Bọn Họ Không Phải Người!

Chương 1: Chương 1: Người dẫn đường - 01




Người dẫn đường – 01

Edit: Kidoisme

[Hoan nghênh tới thế giới Tha Phương]

Giọng nói lạnh như băng lôi ý thức Ôn Khinh về, cậu mờ mịt ngẩng đầu, há miệng muốn nói gì đó thì gió lạnh đột nhiên thổi tới.

Ôn Khinh ho khan hai tiếng, thấy biển quảng cáo được dây thép chống đỡ cách đó không xa, bên trên ghi vài chữ “Tòa nhà Tha Phương“.

Cái tên này... nghe thôi đã biết không may mắn.

Ôn Khinh nhìn sang chỗ khác, trái tim đập thình thịch.

Một phút trước cậu còn đang trong phòng ngủ, chuẩn bị đưa giấy WC cho trưởng phòng, ngờ đâu vừa mở cửa đã tới cái sân thượng quái dị trước mắt.

Không biết trưởng phòng ở nhà có giấy chùi chưa...

Ôn Khinh chà cánh tay, chạy nhanh tới lối thoát hiểm.

Cửa lớn màu trắng đóng chặt, Ôn Khinh thử đẩy mãi mà nó không nhúc nhích, hình như đã bị ai đó khóa từ bên trong.

“Có ai không?”

Không.

Không có ai.

Bầu trời không mặt trời, không mặt trăng chỉ có sương mù dày đặc bao quanh tòa nhà lớn, phảng phất ở thế giới này tòa nhà là thứ tồn tại duy nhất.

Ôn Khinh cẩn thận bước gần tới rào bảo hộ, đưa mắt nhìn xuống.

Toàn là sương trắng, sâu không thấy đáy.

Tay chân Ôn Khinh mềm nhũn.

Cậu sợ độ cao, không chỉ độ cao cậu còn sợ ma, cơ mà Ôn Khinh lại rất thích chơi mấy trò liên quan tới thể loại này.

Sợ độ cao nhưng thích đứng từ trên cao nhìn xuống, sợ ma nhưng lại rủ bạn cùng phòng xem phim kinh dị.

[Hai mươi phút nữa lối đi tới phó bản (*) đầu tiên sẽ mở, mong người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]

(*) 副本 – dịch ra tiếng anh là: Instance dungeon, một thuật ngữ trò chơi online chỉ khu vực riêng biệt cho người chơi nhập vai.

Tiếng máy móc vang lên lần nữa.

Ôn Khinh nghe được, hàn ý truyền từ lòng bàn chân lên tận não.

Cậu từng đọc rất nhiều tiểu thuyết cùng với phim truyền hình thể loại vô hạn lưu, biết rõ ý nghĩa của mấy từ “người chơi” “phó bản“.

Tóm tắt lại, cậu sắp chết.

Ôn Khinh tự mình hiểu lấy, cậu không biết diễn, tay chân không khỏe, chỉ số thông minh thuộc hàng phế vật, nhìn chung tỷ lệ sống cực kỳ thấp.

Hôm qua trường đại học mới phát học bổng.

Gói khoai tây chiên mới ăn được một nửa.

Tiền lương gia sư chưa nhận tới tay...

Ôn Khinh suy nghĩ miên man, nhịn ngược nước mắt vào trong.

Cậu không thể ngồi đây chờ chết.

Ôn Khinh lấy hết can đảm, lắp bắp hỏi vào không khí: “Hệ, hệ thống, tao không chơi...có được không?”

Tiếng máy móc lúc nãy không vang lên nữa, thay vào đó là tiếng cười nhạo phát ra phía sau.

Ôn Khinh khoảng sợ quay đầu, chỉ thấy ba người đàn ông đứng đó, ba người đàn ông đẹp tới mức không giống đàn ông.

Bọn họ như được tỉ mỉ đắp nặn thành hình, ngũ quan tinh xảo mang theo vẻ đẹp không giống nhau. Cả ba cao trên mét chín, quần áo mặc trên người có vẻ bình thường, chính điều này đã khiến bọn họ trông giống nhân loại hơn.

Một người mặc áo bóng rổ số 23 đỏ rực, một người mặc áo sơ mi quần tây, người còn lại chỉ khoác chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo đi guốc gỗ.

Không hiểu sao Ôn Khinh cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn cậu rất kỳ lạ, như đang đánh giá con chó con mèo ven đường.

Phản ứng đầu tiên của Ôn Khinh là đồng đội tới, cậu chủ động lên tiếng: “Chào, chào các anh...”

Người đàn ông áo dài tắm bật cười, giống y hệt với tiếng cười nhạo ban nãy.

Hắn lười biếng dựa vào rào bảo vệ, hai chân giao nhau, con ngươi hẹp dài nhìn Ôn Khinh: “Cậu là thứ gì?”

Đồng đội này hơi vô duyên.

Ôn Khinh im lặng cà khịa trong lòng, nhỏ giọng mở miệng: “Tôi là con người.”

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt cả ba càng trở nên kỳ lạ.

“Con người?”

Người đàn ông áo dài tắm nhướn mày như vừa phát hiện ra thứ gì đó ngoài ý muốn.

Hắn nhìn người đàn ông áo bóng rổ, huýt sáo giới thiệu: “Đây là con người.”

Lời này rất kỳ quái.

Tại sao lại nói “Đây là con người?”

Mí mắt Ôn Khinh giật giật, lùi về sau một bước nhỏ, cảnh giác nhìn ba người: “Còn, còn các anh?”

Cậu đứng thẳng lưng muốn cho mình kiên cường lên chút, nhưng vừa mở miệng khí thế đã chẳng còn: “Anh, các anh không phải người sao?”

Người đàn ông áo dài tắm thấp giọng cười, chậm rãi đi về hướng Ôn Khinh.

Ôn Khinh muốn lui lại, nhưng cứ nghĩ trước mặt là ba con ma là hai chân mềm nhũn, miễn cưỡng đứng vững.

Hắn chậm rãi xuất hiện trước mặt Ôn Khinh, rũ mắt xuống, trong mắt toàn là thú vị ác ý.

“Cậu từng gặp nhân loại nào đẹp vậy chưa?”

Nói xong hắn giơ tay, đầu ngón tay lơ đễnh chạm lên cổ tay Ôn Khinh.

Cảm giác lạnh như băng truyền từ xương tới đại não, kể cả khi tay đối phương rời đi Ôn Khinh vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo hơn cả tủ lạnh đông đá.

Nhiệt độ cơ thể người bình thường không thể nào kinh khủng đến thế được.

Chẳng, chẳng nhẽ...hắn thực sự không phải con người?

Mặt Ôn Khinh nháy mắt trắng bệch, đôi môi run rẩy rưng rưng nước mắt.

Dáng vẻ của cậu khiến người đàn ông áo tắm dài ngạc nhiên, có vẻ lần đầu hắn thấy người nhát gan đến vậy.

Sợ hắn...

Nhát gan, mặt nhỏ, kích thước chắc còn chẳng bằng bàn tay hắn.

Hắn rũ mắt đảo qua người Ôn Khinh.

Gió trên sân thượng rất lớn, Ôn Khinh mặc áo thun trắng rộng thùng thình, góc áo bay về sau lộ ra cái eo mềm mại, tổng thể khiến cậu càng trở nên đáng thương.

Người đàn ông áo tắm dài “chậc” một tiếng đang định mở miệng, áo bóng rổ đỏ đột nhiên cắt ngang: “Đủ rồi...”

Mấy chữ cuối cùng mang theo âm tiết cổ quái, Ôn Khinh không nghe rõ.

Cậu đoán đó là tên người đàn ông áo tắm dài, bởi vì hắn nghiêng đầu nhìn áo bóng rổ rồi nhún vai đầy bất đắc dĩ.

[Mười phút nữa lối đi tới phó bản đầu tiên sẽ mở, mong người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]

“Người chơi? Người chơi gì cơ?”

“Chỗ này là chỗ nào?”

“Làm sao để về nhà?”

“Các người là ai?”

Góc khác của sân thượng đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào.

Ôn Khinh liếc mắt, một nhóm người có nam có nữ, trông mặt hình như cũng là nhân loại bình thường.

Ít nhất bình thường hơn ba tên đàn ông không rõ người hay quỷ trước mặt cậu.

Ôn Khinh hít sâu, xoay người chạy tới gần đám người.

Bởi vì chân hơi mềm nên trước khi ngã sấp mặt, Ôn Khinh được người khác vươn tay đỡ.

“Cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Ôn Khinh thở phì phò, cười cười với cậu thanh niên vừa ra tay hỗ trợ.

“Đừng khách sáo.” Cậu thanh niên có gương mặt trẻ con, lúc cười rộ lên hệt như ánh mặt trời: “Tôi tên Chu Châu.”

Ôn Khinh khịt mũi, nhỏ giọng bảo: “Tôi tên Ôn Khinh.”

Chu Châu nhìn đôi mắt đỏ lừ của cậu rồi lại nhìn ba người đàn ông cách đó không xa, hỏi: “Cậu biết đây là đâu không?”

Ôn Khinh lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không biết, tôi đang ngồi trong phòng ngủ, chả hiểu sao vừa mở cửa đã tới nơi này.”

“Tôi cũng thế.” Chu Châu than thở: “Tôi đang chơi game, vừa mở cửa định lấy cơm hộp đã bị đưa sang sân thượng.”

Nhìn nụ cười trên mặt cậu ta, Ôn Khinh không nhịn được cảm thán tâm lý Chu Châu tốt quá, vậy mà vẫn cười nổi.

Trong khi cậu phải nỗ lực lắm mới không rơi nước mắt.

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa giơ tay: “Còn tôi vừa lên xe buýt đã lạc tới đây.”

Mọi người lần lượt kể lể tình huống của mình, trừ Ôn Khinh, có tổng cộng sáu người, hai nam bốn nữ.

Người lớn nhất đã qua hai mươi, người nhỏ nhất mới thành niên tốt nghiệp cấp ba chưa lên đại học, tất cả đều bị kéo tới sân thượng do đi qua một cánh cửa nào đó.

Cả đám nói chuyện xong, Chu Châu nhìn người đàn ông áo dài tắm, hỏi: “Ôn Khinh, cậu quen ba người kia hả?”

Ôn Khinh vội vàng lắc đầu: “Không quen.”

“Bọn họ giống chúng ta đột nhiên xuất hiện, hơn nữa hắn, à không, bọn họ rất kỳ quái...”

Nói xong Ôn Khinh cẩn thận nhìn người đàn ông mặc áo tắm dài.

Ba người bọn họ chiếm một góc, trên mặt hoàn toàn không lo lắng, tựa như đã quen với tình huống hiện tại.

Ôn Khinh vừa mới nhìn người đàn ông áo tắm dài đã quay đầu lại, cậu sợ hãi vội vàng nhích lại gần Chu Châu.

“Người chơi lâu năm?” Chu Châu hỏi.

Tất cả tầm mắt đều tập trung lên người cậu ta.

Chu Châu tươi cười giải thích: “Vừa nãy giọng nói kia yêu cầu toàn bộ người chơi sẵn sàng, như vậy ba người bọn họ chắc hẳn cũng là người chơi.”

“Bảy người chúng ta đều là người mới, thoạt nhìn bọn họ rất quen thuộc với tình hình cho nên tôi suy đoán ba người kia là người chơi lâu năm, đã trải qua không ít chuyện.”

Nghe vậy, cả đám sôi nổi gật đầu.

“Hình như thế.”

“Hay qua hỏi thử xem.”

Ôn Khinh há miệng thở dốc, định mở miệng bảo tay mặc áo tắm dài kia không phải người chơi lâu năm.

Nếu hắn phải thì chắc chắn không hỏi cậu câu thiếu não như “Cậu là thứ gì?” khi hai người vừa mới gặp mặt.

Nhưng Ôn Khinh chưa kịp nói, Chu Châu và những người khác đã chạy đi.

[Phó bản đã mở, mong người chơi tham dự.]

Tiếng động vang lên, cánh cửa thoát hiểm màu trắng từ từ mở ra.

Phía sau nó đen xì không chút ánh sáng.

Mọi người nhìn cánh cửa, không ai dám tới gần.

“Vào không?”

[Cửa vào phó bản đã mở, mong người chơi không đứng yên tại chỗ, hãy nắm bắt thời gian!]

“Không vào thì sẽ thế nào?” Chu Châu mở miệng hỏi.

Ôn Khinh đứng giữa đám người, lo lắng nhìn cánh cửa đen ngòm.

“Không đi vào sẽ chết đấy.” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cậu, Ôn Khinh sợ tới mức giật mình thon thót.

Tiếng cười nhạo quen thuộc vang lên lần nữa.

Người đàn ông áo tắm dài có vẻ rất hài lòng với phản ứng của cậu, khóe miệng hắn cong cong cầm đầu bước qua cánh cửa. Ngay sau đó áo bóng rổ cùng áo sơ mi cũng theo vào.

Chỉ còn bảy người đứng ngoài, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

“Sẽ, sẽ chết thật hả?” Một cô gái hỏi.

Chu Châu lắc đầu: “Không biết.”

“Chúng ta vào thôi.”

Chuyện bọn họ đột ngột xuất hiện ở đây đã là sự kiện siêu nhiên, không ai dám lấy mạng mình ra cá cược, từng người từng người bước qua cánh cổng màu trắng.

Đến lượt Ôn Khinh, cậu thậm chí không dám chớp mắt.

Đôi mắt Ôn Khinh trợn tròn, nhìn chằm chằm vào bóng tối.

Một bước chân qua, thế giới thay đổi.

Nơi đây là phòng khách một căn biệt thự.

Xung quanh phòng rất trống trải, không có sô pha TV hoặc mấy món đồ khác mà chỉ có một chiếc bàn đá cẩm thạch dài, mấy chiếc ghế sáp ong đặt đối xứng nhau, trên tường treo đồng hồ lớn, kim giây chuyển động tuyên bố thời gian.

[Tìm, tìm, tìm bạn.

Tìm một người bạn tốt.

Chào hỏi, bắt tay.

Tôi là bạn tốt của cậu.

Tạm biệt!] (*)

*Trích 找朋友 – Bài hát tìm bạn, một bài hát khá nổi tiếng cho các lứa tuổi U ăn dặm và U đến trường:v

Giọng nói máy móc đột nhiên hát bài thiếu nhi, vừa quỷ dị vừa ám ảnh như khúc dạo đầu phim kinh dị, dùng ngôn từ đáng yêu nhất vẽ ra câu chuyện đáng sợ.

Môi Ôn Khinh trắng bệch, móng tay vô ý rạch vào lòng bàn tay.

[Người chơi đã vào đông đủ, phó bản Thần tộc chính thức hé mở.]

[Trong số người chơi có một Người dẫn đường.]

[Chỉ có Người dẫn đường mới có thể mở cánh cửa biệt thự, mong người chơi sớm tìm thấy Người dẫn đường, cùng Người dẫn đường rời khỏi đây.]

[Chín giờ tối hàng ngày người chơi sẽ tiến hành bỏ phiếu, người chơi nhận được nhiều phiếu nhất sẽ mở cửa biệt thự để chứng minh thân phận.]

[Mỗi lần bỏ phiếu sai hoặc có người chơi từ bỏ quyền lợi, manh mối về Người dẫn đường sẽ xuất hiện.]

Quy tắc giống ma sói, mỗi ngày bỏ phiếu một lần, nghe nói phó bản đối xử rất tốt với người chơi, tìm không được còn cung cấp manh mối.

Ôn Khinh nhẹ nhàng thở ra, chắc cửa dành cho người mới khá đơn giản.

[Hiện tại sẽ phát thẻ thân phận.]

[Mong người chơi Ôn Khinh cất giữ thẻ thân phận cẩn thận.]

Giọng nói vừa vang lên, trước mắt Ôn Khinh xuất hiện mấy dòng chữ.

Họ và tên: Ôn Khinh.

Thân phận: Người bình thường.

Tuổi: 20.

Sở trường đặc biệt: Nhát gan.

Hết chương 1- Người dẫn đường (1)

Tác giả có điều muốn nói: Ôn Khinh:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.