Bốn Mươi Hai Cây Số

Chương 2: Chương 2: Người trùng tên trùng họ nhiều như thế, nào có trùng hợp như vậy?




Người trùng tên trùng họ nhiều như thế, nào có sự trùng hợp như vậy?

Hạ Nguyên ngủ một giấc đến mười giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy, ước chừng là uống chút rượu vào tối qua, nên chỉ cảm thấy cơn đau đầu tăng lên, đầu ngón tay cũng không muốn cử động, chỉ muốn ngủ tiếp, nhưng tiếng chuông điện thoại lại bám riết không tha, khiến cô không thể không cố vươn tay, lấy điện thoại từ chiếc túi trên đầu giường ra.

“Alo!” Cô nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ lên tiếng.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của Dư Cẩm Niên: “Em vẫn chưa dậy à?”

Hạ Nguyên lập tức tỉnh táo, lăn long lóc ngồi dậy: “Dậy rồi ạ.”

“Ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.” Vừa nói xong, bụng liền hợp với tình hình mà ục ục một tiếng, may mắn thay người đối diện điện thoại không nghe thấy được.

Dư Cẩm Niên cười nói: “Tối qua sao em lại về trước? Có phải thấy trận bóng rất nhàm chán không? Đều do anh, biết em không có hứng thú với xem bóng đá, mà còn kéo em đến cùng anh.”

Hạ Nguyên nói: “Không phải, do em uống chút rượu, hơi chóng mặt, nên về nhà trước.”

“Tối qua gọi điện thoại em không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, anh rất lo lắng, không sao là tốt rồi. Gần đây chắc em không có nhiều bản thảo cần đuổi kịp lắm nhỉ? Đi ra ngoài chạy bộ, hoạt động nhiều chút, không phải lúc nào cũng ở nhà.”

Hạ Nguyên nói không thuyết phục lắm: “Một thời gian trước em có tham gia vào một nhóm chạy bộ buổi tối gần chúng ta, gần đây cũng có chạy bộ.”

“Vậy à?” Dường như Dư Cẩm Niên rất cao hứng, “Chạy bộ rất tốt, chờ em chạy được nhiều, chúng ta cùng đi tham gia Marathon.”

“…… Được ạ.”

Cúp máy, Hạ Nguyên ngửa đầu và nằm lên giường thật mạnh.

Khi tốt nghiệp vào ba năm trước, vì hai cuốn sách đầu tiên của《 Cuộc phiêu lưu của Hạ Tiểu Kháp》 đã có chút tiếng tăm trong thị trường sách thiếu nhi, bản thân cô lại học quản lý kinh tế, không có hứng thú đi làm ở công ty, đơn giản là chính thức ký hợp đồng văn hóa thiếu nhi với Dư Cẩm Niên, trở thành một tác giả sách thiếu nhi chuyên trách.

Những lợi ích của nghề tự do, không cần nhiều lời.

Khi thấy các bạn học lải nhải vì công việc đau khổ trong nhóm, vì Hạ Nguyên không phải đi làm, không cần phải chịu đựng sự hỗn loạn và đông đúc của việc đi lại, cũng không cần nhìn sắc mặt của sếp, tiền lương thu vào còn xa và cao hơn bạn cùng lứa, lúc vừa mới tốt nghiệp đó, cô rất là đắc ý.

Nhưng chẳng bao lâu, cũng nhận ra những hạn chế của việc làm ở nhà.

Bàn làm việc cách giường chỉ mười giây đồng hồ, sự nhanh chóng và tiện lợi của internet làm cô không cần ra khỏi cửa, cũng có thể ăn được nhiều loại thực phẩm. Vì không cần phải đi làm sáng đi chiều về, nên cô có thể ngủ thoải mái mỗi ngày.

Khi tận hưởng niềm vui của ngôi nhà chết chóc, ba bữa ăn không theo quy luật, công việc và nghỉ ngơi bị đảo ngược, thiếu tập thể thao nghiêm trọng, nó cũng trở thành một kẻ giết người kép của sức khỏe thể chất và tinh thần.

Chỉ hai năm ngắn ngủi, cô đã tăng hai mươi cân*, từ lúc đi học đã gần một trăm, cho tới bây giờ đã gần một trăm hai, hơn nữa tuổi còn trẻ nhưng khí sắc lại càng ngày càng tệ.

* 1 cân ở Trung Quốc = 500g, nên 20 cân ở đây sẽ là 10kg

Các mối xã giao như vách đá nứt vỡ sau khi tốt nghiệp, cô xã giao trên mạng xã hội như cá gặp nước, nhưng khi cô phải đối diện với đám đông trong cuộc sống, cô ngày càng gặp nhiều vấn đề, tinh thần phấn chấn và tự tin vốn dĩ thuộc về độ tuổi này, lại ngày càng cách xa cô.

Cô bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề từ năm ngoái, hơn nữa Dư Cẩm Niên rất thích thể thao, thi thoảng cũng nhắc nhở cô vận động nhiều một chút. Cuối cùng cô quyết định bắt đầu tập thể dục.

Cô không giỏi thể thao từ khi còn nhỏ, cô không có hứng thú với bất kỳ môn thể thao nào, lúc đi học, còn thường xuyên đi dạo phố gì đó với bạn cùng phòng, nhưng sau khi tốt nghiệp đã lâu, đi được vài bước cũng trở thành nhiệm vụ đặc biệt khó khăn.

Lúc đầu cô còn ngập tràn tin tưởng vào việc tập thể dục, nhưng chẳng bao lâu hiện thực đã dạy cô cách làm người.

Bước ra khỏi ngôi nhà chết chóc mà nói cũng phải ấp ủ một thời gian dài, huống chi là đến phòng tập thể hình.

Ai nói với cô thể thao làm cho mọi người hạnh phúc?

Mới là lạ.

Đối với một trạch nữ lười biếng, tập thể dục quả thực là một cực hình đau đớn.

Không bao lâu, huấn luyện viên thể hình như quỷ đòi mạng phải thay đổi đa dạng cách để giục cô đến phòng tập thể hình mỗi ngày, cũng bị cô bôi đen.

Sau đó nữa, có thể là cô thấy phòng tập thể dục quá nhàm chán, nên lại làm một tấm thẻ bơi lội đặc biệt.

Không đến một tháng, thẻ bơi lội lập tức biến thành thẻ tắm rửa.

Sau đó nữa nữa, là hai tháng trước.

Có một lần cô ra ngoài đi ăn với Dư Cẩm Niên, trên tivi trong nhà hàng đang phát sóng trực tiếp một cuộc đua Marathon.

Dường như Dư Cẩm Niên cảm thấy rất thích thú, hào hứng đầy mặt nói với cô, chờ anh rảnh rỗi nhất định phải đi chạy một cuộc đua Marathon chính quy.

Khi đó, cô đã bắt đầu ấp ủ lời tỏ tình.

Lúc trở về liền hạ quyết tâm, phải chạy bộ vì tình yêu, đến lúc đó cùng Dư Cẩm Niên đi chạy đua Marathon.

Xét cho cùng, những sở thích thể thao khác của Dư Cẩm Niên, như bóng rổ, bóng đá, tennis, bóng chày, leo núi, lướt sóng…… Đối với cô mà nói là không thể mong đợi, chỉ có chạy bộ là một chiến dịch có độ dày bằng không.

Làm một trạch nữ lười biếng với những thất bại liên tục về thể thao, cô không hề có khái niệm gì về chạy Marathon bốn mươi hai cây số, nhưng tình yêu đã truyền cảm hứng cho quyết tâm và tinh thần chiến đấu của cô ngay lúc đó.

Tối hôm đó cô đã tham gia vào một nhóm chạy bộ buổi tối, sẵn sàng đi chạy bộ mỗi tối, nhân tiện có thể làm quen với những người bạn mới.

Hai tháng trôi qua, cô chạy tổng cộng chưa đến bốn lần, tổng số chặng đường, không vượt quá năm cây số.

Ôi, sức mạnh tình yêu, đối với một trạch nữ lười mà nói, chỉ có năm cây số.

Có điều, tất nhiên, sức mạnh của thất tình, chắc là sẽ mạnh mẽ hơn một chút, trong đầu Hạ Nguyên hiện ra Tằng Tuyết và Dư Cẩm Niên sức sống bắn ra bốn phía vào tối qua, cô bật dậy khỏi giường, chạm vào điện thoại để mở WeChat lên.

Group chat đó tên là “Bốn mươi hai cây số”, một nhóm trò chuyện khí thế ngất trời.

Mặc dù cô tham gia nhóm chạy bộ buổi tối không quá vài lần, nhưng có quen được vài người bạn mới, chính là ba người trong nhóm này.

Vài người mới gặp đều là vừa tham gia nhóm chạy bộ buổi tối, mỗi người ôm hùng tâm tráng chí mà đến.

Chạy bộ bình thường thì tính là gì?

Mục tiêu của bọn họ là Marathon.

Cho nên đã lấy tên nhóm là “Bốn mươi hai cây số“.

Bốn mươi hai cây số, là toàn bộ khoảng cách của cuộc đua Marathon.

Đừng nhìn tên nhóm phi thường và chí khí ngút trời như thế.

Thật ra ba người này cũng giống như cô, đều là những trạch lười* không thích thể thao.

*Viết tắt cho trạch nam/nữ lười biếng

Xét cho cùng, đến lớp không phải bất hợp lý, nhóm chạy bộ buổi tối hơn ba mươi người, cô đã cùng ba người này ăn nhịp với nhau.

Trên thực tế, kể từ khi thành lập nhóm này, tất cả mọi người đều không đi chạy một bước, nói chuyện phiếm trong nhóm mỗi ngày nhưng thật ra rất thân thiện.

Lúc này có vài người đang bùm bùm trò chuyện, Hạ Nguyên bất ngờ mạo muội gửi một tin nhắn: Tối nay ai đi chạy bộ?

Trong nhóm vốn đang khí thế ngất trời, bỗng dưng trở nên im bặt.

Vẫn là Lâm muội muội trả lời trước: Tối nay tôi hẹn với bạn ra ngoài xem phim, nên không đi.

Lâm muội muội tên là Lâm Gia, là một chủ cửa hàng làm đẹp lớn của Taobao, khiếm khuyết duy nhất là chiều cao 1m72, cân nặng chỉ có tám mươi cân, vì bạn trai ngoại tình với một Dabomei*, cô phẫn nộ mà cải danh thành Lâm muội muội, tham gia nhóm chạy bộ buổi tối, quyết tâm dựa vào chạy bộ mà tăng trọng tăng cơ.

*Chỉ những cô gái có ngực siêu to:v

Cô trả lời xong, hai người kia cũng trả lời theo.

Đại Phi: Tối nay tôi phải tăng ca, cũng không thể đi.

Đại Phi tên đầy đủ là Tần Phi, là một trạch nam theo trình tự đi làm biên tập chương trình tan ca về chơi game, nghe nói lúc trước bạn gái có cho anh ta một tấm thẻ tập thể hình, anh ta chỉ kiên trì ba ngày đã bãi công, kết quả là bạn gái đã chạy theo tên huấn luyện viên thể hình, dưới sự tức giận anh ta đã đi tìm người ta tính sổ, nhưng sổ chưa kịp tính, bản thân đã bị cơ bắp của tên huấn luyện viên thể hình tóm được, ấn xuống đất và hung hăng cọ xát một trận. Sau khi trở về, anh ta tham gia nhóm chạy bộ buổi tối với vẻ mặt giận dữ.

Bí Đao: Tối nay đạo sư muốn tìm chúng tôi mở họp, không đi được.

Đại danh Bí Đao là Trương Hiểu Đông, là một học sinh bên cạnh Giang Đại Nghiên, lý do tham gia nhóm chạy bộ buổi tối tương đối đơn giản, anh ta không có những câu chuyện tình cảm thăng trầm như hai người trên kia, đơn giản chỉ muốn giảm cân. Có điều, đừng thấy anh ta trải nghiệm đơn giản, nhưng chí hướng lại rất rộng lớn, đến nay nụ hôn đầu tiên vẫn chưa trao ai, sau khi lập chí giảm cân thành công, sau 5 năm sẽ bổn mệnh phá thân.

Cũng không biết có phải chột dạ hay không, mấy người này sau khi trở về đã lập tức bỏ chạy.

Hạ Nguyên im lặng nhìn ba câu trả lời.

Nói thật, cô thấy nhóm chạy bộ này của bọn họ, không nên gọi là “Bốn mươi hai cây số”, mà nên gọi là “Liên minh rác thải”.

Trước khi cô biết những gia hỏa này, vì trong ba năm nay người cô gặp nhiều nhất là Dư Cẩm Niên, cô đã từng thấy vô cùng tự ti với cái tính trạch lười phế này của mình.

Nhưng bây giờ cô mới biết, trong thời đại này, những phế trạch giống như cô, thật sự đang ẩn nấp trên mọi nẻo đường.

Ngay cả bị đàn ông ngoại tình, bị đội nón xanh, bị tình địch ẩu đả, cân nặng hai trăm và nhiều động lực khác nữa, cũng không đủ để làm người ta kiên trì vận động môn chạy bộ đơn giản này.

Có thể thấy được, sức mạnh tình yêu, thật sự rất dễ bị tổn thương.

Hạ Nguyên thầm nghĩ, nếu bọn họ không đi, một mình tôi đi cũng không thú vị, tôi đây cũng không đi!

Thuyết phục bản thân đi chạy bộ, có thể sẽ phải trải qua gầy dựng lâu dài và khó khăn.

Nhưng từ bỏ quyết định, chỉ cần một giây.

Cô mở ứng dụng APP ra, cẩn thận chọn hai đơn đặt hàng cho bữa ăn, sau đó bỏ qua điện thoại, xuống giường và chuẩn bị đi rửa mặt.

Vừa dẫm lên đôi dép, ánh mắt cô vô tình rơi vào tấm card màu trắng bên cạnh.

Cô khịt mũi một tiếng, rồi cúi người xuống nhặt tấm card lên, thấy đó là một tấm danh thiếp.

Cô nhớ lại, tối qua mình đã cưỡng hôn một người đàn ông xa lạ trên sàn nhảy, rồi bị bạn của người đàn ông đó đuổi theo. Khi cô ra khỏi quán bar, tùy tay ném vào trong túi, chắc là lúc nãy lục tìm điện thoại, nên không cẩn thận rút nó ra theo.

Tấm card này rất đơn giản, ở trên là tên công ty —— Ngôn Hành Khoa Kỹ. Ở giữa tấm card là tên của người đó và không có chức vị, không có danh hiệu, dưới cùng là một dãy số di động.

Ánh mắt của Hạ Nguyên dừng lại ở giữa tấm card.

Giang Tích Ngôn.

Sao lại quen thuộc đến vậy?

Được rồi, chính xác là cô biết một người tên Giang Tích Ngôn, anh ruột của phát tiểu Giang Mạc Ngữ của cô cũng có tên này.

Tuy nhiên người này đã ra nước ngoài sau khi học xong đại học, cô không bao giờ gặp lại nữa, cũng không nghe Giang Mạc Ngữ nhắc đến anh trai của cậu ta khi nào về nước, cô vẫn không đến mức liên kết người này với anh trai của bạn thân mình.

Trong đô thị lớn này có hàng ngàn người, người trùng tên trùng họ nhiều như thế, nào có sự trùng hợp như vậy?

Cô không quan tâm mà bĩu môi, rồi ném tấm danh thiếp vào sọt rác.

Ngay cả nụ hôn đầu tiên hoang đường đó của mình, cũng ném vào cùng.

Editor: Lạc Lạc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.