Du Ngạn và Cao Dung vẻ mặt mờ mịt giương mắt cùng nhìn nhau, lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lận Sách, chàng liền nở nụ cười: “Bệ hạ chẳng lẽ còn ghen với mấy bức tranh sao? Tuy ta thừa nhận tranh vẽ đều là mỹ nhân số một số hai kinh thành, nhưng so với người trong lòng ta còn kém xa lắm.”
Lận Sách đầu tiên là sững sờ, sau đó quay đầu nhìn thấy Cao Dung bên cạnh không nhịn được che miệng cười trộm, cau mày trừng Cao Dung một cái, hắn nhếch môi: “Ta không chỉ thấy em vừa thưởng thức say sưa, mà còn khen ngợi liên tục, nên muốn cho em mang về xem đủ cho đủ đấy?”
Du Ngạn xua tay: “Ta cũng không dám lấy, nếu bị Lý Phụ Lý đại nhân biết những bức hoạ lão vất vả cực nhọc lấy được cuối cùng bị ta mang về nhà, còn không treo cổ trước cửa nhà ta.”
“Lý Phụ? Lão có thể khiến em sợ cũng gọi là có bản lĩnh.” Lận Sách lặp lại cái tên đầy ẩn ý, không biết đang nghĩ đến điều gì, “Nhưng Lý đại nhân cần làm nhiều chuyện lắm, có lẽ không có thời gian nhàn rỗi đâu.”
“Lý đại nhân trong thời gian ngắn mà có thể chọn cho Bệ hạ nhiều thiên kim tiểu thư như vậy, quả thực đã phí không ít công sức. Nhưng đáng tiếc, Thánh thượng chúng ta chẳng hề chịu.” Du Ngạn đặt chén trà xuống, vươn tay gẩy mấy quyển trục trước mặt, “Chỉ tội nghiệp những thiên kim đó cùng với người nhà họ, vốn còn tưởng nhân cơ hội này có thể gả vào cung trở thành quý nhân, nhưng bây giờ tâm nguyện cũng thành hư vô rồi.”
Lận Sách liếc mắt nhìn về phía chàng: “Có vài thứ, vốn họ cũng không nên hi vọng xa vời. Làm thần tử không giữ bổn phận an ổn, san sẻ cùng quân, mà chỉ muốn dựa vào những thủ đoạn này hòng đầu cơ trục lợi. Chỉ làm cho bọn chúng thất vọng cũng xem như là chiếm hời rồi.” Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Du Ngạn, sửa sang lại vạt áo mở phanh của chàng, “Vừa lúc nhân dịp này nhìn kỹ hơn, sau khi xé rách bề ngoài, thì bên trong bọn chúng ẩn giấu dã tâm gì. Bốn năm, bố cục triều đình này cũng nên thay đổi rồi.”
Du Ngạn lắc đầu không đồng ý: “Có một số việc không thể nóng vội, thế cuộc trong triều từ thời Tiên đế, thậm chí là Cao Tổ cũng đã được định sẵn, nhìn từ bề ngoài thì có vẻ gió yên sóng lặng, thực tế lại rắc rối phức tạp. Nếu chàng muốn một lần nhổ tận gốc, sẽ dễ gây phản tác dụng.”
“Ta có quá nhiều việc phải làm, và ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho những chuyện như thế này.” Lận Sách nói, “Không diệt gốc rễ, làm sao có thể an tâm? Chỉ có dọn dẹp sạch sẽ triều đường, ta mới có thể chia sức đi làm việc khác.”
Du Ngạn cau mày, nhưng chàng không muốn tranh luận với Lận Sách về chuyện chưa có kết luận, nhất là khi liên quan đến việc trị quốc ra sao, vì chuyện như vậy mà khiến hai người bỗng dưng sinh ra khoảng cách là chuyện chàng không muốn thấy nhất: “Vậy thì chờ sau khi việc này được điều tra kỹ lưỡng, rồi mới đưa ra kết luận? Bất kể có chuyện gì xảy ra, ta cũng tin tưởng Bệ hạ sẽ xử lý rõ ràng.”
Dứt lời, chàng đứng dậy duỗi tay: “Cũng sắp đến giờ rồi, ta phải về thôi.”
Du Ngạn vừa nói xong, vẻ mặt Lận Sách liền thay đổi: “Về sớm như vậy?”
“Bệ hạ chẳng phải còn có một đống việc phải giải quyết.” Du Ngạn cười, “Vả lại, ta cũng phải hồi phủ thông báo chuyện huỷ hôn cho Thù Văn.”
Nhấc đến chuyện từ hôn, Lận Sách ít nhiều có phần chột dạ, không tiện ngăn cản nữa, đành phải nói: “Xong việc này ta sẽ bồi thường cho Du Lễ và Du gia, cũng sẽ sắp xếp một cuộc hôn nhân ổn thỏa hơn cho nó.”
Du Ngạn cười xua tay: “Chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân, nếu hai bên tình nguyện thì mới là chuyện đẹp. Công chúa trong lòng đã có người khác, Thù Văn cũng nên lui ra, làm sao lại phải bồi thường?” Du Ngạn đột nhiên nói, “Nhưng công chúa ở trong cung đã lâu, bỗng dưng lại có thêm một người trong lòng, tốt nhất vẫn nên thận trọng một chút.”
Lận Sách gật đầu, nhìn về phía Cao Dung, Cao Dung tức khắc hiểu ý: “Lát nữa nô tì sẽ gọi Trì thị vệ vào.”
Lận Sách ngồi trước án, nhìn nội thị hầu hạ Du Ngạn rửa mặt thay y phục, tóc dài như mực được buộc lên, vẫn là dáng vẻ công tử tiêu sái trong trí nhớ kia, hắn không nhịn được gọi: “Tử Khanh.”
“Hả?” Du Ngạn nhìn hắn qua gương đồng, “Sao?”
“Chỉ là ta chợt cảm thấy đã qua nhiều năm như vậy, em dường như không hề thay đổi, bất kể là vẻ ngoài hay hành động, đều không khác gì ngày ấy.” Lận Sách thở dài, “Ngược lại là ta đã thay đổi rất nhiều.”
Du Ngạn đứng dậy khỏi gương đồng, đi đến sau Lận Sách, một ngón tay nâng cằm hắn lên, nhìn ngắm kỹ càng: “Đúng là thay đổi rất nhiều.” Du Ngạn cười, trong mắt chan chứa yêu thương không hề che giấu, “Trở nên càng đẹp hơn.”
Đối với Du Ngạn như vậy, Lận Sách quả thực bó tay, tràn lòng tâm sự đều hóa thành mây khói. Cuối cùng hắn chỉ nắm chặt tay Du Ngạn: “Ta tiễn em ra ngoài.”
Du Ngận ấn lại bờ vai hắn rồi sáp lại trao cho hắn một nụ hôn ngắn ngủi: “Bệ hạ hãy cứ ngoan ngoãn xử lý quốc sự đi, để Cao tổng quản tiễn ta, ta còn có việc cần phải giao phó y.”
Lận Sách cúi đầu nhìn tấu chương đầy án thư của mình, bất đắc dĩ gật đầu: “Thôi, Cao Dung, đưa Tử Khanh ra ngoài.“. Tìm truyện hay tại { ТR UМTRUYEN.vN }
Cao Dung cười đáp tiếng, dưới sự chú ý của Lận Sách đi theo Du Ngạn ra cửa. Cung Trường Nhạc to lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Lận Sách nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc, cuối cùng mới đưa tay ra cầm lấy một tập tấu, và xem tỉ mỉ.
Xe ngựa đưa Du Ngạn xuất cung đã đợi sẵn ở ngoài cổng thành, Cao Dung đi cùng Du Ngạn về phía cổng thành, nghĩ đến Du Ngạn vừa mới nói có việc muốn giao phó mình, hẳn là vì chuyện của Lận Sách, bèn chủ động nói: “Tướng quân lần trước giao phó, nô tì đã làm theo, Bệ hạ rất nghe lời của tướng quân, Ngài không còn xử lý việc triều chính cả đêm nữa, ngự y kê các loại thuốc bổ cũng đều uống hết.”
Du Ngạn nở nụ cười: “Vậy thì tốt, người người đều cho rằng làm hoàng đế là được hưởng phúc, có mấy người biết được Bệ hạ chúng ta vất vả như thế nào. Làm phiền nội quan rồi.”
“Tướng quân nói thế là sao, đây vốn là chức trách của nô tì. Nô tì đi theo Bệ hạ nhiều năm, tất nhiên cũng hi vọng Bệ hạ mạnh khỏe.” Nói đến đây, Cao Dung không khỏi thở dài, “Bệ hạ kể từ khi lên ngôi, mỗi ngày hao công tốn sức vì đủ mọi loại sự tình, nô tì đôi lúc cũng cảm thấy Bệ hạ quá cực nhọc. Có lẽ cũng chỉ có tướng quân ngài mới thật sự đau lòng vì Bệ hạ thôi.”
“Người của ta, ta đau lòng là phải.” Du Ngạn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, “Chỉ là chuyện ta có thể giúp chàng ấy thực ra cũng không nhiều.”
Cao Dung an ủi: “Có tướng quân ở đây, tâm trạng Bệ hạ sẽ tốt hơn bình thường.”
Du Ngạn nhếch môi, chắp tay sau lưng đi về phía trước mấy bước, thuận miệng nói: “Mấy ngày trước ta vào cung thấy trong cung Trường Nhạc có thêm rất nhiều khuôn mặt mới, nhưng hôm nay lại phát hiện hai người trong đó không thấy tăm hơi, nội quan hẳn là biết nguyên nhân.”
Vẻ mặt Cao Dung mang theo khó xử nhìn về phía Du Ngạn một cái, nhận ra đối phương vẫn đang cười, nhưng lại khiến y có chút sợ hãi khó giải thích được. Những năm gần đây vì Lận Sách, y tiếp xúc với Du Ngạn không ít, cũng biết địa vị của Du Ngạn tại cung Trường Nhạc cao quý ra sao, trù trừ mãi, cuối cùng vẫn nói ra: “Hai người kia bụng dạ khó lường, truyền giả thánh mệnh, đã bị xử trí dựa theo cung quy rồi ạ.”
Trên mặt Du Ngạn không hề có chút bất ngờ nào, hiển nhiên là chàng đã đoán trước được kết quả này. Chàng cụp mắt, đá văng một hòn đá nhỏ dưới chân: “Cung quy... Thôi, hai người này dám rắp tâm ở cung Trường Nhạc thì đúng là nên bị trừng phạt, nhưng Bệ hạ không nên để tay vấy máu vì những chuyện nhỏ nhặt này.”
“Tướng quân.” Cao Dung im lặng một lúc, rốt cuộc lấy hết dũng khí nói, “Ngài chắc cũng biết rõ, sau lưng việc này có người khác sai khiến, Bệ hạ e ngại tình cảm nên không thể gây tổn thương đến người kia, nhưng cũng không muốn ngài tự nhiên bị oan ức như vậy. Lấy mạng hai người này có lẽ hơi nghiêm khắc, nhưng đó là cảnh cáo của Bệ hạ đối với toàn bộ hoàng thành, bao gồm cả người đó. Có rất nhiều chuyện Ngài có thể không để tâm, hoặc không truy xét, nhưng không bao gồm chuyện liên quan đến tướng quân ngài.”
Cao Dung ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Trời đất bao la, nhưng điều Bệ hạ muốn che chở trong tay, chỉ có một mình ngài mà thôi.”
Du Ngạn nhìn y một hồi, cuối cùng lắc đầu, trong giọng điệu có mấy phần bất đắc dĩ: “Bệ hạ rốt cuộc đến khi nào mới có thể hiểu được, điều ta quan tâm thực ra cũng không nhiều như vậy.”
Cao Dung sửng sốt, Du Ngạn vỗ vỗ vai y: “Đến cổng thành rồi, nội quan đưa đến đây thôi.”