Bốn Năm Phấn Hồng

Chương 69: Chương 69: Thực tập tại toà soạn, chạm trán kẻ thù cũ




Năm thứ tư: Sống thử

Năm đó, khi tôi rút khỏi trung tâm tin tức của trường, tôi nhận ra rằng muốn trở thành biên tập viên thời sự chân chính trong sự hỗn loạn của ngôi trường này là điều không thể. Tôi quyết định đặt chân tới trung tâm tin tức đại chúng khác bên ngoài trường. Năm thứ tư đại học, mục tiêu mà tôi lựa chọn cho mình là một toà báo ở Vũ Hán. Lần này là nhờ một bài viết vụng về đã từng được đăng nên tôi đã được tới toà soạn này và bắt đầu công việc thực tập của mình.

Thực tập là một công việc vô cùng vất vả. Tôi lại là một đứa rất lười, không phù hợp với việc làm tin tức, tôi cứ tưởng viết bản tin chỉ cần ngồi nhà biên tập một chút như trước đây là được. Tôi sợ phải phơi nắng, sợ nắng sẽ khiến tôi đen đi, già đi, xấu đi, tôi sợ gặp mưa gặp gió, dính nước mưa tôi sẽ ốm mất, tôi sẽ ướt như chuột lột (ha ha, viết xong mới thấy câu này không thể nói như vậy được). Từ khi có người yêu, tôi trở thành một cô gái vô cùng, vô cùng yếu ớt. Trước đây chẳng có ai cưng chiều cả, từ bé đã biết tự lo liệu mọi thứ, tất cả đều dựa vào bản thân, vậy nên tôi đã trở thành một người rất kiên cường, kiên cường đến ngoan cường. Bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Hoá ra ta cũng có thể được nuông chiều ngay cả khi đã không còn nhỏ nữa.

Thực tập như vậy tự nhiên thấy vô cùng mệt mỏi, thầy giáo nhìn thấy tôi như vậy cũng không muốn kèm cặp tôi nữa. Cho đến khi tôi gặp Lâm Lập Thuần trong văn phòng toà soạn.

Trong giây lát khi vừa mới gặp nhau, tôi quả thật không dám tin vào mắt mình. Thế nào mà lại gặp cô ta cơ chứ? Nhưng rõ ràng là cô ta. Đại học năm thứ tư rồi, vậy mà cô ta không hề thay đổi, làn da vẫn trắng hồng như trước, đôi mắt vẫn to tròn như của nhân vật trong phim hoạt hình Nhật Bản, dáng người không lấy gì làm cao, ăn mặc vẫn bốc lửa như xưa. Cái giây phút nhìn thấy tôi, cô ta cũng sững người, ánh mắt cô cũng đầy vẻ kinh ngạc, giống như tôi, kinh ngạc chứ không phải vừa sợ vừa mừng. Các cụ đúng là thánh thật, sao có thể sáng tạo ra nhiều từ ngữ tuyệt vời như thế nhỉ, “oan gia ngõ hẹp“.

Chúng tôi nhìn nhau mất hai giây, tôi lấy hết can đảm nói với cô ta một cách dè dặt: “Là cậu sao? Thật khéo quá“. Cô ta vênh mặt nhìn tôi một cái chứ chẳng thèm đáp lại lời tôi. Tôi ngượng ngùng bỏ đi, mẹ kiếp, vẫn kênh kiệu vậy à!

Lâm Lập Thuần là bạn học phổ thông với tôi. Hồi còn học phổ thông, hai người chúng tôi đều thuộc loại nổi trội của trường. Cô chủ nhiệm luôn coi hai chúng tôi là hai vật báu. Đến nỗi tên của hai chúng tôi chẳng ai là không biết, chẳng ai là không rõ. Tôi luôn thích những cô gái giỏi giang. Cho dù cô ta ngạo mạn cuồng vọng hơn tôi rất nhiều. Thế là tôi với cô ta đã từng có thời gian là bạn tốt của nhau, cùng đi học, cùng đi ăn cơm, lúc nào cũng xuất hiện cùng với nhau.

Chuyện xảy ra sau này nói ra thật tầm thường. Lâm Lập Thuần thích một nam sinh, nhưng cậu ta lại thích tôi. Không thể nào trách tôi được, tôi là một nữ sinh trầm tính và sống nội tâm, tuyệt đối không bao giờ tranh giành tình yêu với người khác. Trách thì chỉ có trách cô ta quá tự cao, ngạo mạn, dứa con trai nào mà chịu được chứ! Thật thà mà nói, cô ta đã kiêu ngạo đến độ không ai sánh bằng. Xưa nay cô ta đi đường chỉ nhìn lên trời chứ không nhìn người, chẳng bao giờ cười với ai, những lúc tỏ ra không thèm để tâm thì chỉ hấm hứ một cái.

Sau khi tôi và anh bạn kia trở thành bạn tốt, chúng tôi cũng từng nói chuyện về Lâm Lập Thuần. Tôi nói một cách vô cùng bực tức, tôi tựhc sự không hiểu sao một cô gái lại có thể ngạo mạn đến độ không ai sánh kịp như thế. Phải, cô ta xinh đẹp, cô ta thông minh, cô ta có tài, cô ta có cá tính! Những cái đó tôi cũng có, nhưng tôi đâu có giống cô ta? Tôi trầm tính và sống nội tâm, gặp ai cũng cười, gặp những người mà mình không hề thích thì chỉ không nói chuyện với người ta mà thôi, chứ không vênh mặt lên, hấm hứ vào mặt họ như vậy.

Lại nói chuyện cũ, chuyện tôi và cô ta tại sao lại trở thành kẻ thù. Năm đó khi thấy quan hệ giữa tôi và anh bạn kia ngày càng thân thiết hơn, cô ta dường như đã buồn rất nhiều ngày. Một buổi tối tự học, tôi và anh bạn kia đang cắm cúi thảo luận một vấn đề (chúng tôi đều là những học sinh ngoan, cách mà chúng tôi thể hiện sự thích thú rất đơn giản). Học sinh ở trong lớp không đông lắm, có lẽ Lâm Lập Thuần nghe thấy những lời thì thầm của chúng tôi, sự nhẫn nại cũng đã lên đến đỉnh điểm, cô ta liền đứng bật dậy, rút một quyển sách ném về phía hai chúng tôi! Tôi cảm thấy “không ai sánh kịp” là những từ chưa đủ để hình dung về cô ta, quả thực là điên khùng! Đúng là đồ thần kinh. Hai chúng tôi đều nhìn Lâm Lập Thuần. Cô ta không thèm ngó đến chúng tôi nữa mà xách ba lô xông thẳng ra khỏi lớp học.

Không chỉ có vậy, từ đó trở đi, cứ lâu lâu cô ta lại viết thư cho tôi! Trong thư toàn là những lời lẽ khiêu khích tôi, nói cô ta sẽ không thua tôi, rằng cô ta khinh thường tôi. Sau mỗi lần viết thư cho tôi, thì cô ta lại ngay lập tức viết cho cậu bạn kia một bức thư.

Cứ mỗi lần nhìn thấy lá thư kẹp trong quyển sách là đầu tôi lại như muốn bung ra.

Tôi thấy thần kinh cô ta thật sự có vấn đề, là chứng phiền muộn u uất hoặc là bệnh nóng tính, hay nghĩ ngợi viển vông. Lâm Lập Thuần là nữ sinh thần kinh không bình thường nhất mà tôi từng gặp, từ góc độ của một người bình thường mà nói, tôi cũng chẳng có cách nào để giải thích hành vi của cô ta.

Tôi không có bất cứ sự phản kháng nào. Trong lòng thầm cảm thấy đau xót. Trong lớp có bao nhiêu người nhìn tôi và cậu bạn kia, nhưng tôi vẫn cảm thấy sự xót xa còn lớn hơn cả sự khó xử. Hai nữ sinh ưu tú có thể làm bạn, nhưng hai nữ sinh ưu tú đều có cá tính khá cực đoan mà làm bạn với nhau thì lại giống như đang lắp ráp một quả bom hẹn giờ, nếu không cẩn thận, sẽ khiến tình cảm giữa hai người tan thành mây khói.

Tôi không thể tha thứ cho cô ấy. Thực sự thì cô ta cũng chẳng hề hối lỗi. Tính cách cô ta vẫn như vậy cho đến tận bây giờ.

Cô chủ nhiệm không hề biết gì đến chuyện giữa chúng tôi, sau này, trong một lần biểu diễn, cô chủ nhiệm lại yêu cầu chúng tôi diễn chung một tiết mục. Khi đó đang ở trong văn phòng, tôi và Lâm Lập Thuần đứng trước mặt cô chủ nhiệm. Cô chủ nhiệm vừa dứt lời, Lâm Lập Thuần ngẩng cao đầu nói: “Em nhất quyết không làm chung bất cứ việc gì với Dịch Phấn Hàn đâu. Cô muốn tìm ai thì tìm“. Cô ta lại hứ một tiếng rồi quay người đi thẳng, không hề ngoảnh lại. Tuyệt nhiên không hề để tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của các giáo viên trong văn phòng. Nếu như đối tượng mà cô ta đối đầu không phải là tôi thì có lẽ trong khoảnh khắc đó, tôi đã xếp cô ta vào danh sách thần tượng của mình rồi.

Tôi vốn không phải là đứa hay cạnh tranh với người khác. Bởi lẽ, tôi hiểu rằng cảnh giới cao nhất của sự cạnh tranh đó là cạnh tranh với chính mình, không ngừng vượt qua chính mình, chiến thắng chính mình, bạn sẽ chiến thắng được nhiều thứ. Huống hồ là những kì phùng địch thủ khó nhằn.

Nhưng Lâm Lập Thuần luôn coi tôi là đối thủ. Cô ta đã nhiều lần “xuất chiêu”, tôi tránh né không kịp nên đã trúng đòn. Có những lúc cô ta đằng đằng sát khí đến nỗi hoa nở cũng phải lụi tàn. Khi cao thủ đọ chiêu, cái để so sánh là thực lực chứ không cần phải lo lắng đối thủ của mình chơi xấu. Tiểu thuyết của Kim Dung đều viết như vậy cả. Đây cũng là điều khác biệt giữa cuộc chiến với Lâm Lập Thuần và cuộc chiến với Chu Dữ. Thế nên có thua thì cũng phải thua một cách tâm phục khẩu phục.

Cô ta cần mẫn hơn tôi. Cùng được một thầy giáo dẫn đi khắp nơi, nhưng cô ta luôn hăng hái hỏi thầy, tranh thủ viết từng giây từng phút, chỉ sợ tôi viết bản tin nhanh hơn cô ta, dàn ý mới hơn cô ta, thu thập tài liệu nhiều hơn cô ta. Đợt đó, hai đứa chúng tôi tất tả chạy theo thầy để đi lấy tin, thầy hướng dẫn ba sinh viên thực tập, chuyện này lại khiến tôi nhớ đến những tài liệu học tập mà chúng tôi thường dùng khi còn học trung học, gọi là “học làm bá chủ“.

Có lẽ ông thầy đó rất ít khi gặp được những sinh viên thực tập chăm chỉ như vậy, nên liên tục thốt lên, quả là hậu sinh khả uý, hơn nữa lại sinh ra đến hai cô học trò xuất sắc. Đáng thương thay một sinh viên thực tập khác đã bị tôi và Lâm Lập Thuần doạ cho chạy mất dép.

Thực ra có một số nữ sinh vì tranh lấy bản tin mà đã dùng mọi thủ đoạn, liếc mắt đưa tình, đố kị rồi tranh giành đấu đá lẫn nhau còn Lâm Lập Thuần lại tuyệt đối quang minh chính đại, hoàn toàn chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân.

Tôi dần dần bại trận. Trước đây tôi đã từng nói rằng mình thật sự là một đứa con gái yếu ớt, hơn nữa bản chất lại không thích tranh giành với người khác. Tôi thích ngủ, tôi sợ phải phơi nắng, tôi lười nói chuyện, tôi không hề thích hợp với việc làm tin tức, nếu không phải là Lâm Lập Thuần ép tôi thì tôi đã thôi làm từ lâu rồi. Có ép cũng vô ích, cuối cùng thì tôi cũng không làm. Chuyện gì mà bị ép làm thì sẽ chẳng bao giờ duy trì lâu được, cứ coi là bị ép phải xây dựng sự nghiệp đi chăng nữa, nhưng nếu bản thân không có hứng thú thì cũng không thể kiên trì lâu được.

Số lần tôi đến toà soạn thưa dần, bản tin của một phóng viên tin tức thì không nhiều, vậy mà tên của Lâm Lập Thuần vẫn thường xuất hiện trên mục khoa học giáo dục của các tờ báo như: tờ X của tỉnh Sở Thiên, hoặc báo Y của tỉnh Vũ Hán. Thế nên tôi nhận ra rằng mình đã làm. Có lẽ cô ta thực sự không muốn cạnh tranh với tôi, cô ta chỉ muốn xây dựng sự nghiệp làm một kĩ nữ nổi danh mà thôi, ôi xin lỗi, viết nhầm rồi, phải là làm một kí giả nổi danh mới đúng.

Lần cuối cùng lấy danh nghĩa toà soạn chúng tôi đi phỏng vấn, do thầy có việc đột xuất nên để cho tôi và Lâm Lập Thuần đi. Đó là một công ty ở bên Hàn Khẩu. Tôi và Lâm Lập Thuần phải lên chuyến xe 607. Cô ta lên trước, tôi nhìn thấy rõ ràng cô ta đưa 1,2tệ, tôi vội vàng lên xe, rồi cũng đưa 1,2tệ. Thực ra mà nói, đi xe buýt với người quen thì chuyện mỗi người phải tự bỏ ra 1,2 tệ đối với tôi thật sự không quen lắm, nhưng Lâm Lập Thuần lại cứ dửng dưng làm như vậy.

Trên xe rất đông. Hai người chúng tôi bị ép đứng sát nhau, nhưng trên cả đoạn đường chẳng hề nói với nhau câu nào. Tôi không thích nói chuyện với người khác, cô ta cũng chẳng thèm nói chuyện với ai. Khi tới toà nhà Thủ Thuỷ, người bên cạnh xuống xe, để lại một ghế trống, tôi muốn nói theo thói quen là “cậu ngồi đi”, nhưng bỗng nhận ra rằng bên cạnh mình là kẻ khác người Lâm Lập Thuần nên liền ngậm miệng luôn. Cô ta cũng không ngồi. Trong khi hai chúng tôi còn đang đùn đẩy nhau thì một người phụ nữ trung niên dáng người phốp pháp với lớp phấn nền rởm và nét lông mày thô xấu trên mặt đã lao như tên bắn lên chỗ ghế trống, đặt mông xuống ngồi như trút bỏ được gánh nặng.

Cuộc phỏng vấn khá thuận lợi. Tôi nhận ra rằng xinh đẹp mà làm tin tức rất có lợi thế. Rất nhiều người đàn ông trung niên khi trả lời phỏng vấn đều có ấn tượng tốt với chúng tôi. Lúc đó tôi đã chẳng muốn làm gì nữa, chỉ nhìn Lâm Lập Thuần một mình gánh vác hết cả công việc. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người đàn ông kia đề nghị đưa chúng tôi về.

Ông ta mở cửa chiếc Daben, làm động tác mời vào xe. Tôi tự nhiên không muốn ngồi cạnh ông ta, cả người ông ta toát lên một mùi thô bỉ, béo không thể nào chịu được. Tôi vốn dĩ cứ ngồi ô tô con là thể nào cũng say, ngồi cạnh ông ta mà không nôn mở thì thật là khó chịu. Lâm Lập Thuần do dự đứng trước cửa xe một lúc, cuối cùng cũng luồn lên ghế trên ngồi Tôi rất khó chịu, cô ta còn ghét tôi hơn là ghét cái gã đàn ông tai to mặt lớn kia Cô ta thà ngồi với ông ấy chứ không muốn ngồi cạnh tôi. Để tự an ủi mình, tôi lại nghĩ ra một giả thiết, có thể là cô ta đang muốn tìm cơ hội để moi tiền. Còn về việc tại sao phải làm điệu bộ do dự đứng trước cửa xe thì lại phải dùng đến điển cố “Kỹ nữ và tấm biển trinh tiết“. Quả nhiên giống như những gì tôi nghĩ, tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, giống như ngày hè được ăn kem vậy.

Tôi ngồi ở ghế sau, nhìn thấy người đàn ông kia nói chuyện với Lâm Lập Thuần, cười đến rung từng thớ thịt trên mặt, còn Lâm Lập Thuần vẫn cứ giữ cái vẻ kênh kiệu cố hữu của mình, chẳng hề nghiêng đàu sang nhìn gã béo kia. Trong lòng tôi không thấy thoải mái. Cái điệu bộ giả tạo mà cứ như thật vậy, không khác gì chuyện AQ giả làm con gái nhà lành. Tôi ngẩn người ra, nghĩ một lúc, nếu mình xuống xe trước, chắc bọn họ còn vui đến độ cười vỡ bụng mất thôi, làm thế cho ai coi chứ? Tôi tự an ủi mình một chút rồi ngủ một cách ngon lành.

Khi xe đến phố Vĩnh Thanh thì đột nhiên gã béo kia phanh gấp một cái. Tôi gậit mình tỉnh dậy trong sự mơ hồ, lúc đó tôi nghe thấy tiếng chửi chua ngoa của Lâm Lập Thuần: “Đồ đĩ đẻ, đồ chó chết“. Tiếng mở cửa xe rầm một cái, bỗng nhiên một tờ giấy màu sắc rực rỡvờn bay trong không trung. Tôi vội vàng chạy ra khỏi xe. Ôi mẹ ơi, bao nhiêu là tiền! Tôi cứ thấy thương tiếc cho gã béo kia. Quay đầu lại nhìn Lâm Lập Thuần, dáng người cao ráo của cô ta dần dàn biến mất trong một chiếc taxi Fukang màu hồng. Tôi sợ gã béo kia lại quay ra làm phiền mình nên vội vàng gọi một xe khác chạy biến luôn.

Toà soạn lúc này giống như một cái sọt rác lớn, tôi cân nhắc rồi quyết định sẽ không đến đó nữa. Tôi sẽ tìm một toà soạn khác để thực tập. Mặc dù đây không phải do lỗi của tôi, cũng chẳng phải là sai lầm của chúng tôi mà chỉ vì quá mức cẩn thận đến mức nhát gan.

Có điều là từ đó về sau, trước mặt người khác tôi chẳng bao giờ nói đến chuyện Lâm Lập Thuần hơn người như thế nào. Một nữ sinh như thế thì tôi ủng hộ cái sự không ai sánh bằng của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.