Bọn Họ Đều Nói Tôi Gặp Quỷ

Chương 22: Chương 22: GIÁO DỤC (3)




Về phần truyền thuyết có ma, tôi cũng không coi ra gì.

Năm đó tôi đã từng đến đại học sư phạm cũ rồi, còn là ký túc xá nữ nữa, nửa đêm vụng trộm bò cửa sổ vào.

Chuyện là như thế này, bạn cùng phòng đại học của tôi có bạn gái ở đại học sư phạm, mỗi ngày đều trốn ở trong chăn trò chuyện Wechat đến nửa đêm, trong mắt của tôi cậu ta còn dọa người hơn cả quỷ.

Đột nhiên có một ngày bạn cùng phòng nói ký túc xá của bạn gái cậu ta có quỷ, cứ đến trời tối là có người đập bóng da trong hành lang, “bịch bịch bịch” cực kỳ đáng sợ. Đám nữ sinh không dám đi ra ngoài nhìn, chỉ có thể chịu đựng loại âm thanh khủng bố này cả đêm, mất ngủ đến mức muốn sụp đổ. Bạn gái cậu ta đã xuất hiện dấu hiệu bệnh trầm cảm.

Tôi lại khịt mũi coi thường, đây rõ ràng là có người nửa đêm giả ma giả quỷ, phải thay mặt chính nghĩa đứng ra ngăn lại. Nếu là tôi thì đã sớm xông vào ký túc xá cho tên giả thần giả quỷ một cú rồi.

Bạn cùng phòng liền nói vậy cậu đến đi, ngày mai hai chúng ta cùng đến ký túc xá nữ đại học sư phạm ở một đêm, nhìn xem có quỷ thật hay là quỷ giả.

Đi thì đi, dù sao tôi là gay, cho dù ở trong ký túc xá nữ cũng vẫn có thể bình tĩnh ngồi thiền.

Có lẽ nữ sinh bị sợ đến choáng váng thật, vậy mà lại đồng ý cho hai nam sinh chúng tôi đi vào. Phòng ký túc của các cô ấy ở tầng ba, buộc rèm cửa thành dây thừng kéo chúng tôi lên. Lúc ấy vì để theo đuổi học trưởng mà tôi rèn luyện sức khỏe rất tốt, trong chớp mắt đã leo lên được rồi. Bạn cùng phòng lại chẳng có tiền đồ, cuối cùng còn phải để tôi túm lên.

Đến 12 giờ đêm, quả nhiên nghe được những tiếng “bịch bịch bịch“. Bạn cùng phòng đứng trên ghế nhìn qua khe cửa sổ ra ngoài, nói toàn bộ hành lang không có cái gì, thật là đáng sợ.

Tôi cảm thấy cậu ta cực kỳ vô dụng, nếu không nhìn thấy thì chắc chắn người kia ở dưới cửa sổ! Vị trí đó, chỉ có ở dưới cửa sổ – cũng chính là trước cửa chính là góc chết thôi.

Thế là bạn cùng phòng lại nằm xuống đất nhìn từ khe cửa ra ngoài, cậu ta chỉ mới liếc mắt nhìn đã kêu thảm một tiếng, ôm bạn gái khóc lớn, bị dọa đến mức sắp tiểu ra quần.

Hỏi cậu ta nhìn thấy cái gì, bạn cùng phòng nói nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu, sau đó đã ôm lấy bạn gái gào khóc, giống như một đôi uyên ương số khổ vậy.

Tôi thực sự không nhìn được nữa, không để ý đến đám người ngăn cản mà đi ra gõ cửa.

Vừa mở cửa chỉ thấy một người dựng ngược trước cửa túc xá, cái đầu không ngừng va chạm vào mặt đất. Bởi vì đầu hướng xuống quá lâu nên khuôn mặt bị nghẹn thành màu đỏ tím, đôi mắt cũng đầy tơ máu.

Các nữ sinh trong ký túc xá ôm nhau khóc lớn, nói gặp quỷ, đêm nay mọi người đều phải chết.

Tôi chỉ không được tự mình dọa mình, liền tóm lấy hai chân người kia kéo lên, dùng lực cánh tay để lật ngược người cô gái kia lại.

Tôi đẩy bạn học này lên trên vách tường hành lang, cả giận nói: “Tại sao cậu lại muốn giả quỷ dọa người?”

Cô ấy nói: “Tôi không phải dọa người ta, tôi nhảy lầu đầu hướng xuống, sau khi chết cũng chỉ có thể duy trì tư thế này.”

Lừa đảo, chẳng phải bây giờ cô ấy đang bị tôi kéo ngược lên rồi sao?

Tôi khuyên cô ấy: “Cậu muốn trồng chuối rèn luyện lực cánh tay, tôi rất tán thành, vận động là một chuyện khiến người ta vui vẻ. Nhưng nửa đêm rèn luyện trước cửa phòng ký túc của người khác không tốt. Lần này tôi tha cho cậu, nếu như còn có lần sau, nhất định tôi sẽ báo với trường học. Nhà trường sẽ có thể đuổi học cậu vì để đảm bảo cho thể xác tinh thần các bạn khác được khỏe mạnh. Vất vả lắm mới thi đỗ đại học, cha mẹ còn đang chờ cậu có tiền đồ kia, bị đuổi có được không?”

Cô ấy khóc.

Tôi thấy cô ấy đáng thương, liền hỏi cô ấy ở phòng nào để tôi đưa về. Cô ấy lắc đầu nói không cần, mình đã được người ta lật lại, không cần dựng ngược mãi nữa, có thể tự trở về rồi.

Thế là cô ấy chậm rãi quay người rời đi. Sau khi tôi trở lại phòng ký túc nữ, các cô gái trong phòng đều lộ ra ánh mắt sùng bái. Bạn gái của bạn cùng phòng còn đá văng cậu ta ra, nhiệt tình giữ chặt tay tôi nói: “Cậu thật sự quá lợi hại, lại còn biết trừ quỷ, có ngươi ở bên rất có cảm giác an toàn.”

“Không phải quỷ gì đâu, chỉ là một cô bạn áp lực lớn đi hù dọa người khác thôi.” Nếu đã giải quyết xong thì không thể ở lại ký túc xá nữ nữa, tôi cõng bạn cùng phòng mềm nhũn lên, bò xuống theo đường cũ, cũng không để lại tên tuổi.

Sau chuyện đó, bạn cùng phòng và bạn gái chia tay với tốc độ ánh sáng. Bạn gái cậu ta và các cô bạn cùng phòng còn suốt ngày nhắn tin hẹn tôi, nhưng đều bị tấm lòng đàn anh chính trực của tôi từ chối.

Lần này địa điểm dạy học đã khơi ra ký ức ngày xưa của tôi, ngẫm lại vẫn thấy rất thú vị, cứ như có thể trở lại thời gian đại học vậy.

Tôi gửi địa chỉ cho Ninh Thiên Sách, đề nghị cậu ấy cùng đi xe bus đến trường với tô.

Quả nhiên Tiểu Ninh lại thức đêm chờ tin nhắn của tôi rồi: [Nói rõ chi tiết về xe trường học của anh đi.]

Cậu ấy đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với tôi rồi. Trước kia là theo tôi lên lớp để tìm hiểu hoàn cảnh sinh hoạt của tôi, bây giờ còn cẩn thận đến hỏi thăm phương tiện đi lại của tôi nữa, đúng là khiến người ta như nở hoa trong bụng mà.

Tôi kích động dùng hết vốn từ để miêu tả toàn bộ chi tiết từ xe bus buổi tối đến một lần ông anh tài xế đồng tình Đàm Hiểu Minh cho Ninh Thiên Sách. Mục đích chủ yếu là ám chỉ xu hướng tính dục của tôi. Ông anh tài xế có thể nhìn ra, có phải Tiểu Ninh cũng sắp rồi không?

Ai ngờ điểm chú ý của Tiểu Ninh lại khác: [Anh nói tỉ mỉ lần Hạ Tân thay đổi tính cách thổ lộ với anh đi.]

Ha ha, quả nhiên là có chút ghen ghét. Từ lúc bị sờ trong thang máy tôi đã nhìn ra Tiểu Ninh có ấn tượng tốt với tôi rồi. Dù sao cơ ngực tôi rắn chắc như vậy, đó tuyệt đối không phải ảo giác của tôi!

Sau khi nghe tôi nói tỉ mỉ, trạng thái của Tiểu Ninh vẫn luôn là đang nhập, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tin nhắn gửi tới. Đến khi tôi sắp ngủ thiếp đi mới nhìn thấy một tin nhắn ngắn ngủi: [Quản lý Hạ có một người bạn như anh, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.]

Tôi nhìn cả buổi, không thể phân rõ đây là khen tôi hay là chửi tôi, dù sao cuối cùng tôi đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tôi cầm hồ sơ đến công ty Hạ Tân phỏng vấn, lần này tôi đã thả lỏng tâm trạng, khiêm tốn làm người. Nói rõ mặc dù tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh nhưng không đủ kinh nghiệm làm việc, sẽ chấp nhận đãi ngộ dành cho thực tập sinh, đồng ý ở lại công ty học tập, hy vọng công ty có thể cho tôi một cơ hội.

Quả nhiên thấy thái độ chân thành của tôi, bọn họ đã đồng ý. Tôi được phân đến phòng thị trường marketing, tiền lương tạm thời là 800 tệ (khoảng 2tr8 vnđ), có thành tích sẽ được thưởng thêm. Mặc dù tiền lương thật sự rất thấp, nhưng cũng là một bước tiến dài của tôi.

Người vừa mới vào làm việc thì phải nói ít làm nhiều, yên lặng quan sát học tập, khiêm tốn thật thà.

Cả ngày tôi đều tuân theo nguyên tắc này, nhớ kỹ đặc điểm sản phẩm của công ty chúng tôi. Cũng may đại học tôi học khoa văn cần học thuộc lòng rất nhiều, trí nhớ vẫn khá tốt, ngày đầu tiên đã có thể ghi nhớ tám chín phần.

Người dẫn tôi đi nhận việc tên là Lư Quang Hi, trẻ hơn tôi, lại làm việc tốt nhất công ty, mới 25 tuổi đã được 1 triệu tệ một năm rồi (khoảng 3 tỷ 5 vnđ).

Tôi cũng không ghen ghét, thu nhập của Lư Quang Hi đã khiến lòng tin của tôi tăng gấp bội.

Bình thường lúc không có việc, văn phòng sẽ tan tầm vào 6 giờ tối, cửa hàng thì đóng cửa vào 21 giờ. Về phần tôi, nếu không cần ra ngoài thì thời gian làm việc vẫn khá tự do.

Sau khi về đến nhà, tôi phấn chấn ôn tập giáo án đã chuẩn bị xong một lần, 23:30 thầy Lưu đã chuẩn bị kỹ càng chờ tôi ở trước cửa.

Thầy Lưu rất thích mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mà có vẻ kiểu trang phục này rất tôn lên khí chất của hắn ta, mang theo hơi thở gan dạ ôn tồn lễ độ của người thời dân quốc, đẹp hơn Âu phục giày da nhiều.

Khách sạn của Ninh Thiên Sách cách nhà tôi rất xa, không cần ngồi xe trường học. Lúc lên xe tôi đã nhận được tin nhắn cậu ấy nói tập hợp trước cổng trường, xem ra không có thế giới hai người trên xe rồi.

Vào đêm bắt đầu mưa tí tách tí tách, thầy Lưu cầm một chiếc ô giấy đứng trong mưa, có một cảm giác xã hội xa xưa. Còn tôi, trong quan niệm của tôi căn bản không cần ô. Mưa nhỏ dùng đầu chắn là được rồi, bung dù cũng vô dụng. Thầy Lưu mời tôi cùng đi chung lại bị tôi từ chối, hôm nay mưa không lớn, xối mưa một chút cũng rất thoải mái.

Ông anh tài xế đến rất đúng giờ, chúng tôi chờ chưa đến một phút đã dừng trước cửa khu nhà. Sau khi tôi và thầy Lưu lên xe, thầy Lưu có vẻ rất khiếp sợ, hắn ta hỏi: “Các hành khách... Không phải, sao những cái ghế này lại biến thành màu xanh hết vậy? Lần nào tôi đi cũng là màu đỏ mà!”

Lái xe nhàn nhạt quét chúng tôi một cái, dùng chất giọng bình tĩnh như trước nói: “Chuyển sang đi bộ hết rồi, nói là chạy đêm khỏe mạnh hơn, dù sao còn hơn bị người ta đánh một cú hồn phi phách tán.”

Thầy Lưu hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới có thể nói lên lời: “Bây giờ chỉ còn mỗi mình anh, cứ đến trời tối là phải lái xe, thật sự là không dễ dàng.”

Ông anh tài xế thở dài: “Đúng thế, tôi cũng chỉ là tài xế thôi, anh còn không dễ dàng hơn tôi.”

“Haiz, đều là mệnh cả.” Thầy Lưu lắc đầu.

Tôi nghe nửa ngày, có lẽ bọn họ đang nói về chuyện phải làm đêm đi. Ông anh tài xế phải lái xe mỗi đêm, nhưng sau khi đưa chúng tôi tới trường còn có thể ngủ một giấc. Thầy Lưu và tôi lại phải thức đêm giảng bài, thầy Lưu còn lớn tuổi hơn tôi, hắn ta đúng là quá vất vả.

Chúng tôi đều rất vất vả, nhưng có thể cứu vớt học sinh giống như Đàm Hiểu Minh, tôi vui vẻ chịu đựng.

“Hôm nay có một học sinh mới, cô ấy không biết rõ vị trí trường học, tôi phải đi đón ở ven đường.” Ông anh tài xế giải thích.

“Hả? Hệu trưởng Trương còn nhận học sinh mới?” Thầy Lưu kinh ngạc, “Không phải cô ấy nói chỉ có mỗi đợt này sao?”

Hình như là có chuyện gì, chỉ có học sinh đợt này thôi, chẳng lẽ chờ bọn họ tốt nghiệp, hiệu trưởng Trương sẽ đóng cửa trường học sao? Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Có thể thất nghiệp hay không?

Tôi làm như không thèm để ý, nhưng trên thực tế lại vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.

“Không tính là mới, là mới tìm về.” Ông anh tài xế nói, “Trước kia cô ấy rời nhà trốn đi, không tìm thấy đường về trường. Gần nhất hiệu trưởng Trương tìm được cô ấy, sắp xếp cho lên lớp. Mấy năm này vẫn luôn bay nhảy bên ngoài, cũng không biết biến thành hình dáng gì rồi.”

“Cứ bay lung tung mãi cũng không tốt...” Thầy Lưu lo âu lắc đầu, “Không có người trông coi, chỉ sợ...”

Tôi âm thầm gật đầu, trong trường phần lớn là học sinh có chướng ngại tinh thần nhưng không nghiêm trọng đến mức cần nằm viện trị liệu. Mục đích của trường học là dẫn dắt những học sinh này đi vào cuộc sống của người bình thường một lần nữa. Bạn học này đi lạc, tinh thần vốn cũng không quá tốt, lại không có trường học bảo vệ...

Haiz, cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì.

Còn đang nghĩ ngợi thì tài xế đã dừng, cửa xe mở ra, tiếng mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài truyền đến.

Hình như mưa lớn hơn rồi...

Một người mặc áo mưa che mặt lên xe, vóc dáng của cô ấy không cao, chỉ khoảng 1m55. Bên trên áo mưa của cô ấy dính đầy nước mưa, sàn xe trường học lập tức ướt một mảng lớn.

Sau khi cô ấy lên xe, nhìn xung quanh một chút rồi trực tiếp đi thẳng về hướng tôi.

Có vẻ thầy Lưu rất khẩn trương, chạy đến trước mặt tôi ngăn học sinh này lại: “Đoàn Hữu Liên, cô vẫn nên ngồi bên cạnh tôi đi.”

Cô ấy ngẩng đầu, mũ áo mưa rơi xuống để lộ ra một khuôn mặt tái nhợt: “Vì sao ở đây lại có người sống?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.