Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Chương 44: Chương 44: Gặp lại Chúa tể Hắc ám








Làng Little Hangleton nằm sâu trong thung lũng, náu mình giữa hai dốc đồi. Nằm trên đỉnh đồi ngó xuống làng là một ngôi nhà đã từng là một biệt thự xinh xắn, đứng cách cả dặm vẫn nhìn thấy rõ. Nhà của Riddle.

Trong kỳ nghỉ hè của năm học thứ nhất, Harry đã từng đến đây và chuẩn bị. Rắc rối ở chỗ: nhà Gaunt cũ đã bị nguyền rủa bởi Nghệ thuật Hắc ám. Sau một phen cân nhắc, cậu chỉ đành ếm một vài bùa chú cảnh báo xung quanh căn nhà. Và ngay ban nãy thôi, ở Quán Ba Cây Chổi, Harry đã thông qua thần chú phát hiện có người xâm nhập.

Khi bốn đứa Độn thổ tới con đường dẫn vào làng, chúng không thấy gì ngoài những bờ giậu và bầu trời đã bắt đầu âm u. Giống như lần trước, con đường đột ngột rẽ sang bên trái và dẫn tới con dốc sườn đồi, quanh co, đá sỏi và khúc khuỷu, có vẻ như đang dẫn tới một mảnh đất của những hàng cây già phủ bóng đen lạnh lẽo.

_ Ở đây?

_ Ừ.

Bốn đứa che giấu thân phận bằng thuốc Đa Quả Dịch và áo choàng, chúng không hẹn mà đồng loạt rút đũa phép. Tự ếm lên mình thần chú Tan Ảo Ảnh, chúng cảnh giác di chuyển. Ngôi nhà ẩn giấu một nửa trong những thân cây lộn xộn. Bao năm không người vãng lai, tường nhà đã phủ đầy rêu phong, ngói rớt khỏi mái nhà thấy được cả nóc. Tầm ma mọc đầy xung quanh, ngọn vươn tới cửa sổ nhỏ đóng một lớp bụi dày. Nằm gọn dưới bóng râm của cánh rừng, căn nhà tựa như một con quái vật ngồi xổm, lẳng lặng chờ đợi, yên lặng mai phục.

Rất yên tĩnh. Tĩnh đến đáng sợ. Tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ mồn một tiếng bước chân và tiếng nói chuyện. Bọn chúng nghe thấy giọng nói của Morgan Le Fay. Khác với thường ngày, cô ả tỏ ra rụt rè và kính cẩn hơn nhiều.

_ Thưa ngài, trong chai vẫn còn một chút, nếu ngài còn thấy đói.

Giọng nói thứ hai có âm sắc cao chói lọi một cách lạnh lùng, và lạnh lùng như một luồng gió băng giá thình lình thổi tạt qua:

_ Không. Ta không cần.

Voldemort cụt hứng.

_ Morgan Le Fay Avalon, ta còn không yếu ớt đến mức đó.

Âm thanh của Voldemort len lỏi qua một cánh cửa sổ để hé mở, xuyên qua khe hở là ánh lửa chập chờn, trải một dải ánh sáng vàng lên mảnh vườn mọc đầy cỏ dại, nổi bật trên nền đất đen thùi lùi.

Lách qua khe hở, bóng dáng của một cô gái hiện lên mờ ảo: ả quỳ trước một cái ghế bành mốc meo, cúi đầu, cực kỳ ngoan ngoãn. Bả vai ả căng cứng, đầu vai run lên rất khẽ.

Giọng nói của Voldemort lại vang lên, nhỏ nhẹ, mơn mớn như sợi lông chim xẹt qua lòng mỗi người, nhưng cũng hết sức ghê rợn.

_ Mi đang sợ hãi, Morgan, mi sợ ta.

Ả thì thào:

_ Tôi không hề, thưa Đức Ngài.

_ Đồ nói láo! Mi biết Chúa tể Voldemort không ưa kẻ dối trá!

Phía sau lưng ghế bành vang lên cái giọng rít gần như tiếng huýt gió.

_ Morgan thân yêu, mi tưởng ta không biết gì ư? Ta luôn luôn đi guốc trong bụng mi! Mi đang hối tiếc là mi đã rời khỏi nước Đức để tìm kiếm ta, hối tiếc giống như bây giờ phải theo ta, chăm sóc cho ta. Ta thấy mi co rúm người khi mi nhìn ta, cảm thấy cơn rùng mình của mi khi mi chạm vào ta…

_ Không! Không hề, thưa Đức Ngài! Sự tận tụy của tôi đối với Đức Ngài…

_ Nói láo!

Giọng nói của Voldemort rét lạnh:

_ Vì cớ gì mi phải tận tụy với ta, sau khi ta đã bị lão già Dumbledore điên khùng kia tính kế? Lão khùng kia làm suy yếu ta, làm ta phải nhập vào xác của người khác một lần nữa. Trong cái hình hài quỷ tha ma bắt này, ta cần mi bồi dưỡng vài giờ một lần, không có mi ta làm sao tồn tại?

_ Nhưng thưa ngài… trông ngài khỏe mạnh hơn nhiều lắm…

_ Morgan à, ta không cần mấy lời an ủi vớ vẩn. Hai ta đều rõ đây chỉ là nhất thời.

Voldemort khịt mũi, tiếng nói càng thêm lanh lảnh, càng thêm chói tai, nhưng cũng rất êm ái.

_ Morgan ơi, Morgan à.

Hắn gần như thì thào:

_ Vì cái gì ta phải tin tưởng mi? Nghe mi nói thử coi, dối trá biết bao. Mi còn trẻ tuổi, xinh đẹp, pháp thuật hùng mạnh. Mi là người thừa kế của dòng họ Avalon ở nước Đức. Mi còn thức tỉnh cả huyết thống, một loại huyết thống khiến chính bản thân ta cũng phải kính nể – huyết thống Tiên nữ của Hồ nước. Chỉ cần không phải là thằng đần thì đều biết nên làm thế nào. Mi làm sao có thể từ bỏ tất cả để hầu hạ một chủ nhân đã thất thế? Thậm chí một vị chủ nhân chỉ có thể dựa vào mi mới có thể sống sót?

Morgan bắt đầu do dự.

_ Thưa, vì… Là bởi vì…

Ả không biết nên nói gì. Chỉ còn sự yên lặng kéo dài. Morgan đang giãy dụa. Những mối băn khoăn vật lộn nhau, biến những lời nói của ả thành dòng nước xiết ồ ạt tuôn ra khỏi miệng. Bởi chỉ có ép buộc như thế, ả mới không đánh mất toàn bộ can đảm để lên tiếng.

_ Tôi cần thế lực của ngài.

Rốt cuộc ả chịu tiết lộ. Nhưng lại là một câu trả lời nực cười.

Lại một lúc yên lặng nữa, kéo dài hơn, rồi… Voldemort bật cười khẽ. Tiếng cười ẩn chứa âm điệu làm cho người ta rợn cả da gà.

_ Thế… thế lực ư? Bây giờ ta còn thế lực gì chớ!

_ Ngài sẽ có! Tôi sẽ giúp đỡ ngài trỗi dậy một lần nữa, thưa Đức Ngài của tôi!

Morgan rối rít nói thêm:

_ Tôi biết một phương pháp có thể giúp ngài hùng mạnh hơn. Pháp thuật của ngài sẽ càng thêm hoàn thiện và dồi dào! Tôi học được nó trong lúc thừa kế huyết mạch. Thậm chí nó còn vượt qua cả cái chết!

_ Ta biết tỏng rồi!

Voldemort lạnh lùng nhấn mạnh:

_ Chúa tể Hắc ám vĩ đại đã sớm biết cách vượt qua cái chết! Nếu Thần Chết có thể kiếm được ta thì đã chẳng có ai ở đây nghe mi nói xạo rồi!

_ Tôi không có nói xạo…

Chúa tể Hắc ám ra lệnh:

_ Ta chỉ muốn nghe sự thật!

_ Vâng, vâng thưa chủ nhân.

Morgan ngẩng đầu lên, thổ lộ:

_ Chưa bao giờ tôi muốn giấu diếm ngài điều này, về hậu quả của sự thức tỉnh huyết thống: nguyền rủa mà bộ tộc Avalon phải đeo trên lưng.

Ả kể lể rõ ràng hơn.

_ Sau khi giết chết Merlin, tổ tiên của chúng tôi, Tiên nữ của Hồ nước Vivian đã bị mười hai dũng sĩ của Merlin nguyền rủa, một lời nguyền máu mà chúng tôi không bao giờ được giải thoát. Tất cả những tộc nhân của chúng tôi đều từ giã cõi đời khi còn trẻ, không một ai chạy thoát. Đến tận bây giờ, tôi còn chưa thấy ai sống quá bốn mươi tuổi. Đáng ra tôi cũng nên như thế, kế thừa dòng họ, sinh ra đời kế tiếp, chết sớm. Thế nhưng một sự kiện bất ngờ xảy ra đã làm cho tôi thức tỉnh huyết mạch, thừa hưởng một phần năng lực của tổ tiên. Huyết mạch vinh quang tỉnh lại trong máu nói cho tôi biết, tôi phải trở về, quay lại Avalon. Tôi cần người có thể giúp đỡ tôi giải trừ giao kèo của ngàn năm trước…

_ Cho nên sự phục vụ của mi cho ta cũng là một giao kèo?

Morgan cao giọng, bén nhọn và chói tai.

_ Không! Thưa Đức ngài, tôi không hề! Tôi cúi đầu trước ngài không vì bất cứ mục đích gì. Tôi kính nể ngài từ tận đáy lòng! Tôi…

_ Thật ư?

Voldemort thuận miệng cắt lời ả ta. Lần này là tiếng huýt gió rất nhỏ.

_ Đương nhiên rồi, Morgan, mi sẽ được ban thưởng vì lòng trung thành của mình. Voldemort không phải kẻ vô ơn.

Lý do của ả rất đáng tin. Ở nước Anh, ngoài Chúa tể Hắc ám thì còn có ai chịu giơ tay giúp đỡ ả giải trừ giao kèo máu này chứ? Voldemort không tin bất luận kẻ nào. So với những lời thề hẹn chót lưỡi đầu môi, hắn càng bị thuyết phục bởi lợi ích bền chắc và sự uy hiếp của pháp thuật hùng mạnh. Cho nên Voldemort chấp nhận câu trả lời của ả. Rốt cuộc Morgan cũng được thở phào một hơi vẫn bị nghẹn mãi trong cổ họng.

Ả đầy tớ trải qua một trận kinh hồn bạt vía, đã rụt rè hỏi:

_ Ngài cần nghỉ ngơi chưa ạ?

Voldemort đáp:

_ Chưa. Chưa phải lúc này. Đã xong mọi chuyện đâu chớ.

_ Thưa Đức Ngài, tôi thật sự đã…

_ Morgan à, ta đâu có nói mi.

Voldemort vỗ về ả đầy tớ cực kỳ căng thẳng của hắn.

_ Chắc mi còn chưa biết. Đêm nay chúng ta có một vị khách.

_ Khách ạ?

_ Phải rồi. Một vị khách đã phải trải qua một quãng đường rất rất dài, và đang đứng ngay ngoài cửa kia thôi.

Tiếng nói êm ái vừa dứt cũng là lúc bốn đứa trẻ đứng ngoài cửa sổ phải siết chặt đũa phép. Bọn chúng không biết Voldemort phát hiện bằng cách nào, nhưng thực rõ ràng, giờ này không phải lúc nên quan tâm.

Khóm cỏ rung lên, thứ gì đó đã vẽ lên một vệt rộng ngoằn ngoèo và tạo ra những âm thanh loạt soạt kéo dài liên hồi. Một cái đầu rắn bự chảng yên lặng vươn mình lên cao, thấp thoáng trong bụi cỏ khô héo. Khi nó trườn qua trước mặt bốn đứa thì cái lưỡi của nó ngừng cử động. Harry đoán rằng nó đang bận phán đoán mùi vị trong không khí.

Căng thẳng, hãi hùng, chậm rãi chạy dọc theo xương sống. Tựa như những ngọn dây leo của Tấm lưới Sa Tăng, cậu càng cố vẫy vùng, chúng càng quấn quanh nhanh hơn và trói chặt hơn. Ngọn dây leo xúc cảm ghìm chặt xương sườn cậu, siết chặt lồng ngực cậu. Chẳng mấy chốc, không khí trong lá phổi cậu bị rút dần. Con rắn khổng lồ chậm rãi ngẩng lên, đốt cháy ngòi nổ của quả bom – Giữa hai phe, chiến đấu bất kì giây nào phút nào đều có thể nổ tung. Nhưng đúng lúc này, âm thanh thuộc về Voldemort lại vang lên lần nữa – Một tiếng cười đầy khoái trá. Bén nhọn, nhưng đầy thích thú ác độc.

_ Hỡi người bạn xảo quyệt của ta, vì sao mi còn chưa bước vào nhỉ, Lucius?

Ở hành lang ngoài cửa căn phòng, không khí hiện lên chấn động rất nhỏ, và rồi một người đàn ông có mái tóc dài màu vàng bạch kim xuất hiện. Những ngón tay nắm chặt cây gậy đầu rắn biến thành tái nhợt. Phải mất một lúc lưỡng lự, hắn mới đẩy cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ kia ra.

Thần chú của cụ Dumbledore đã đẩy mảnh hồn yếu ớt này của Voldemort vào tình thế hiểm nghèo. Cho nên hắn cần bổ sung thêm một mảnh linh hồn nữa. Trong số các Trường sinh Linh giá, hắn lựa chọn cuốn nhật ký đã giao cho nhà Malfoy.

Sau khi bị Bộ Pháp thuật lục lọi cả Thái ấp, Lucius đã lẹ tay tống cổ cuốn nhật ký đại diện cho niềm vinh dự và nể trọng của Chúa tể Hắc ám. Hắn không biết cuốn nhật ký ở xó xỉnh nào, càng không ngờ được nó đã sớm lọt vào tay Harry. Nhưng đã bị triệu tập, ông chủ Malfoy tay trống trơn vẫn phải đến đây. Mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ rằng: trải qua lần thử vừa nãy, cửa ải này với hắn là mười phần chết chín.

~

N.Linh: Mấy hôm nay ốm quá nên không “mần” được chapter mới. Hic. Cả nhà thông cảm nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.