. Lúc này các thân binh miễn cưỡng duy trì rút lui khỏi cửa. Tất cả bọn họ, kể cả Lý Ức, y phục trên người, tóc, đều bị cháy sém thành một khối bánh nướng không vừng, vô cùng chật vật.

“Buông tay, buông tay!” Đều như vậy rồi, Lý Ức còn không chịu đi.

“Vừa gió nổi lên, lúc này nếu ngươi không đi, là không kịp đâu, Điện hạ nếu có mất, thần thế nào cũng bị chôn cùng nha, trong nhà thần, còn có khuê nữ mập mạp chưa đầy tháng vừa ra đời nha..” Kẻ mập ôm đùi hắ, n là phủ doãn của một tòa thành nào đấy, nói chuyện hết sức dong dài, nước mắt còn nhiều hơn.

“Không sao đâu, gió bắt đầu nổi lên rồi!” Lý Ức giật mình một cái, chịu đựng cuống họng kịch liệt đau nhức hô to: “Đây không phải là gió, đây là mưa gió! Chúng thần công, trong gió này có mưa!”

Tên phủ doãn mập mạp sững sờ buông hắn ra, đưa tay mờ mịt quơ quơ: Gió này, hoàn toàn chính xác khác với gió khô hanh nóng rực trước đó. Gió này lạnh, gió mang đến hơi nước nồng đậm.

Hắn lại ngửa đầu nhìn trời, lập tức mừng như điên: “Mây kìa.. Là giọt mưa, có mưa, trời mưa!”

Trong giọng nói mừng như điên của hắn rất nhanh mang theo tiếng khóc. Mà nương theo tiếng gào khóc của hắn, mưa như trút nước rơi xuống.

Chú thích:

Thần công: Là chúng quan lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.