Vì vậy Đức Sinh đi nhanh qua nói với Phương Cẩm An: “Nương nương, bệ hạ ban thưởng nương nương ngồi, đã an trí xong ở bên kia.”
“Đặt đến chỗ này đi.” Nào có thể đoán được lại là Tử Lai Vương lên tiếng ngăn ở phía trước.
Đức Sinh đành phải chỉ thị tiểu thái giám mang cái ghế qua bên này -- bất quá là một cái tú đôn mà thôi. Tử Lai Vương đoạt lấy, đặt ở bên cạnh Phương Cẩm An, tự mình thong dong ngồi xuống.
Sùng Nguyên Đế có chút tức giận: Tử Lai Vương ông ấy rốt cuộc muốn làm gì? Gần đây sao nguyên một đám đều không lễ phép vậy hả? Phương thị này, rốt cuộc sử dụng thuật pháp gì, có thể để cho bọn họ như vậy? Bất quá cuối cùng ông ta không muốn trước mặt mọi người lướt nhẹ qua thể diện của Tử Lai Vương, đành phải lại chỉ thị Đức Sinh: “Cái khúc gỗ này hoàng huynh ngồi sao được? Mau đổi đi!”
Tử Lai Vương cười cười với Sùng Nguyên Đế, vẫn như cũ nói chuyện với Phương Cẩm An: “An An à, nhà các ngươi không phải coi trọng nhất Tiên Phong Đạo Cốt sao? Nhi tử này của ta, tính tình cũng điềm tĩnh vô cùng, nghĩ đến các ngươi hợp..”
Sùng Nguyên Đế ngày hôm nay tâm tình tốt vô cùng, cho nên chỉ hơi không kiên nhẫn, ông ta chỉ mong sao điển lễ mau bắt đầu cho rồi.
Cũng may cũng đã đến.
Lễ bộ quan viên tấu Thái Tử đang đến. Không bao lâu nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm, giây lát lại nhìn thấy cờ quạt phấp phới. Phía dưới cờ quạt, Lý Ức một thân áo giáp vàng uy vũ, suất lĩnh quân đội khí thế như hổ lang, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đám nội ngoại mệnh phụ không khỏi đều nhìn nhiều thêm: Thường ngày thấy Lý Ức, chỉ cảm thấy khắc nghiệt u ám, hôm nay thân mặc quân trang, lại là chiến thắng trở về, trên trán lộ vẻ dũng cảm, ngược lại thật là khí khái anh hùng hừng hực.
Sùng Nguyên Đế nhìn con mình như vậy, cũng rất vui sướng. Bất quá ông ta lập tức liền phát hiện, ánh mắt Lý Ức đều là hướng tới chỗ Phương Cẩm An bên cạnh. Dáng vẻ hay thần sắc, người khác nhìn đều cảm thấy được phẩm chất anh hùng, nhưng ông ta nhìn vào lại thành ý tứ “Ta anh tuấn uy vũ hay không anh tuấn uy vũ, ta đẹp hay không đẹp, nàng thích ta hay không thích ta“.
Đồ nghiệp chướng này. Sùng Nguyên Đế âm thầm tốn hơi thừa lời.
Thật ra tâm tư giờ này khắc này của Lý Ức là, ừ, cha hắn nhìn không sai đâu. Nhiều người như vậy, trong mắt của hắn chỉ có một Phương Cẩm An. Nhìn thấy Phương Cẩm An mỉm cười gật đầu với hắn, lòng hắn tràn đầy vui mừng, chỉ cảm thấy tất cả cố gắng nỗ lực đều đáng giá, cho dù cực khổ gấp mười lần nữa cũng đáng giá.
Phương Cẩm An lúc này lại không tốt chút nào. Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, bệnh của nàng, thật đúng là chọn ngay lúc này phát tác. Từng đợt chóng mặt đánh thẳng vào đầu óc, Phương Cẩm An cắn răng giả vờ không có chuyện gì - -- -- nhất định phải chống đỡ qua hắn gia phong..
Nhưng mà điển lễ này thật sự quá lâu. Tuyên chiếu, lễ đội mũ, đọc sách, trao ngọc tỉ, Sùng Nguyên Đế mặc dù chỉ thị giản lược, nhưng trình tự cần thiết thì làm sao tỉnh lược được. Đợi Lễ bộ quan viên rốt cuộc một tiếng kết thúc buổi lễ, đã là hai canh giờ sau.
Trong hai canh giờ này, Lý Ức không biết không biết mình đã cúi đầu, đứng dậy bao nhiêu lần, nhận các nghi lễ và thay đổi trang phục.. Lúc kết thúc buổi lễ mặc cát phục, Lý Ức cũng cảm thấy choáng váng.
Phương Cẩm An thật ra trước mắt đã rất mơ hồ, nhưng nàng lại nhạy cảm nhận ra ánh mắt Lý Ức, nàng vội vàng làm cho mình cười càng vui vẻ hơn một chút.
Nàng cho là mình giấu giếm vô cùng tốt, nhưng lúc này dùng sức quá mạnh, lại làm cho Lý Ức nhận ra: Nàng không ổn. Lại cẩn thận tập trung nhìn vào, liền thấy được trên tay nàng nắm chặt lộ gân xanh.
Lý Ức quýnh lên, tua cờ của miện quan rủ xuống rầm rầm lay động thành một mảnh.
Phương Cẩm An lại thần kỳ cảm giác được. Trước mặt Lý Ức, nàng dùng tay ra hiệu: Làm chuyện đệ nên làm, kệ ta.
Điển lễ vẫn chưa xong, còn phải khen thưởng quan binh cứu hỏa.
Lễ bộ quan viên lại đọc chiếu thư thật dài. Lý Ức một lòng đọng ở trên người Phương Cẩm An, đúng là nửa câu cũng không có nghe vào tai.
“Thái Tử, Thái Tử?” Sùng Nguyên Đế gọi hắn. Ông ta nhìn thấy Lý Ức và Phương Cẩm An mắt qua mày lại, sinh lòng không vui: Trước mặt các quan lại, nơi quan trọng như vậy, các ngươi không thể thu liễm một chút à? Bởi vậy phân phó nói: “Liền do Thái Tử, tự mình tuyên đọc gia phong đối với những người có công.”
Lý Ức không còn cách nào, đành phải đứng dậy tiếp thánh chỉ Đức Sinh đưa tới, từng câu tuyên đọc.
“.. Bắc Kinh quân Phó Thống Lĩnh Triệu Thân, dẫn đầu tử thủ trấn tiểu Dương, ngăn thế lửa kéo dài bốn canh giờ..”
“.. Trừng Châu Lạc Xuyên, dẫn đầu yểm hộ dân chúng Trừng Châu rút lui, không để một người tử thương..”
“.. Liễu thị Liễu Tuệ, thiếu nữ khuê các, lòng mang đại nghĩa. Tại đám cháy cứu tế nạn dân, chăm sóc người bị thương, người sống mấy trăm. Bách tính Trừng Châu, ai cũng khen ngợi công đức kia. Khen ngợi việc thiện, phong làm huyện chủ..”
Lý Ức không tập trung, cũng không có để ý trên thánh chỉ rốt cuộc viết cái gì. Đạo thánh chỉ này nhanh đọc xong rồi, hắn mới phản ứng tới: Biểu dương Liễu Tuệ? Xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm vậy? Thật lớn mật! Liễu Tuệ này là cái mặt hàng gì, dám vô liêm sỉ đánh đồng với những tướng sĩ bán mạng? Phải phong thưởng, thậm chí còn trên chúng tướng!
Hắn cắn răng, suy nghĩ không nổi nữa. Hắn nghiêm nghị xoay người lại, nhìn Sùng Nguyên Đế, lập tức liền muốn bác bỏ ý chỉ này.
“Thái Tử,“ nhưng Sùng Nguyên Đế đoạt trước một bước nói: “Sao ngừng lại? Còn không mau mau tuyên chỉ, phía sau còn có nhiều tướng sĩ đang chờ. Ngươi muốn để cho bọn họ đợi tới khi nào đây?”
Ngụ ý là, nếu hắn thực có can đảm kinh thế hãi tục trước mặt mọi người bác bỏ ý chỉ này, vậy phong thưởng tướng sĩ còn dư lại, liền không cần suy nghĩ.
Lồng ngực Lý Ức kịch liệt phập phồng, cuối cùng không thể không cúi đầu với Sùng Nguyên Đế. “Phong hào Tuệ Thiện, khâm thử!” Hắn lạnh lùng nhổ ra mấy chữ còn dư lại trên thánh chỉ, như là nhổ ra một hơi đàm.
Ở đây đều là nhân tinh, như thế nào nhìn không ra giao phong giữa cha con bọn họ. Nhưng Thái Tử dám biểu lộ ra dấu vết có ý đồ phản bác Hoàng Đế như vậy, trong lòng chúng tôn thất, thần công đã giơ ngón tay cái cho hắn rồi.
Nghĩ đến Liễu Tuệ là Thái Tử Phi vị đã là ván đã đóng thuyền rồi. Mọi người lại nhao nhao nghĩ ngợi.
Phía dưới muôn người, Liễu Tuệ chầm chậm bước lên bậc thềm.
Nàng ta hôm nay trang điểm không lộng lẫy như trước kia, mà là trang trọng lại trầm ổn. Một đường đi tới, tuy là trong lòng kích động muôn phần, nhưng trên mặt không lộ chút nào. Nàng ta khóe mắt liếc qua, nhìn thấy khuôn mặt tổ mẫu, mẫu thân, còn có tộc nhân khác mừng rỡ. Lại khẽ ngẩng đầu nhìn Lý Ức ở bậc thềm cao nhất: Hắn tuy là vô tình, ánh mắt cũng không muốn rơi xuống trên người nàng, Liễu Tuệ hoảng hốt nhìn thấy lễ nhạc trỗi lên, trong vô số người chúc mừng, nàng một thân đỏ thẫm hỉ phục cùng hắn đứng sóng vai.
Liễu Tuệ khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Rốt cuộc đoạn đường này đi đến rồi. Liễu Tuệ lại liếc mắt nhìn Lý Ức, quỳ lạy theo: “Thần nữ Liễu Tuệ, tạ chủ long ân, lĩnh chỉ.”
Sau đó giơ hai tay lên thật cao.
Lý Ức nhanh cướp lấy thánh chỉ này, gần như muốn xé nát nó.
Bên kia Tạ Tụ cũng nhìn ra cơ quan trong đó. Nàng lại đầy bụng tức giận, mệt mỏi nhìn thiên hạ vạn chúng này, chỉ đau lòng cho Phương Cẩm An: “Nương nương, cả buổi này cũng không có uống nước rồi, nhanh uống chén trà nóng.”
Nàng đưa chén trà cho Phương Cẩm An.
Phương Cẩm An chậm rãi đưa tay đón lấy, nhưng tay kia run rẩy. Đợi Tạ Tụ phát hiện thì đã trễ, chén trà ở Phương Cẩm An trong tay vô lực trượt xuống, ầm rớt trên mặt đất.
Phương Cẩm An theo bản năng cúi người tìm tòi, lần này, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, hẳn là vô lực khống chế thân thể, thuận thế ngã xuống.
Lý Ức lập tức phát hiện. Trong đầu hắn trắng bạch, tiện tay ném thánh chỉ, gấp gáp chạy tới.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Sùng Nguyên Đế chỉ nghe một âm thanh lạ, quay đầu nhìn lại, Phương Cẩm An té trên mặt đất. Sau đó liếc mắt, Lý Ức liền xuất hiện bên cạnh nàng, bồng nàng lên. “Hoàng Phủ Cực ở chỗ nào?” Hắn lo lắng rống Tạ Tụ.
“Hoàng Phủ Cực ở Trừng Châu, nhưng chúng ta có thuốc hắn lưu lại.” Tạ Tụ vội la lên.
Lý Ức cũng không nói thêm lời nào, ôm Phương Cẩm An chạy xuống đài, nhảy lên lưng ngựa, vội vã chạy về hướng Hoàng Cung.
Một loạt động tác quá nhanh này của hắn, Sùng Nguyên Đế thậm chí còn chưa kịp nói chuyện.
Ông ta, cùng với văn võ cả triều và dân chúng khắp kinh thành, cứ như vậy trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lý Ức và Phương Cẩm An cười cùng mốt ngựa, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa..