Tình yêu của Trịnh Thuấn Ngôn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tuy rằng có lúc chúng tôi đã từng nói về việc cô ấy có thực sự hợp với người yêu của mình hay không? Có thể dùng bốn chữ “Trai sắc gái tài” để khái quát về họ.
Trước khi quen anh ta, Thuấn Ngôn là một cô gái luôn duy trì tác phong tốt đẹp thuở trung học, vươn lên học tập, một là không sợ khổ, hai là không sợ mệt, ngày ngày lên phòng tự học, không bao giờ trốn học, năm nào cũng giành được học bổng. Cô ấy đã giành được vô số giải thưởng lớn bé các loại, cô ấy là kiểu học sinh giỏi tuyệt đối. Nói chung, trong trường đại học những sinh viên giỏi như thế ít hơn nhiều so với số người đẹp. Nhưng người yêu của cô ấy về cơ bản thuộc loại sinh viên hư. Một tuần chỉ lên lớp vài buổi, ngày nào cũng chìm ngập trong những trò chơi, với bóng rổ và cả với việc theo đuổi con gái, năm nào cũng có một đống môn phải thi lại, nếu không phải nhờ những đãi ngộ đặc biệt của khoa Thể dục mà chiếu theo quy định của trường, với bao nhiêu môn rớt như vậy thì có lẽ đã bị thôi học từ lâu rồi.
Nhưng, bọn họ lại rất hợp nhau. Một lần nữa lại phải chứng minh cho lí luận của tôi về tình yêu. Yêu đương là sự bổ sung cho nhau về nhu cầu, về tính cách, về diện mạo, về học thức, về căn bản, bổ sung cho nhau mới có thể nói rằng sự kết hợp của chúng ta đã tạo nên sự hoàn mĩ cho nhau.
Vậy mà tôi lại không thấy được những thứ đó ở họ. Tình yêu với sự bổ sung cho nhau nếu không lấy hôn nhân làm đích, không lấy tình cảm sâu đậm của đôi bên làm cơ sở thì sự bổ sung cho nhau từ đầu đến cuối cùng cũng không hợp nhau. Tính cách không hợp, dung mạo không tương xứng rồi đến khoảng cách về học thức... Lí do khi yêu nhau cuối cùng thường trở thành cái cớ để chia tay.
Trong ba tháng bên nhau sóng yên bể lặng, cùng với anh ta Trịnh Thuấn Ngôn đã làm những việc mà cô ấy chưa bao giờ làm trước đây: trốn học, lên mạng chơi điện tử thâu đêm, hay suốt đêm không về...
Vào một buổi tối sau hơn ba tháng, Trịnh Thuấn Ngôn gọi điện thoại đến kí túc xá của anh ta hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, cô ấy đạp cửa một cách nặng nề và chạy ra ngoài, lúc đó đã là 11h15 phút. Tôi vội vàng đuổi theo kéo cô ấy lại.
“Cậu làm gì thế?”
“Đi tìm anh ta.”
“Anh ta đang làm cái trò gì không biết?”
“Anh ta lại đi chơi điện tử thâu đêm rồi! Chơi Võ lâm truyền kỳ rồi!” - Thuấn Ngôn vừa khóc vừa nói.
Tôi không biết phải an ủi như thế nào, chỉ biết ôm lấy cô ấy. Hai người con gái ôm nhau một cách ấm áp. Một người là 37 độ, hai người là 74 độ.
Chúng tôi cùng đi đến khu nhà Thiên Đài bảy tầng.
Mặt đất tối om, trống trải và rộng rãi, ngang dọc mấy sợi dây thừng, còn có hai chiếc giường đơn bị người ta bỏ quên chưa thu về đang lung lay một cách cô độc. Cơn gió to rất lạnh mang theo hơi thở của đêm đen, lạnh lẽo, vô thức, không có mục đích, rộng rãi trống trải và hư vô. Tầm nhìn bị che khuất bởi những chiếc giường đơn, khiến chúng tôi không nhìn thấy ranh giới của khu nhà Thiên Đài.
Đó là lần đầu tiên Trịnh Thuấn Ngôn dốc bầu tâm sự với tôi sau khi cô yêu.
Cô ấy nói trông anh ta có vẻ lịch sự phóng khoáng vậy thôi, nhưng thực ra nhà anh ta cũng chẳng phải là giàu có gì, cũng chỉ bình thường mà thôi. Chứ đừng nói đến là sau này gia đình anh ta sẽ nuôi anh ta.
Cô ấy kể anh ta học hành thế này, đã không chịu rèn luyện mà suốt ngày chỉ biết chơi Truyền kỳ, không có một chút chí tiến thủ nào. Có biết bao nhiêu môn học anh ta còn nợ, chẳng học nổi cái gì.
Cô ấy còn nói đã ba ngày liền anh ta chơi Truyền kỳ thâu đêm suốt sáng, đến cả thời gian hẹn hò cũng không có, anh ta chơi điên cuồng.
Cô nói anh ta mà cứ tiếp tục như thế chắc chắn sau này sẽ chẳng tìm nổi việc gì, để xem có quán Internet nào muốn nhận anh ta vào làm quản lí không.
Cô nói nếu anh ta cứ như thế này thì còn yêu đương gì được nữa, chẳng có một chút tương lai, anh ta lấy gì ra đẻ thực hiện lời hứa cho tương lai của mình!
Cô nói, từ nhỏ đã được gia đình cô giáo dục rất nghiêm khắc nên cô học hành rất chăm chỉ.
Cô nói, thực ra cô ấy luôn có những yêu cầu rất cao về cuộc sống, về sự nghiệp tương lai.
Cô nói, thực ra cô ấy luôn rất nỗ lực, nỗ lực để có thể làm việc tốt trong tương lai, để có thể có một cuộc sống dễ chịu.
Cô nói...
Nói xong, cô ấy thở dài thườn thượt. Ngẩng đầu lên, những ngôi sao sáng đang chiếu rọi vào những giọt nước mắt cô, lấp lánh sáng trong. Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô rồi vỡ ra và không thấy nữa.
Cô ấy nói: “Mình cảm thấy sau này mình và anh ta không thể ở bên nhau được. Khó lắm. Không thực tế.”
Ngẩng đầu lên trời, tôi nhìn thấy rất nhiều sao, dường như chúng đang nháy mắt với tôi. Ngẩng đầu lên mới thấy không có gì có thể che khuất tầm mắt của mình. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi ngắm sao trong đêm kể từ khi tôi vào đại học, và cũng là lần đầu tiên ngắm sao cùng Trịnh Thuấn Ngôn. Tôi nhớ khi còn học trung học tôi cùng cậu bạn ấy đứng ở hành lang tầng ba nói chuyện rất vui vẻ, hôm đó sao cũng nhiều và sáng như thế này.
Kia chính là ánh sao của ngày hôm ấy.
Tôi có thể nói gì đây? Những ngôi sao kia trông thật gần nhau, chúng gần nhau đến mức như đang thì thầm, đang ngả vào nhau cùng nói những lời lẽ ngọt ngào. Nhưng trên thực tế, chúng cách nhau rất nhiều năm ánh sáng, khoảng cách năm ánh sáng còn dài hơn cả kiếp trước và kiếp này. Chúng xa xôi tới mức đôi bên không dám nhìn nhau và tin tưởng...
Trong trường đại học có biết bao nhiêu chàng trai cô gái, họ đã từng yêu nhau thật lòng. Thực sự họ đã coi người yêu là một phần cuộc đời mình, khi ở bên nhau có biết bao những thời khắc nhỏ nhoi mà ấm áp họ đã từng nghĩ tới tương lai của cả hai. Chàng trai thì hứa hẹn một cách thiêng liêng rằng, hi vọng sau này cô gái ở bên anh sẽ được sung sướng, không phải vất vả thế này. Cô gái thì rụt rè đồng ý cùng nắm tay nhau sống đên đầu bạc răng long.
Chúng ta đã từng yêu nhau chân thành, đã từng hạnh phúc bên nhau. Chúng ta đã từng có tình yêu thật sự.
Nhưng cuối cùng, tình yêu vẫn thua, thua hiện thực, thua thời gian, thua vật chất, thua áp lực.
Muốn khóc mà không khóc được.
Ngày tốt nghiệp nói lời chia tay, nếu không phải là tên vô lại thì nhất định cũng là vì không biết phải làm sao nữa.
Một nam sinh không có chí tiến thủ mới chính là chàng trai khiến ta không có cảm giác an toàn nhất.
Bởi vì chúng ta không cần một thân hình cao to vạm vỡ ngày ngày giúp chúng ta đánh nhau, mà chúng ta cần một cuộc sống đảm bảo, bây giờ là thế, sau này lại càng cần phải vậy. Nhưng đáng tiếc trong trường đại học có quá nhiều nam sinh không hiểu nổi chân lí này.